Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 530: Những gì anh nói không được tính
Dưới ánh trăng, Hứa Thanh Khê hấp một ngụm rượu vang đỏ không chút lưu tình, mọi thứu xung quanh cô lặng thinh khiến lòng cô càng thêm trống rỗng.
Đúng lúc này, điện thoại di động bên cạnh sáng lên, cô liếc nhìn, là tin nhắn của Tuyên Quân Thần.
Ban đầu cô không muốn quan tâm, nhưng lại không thể không đưa tay ra.
“Tập đoàn Quân Thị trốn thuế 3 tỷ nhân dân tệ, Quân Nhật Đình đã bị bắt.”
Với những lời ngắn gọn này, ly rượu của Hứa Thanh Khê rơi xuống vì ngạc nhiên.
Có tiếng “rầm”, đặc biệt rõ ràng trong đêm yên tĩnh này.
“Thanh Khê, sao vậy?” Trong phòng ngủ, Huỳnh Mai bị đánh thức.
“Mẹ, không sao. Con không để ý uống nước. Ly nước rớt xuống đất. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để con lau dọn.”
Hứa Thanh Khê đáp lại và đi lấy chổi để dọn dẹp.
Vài phút sau, cô thu dọn mọi thứ và lo lắng gọi cho Tuyên Quân Thần.
“Nha đầu này, cuối cùng bằng lòng liên hệ với tôi.”
Trên điện thoại, giọng nói của Tuyên Quân Thần vang lên.
Hứa Thanh Khê không còn tâm trạng để tranh cãi với anh ta, siết chặt điện thoại hỏi: “Nhà hjoj Quân đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Quân Nhật Đình lại bị bắt?”
“Tôi không phải nói cho cô biết rồi sao? Nhà họ Quân trốn thuế.”
“Không thể nào!”
Hứa Thanh Khê phủ nhận mà không cần suy nghĩ: “Nhà họ Quân sẽ không trốn thuế.”
Tuyên Quân Thần nheo mắt: “Cô cứ tin vào Quân Nhật Đình. Phải biết rằng chứng cứ bây giờ rất rõ ràng, mọi người bên ngoài đều tin là thật. Ngay cả cổ đông của tập đoàn Quân Thị cũng đã tin và họ đã rút khỏi công ty.”
“Quân Nhật Đình không phải loại người như vậy!” Hứa Thanh Khê tin tưởng nói.
“Ồ, nhưng những lời cô nói không tính.”
Tiếng cười khúc khích của Tuyên Quân Thần khiến lý trí đang bối rối của Hứa Thanh Khê lập tức dịu đi.
Đúng, lời cô ấy nói không tính và cô ấy thậm chí không biết lấy thân phận gì để giúp Quân Nhật Đình...
Trong một lúc, Hứa Thanh Khê im lặng.
“Sao rồi, không có gì để nói nữa sao?” Tuyên Quân Thần nằm trên sô pha: “Lẽ nào cô không muốn giúp Quân Nhật Đình sao?
“Tôi có thể giúp gì cho anh ấy?” Thanh Khê hoàn hồn, thậm chí không thèm nghe lời của Tuyên Quân Thần.
Cô biết bản thân mình chỉ là một cô gái bị bỏ rơi và không có sức mạnh để giúp Quân Nhật Đình.
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến gia đình nhà họ Hứa: “Gia đình họ Hứa thì sao? Họ không giúp gì cho anh ấy sao?”
“Gia đình nhà họ Hứa? Cô nghĩ lần này họ sẽ giúp gì, chẳng lẽ họ có thể chi 3 tỷ sao?”
Câu hỏi tu từ của Tuyên Quân Thần khiến Hứa Thanh Khê không nói nên lời.
Bởi vì không ai hiểu rõ người nhà họ Hứa hơn Thanh Khê, tôi e rằng bây giờ họ đang nghĩ cách rời xa nhà họ Quân, nhưng họ không biết rằng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược.
Gia đình nhà họ Hứa, Hứa Hải Minh biết rằng Quân Nhật Đình đã bị thẩm vấn nên đã đến gặp Hứa Thanh Tuệ.
“Cục cưng, bây giờ Quân Nhật Đình đã bị bắt, chúng ta có nên nhân cơ hội này để cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Quân không?”
“Ai nói rằng chúng ta phải cắt đứt quan hệ?”
Hứa Thanh Tuệ cong lên khóe miệng với vẻ mặt khó lường: “Quân Nhật Đình bị bắt đi là thời điểm tốt nhất để cướp đoạt nhà họ Quân.”
Hứa Hải Minh cau mày: “Con muốn chớp thời cơ nắm quyền, nhưng sau này sẽ không cho danh tiếng của con.”
“Bố, đừng lo lắng, con có một kế hoạch, và sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến con. Người duy nhất bê bối là nhà họ Quân.”
Hứa Thanh Tuệ tự tin đứng lên: “Bây giờ con trở lại nhà họ Quân rồi, nhưng vẫn cần bố làm một vài việc cho con.”
Cô ghé sát vào Hứa Hải Minh và nói vài câu, sau đó quay người rời khỏi nhà họ Hứa.
Nhà họ quân, khi người nhà nhận được tin Quân Nhật Định bị bắt đi, đã trở thành một mớ lộn xộn.
Ông chủ Quân và Quân Thanh đầu tiên vội vã đến công ty làm chủ.
Bà Quân ở nhà rất lâu nhưng cũng không nhật được tin, nên rất lo lắng.
Bà muốn tìm người bà chủ có quan hệ tốt đã gặp trước đây, nhưng những người đó hiện đang lần lượt tránh mặt bà.
“Thật đáng ghét, những tên bợ đít này, Quân Nhật Đình của chúng ta vẫn chưa bị kết tội mà từng người đã bắt đầu trốn tránh.”
Bà Quân liên tiếp bị từ chối, bà tức giận đến mức quăng điện thoại đi, trong lòng lại càng lo lắng cho tình hình của Quân Nhật Đình.
Đúng lúc này, người quản gia đến thông báo: “Thưa bà, bà chủ đã về.”
Vừa dứt lời, Hứa Thanh Tuệ đã vội bước vào: “Mẹ, ông nội đâu rồi? Nghe nói Quân Nhật Đình đã bị bắt. Có chuyện gì vậy? Vụ trốn thuế 3 tỷ có thật không?”
“Cô còn biết trở về sao, tại sao không trốn vào nhà họ Hứa?”
Bà Quân đã rất tức giận khi nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ, vốn dĩ bà định mắng Hứa Thanh Tuệ, nhưng bà nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy không có vẻ gì là giả tạo, lại nghĩ đến những người trốn tránh mình vừa rồi. Nên không nói ra.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Làm sao con có thể ở nhà vì chuyện lớn như vậy? Tình hình bây giờ thế nào? Mẹ có cần nhà chúng con giúp đỡ không? Ba con đang chuẩn bị tiền.”
Vẻ mặt của bà chủ Quân dịu đi một chút, nhưng lời nói của bà ta vẫn rất gay gắt: “Làm sao có thể giúp được? Cô chỉ cần ở nhà là tôi sẽ cảm tạ chúa vì không làm phiền Quân Nhật Đình.”
“Những gì mẹ nói là sao, nếu cần con giúp đỡ nhất định phải nói cho con biết.”
Bà chủ Quân xua tay một cách khó chịu: “Được rồi, cô có thể quay lại.”
Hứa Thanh Tuệ gật đầu và quay người rời đi, khi quay lại, ý đồ xấu thoáng qua trong mắt cô.
Cô rời khỏi nhà chính, nhưng không có quay lại nhà mới mà trực tiếp đến trụ sở chính của tập đoàn Hứa.
Trong công ty, ông chủ Quân và Quân Thanh đã an ủi tất cả nhân viên.
Khi Hứa Thanh Tuệ đến công ty, cô cảm thấy khá yên tĩnh.
Cô nheo mắt, đi về phía thang máy mà không chút biểu cảm.
“Mợ chủ.”
Người quản gia già nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ và kính cẩn đứng lên.
“Ông nội có ở trong không?” Hứa Thanh Tuệ giả vờ hỏi.
“Ông ấy ở bên trong, mời cô đi cùng tôi.”
Cung kính trả lời xong, quản gia quay người gõ cửa kính phòng làm việc: “Thưa ông chủ, mợ chủ đến rồi.”
“Mời vào.”
Người quản gia đưa Hứa Thanh Tuệ và mở cửa.
Ông cụ Quân nhìn lên, có chút kinh ngạc: “Thanh Tuệ, tại sao con lại ở đây?”
“Con đọc được tin tức rằng có chuyện xảy ra với Nhật Đình, con không yên tâm nên muốn quay lại giúp đỡ, ông nội, con có thể làm gì?”
Ông cụ Quân nhướng mày cười: “Con có lòng quá, nhưng hiện tại không cần con giúp.”
“Ông ơi, ông đừng khách sáo với con. Bây giờ Quân Nhật Đình bị yêu cầu điều tra. Công ty trông cậy vào ông và bố vợ. Nếu ông bận quá thì để con giúp. Thế này con mới có việc để làm và không phải lo lắng nhiều. “
Hứa Thanh Tuệ lần này đến là có mục đích, sao cô ấy có thể để mục đích của mình thất bại sao?
Ông cụ Quân không biết ý định của cô ta, sau khi nghe cô ta nói, tình yêu của ông dành cho cô ta lại càng lớn.
Cuối cùng, ông ấy cũng không cự tuyệt những viên đạn đại bác bọc đường của Hứa Thanh Tuệ, đồng thời đồng ý với yêu cầu của Hứa Thanh Tuệ: “Được rồi, ông sẽ thu xếp một việc cho con. Ông nhớ là con đang học tài chính. Trong khoảng thời gian Quân Nhật Đình bị bắt, con giúp Quân Nhật Đình quản lý Công ty nhé, ông sẽ cùng bố con ra ngoài tìm sự giúp đỡ, xem có thể thả Quân Nhật Đình trước hay không. “
Một tia u ám lóe lên trong mắt Hứa Thanh Tuệ và gật đầu: “Vâng ạ, nhưng Nhật Đình muốn ra ngoài, chúng ta có nên bù đắp số thuế còn thiếu không?”
Đúng lúc này, điện thoại di động bên cạnh sáng lên, cô liếc nhìn, là tin nhắn của Tuyên Quân Thần.
Ban đầu cô không muốn quan tâm, nhưng lại không thể không đưa tay ra.
“Tập đoàn Quân Thị trốn thuế 3 tỷ nhân dân tệ, Quân Nhật Đình đã bị bắt.”
Với những lời ngắn gọn này, ly rượu của Hứa Thanh Khê rơi xuống vì ngạc nhiên.
Có tiếng “rầm”, đặc biệt rõ ràng trong đêm yên tĩnh này.
“Thanh Khê, sao vậy?” Trong phòng ngủ, Huỳnh Mai bị đánh thức.
“Mẹ, không sao. Con không để ý uống nước. Ly nước rớt xuống đất. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để con lau dọn.”
Hứa Thanh Khê đáp lại và đi lấy chổi để dọn dẹp.
Vài phút sau, cô thu dọn mọi thứ và lo lắng gọi cho Tuyên Quân Thần.
“Nha đầu này, cuối cùng bằng lòng liên hệ với tôi.”
Trên điện thoại, giọng nói của Tuyên Quân Thần vang lên.
Hứa Thanh Khê không còn tâm trạng để tranh cãi với anh ta, siết chặt điện thoại hỏi: “Nhà hjoj Quân đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Quân Nhật Đình lại bị bắt?”
“Tôi không phải nói cho cô biết rồi sao? Nhà họ Quân trốn thuế.”
“Không thể nào!”
Hứa Thanh Khê phủ nhận mà không cần suy nghĩ: “Nhà họ Quân sẽ không trốn thuế.”
Tuyên Quân Thần nheo mắt: “Cô cứ tin vào Quân Nhật Đình. Phải biết rằng chứng cứ bây giờ rất rõ ràng, mọi người bên ngoài đều tin là thật. Ngay cả cổ đông của tập đoàn Quân Thị cũng đã tin và họ đã rút khỏi công ty.”
“Quân Nhật Đình không phải loại người như vậy!” Hứa Thanh Khê tin tưởng nói.
“Ồ, nhưng những lời cô nói không tính.”
Tiếng cười khúc khích của Tuyên Quân Thần khiến lý trí đang bối rối của Hứa Thanh Khê lập tức dịu đi.
Đúng, lời cô ấy nói không tính và cô ấy thậm chí không biết lấy thân phận gì để giúp Quân Nhật Đình...
Trong một lúc, Hứa Thanh Khê im lặng.
“Sao rồi, không có gì để nói nữa sao?” Tuyên Quân Thần nằm trên sô pha: “Lẽ nào cô không muốn giúp Quân Nhật Đình sao?
“Tôi có thể giúp gì cho anh ấy?” Thanh Khê hoàn hồn, thậm chí không thèm nghe lời của Tuyên Quân Thần.
Cô biết bản thân mình chỉ là một cô gái bị bỏ rơi và không có sức mạnh để giúp Quân Nhật Đình.
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến gia đình nhà họ Hứa: “Gia đình họ Hứa thì sao? Họ không giúp gì cho anh ấy sao?”
“Gia đình nhà họ Hứa? Cô nghĩ lần này họ sẽ giúp gì, chẳng lẽ họ có thể chi 3 tỷ sao?”
Câu hỏi tu từ của Tuyên Quân Thần khiến Hứa Thanh Khê không nói nên lời.
Bởi vì không ai hiểu rõ người nhà họ Hứa hơn Thanh Khê, tôi e rằng bây giờ họ đang nghĩ cách rời xa nhà họ Quân, nhưng họ không biết rằng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược.
Gia đình nhà họ Hứa, Hứa Hải Minh biết rằng Quân Nhật Đình đã bị thẩm vấn nên đã đến gặp Hứa Thanh Tuệ.
“Cục cưng, bây giờ Quân Nhật Đình đã bị bắt, chúng ta có nên nhân cơ hội này để cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Quân không?”
“Ai nói rằng chúng ta phải cắt đứt quan hệ?”
Hứa Thanh Tuệ cong lên khóe miệng với vẻ mặt khó lường: “Quân Nhật Đình bị bắt đi là thời điểm tốt nhất để cướp đoạt nhà họ Quân.”
Hứa Hải Minh cau mày: “Con muốn chớp thời cơ nắm quyền, nhưng sau này sẽ không cho danh tiếng của con.”
“Bố, đừng lo lắng, con có một kế hoạch, và sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến con. Người duy nhất bê bối là nhà họ Quân.”
Hứa Thanh Tuệ tự tin đứng lên: “Bây giờ con trở lại nhà họ Quân rồi, nhưng vẫn cần bố làm một vài việc cho con.”
Cô ghé sát vào Hứa Hải Minh và nói vài câu, sau đó quay người rời khỏi nhà họ Hứa.
Nhà họ quân, khi người nhà nhận được tin Quân Nhật Định bị bắt đi, đã trở thành một mớ lộn xộn.
Ông chủ Quân và Quân Thanh đầu tiên vội vã đến công ty làm chủ.
Bà Quân ở nhà rất lâu nhưng cũng không nhật được tin, nên rất lo lắng.
Bà muốn tìm người bà chủ có quan hệ tốt đã gặp trước đây, nhưng những người đó hiện đang lần lượt tránh mặt bà.
“Thật đáng ghét, những tên bợ đít này, Quân Nhật Đình của chúng ta vẫn chưa bị kết tội mà từng người đã bắt đầu trốn tránh.”
Bà Quân liên tiếp bị từ chối, bà tức giận đến mức quăng điện thoại đi, trong lòng lại càng lo lắng cho tình hình của Quân Nhật Đình.
Đúng lúc này, người quản gia đến thông báo: “Thưa bà, bà chủ đã về.”
Vừa dứt lời, Hứa Thanh Tuệ đã vội bước vào: “Mẹ, ông nội đâu rồi? Nghe nói Quân Nhật Đình đã bị bắt. Có chuyện gì vậy? Vụ trốn thuế 3 tỷ có thật không?”
“Cô còn biết trở về sao, tại sao không trốn vào nhà họ Hứa?”
Bà Quân đã rất tức giận khi nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ, vốn dĩ bà định mắng Hứa Thanh Tuệ, nhưng bà nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy không có vẻ gì là giả tạo, lại nghĩ đến những người trốn tránh mình vừa rồi. Nên không nói ra.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Làm sao con có thể ở nhà vì chuyện lớn như vậy? Tình hình bây giờ thế nào? Mẹ có cần nhà chúng con giúp đỡ không? Ba con đang chuẩn bị tiền.”
Vẻ mặt của bà chủ Quân dịu đi một chút, nhưng lời nói của bà ta vẫn rất gay gắt: “Làm sao có thể giúp được? Cô chỉ cần ở nhà là tôi sẽ cảm tạ chúa vì không làm phiền Quân Nhật Đình.”
“Những gì mẹ nói là sao, nếu cần con giúp đỡ nhất định phải nói cho con biết.”
Bà chủ Quân xua tay một cách khó chịu: “Được rồi, cô có thể quay lại.”
Hứa Thanh Tuệ gật đầu và quay người rời đi, khi quay lại, ý đồ xấu thoáng qua trong mắt cô.
Cô rời khỏi nhà chính, nhưng không có quay lại nhà mới mà trực tiếp đến trụ sở chính của tập đoàn Hứa.
Trong công ty, ông chủ Quân và Quân Thanh đã an ủi tất cả nhân viên.
Khi Hứa Thanh Tuệ đến công ty, cô cảm thấy khá yên tĩnh.
Cô nheo mắt, đi về phía thang máy mà không chút biểu cảm.
“Mợ chủ.”
Người quản gia già nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ và kính cẩn đứng lên.
“Ông nội có ở trong không?” Hứa Thanh Tuệ giả vờ hỏi.
“Ông ấy ở bên trong, mời cô đi cùng tôi.”
Cung kính trả lời xong, quản gia quay người gõ cửa kính phòng làm việc: “Thưa ông chủ, mợ chủ đến rồi.”
“Mời vào.”
Người quản gia đưa Hứa Thanh Tuệ và mở cửa.
Ông cụ Quân nhìn lên, có chút kinh ngạc: “Thanh Tuệ, tại sao con lại ở đây?”
“Con đọc được tin tức rằng có chuyện xảy ra với Nhật Đình, con không yên tâm nên muốn quay lại giúp đỡ, ông nội, con có thể làm gì?”
Ông cụ Quân nhướng mày cười: “Con có lòng quá, nhưng hiện tại không cần con giúp.”
“Ông ơi, ông đừng khách sáo với con. Bây giờ Quân Nhật Đình bị yêu cầu điều tra. Công ty trông cậy vào ông và bố vợ. Nếu ông bận quá thì để con giúp. Thế này con mới có việc để làm và không phải lo lắng nhiều. “
Hứa Thanh Tuệ lần này đến là có mục đích, sao cô ấy có thể để mục đích của mình thất bại sao?
Ông cụ Quân không biết ý định của cô ta, sau khi nghe cô ta nói, tình yêu của ông dành cho cô ta lại càng lớn.
Cuối cùng, ông ấy cũng không cự tuyệt những viên đạn đại bác bọc đường của Hứa Thanh Tuệ, đồng thời đồng ý với yêu cầu của Hứa Thanh Tuệ: “Được rồi, ông sẽ thu xếp một việc cho con. Ông nhớ là con đang học tài chính. Trong khoảng thời gian Quân Nhật Đình bị bắt, con giúp Quân Nhật Đình quản lý Công ty nhé, ông sẽ cùng bố con ra ngoài tìm sự giúp đỡ, xem có thể thả Quân Nhật Đình trước hay không. “
Một tia u ám lóe lên trong mắt Hứa Thanh Tuệ và gật đầu: “Vâng ạ, nhưng Nhật Đình muốn ra ngoài, chúng ta có nên bù đắp số thuế còn thiếu không?”