Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 18: Chưa thỏa mãn
Nghe tiếng nói, Trác Văn Khoa chấn động mạnh một cái, chậm rãi xoay người.
Chỉ thấy Quân Nhật Đình mặt lạnh như băng đứng sau lưng hắn, Trác Văn Khoa nhíu mày, gặp hắn ở đây thật sự có chút bất ngờ.
Không khí chung quanh dường như lập tức đông đứng lại, ngay cả những người hóng chuyện chung quanh cũng không dám thở mạnh.
Hai người này đều là công tử nhà giàu số một số hai ở đất thủ đô, đều có vẻ ngoài tuấn mỹ, lại là người tài giỏi có năng lực xuất chúng, thế mà lại vì một người đàn bà mà đối đầu nhau.
"Hai người đều rất đẹp trai, đúng gu của tui."
"Hình như là vì người đàn bà kia nên mới xảy ra tranh chấp."
Những người bên cạnh ồn ào hiếu kỳ, ánh mắt không ngừng chĩa vào Hứa Thanh Khê dò xét.
Hứa Thanh Khê tất nhiên cũng nóng ruột đến sắp không chịu nổi.
Nhưng mà lúc này, giữa hai người đàn ông kia căn bản không có chỗ cho cô xen vào.
Một người ánh mắt lạnh lẽo băng giá, tỏa ra hơi thở nguy hiểm áp bức.
Một người đôi mắt đào hoa đa tình, cũng không hề nhún nhường chút nào.
Trong chớp mắt cả hai đã thu lại ánh mắt giao chiến, nhưng mơ hồ vẫn còn phảng phất mùi khói súng vô hình, mịt mù dày đặc bao quanh hai người.
Nhưng mọi người nhìn vào vẫn thấy khí thế của Quân Nhật Đình mạnh hơn một chút, giữa đôi chân mày còn mang theo một tia thiếu kiên nhẫn như có như không.
"Thì ra là tổng giám đốc Quân."
Rốt cuộc vẫn là Trác Văn Khoa phải thu hồi ánh mắt trước, cười chế giễu, "Anh cuối cùng cũng chịu trở về đấy à? Tôi còn tưởng rằng anh định để cho Thanh Tuệ cả đời thủ tiết thờ chồng cơ."
Hai tay hắn đút vào túi quần, khóe môi nhếch nhẹ tỏa ra hơi thở đầy tà ý.
Cuối cùng cũng khiêu khích trắng trợn, mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người chạm một cái lập tức bùng nổ.
Mọi người không kìm được lui về phía sau mấy bước, ngay cả đám bảo vệ mới vừa đuổi theo tới hiện trường cũng không dám tự tiện tiến lên.
Hai vị này, bất kể bọn họ giúp ai cũng đều sai hết.
Ngược lại mọi người lại tò mò xem rốt cuộc là loại đàn bà gì, lại có thể kích động hai ông trời con này giương cung bạt kiếm, đại động can qua.
Quân Nhật Đình đưa mắt quét dọc Hứa Thanh Khê một cái, cười lạnh với Trác Văn Khoa, "Cô ấy nếu đã là vợ tôi, vậy thì cho dù tôi bắt cô ấy cả đời phải ở nhà họ Quân, người khác cũng không xen vào được!"
Trong lời nói của hắn tự nhiên có khí chất bá đạo bẩm sinh, mỗi một bước chân cũng khiến cho người đời khiếp sợ, lại nghe tiếp hắn gằn từng chữ, "Còn tổng giám đốc Khoa thì sao, không ngờ anh lại có hứng thú với vợ của người khác, chuyện này nếu đồn ra ngoài, mặt mũi nhà họ Trác có phải sẽ bị chà đạp dưới đất hay không?"
Hắn thần sắc ổn định, kiềm chế lửa giận nhìn về phía Trác Văn Khoa, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
"Mặt mũi là thứ gì tôi không quan tâm."
Trác Văn Khoa giống như lập tức bị hắn chọc giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, kiềm chế lắm mới không xông lên đập cho Quân Nhật Đình một trận.
"Quân Nhật Đình, tôi nói cho anh biết, Thanh Tuệ là một cô gái tốt! Người không hiểu không biết trân trọng cô ấy không xứng được ở bên cạnh cô ấy!"
Hắn giống như con nhím xù lông, cũng giống như con thú bị cướp đi vật mà nó yêu thích.
Ánh mắt đầy lửa nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, hoàn toàn không nhượng bộ.
Hứa Thanh Khê thầm nói không xong, kính mong đại ca nhà anh đừng có nói nữa được không?
Cô nhìn trái nhìn phải một chút, căng thẳng nhìn về Quân Nhật Đình, rất sợ sẽ lại chọc giận cậu cả này.
Ai ngờ Quân Nhật Đình bỗng nhiên cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, "Vậy à? Vậy tôi rất cảm ơn Tổng giám đốc Khoa đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ biết! Biết! Trân! Trọng! Cô!"
Giọng nói của hắn rất nhẹ rất nhanh, thế nhưng khi đồng thời đưa tay chụp lấy tay của Hứa Thanh Khê lại dùng hết sức lực.
Hứa Thanh Khê bị hắn lôi ra mất đà lảo đảo, chỉ có thể luống cuống theo hắn đi ra ngoài.
Sải chân của Quân Nhật Đình rất lớn, Hứa Thanh Khê suýt nữa không theo kịp. . truyện ngôn tình
Trong lòng cô muốn bảo hắn chậm một chút, nhưng lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của hắn, cô bị dọa sợ không dám ho một tiếng, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ bước chân của mình.
Ai ngờ mới vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Quân Nhật Đình liền hung hăng hất tay cô ra.
Khuôn mặt anh tuấn trong trẻo lạnh lùng lúc này càng âm trầm như đầm mực, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Khê, tựa hồ chỉ hận không thể xé toang cơ thể cô ra.
Hứa Thanh Khê cảnh giác giật lùi về phía sau mấy bước, trong lòng thầm than thôi rồi.
Cô không kìm được mong đợi tài xế đến nhanh lên một chút, đợi một lát trên đường trở về, cô nhất định phải tìm cơ hội giải thích với hắn một chút.
Bằng không những ngày tiếp theo cũng không biết sẽ trôi qua như thế nào.
Cô thật sự là bị tên khốn Trác Văn Khoa kia hại chết.
Ai ngờ xe mới vừa trờ tới, Quân Nhật Đình không nói hai lời liền nhét cô vào trong, dặn tài xế một câu, "Đưa mợ cả về nhà!"
"Dạ!" Tài xế nào dám phản bác hắn, nhất là vị đại boss này tựa hồ đang hết sức không ổn.
Hứa Thanh Khê rơi xuống ghế sau xe, vừa định nói mấy câu cùng Quân Nhật Đình.
Nhưng hắn đã ngồi lên một chiếc xe khác bên cạnh, đạp chân ga phóng vút ra ngoài.
Nhìn chiếc xe phóng đi bỏ lại vệt khói dài, trong lòng Hứa Thanh Khê không nhịn được than thở, lúc này đúng là có nhảy sông tự tử cũng không cách nào rửa sạch.
Hứa Thanh Tuệ này đúng là biết tìm phiền toái cho mình.
Tài xế kia rất nghe lời, trực tiếp đưa Hứa Thanh Khê về biệt thự.
Hứa Thanh Khê vốn còn muốn đi dạo bên ngoài lâu hơn, nhưng lần này mới đi được một chút đã phải về nhà.
Cô lập tức trở thành một người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi.
Dù sao cái mình có nhiều nhất chính là thời gian, cuộc sống mợ cả nhà giàu nói chung đều là như thế.
Hứa Thanh Khê lại lướt web một lúc, xem một vài tin tức thú vị.
Sau đó lại cắm đầu vào chơi game điện thoại, chơi một hồi liền vươn vai dãn gân cốt mới phát hiện trời đã tối.
"Lại đến giờ cơm!" Cô đứng lên xuống lầu dùng bữa tối.
Bữa ăn tối làm theo khẩu vị yêu thích của cô, bất quá có điều chỉnh một chút, nhưng vẫn là đơn giản mà tinh tế.
Hứa Thanh Khê không nhanh không chậm ăn xong bữa cơm, rồi mới chậm rãi lên lầu, thuận tiện tắm nước nóng.
Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này mới cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Liền mặc quần áo ngủ một mình đến bên ban công, ngước nhìn bầu trời, cảnh đêm lấp lánh, những chuyện không vui do Trác Văn Khoa mang tới cũng chậm rãi tan biến.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, bỗng nhiên có hơi ngứa tay.
Ở nhà có sẵn bản vẽ, cô bảo người giúp việc đưa tới.
Thế là cô bày giá vẽ, giấy vẽ và cọ màu ra ban công dưới bầu trời đầy sao.
Không chút câu thúc, cô liền đem toàn bộ tâm trạng mình thể hiện lên bức tranh, những nỗi niềm khó nói kia, cũng tựa hồ được khơi thông qua những nét vẽ chuyên tâm, hình ảnh ngổn ngang lộn xộn, nhưng lại mang ý nghĩa đặc biệt khó nói nên lời.
Bức tranh này cô vẽ đến quên mình.
Mắt thấy hai mí mắt bắt đầu xô vào nhau, cô mới xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói thì thầm, "Nên đi ngủ thôi, mệt quá rồi!"
Cô chậm rãi đi vào phòng ngủ, vừa định đóng kín cửa nghỉ ngơi.
Cánh cửa ken két lập tức bị người bên ngoài đẩy vào.
"Anh đã về rồi?" Hứa Thanh Khê mới vừa đến gần hắn mấy bước, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Thấy Quân Nhật Đình say đến quên trời quên đất, Hứa Thanh Khê chỉ muốn đỡ hắn ngồi xuống.
Còn chưa đến bên, hắn đã lảo đảo nghiêng trái ngã phải, ôm chầm lấy Hứa Thanh Khê, không nói không rằng liền đẩy cô xuống giường.
Sau sau đó vô vàn nụ hôn rơi xuống, không nhẹ nhàng mà dồn dập thô bạo.
Dường như muốn xé người cô ra.
Hứa Thanh Khê bị hắn làm cho sợ hết hồn, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng cô yếu sức, không cách nào lay chuyển nổi hắn, "Quân Nhật Đình! Anh có phải uống say rồi hay không?"
Quân Nhật Đình căn bản không để ý tới cô, vừa tùy tiện hôn cô, vừa đưa tay thô bạo lột quần áo của Hứa Thanh Khê.
Cái lưỡi hắn len vào giữa răng môi cô công thành chiếm đất, gần như cắn xé cô, một đường đi xuống chưa thỏa mãn.
Hứa Thanh Khê làm gì có thể là đối thủ của hắn.
Chỉ thấy Quân Nhật Đình mặt lạnh như băng đứng sau lưng hắn, Trác Văn Khoa nhíu mày, gặp hắn ở đây thật sự có chút bất ngờ.
Không khí chung quanh dường như lập tức đông đứng lại, ngay cả những người hóng chuyện chung quanh cũng không dám thở mạnh.
Hai người này đều là công tử nhà giàu số một số hai ở đất thủ đô, đều có vẻ ngoài tuấn mỹ, lại là người tài giỏi có năng lực xuất chúng, thế mà lại vì một người đàn bà mà đối đầu nhau.
"Hai người đều rất đẹp trai, đúng gu của tui."
"Hình như là vì người đàn bà kia nên mới xảy ra tranh chấp."
Những người bên cạnh ồn ào hiếu kỳ, ánh mắt không ngừng chĩa vào Hứa Thanh Khê dò xét.
Hứa Thanh Khê tất nhiên cũng nóng ruột đến sắp không chịu nổi.
Nhưng mà lúc này, giữa hai người đàn ông kia căn bản không có chỗ cho cô xen vào.
Một người ánh mắt lạnh lẽo băng giá, tỏa ra hơi thở nguy hiểm áp bức.
Một người đôi mắt đào hoa đa tình, cũng không hề nhún nhường chút nào.
Trong chớp mắt cả hai đã thu lại ánh mắt giao chiến, nhưng mơ hồ vẫn còn phảng phất mùi khói súng vô hình, mịt mù dày đặc bao quanh hai người.
Nhưng mọi người nhìn vào vẫn thấy khí thế của Quân Nhật Đình mạnh hơn một chút, giữa đôi chân mày còn mang theo một tia thiếu kiên nhẫn như có như không.
"Thì ra là tổng giám đốc Quân."
Rốt cuộc vẫn là Trác Văn Khoa phải thu hồi ánh mắt trước, cười chế giễu, "Anh cuối cùng cũng chịu trở về đấy à? Tôi còn tưởng rằng anh định để cho Thanh Tuệ cả đời thủ tiết thờ chồng cơ."
Hai tay hắn đút vào túi quần, khóe môi nhếch nhẹ tỏa ra hơi thở đầy tà ý.
Cuối cùng cũng khiêu khích trắng trợn, mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người chạm một cái lập tức bùng nổ.
Mọi người không kìm được lui về phía sau mấy bước, ngay cả đám bảo vệ mới vừa đuổi theo tới hiện trường cũng không dám tự tiện tiến lên.
Hai vị này, bất kể bọn họ giúp ai cũng đều sai hết.
Ngược lại mọi người lại tò mò xem rốt cuộc là loại đàn bà gì, lại có thể kích động hai ông trời con này giương cung bạt kiếm, đại động can qua.
Quân Nhật Đình đưa mắt quét dọc Hứa Thanh Khê một cái, cười lạnh với Trác Văn Khoa, "Cô ấy nếu đã là vợ tôi, vậy thì cho dù tôi bắt cô ấy cả đời phải ở nhà họ Quân, người khác cũng không xen vào được!"
Trong lời nói của hắn tự nhiên có khí chất bá đạo bẩm sinh, mỗi một bước chân cũng khiến cho người đời khiếp sợ, lại nghe tiếp hắn gằn từng chữ, "Còn tổng giám đốc Khoa thì sao, không ngờ anh lại có hứng thú với vợ của người khác, chuyện này nếu đồn ra ngoài, mặt mũi nhà họ Trác có phải sẽ bị chà đạp dưới đất hay không?"
Hắn thần sắc ổn định, kiềm chế lửa giận nhìn về phía Trác Văn Khoa, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
"Mặt mũi là thứ gì tôi không quan tâm."
Trác Văn Khoa giống như lập tức bị hắn chọc giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, kiềm chế lắm mới không xông lên đập cho Quân Nhật Đình một trận.
"Quân Nhật Đình, tôi nói cho anh biết, Thanh Tuệ là một cô gái tốt! Người không hiểu không biết trân trọng cô ấy không xứng được ở bên cạnh cô ấy!"
Hắn giống như con nhím xù lông, cũng giống như con thú bị cướp đi vật mà nó yêu thích.
Ánh mắt đầy lửa nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, hoàn toàn không nhượng bộ.
Hứa Thanh Khê thầm nói không xong, kính mong đại ca nhà anh đừng có nói nữa được không?
Cô nhìn trái nhìn phải một chút, căng thẳng nhìn về Quân Nhật Đình, rất sợ sẽ lại chọc giận cậu cả này.
Ai ngờ Quân Nhật Đình bỗng nhiên cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, "Vậy à? Vậy tôi rất cảm ơn Tổng giám đốc Khoa đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ biết! Biết! Trân! Trọng! Cô!"
Giọng nói của hắn rất nhẹ rất nhanh, thế nhưng khi đồng thời đưa tay chụp lấy tay của Hứa Thanh Khê lại dùng hết sức lực.
Hứa Thanh Khê bị hắn lôi ra mất đà lảo đảo, chỉ có thể luống cuống theo hắn đi ra ngoài.
Sải chân của Quân Nhật Đình rất lớn, Hứa Thanh Khê suýt nữa không theo kịp. . truyện ngôn tình
Trong lòng cô muốn bảo hắn chậm một chút, nhưng lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của hắn, cô bị dọa sợ không dám ho một tiếng, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ bước chân của mình.
Ai ngờ mới vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Quân Nhật Đình liền hung hăng hất tay cô ra.
Khuôn mặt anh tuấn trong trẻo lạnh lùng lúc này càng âm trầm như đầm mực, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Khê, tựa hồ chỉ hận không thể xé toang cơ thể cô ra.
Hứa Thanh Khê cảnh giác giật lùi về phía sau mấy bước, trong lòng thầm than thôi rồi.
Cô không kìm được mong đợi tài xế đến nhanh lên một chút, đợi một lát trên đường trở về, cô nhất định phải tìm cơ hội giải thích với hắn một chút.
Bằng không những ngày tiếp theo cũng không biết sẽ trôi qua như thế nào.
Cô thật sự là bị tên khốn Trác Văn Khoa kia hại chết.
Ai ngờ xe mới vừa trờ tới, Quân Nhật Đình không nói hai lời liền nhét cô vào trong, dặn tài xế một câu, "Đưa mợ cả về nhà!"
"Dạ!" Tài xế nào dám phản bác hắn, nhất là vị đại boss này tựa hồ đang hết sức không ổn.
Hứa Thanh Khê rơi xuống ghế sau xe, vừa định nói mấy câu cùng Quân Nhật Đình.
Nhưng hắn đã ngồi lên một chiếc xe khác bên cạnh, đạp chân ga phóng vút ra ngoài.
Nhìn chiếc xe phóng đi bỏ lại vệt khói dài, trong lòng Hứa Thanh Khê không nhịn được than thở, lúc này đúng là có nhảy sông tự tử cũng không cách nào rửa sạch.
Hứa Thanh Tuệ này đúng là biết tìm phiền toái cho mình.
Tài xế kia rất nghe lời, trực tiếp đưa Hứa Thanh Khê về biệt thự.
Hứa Thanh Khê vốn còn muốn đi dạo bên ngoài lâu hơn, nhưng lần này mới đi được một chút đã phải về nhà.
Cô lập tức trở thành một người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi.
Dù sao cái mình có nhiều nhất chính là thời gian, cuộc sống mợ cả nhà giàu nói chung đều là như thế.
Hứa Thanh Khê lại lướt web một lúc, xem một vài tin tức thú vị.
Sau đó lại cắm đầu vào chơi game điện thoại, chơi một hồi liền vươn vai dãn gân cốt mới phát hiện trời đã tối.
"Lại đến giờ cơm!" Cô đứng lên xuống lầu dùng bữa tối.
Bữa ăn tối làm theo khẩu vị yêu thích của cô, bất quá có điều chỉnh một chút, nhưng vẫn là đơn giản mà tinh tế.
Hứa Thanh Khê không nhanh không chậm ăn xong bữa cơm, rồi mới chậm rãi lên lầu, thuận tiện tắm nước nóng.
Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này mới cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Liền mặc quần áo ngủ một mình đến bên ban công, ngước nhìn bầu trời, cảnh đêm lấp lánh, những chuyện không vui do Trác Văn Khoa mang tới cũng chậm rãi tan biến.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, bỗng nhiên có hơi ngứa tay.
Ở nhà có sẵn bản vẽ, cô bảo người giúp việc đưa tới.
Thế là cô bày giá vẽ, giấy vẽ và cọ màu ra ban công dưới bầu trời đầy sao.
Không chút câu thúc, cô liền đem toàn bộ tâm trạng mình thể hiện lên bức tranh, những nỗi niềm khó nói kia, cũng tựa hồ được khơi thông qua những nét vẽ chuyên tâm, hình ảnh ngổn ngang lộn xộn, nhưng lại mang ý nghĩa đặc biệt khó nói nên lời.
Bức tranh này cô vẽ đến quên mình.
Mắt thấy hai mí mắt bắt đầu xô vào nhau, cô mới xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói thì thầm, "Nên đi ngủ thôi, mệt quá rồi!"
Cô chậm rãi đi vào phòng ngủ, vừa định đóng kín cửa nghỉ ngơi.
Cánh cửa ken két lập tức bị người bên ngoài đẩy vào.
"Anh đã về rồi?" Hứa Thanh Khê mới vừa đến gần hắn mấy bước, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Thấy Quân Nhật Đình say đến quên trời quên đất, Hứa Thanh Khê chỉ muốn đỡ hắn ngồi xuống.
Còn chưa đến bên, hắn đã lảo đảo nghiêng trái ngã phải, ôm chầm lấy Hứa Thanh Khê, không nói không rằng liền đẩy cô xuống giường.
Sau sau đó vô vàn nụ hôn rơi xuống, không nhẹ nhàng mà dồn dập thô bạo.
Dường như muốn xé người cô ra.
Hứa Thanh Khê bị hắn làm cho sợ hết hồn, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng cô yếu sức, không cách nào lay chuyển nổi hắn, "Quân Nhật Đình! Anh có phải uống say rồi hay không?"
Quân Nhật Đình căn bản không để ý tới cô, vừa tùy tiện hôn cô, vừa đưa tay thô bạo lột quần áo của Hứa Thanh Khê.
Cái lưỡi hắn len vào giữa răng môi cô công thành chiếm đất, gần như cắn xé cô, một đường đi xuống chưa thỏa mãn.
Hứa Thanh Khê làm gì có thể là đối thủ của hắn.