Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
Chương 409
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 409: Chúng ta đều biết mình muốn gì (1)
Trong thời gian ngắn cũng không tìm được
bông hoa gì ở nhà, thôi thì bông cải xanh cũng
không tệ.
Cầm bông cải xanh trên tay, Trân Văn Nghĩa
cố gắng kìm nén khóe miệng hơi co giật, chân
chừ một lúc lâu mới rời đi0.
Thấy anh ta ra về, tôi về phòng ngủ tìm quần
áo, thu dọn đồ đạc một chút rồi mới vào gara để
xe lấy xe ra ngoài.
Thời gian đã hẹn với Hồ Diệp là mười hai giờ
trưa, lúc tôi đến vẫn còn hơi sớm nên dứt khoát
tìm một cửa hàng chờ đợi.
Dù gì thì cũng có vài lần lộ mặt trên sóng
truyền hình, bởi vậy lúc nhân viên phục vụ ân cân
chào hỏi thì đã nhận ra tôi, khuôn mặt lộ vẻ bất
ngờ nhưng cũng may là kiềm chế kịp lúc, chỉ nhìn
tôi rôi cười khẽ.
Nhân viên phục vụ cười lịch sự hỏi tôi: “Chào
cô, bây giờ cô đã gọi món ăn chưa ạ?”
Tôi nhếch môi cười, lắc đầu rồi trả lời: “Cứ cho
tôi một ly nước đã, chờ người tôi hẹn đến rồi gọi
luôn, cảm ơn”
Nhân viên phục vụ cười từ tốn, đưa cho tôi
một cốc nước ấm rôi lịch sự trả lời: “Có yêu câu gì
thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”
Tôi gật đầu rồi nói lời cảm ơn lân nữa.
Anh ta quay người rời đi, lúc đến quây pha
chế còn thì thầm nói chuyện với đồng nghiệp,
thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại lia về phía tôi,
hiển nhiên là hai người này đang nói về tôi đây mà.
Tôi mím môi lặng lẽ uống nước, ánh mắt nhìn
về phía cửa sổ, Phó Thắng Nam ra tay ác liệt với
Tập đoàn Cố Nghĩa, bây giờ mọi sự chú ý của dân
kinh doanh đều đổ dồn về chỉ số chứng khoán
lung lay sắp đổ của Tập đoàn Cố Nghĩa trên thị
trường.
Mặc dù tôi có biết, nhưng cũng không thể nói
gì với Phó Thắng Nam được, trong lòng Cố Diệc
Hàn đã chôn chặt một mối thù sâu sắc, tất cả đau
đớn bao nhiêu năm qua đã dần trở nên bành
trướng, biến thành ác ma, mấy năm trôi qua hận
thù và đau đớn vẫn còn đó, tôi hy vọng anh ta sẽ
nguôi ngoai, nhưng lại không có quyên ép anh ta
phải bỏ qua.
Cuộc sống trăm màu trăm vẻ, ai có thể kết
luận được ai đúng hay ai sai, những gì Mạc Hạnh
Nguyên dành cho Phó Thắng Nam, cho dù là cố
chấp hay là tình yêu thực sự, thì đến nông nỗi
ngày hôm nay, tất cả đã khó để quay lại như ban
đầu.
Có một số người, mà cụ thể là người qua
đường, bảo rằng si tình cũng vô ích thôi, học cách
buông bỏ là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Ngôi chờ trong vô thức, vậy mà khi cốc nước
đã uống thấy đáy cũng chưa thấy Hồ Diệp xuất
hiện, nhìn đông hồ cũng qua mười hai giờ rồi.
Bỗng dưng điện thoại bất ngờ đổ chuông,
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 409: Chúng ta đều biết mình muốn gì (1)
Trong thời gian ngắn cũng không tìm được
bông hoa gì ở nhà, thôi thì bông cải xanh cũng
không tệ.
Cầm bông cải xanh trên tay, Trân Văn Nghĩa
cố gắng kìm nén khóe miệng hơi co giật, chân
chừ một lúc lâu mới rời đi0.
Thấy anh ta ra về, tôi về phòng ngủ tìm quần
áo, thu dọn đồ đạc một chút rồi mới vào gara để
xe lấy xe ra ngoài.
Thời gian đã hẹn với Hồ Diệp là mười hai giờ
trưa, lúc tôi đến vẫn còn hơi sớm nên dứt khoát
tìm một cửa hàng chờ đợi.
Dù gì thì cũng có vài lần lộ mặt trên sóng
truyền hình, bởi vậy lúc nhân viên phục vụ ân cân
chào hỏi thì đã nhận ra tôi, khuôn mặt lộ vẻ bất
ngờ nhưng cũng may là kiềm chế kịp lúc, chỉ nhìn
tôi rôi cười khẽ.
Nhân viên phục vụ cười lịch sự hỏi tôi: “Chào
cô, bây giờ cô đã gọi món ăn chưa ạ?”
Tôi nhếch môi cười, lắc đầu rồi trả lời: “Cứ cho
tôi một ly nước đã, chờ người tôi hẹn đến rồi gọi
luôn, cảm ơn”
Nhân viên phục vụ cười từ tốn, đưa cho tôi
một cốc nước ấm rôi lịch sự trả lời: “Có yêu câu gì
thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”
Tôi gật đầu rồi nói lời cảm ơn lân nữa.
Anh ta quay người rời đi, lúc đến quây pha
chế còn thì thầm nói chuyện với đồng nghiệp,
thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại lia về phía tôi,
hiển nhiên là hai người này đang nói về tôi đây mà.
Tôi mím môi lặng lẽ uống nước, ánh mắt nhìn
về phía cửa sổ, Phó Thắng Nam ra tay ác liệt với
Tập đoàn Cố Nghĩa, bây giờ mọi sự chú ý của dân
kinh doanh đều đổ dồn về chỉ số chứng khoán
lung lay sắp đổ của Tập đoàn Cố Nghĩa trên thị
trường.
Mặc dù tôi có biết, nhưng cũng không thể nói
gì với Phó Thắng Nam được, trong lòng Cố Diệc
Hàn đã chôn chặt một mối thù sâu sắc, tất cả đau
đớn bao nhiêu năm qua đã dần trở nên bành
trướng, biến thành ác ma, mấy năm trôi qua hận
thù và đau đớn vẫn còn đó, tôi hy vọng anh ta sẽ
nguôi ngoai, nhưng lại không có quyên ép anh ta
phải bỏ qua.
Cuộc sống trăm màu trăm vẻ, ai có thể kết
luận được ai đúng hay ai sai, những gì Mạc Hạnh
Nguyên dành cho Phó Thắng Nam, cho dù là cố
chấp hay là tình yêu thực sự, thì đến nông nỗi
ngày hôm nay, tất cả đã khó để quay lại như ban
đầu.
Có một số người, mà cụ thể là người qua
đường, bảo rằng si tình cũng vô ích thôi, học cách
buông bỏ là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Ngôi chờ trong vô thức, vậy mà khi cốc nước
đã uống thấy đáy cũng chưa thấy Hồ Diệp xuất
hiện, nhìn đông hồ cũng qua mười hai giờ rồi.
Bỗng dưng điện thoại bất ngờ đổ chuông,
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9