Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Chương 70
“Anh…anh bị điên rồi đúng không?”
Tống Mỹ Nhân tức giận tới nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, tay cuộn tròn lại thành nắm đấm đang chuẩn bị đi tới ra tay với Tống Vu Quân.
Toàn thân của cô ta run bần bật lên vì tức giận, ánh mắt cũng hẳn rõ lên tia máu đáng sợ.
Tống Vu Quân đúng là tên chết bầm, dám đem cô ta ra làm trò cười trước mặt nhiều người như thế này sao? Nếu không vì vài phần trăm ít ỏi trong tay thì Tống Mỹ Nhân đã cho người thủ tiêu tên anh trai thối tha này từ lâu rồi.
Không để anh ta tự đắc ngồi đây đâu.
“Tình thần của tôi đang ở trạng thái bình thường, chỉ riêng có ai đó đang nổi cơn tanh bành không có chỗ phát tiết ra mà thôi.”
Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi Tống Vu Quân, mọi chuyện đang xảy ra trước mắt dường như đang ủng hộ cho dự án của anh thì phải, càng ngày càng có nhiều lý do khiến anh sống chết cũng phải làm được.
Tống Hùng Anh đập mạnh tay xuống bàn tỏ vẻ uy quyền, ông ta cũng không thể tin được đứa con trai trời đánh của mình lại có thể bày tỏ thái độ ra mặt như vậy.
Liếc mắt một cái, ông ta lên tiếng.
“Có phải mày có ô dù to lớn lắm nên mới dám ra vẻ với tao đúng không?”
“Ô dù thì ai mà không có? Chỉ có điều có được một cách quang minh chính đại hay là lén lút đi cửa sau?”
Từng câu từng chữ như con dao sắc bén cứa vào thâm tâm của Tống Mỹ Nhân, không nói thì không sao nhưng mỗi khi mở miệng ra Tống Vu Quân phải châm chọc cô ta vài lần mới bõ tức thì phải.
Tống Mỹ Nhân không nhịn được nữa mà cất giọng chửi mắng Tống Vu Quân.
“Đô thứ con hoang vô liêm sỉ, cho anh bước một chân vào đây đã là ân huệ lớn nhất của anh rồi.
Vậy mà còn dám lên mặt dành gia sản với tôi sao? Ba thật là sai lầm khi để anh ta đến với cuộc đời này, đúng ra phải bóp chết từ khi biết tin con mụ dơ bẩn kia mang thai”
Nghĩ tới thôi cũng tức điên cả người.
Tống Mỹ Nhân thừa nhận cô không phải là con trai nên không thể đường đường chính chính ngồi vào vị trí cao nhất của Tống thị, cũng không có năng lực nghiệp vụ nhiều như Tống Vu Quân, nhưng xét cho cùng cô mới là đứa con của Tống Hùng Anh được pháp luật công nhận về mặt pháp lý.
Tống Vu Quân chỉ là con hoang, không được phép ghi tên vào gia phả nhà họ Tông.
Không gian bỗng nhiên chìm vào yên lặng sau câu nói của Tống Mỹ Nhân, đám người ở thì trổ mắt nhìn nhau không biết phải xử lý như thế nào, Tống Hùng Anh thì tức giận không thèm nhìn mặt ai, còn Tống Mỹ Nhân cứ như bà thím bán cá người chợ la oang oang cái miệng lên, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng của bản thân.
Một lúc lâu sau, Tống Vu Quân mới lên tiếng.
“Tôi biết mình được sinh ra từ một sự cố, tôi biết mình là đứa không được pháp luật công nhận, tôi biết mình là con hoang.
Nhưng đảm bảo nhân cách của tôi cao hơn một con điếm như cô.”
Chát! Tống Mỹ Nhân không ngần ngại đi tới tát cái bốp vào mặt Tống Vu Quân.
Dám làm cô ta mất mặt với đám người ở sao? Dám nói cô ta là một thứ hàng thấp kém như vậy à? Nếu có làm thì cô ta cũng là hạng sang, hạng thương gia, không phải cứ muốn là có thế leo lên giường được.
Cú tát bất ngờ khiến cho Tống Vu Quân không chút phòng bị mà ăn trọn cả cái.
Khuôn mặt lạnh nhạt vẫn giữ nguyên từ trước không thay đổi bất kì cảm xúc nào.
“Anh…anh bị điên rồi đúng không?”
Tống Mỹ Nhân tức giận tới nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, tay cuộn tròn lại thành nắm đấm đang chuẩn bị đi tới ra tay với Tống Vu Quân.
Toàn thân của cô ta run bần bật lên vì tức giận, ánh mắt cũng hẳn rõ lên tia máu đáng sợ.
Tống Vu Quân đúng là tên chết bầm, dám đem cô ta ra làm trò cười trước mặt nhiều người như thế này sao? Nếu không vì vài phần trăm ít ỏi trong tay thì Tống Mỹ Nhân đã cho người thủ tiêu tên anh trai thối tha này từ lâu rồi.
Không để anh ta tự đắc ngồi đây đâu.
“Tình thần của tôi đang ở trạng thái bình thường, chỉ riêng có ai đó đang nổi cơn tanh bành không có chỗ phát tiết ra mà thôi.”
Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi Tống Vu Quân, mọi chuyện đang xảy ra trước mắt dường như đang ủng hộ cho dự án của anh thì phải, càng ngày càng có nhiều lý do khiến anh sống chết cũng phải làm được.
Tống Hùng Anh đập mạnh tay xuống bàn tỏ vẻ uy quyền, ông ta cũng không thể tin được đứa con trai trời đánh của mình lại có thể bày tỏ thái độ ra mặt như vậy.
Liếc mắt một cái, ông ta lên tiếng.
“Có phải mày có ô dù to lớn lắm nên mới dám ra vẻ với tao đúng không?”
“Ô dù thì ai mà không có? Chỉ có điều có được một cách quang minh chính đại hay là lén lút đi cửa sau?”
Từng câu từng chữ như con dao sắc bén cứa vào thâm tâm của Tống Mỹ Nhân, không nói thì không sao nhưng mỗi khi mở miệng ra Tống Vu Quân phải châm chọc cô ta vài lần mới bõ tức thì phải.
Tống Mỹ Nhân không nhịn được nữa mà cất giọng chửi mắng Tống Vu Quân.
“Đô thứ con hoang vô liêm sỉ, cho anh bước một chân vào đây đã là ân huệ lớn nhất của anh rồi.
Vậy mà còn dám lên mặt dành gia sản với tôi sao? Ba thật là sai lầm khi để anh ta đến với cuộc đời này, đúng ra phải bóp chết từ khi biết tin con mụ dơ bẩn kia mang thai”
Nghĩ tới thôi cũng tức điên cả người.
Tống Mỹ Nhân thừa nhận cô không phải là con trai nên không thể đường đường chính chính ngồi vào vị trí cao nhất của Tống thị, cũng không có năng lực nghiệp vụ nhiều như Tống Vu Quân, nhưng xét cho cùng cô mới là đứa con của Tống Hùng Anh được pháp luật công nhận về mặt pháp lý.
Tống Vu Quân chỉ là con hoang, không được phép ghi tên vào gia phả nhà họ Tông.
Không gian bỗng nhiên chìm vào yên lặng sau câu nói của Tống Mỹ Nhân, đám người ở thì trổ mắt nhìn nhau không biết phải xử lý như thế nào, Tống Hùng Anh thì tức giận không thèm nhìn mặt ai, còn Tống Mỹ Nhân cứ như bà thím bán cá người chợ la oang oang cái miệng lên, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng của bản thân.
Một lúc lâu sau, Tống Vu Quân mới lên tiếng.
“Tôi biết mình được sinh ra từ một sự cố, tôi biết mình là đứa không được pháp luật công nhận, tôi biết mình là con hoang.
Nhưng đảm bảo nhân cách của tôi cao hơn một con điếm như cô.”
Chát! Tống Mỹ Nhân không ngần ngại đi tới tát cái bốp vào mặt Tống Vu Quân.
Dám làm cô ta mất mặt với đám người ở sao? Dám nói cô ta là một thứ hàng thấp kém như vậy à? Nếu có làm thì cô ta cũng là hạng sang, hạng thương gia, không phải cứ muốn là có thế leo lên giường được.
Cú tát bất ngờ khiến cho Tống Vu Quân không chút phòng bị mà ăn trọn cả cái.
Khuôn mặt lạnh nhạt vẫn giữ nguyên từ trước không thay đổi bất kì cảm xúc nào.