Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 53: Là ai sai các người làm?
“Cậu cả!”
Quản gia đã sớm đứng chờ anh ở bên ngoài, lúc ông thấy mặt của anh, ông cũng bị dọa sợ.
“Điều tra được gì rồi?”
Anh vừa nói vừa đi vào phòng làm việc, biệt thự của nhà họ Quân được bảo vệ rất nghiêm ngặt, máy quay an ninh lại được lắp đặt khắp nơi để tiện theo dõi.
Quân Nhật Đình ngồi vào bàn, quản gia liền dâng lên một chiếc máy tính bảng cho anh.
Lúc anh mở ra xem thì trên màn hình hiện ra đoạn phim có cảnh Bình Nhi rơi xuống nước, sau khi tua đi tua lại vài lần thì anh phát hiện mọi chuyện giống như những lời mà Hứa Thanh Khê đã kể.
Mọi người đã nghi oan cho cô!
Nhiều người như vậy, thế nhưng không một ai đứng ra bênh vực cô cả, tất cả đều góp miệng vu oan cho cô!
Lúc đó chắc hẳn Hứa Thanh Khê cảm thấy rất bất lực.
Quân Nhật Đình đứng dậy bước ra khỏi phòng, quản gia cũng vội đi theo anh.
Từ trước đến nay nhà chính xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu cả nhiệt tình quan tâm đến vậy.
Một lát sau, Quân Nhật Đình đã có mặt tại nhà chính, bên trong còn vọng ra giọng nói của Quân Phong Linh và Quân Phong Lan, các cô trò chuyện rôm rả cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Quân Nhật Đình lạnh lùng lắng nghe, sắc mặt của anh đột nhiên lạnh như băng.
Lúc anh mở cửa ra thì hai người kia cũng cực kỳ hoảng hốt, anh nhìn thẳng vào Bình Nhi, con bé đã hồi phục nhiều rồi, hiện tại còn chơi đùa với hai con chó nhỏ nữa, cứ như chuyện lúc nãy không đáng để con bé quan tâm đến vậy.
Quân Nhật Đình bước nhanh đến trước mặt Bình Nhi, anh quỳ xuống buông thõng hai tay rồi thản nhiên hỏi con bé: “Bình Nhi, có thật là do chị dâu của em xô em ngã không?”
Bình Nhi kinh ngạc, sau đó lại trở nên sợ hãi, một lúc lâu sau con bé mới trả lời: “Đúng, đúng vậy đó.”
“Ai cho em nói dối hả?”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì không nhịn được mà hét lớn lên, khuôn mặt anh dù rất đẹp nhưng vì ngày thường luôn nghiêm túc lạnh lùng nên khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Bình Nhi sợ đến mức khóc to, Quân Phong Lan và Quân Phong Linh cũng kinh ngạc, hai người vội vã chạy đến đây.
Một người ôm lấy đứa nhỏ, một người thì chỉ mặt Quân Nhật Đình mà mắng: “Nhật Đình! Cháu bị làm sao vậy hả? Đang yên đang lành tự nhiên dọa con bé làm gì? Cháu đang thiên vị Hứa Thanh Tuệ có đúng hay không?”
Hai người tức giận nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, thế nhưng anh chỉ bình thản nhìn lại: “Cháu thiên vị Hứa Thanh Tuệ sao? Cháu chỉ sợ cô ấy mới là người bị oan nhất ở đây đấy!”
Quân Nhật Đình đưa máy tính bảng ra trước mặt hai người: “Hai người nhìn cho kĩ đi, xem xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Hứa Thanh Tuệ có lòng tốt đi cứu nó, thế mà nó lại đổ thừa cho cô ấy!”
Quản gia bên nhà chính thấy cậu cả tức giận đến vậy thì lập tức mở to màn hình máy tính bảng lên.
Mọi người nhanh chóng xem được đoạn phim đó, tất cả đều được ghi lại rõ mồn một.
Bây giờ hai người đều im lặng không nói nên lời.
Quân Phong Linh ôm chặt con bé trong lòng rồi giải thích: “Bình Nhi còn nhỏ, chắc vì nó sợ quá nên mới không dám nói sự thật đây mà.”
Cô thấy khuôn mặt càng ngày càng lạnh của Quân Nhật Đình, giọng nói tự nhiên cũng nhỏ dần theo.
Quân Nhật Đình hừ một cái liền xoay người đi lên lầu trên, mọi người đứng ở phía dưới cũng lập tức bàn tán sôi nổi.
Lúc này, bà Kim Hồng đang nằm trong phòng ngủ trên lầu hai, vì buổi trưa bị làm phiền nên chứng nhức đầu của bà cũng bị tái phát.
“Dì Hồng, dì đừng có nghĩ nhiều nữa.”
Ngón tay thon dài của Lâm Gia Nghi đang giúp bà Kim Hồng mát xa thư giãn, cô vừa làm vừa an ủi: “Hứa Thanh Tuệ không phải là người tốt, đây đâu phải là lần đầu tiên cô ta làm những chuyện này, hai cô sẽ không trách dì đâu mà.”
“Cái này thì dì biết, con nói xem tại sao cô ta lại ác độc đến như vậy? Nếu cứ để cô ta tiếp tục ở trong nhà thì không biết sau này cô ta sẽ còn làm ra được những chuyện gì đâu. Ôi chao, đầu dì vừa nghĩ đến cô ta thì cảm thấy đau nhức không thôi.”
Bà Kim Hồng cũng dùng tay xoa hai huyệt thái dương của mình, đồng thời bà giận dữ nói: “Nếu cô ta ngoan hiền như con thì tốt rồi, dì sẽ cảm thấy hài lòng.”
Lâm Gia Nghi cười cười, cô đang muốn nói thêm vài câu thảo mai nữa thì cánh cửa đột nhiên bị ai đó mở ra.
Người đi vào chính là Quân Nhật Đình.
Lâm Gia Nghi trở nên vui vẻ, cô có chút mừng rỡ mà nói: “Anh Nhật Đình, tại sao anh lại đến đây?”
Bà Kim Hồng xoay mặt qua thì thấy Quân Nhật Đình đã đi đến trước mặt bà.
Bà ngẩng đầu lên, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy thoải mái, ít ra con trai bà còn biết quan tâm đến người mẹ của nó.
Bà vừa định nói vài câu thì đột nhiên bị Quân Nhật Đình cắt ngang: “Mẹ! Vì sao mẹ để người khác thả kim vào tấm đệm của Hứa Thanh Tuệ?”
Anh nhíu mày, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc nhìn thẳng vào mắt bà Kim Hồng.
Lâm Gia Nghi thấy vẻ mặt u ám của Quân Nhật Đình, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi và bối rối nên vội vàng lén lút né tránh sau lưng mẹ của anh.
Bà Kim Hồng bị những câu hỏi của anh làm kinh ngạc nên nói: “Con đang nói gì vậy? Chuyện của Hứa Thanh Tuệ… Mẹ không có làm! Cho dù mẹ có làm đi nữa thì cũng đúng thôi, cô ta xứng đáng được dạy dỗ! Cô ta dám làm ra những chuyện độc ác như vậy, nếu mẹ không quản thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Quân Nhật Đình bình tĩnh nhìn mẹ mình, giọng nói lại có chút nghiêm nghị: “Là do Bình Nhi nói dối, con đã nhìn thấy từ máy quay an ninh rồi… Mẹ chưa tra xét rõ thì đã phán tội cho cô ấy, phạt cô ấy quỳ thì cũng thôi đi, làm sao mẹ có thể sai người khác bỏ kim vào tấm đệm để hại cô ấy chứ?”
Bà Kim Hồng bị anh nói đến mức nghẹn lời nên vội vã nói: “Nhật Đình! Con quá đáng! Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy hả?”
“Anh Nhật Đình, có thể có hiểu lầm gì đấy thôi, thời điểm này mọi người có chút nhạy cảm, cho nên khó tránh làm ra những việc thiếu suy nghĩ, dù sao cũng là mạng người mà anh.”
Lâm Gia Nghi thấy bà Kim Hồng im lặng thì cô cẩn thận nói tiếp: “Dù sao dì Hồng cũng là người sống tình cảm nhất.”
Quân Nhật Đình cũng không thèm để ý đến cô, anh chỉ nhìn chằm chằm mẹ mình, lát sau mới gật đầu: “Được, nếu mẹ có sai người làm chuyện này, vậy con sẽ tự mình xử lý hai người giúp việc kia. Mẹ cứ việc nghỉ ngơi cho tốt đi! Mong mẹ đừng để trong lòng những lời nói lúc nãy của con.”
Anh nói xong liền xoay người rời khỏi đó.
Quân Nhật Đình đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống sảnh dưới, quản gia thấy vậy liền đi đến nói: “Cậu cả!”
“Bắt hai người giúp việc kia lại đây cho tôi!”
“Dạ!” Quản gia cũng vội vàng đi làm nhiệm vụ của mình.
Hai biệt thự cách nhau không xa, Quân Nhật Đình vừa đến đó không bao lâu thì quản gia cũng đã lôi hai người kia đến.
Hai người mới bước vào đã thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, cách đó không xa còn có khoảng mười mấy người giúp việc đang đứng khoanh tay, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy được.
Quân Nhật Đình vốn dĩ lạnh lùng, không cần biểu lộ ra quá nhiều nhưng đã khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hai người giúp việc mới vừa đi vào thì bị cảnh tượng này dọa đến mất hồn.
“Dám làm hại chủ của mình, hai người biết sẽ nhận hậu quả gì không?”
Giọng nói của anh lạnh như băng, hai người kia sợ đến mức run rẩy: “Cậu… cậu cả, chúng tôi không muốn làm vậy đâu mà.”
“Nói! Là ai sai các người làm?”
Hai người nơm nớp lo sợ, cứ đứng đó run rẩy rồi do dự mãi.
Quân Nhật Đình cười lạnh lùng: “Được thôi, nếu đã không nói thì đừng trách tôi cắt bớt tay chân của hai người.”
Anh thấy hai người vẫn run rẩy như cũ thì nói vọng ra bên ngoài: “Quản gia!”
Quản gia đã sớm chuẩn bị xong, nghe anh gọi thì lập tức mang theo bốn người giúp việc đi vào.
Trong đó có hai người mang theo hai tấm đệm, mặt trên tấm đệm còn ghim sẵn rất nhiều kim, kim sáng bóng đến mức có thể nhìn được bằng mắt thường. Hai người kia thấy cảnh tượng này thì lập tức sắc mặt của họ trắng bệch lại.
Quản gia đã sớm đứng chờ anh ở bên ngoài, lúc ông thấy mặt của anh, ông cũng bị dọa sợ.
“Điều tra được gì rồi?”
Anh vừa nói vừa đi vào phòng làm việc, biệt thự của nhà họ Quân được bảo vệ rất nghiêm ngặt, máy quay an ninh lại được lắp đặt khắp nơi để tiện theo dõi.
Quân Nhật Đình ngồi vào bàn, quản gia liền dâng lên một chiếc máy tính bảng cho anh.
Lúc anh mở ra xem thì trên màn hình hiện ra đoạn phim có cảnh Bình Nhi rơi xuống nước, sau khi tua đi tua lại vài lần thì anh phát hiện mọi chuyện giống như những lời mà Hứa Thanh Khê đã kể.
Mọi người đã nghi oan cho cô!
Nhiều người như vậy, thế nhưng không một ai đứng ra bênh vực cô cả, tất cả đều góp miệng vu oan cho cô!
Lúc đó chắc hẳn Hứa Thanh Khê cảm thấy rất bất lực.
Quân Nhật Đình đứng dậy bước ra khỏi phòng, quản gia cũng vội đi theo anh.
Từ trước đến nay nhà chính xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu cả nhiệt tình quan tâm đến vậy.
Một lát sau, Quân Nhật Đình đã có mặt tại nhà chính, bên trong còn vọng ra giọng nói của Quân Phong Linh và Quân Phong Lan, các cô trò chuyện rôm rả cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Quân Nhật Đình lạnh lùng lắng nghe, sắc mặt của anh đột nhiên lạnh như băng.
Lúc anh mở cửa ra thì hai người kia cũng cực kỳ hoảng hốt, anh nhìn thẳng vào Bình Nhi, con bé đã hồi phục nhiều rồi, hiện tại còn chơi đùa với hai con chó nhỏ nữa, cứ như chuyện lúc nãy không đáng để con bé quan tâm đến vậy.
Quân Nhật Đình bước nhanh đến trước mặt Bình Nhi, anh quỳ xuống buông thõng hai tay rồi thản nhiên hỏi con bé: “Bình Nhi, có thật là do chị dâu của em xô em ngã không?”
Bình Nhi kinh ngạc, sau đó lại trở nên sợ hãi, một lúc lâu sau con bé mới trả lời: “Đúng, đúng vậy đó.”
“Ai cho em nói dối hả?”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì không nhịn được mà hét lớn lên, khuôn mặt anh dù rất đẹp nhưng vì ngày thường luôn nghiêm túc lạnh lùng nên khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Bình Nhi sợ đến mức khóc to, Quân Phong Lan và Quân Phong Linh cũng kinh ngạc, hai người vội vã chạy đến đây.
Một người ôm lấy đứa nhỏ, một người thì chỉ mặt Quân Nhật Đình mà mắng: “Nhật Đình! Cháu bị làm sao vậy hả? Đang yên đang lành tự nhiên dọa con bé làm gì? Cháu đang thiên vị Hứa Thanh Tuệ có đúng hay không?”
Hai người tức giận nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, thế nhưng anh chỉ bình thản nhìn lại: “Cháu thiên vị Hứa Thanh Tuệ sao? Cháu chỉ sợ cô ấy mới là người bị oan nhất ở đây đấy!”
Quân Nhật Đình đưa máy tính bảng ra trước mặt hai người: “Hai người nhìn cho kĩ đi, xem xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Hứa Thanh Tuệ có lòng tốt đi cứu nó, thế mà nó lại đổ thừa cho cô ấy!”
Quản gia bên nhà chính thấy cậu cả tức giận đến vậy thì lập tức mở to màn hình máy tính bảng lên.
Mọi người nhanh chóng xem được đoạn phim đó, tất cả đều được ghi lại rõ mồn một.
Bây giờ hai người đều im lặng không nói nên lời.
Quân Phong Linh ôm chặt con bé trong lòng rồi giải thích: “Bình Nhi còn nhỏ, chắc vì nó sợ quá nên mới không dám nói sự thật đây mà.”
Cô thấy khuôn mặt càng ngày càng lạnh của Quân Nhật Đình, giọng nói tự nhiên cũng nhỏ dần theo.
Quân Nhật Đình hừ một cái liền xoay người đi lên lầu trên, mọi người đứng ở phía dưới cũng lập tức bàn tán sôi nổi.
Lúc này, bà Kim Hồng đang nằm trong phòng ngủ trên lầu hai, vì buổi trưa bị làm phiền nên chứng nhức đầu của bà cũng bị tái phát.
“Dì Hồng, dì đừng có nghĩ nhiều nữa.”
Ngón tay thon dài của Lâm Gia Nghi đang giúp bà Kim Hồng mát xa thư giãn, cô vừa làm vừa an ủi: “Hứa Thanh Tuệ không phải là người tốt, đây đâu phải là lần đầu tiên cô ta làm những chuyện này, hai cô sẽ không trách dì đâu mà.”
“Cái này thì dì biết, con nói xem tại sao cô ta lại ác độc đến như vậy? Nếu cứ để cô ta tiếp tục ở trong nhà thì không biết sau này cô ta sẽ còn làm ra được những chuyện gì đâu. Ôi chao, đầu dì vừa nghĩ đến cô ta thì cảm thấy đau nhức không thôi.”
Bà Kim Hồng cũng dùng tay xoa hai huyệt thái dương của mình, đồng thời bà giận dữ nói: “Nếu cô ta ngoan hiền như con thì tốt rồi, dì sẽ cảm thấy hài lòng.”
Lâm Gia Nghi cười cười, cô đang muốn nói thêm vài câu thảo mai nữa thì cánh cửa đột nhiên bị ai đó mở ra.
Người đi vào chính là Quân Nhật Đình.
Lâm Gia Nghi trở nên vui vẻ, cô có chút mừng rỡ mà nói: “Anh Nhật Đình, tại sao anh lại đến đây?”
Bà Kim Hồng xoay mặt qua thì thấy Quân Nhật Đình đã đi đến trước mặt bà.
Bà ngẩng đầu lên, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy thoải mái, ít ra con trai bà còn biết quan tâm đến người mẹ của nó.
Bà vừa định nói vài câu thì đột nhiên bị Quân Nhật Đình cắt ngang: “Mẹ! Vì sao mẹ để người khác thả kim vào tấm đệm của Hứa Thanh Tuệ?”
Anh nhíu mày, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc nhìn thẳng vào mắt bà Kim Hồng.
Lâm Gia Nghi thấy vẻ mặt u ám của Quân Nhật Đình, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi và bối rối nên vội vàng lén lút né tránh sau lưng mẹ của anh.
Bà Kim Hồng bị những câu hỏi của anh làm kinh ngạc nên nói: “Con đang nói gì vậy? Chuyện của Hứa Thanh Tuệ… Mẹ không có làm! Cho dù mẹ có làm đi nữa thì cũng đúng thôi, cô ta xứng đáng được dạy dỗ! Cô ta dám làm ra những chuyện độc ác như vậy, nếu mẹ không quản thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Quân Nhật Đình bình tĩnh nhìn mẹ mình, giọng nói lại có chút nghiêm nghị: “Là do Bình Nhi nói dối, con đã nhìn thấy từ máy quay an ninh rồi… Mẹ chưa tra xét rõ thì đã phán tội cho cô ấy, phạt cô ấy quỳ thì cũng thôi đi, làm sao mẹ có thể sai người khác bỏ kim vào tấm đệm để hại cô ấy chứ?”
Bà Kim Hồng bị anh nói đến mức nghẹn lời nên vội vã nói: “Nhật Đình! Con quá đáng! Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy hả?”
“Anh Nhật Đình, có thể có hiểu lầm gì đấy thôi, thời điểm này mọi người có chút nhạy cảm, cho nên khó tránh làm ra những việc thiếu suy nghĩ, dù sao cũng là mạng người mà anh.”
Lâm Gia Nghi thấy bà Kim Hồng im lặng thì cô cẩn thận nói tiếp: “Dù sao dì Hồng cũng là người sống tình cảm nhất.”
Quân Nhật Đình cũng không thèm để ý đến cô, anh chỉ nhìn chằm chằm mẹ mình, lát sau mới gật đầu: “Được, nếu mẹ có sai người làm chuyện này, vậy con sẽ tự mình xử lý hai người giúp việc kia. Mẹ cứ việc nghỉ ngơi cho tốt đi! Mong mẹ đừng để trong lòng những lời nói lúc nãy của con.”
Anh nói xong liền xoay người rời khỏi đó.
Quân Nhật Đình đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống sảnh dưới, quản gia thấy vậy liền đi đến nói: “Cậu cả!”
“Bắt hai người giúp việc kia lại đây cho tôi!”
“Dạ!” Quản gia cũng vội vàng đi làm nhiệm vụ của mình.
Hai biệt thự cách nhau không xa, Quân Nhật Đình vừa đến đó không bao lâu thì quản gia cũng đã lôi hai người kia đến.
Hai người mới bước vào đã thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, cách đó không xa còn có khoảng mười mấy người giúp việc đang đứng khoanh tay, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy được.
Quân Nhật Đình vốn dĩ lạnh lùng, không cần biểu lộ ra quá nhiều nhưng đã khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hai người giúp việc mới vừa đi vào thì bị cảnh tượng này dọa đến mất hồn.
“Dám làm hại chủ của mình, hai người biết sẽ nhận hậu quả gì không?”
Giọng nói của anh lạnh như băng, hai người kia sợ đến mức run rẩy: “Cậu… cậu cả, chúng tôi không muốn làm vậy đâu mà.”
“Nói! Là ai sai các người làm?”
Hai người nơm nớp lo sợ, cứ đứng đó run rẩy rồi do dự mãi.
Quân Nhật Đình cười lạnh lùng: “Được thôi, nếu đã không nói thì đừng trách tôi cắt bớt tay chân của hai người.”
Anh thấy hai người vẫn run rẩy như cũ thì nói vọng ra bên ngoài: “Quản gia!”
Quản gia đã sớm chuẩn bị xong, nghe anh gọi thì lập tức mang theo bốn người giúp việc đi vào.
Trong đó có hai người mang theo hai tấm đệm, mặt trên tấm đệm còn ghim sẵn rất nhiều kim, kim sáng bóng đến mức có thể nhìn được bằng mắt thường. Hai người kia thấy cảnh tượng này thì lập tức sắc mặt của họ trắng bệch lại.