Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
“Em chỉ muốn nói là…thuốc lá rất có hại cho sức khỏe, hy vọng về sau cậu chủ đừng lạm dụng chúng quá nhiều.”
Cậu chủ bảo cô nói thì cô nói, nhưng cô không hy vọng lắm về việc đề nghị của mình được cậu chủ chấp nhận.
Dù sao cũng không phải là gì của nhau, cô chỉ là một con ở nghèo hèn, Tống Vu Quân lại là cậu chủ lớn thì phần trăm cơ hội để cả hai có tình cảm là con số âm.
Hàn Nhi là người hiểu rõ điều đó hơn bao giờ hết nên cô không bao giờ có cái ý định cưa cẩm cậu chủ để trở thành mợ chủ của ngôi nhà này đâu.
Có nằm mơ còn không dám mơ chứ đừng nói tới việc dám làm.
“Mỗi khi căng thẳng hoặc có chuyện không vui tôi đều sẽ tìm tới thuốc để giải tỏa tâm trạng, nếu như em không muốn tôi sử dụng chúng thì mỗi khi tôi buôn tôi phải làm gì?”
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, đa số đàn ông trên đời đều sử dụng thuốc lá dưới bất kì lý do nào.
Không lý nào lại bắt cậu chủ ngừng lại ngay được.
Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Nhi lên tiếng.
“Nếu vậy thì để em xoa bóp cho cậu nhé”
“Xoa bóp?”
Tống Vu Quân có chút hoài nghi nhìn Hàn Nhi.
Từ xoa bóp này có rất là nhiều nghĩa, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Không biết cô gái nhỏ của anh muốn anh suy nghĩ theo hướng nào đây? “Nói không phải khoe khoang chứ tài xoa bóp của em đỉnh lắm đó, ngày xưa mỗi lần ba em đi làm về mệt mỏi em toàn mát xa cho ba thôi.
Tuy không phải chuyên nghiệp gì nhưng cũng đủ để khiến cậu chủ cảm thấy thoải mái”
Nhắc tới điểm mạnh của Hàn Nhi nên hai mắt của cô sáng rực lên rất thích thú, cô tin lời nói của mình chắc chắn sẽ làm được.
Tống Vu Quân nhìn Hàn Nhi với vẻ mặt đầy yêu chiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành hình vòng cung, giọng nói trầm ấm quyến rũ đến lạ, anh nói.
“Được rồi! Tất cả đều nghe em”
Ngày hôm sau, Tống Mỹ Nhân mệt mỏi trở về nhà, tuy quần áo trên người đã cố gắng chỉnh lại cho ngay ngắn nhưng đâu đó vẫn đem cho người các cảm giác xộc xệch không nói thành lời.
Gương mặt tràn đầy sức sống như mọi khi cũng không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi chán nản.
Vừa bước vào phòng Tống Mỹ Nhân đã nhanh chóng chạy như bay vào nhà tắm với mong muốn gột rửa tất cả dấu vết dơ bẩn của Trương Phi Tinh để lại trên người vào đêm qua.
Thứ chất lỏng nhầy nhụa màu trắng đục vương vãi khắp cơ thể của Tống Mỹ Nhân, hơi thở gớm ghiếc của lão như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, trên người vẫn còn vài vết đo đỏ đáng ghét.
Dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống mềm mại như con rắn đang uốn éo người trên mọi đường cong cơ thể của Tống Mỹ Nhân.
Cô ta ngồi bó gối dưới sàn, gục mặt vào đầu gối để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện mình đã làm.
Cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã làm chuyện ngu ngốc với Trương Phi Tỉnh, cô ta đánh giá con cáo già này quá thấp rồi.
Tưởng chừng như chỉ chơi đùa với lão ta một đêm rồi thôi, ai ngờ Trương Phi Tinh lại đám quay clip lại đe dọa và bắt ép cô ta phải làm tình với lão mỗi khi lão có nhu câu.
Tống Mỹ Nhân hiện tại không khác gì một con búp bê tình dục của lão ta.
Nước đi này cô ta đã sai lầm rồi, càng tệ hơn là không thể sửa chữa.
Bây giờ cô ta phải làm sao mới được đây? Mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm, trên người Tống Mỹ Nhân chỉ quấn duy nhất một chiếc áo ngủ mỏng manh tới nỗi có thể nhìn xuyên thấu lớp da trắng nõn sau lớp vải.
“Em chỉ muốn nói là…thuốc lá rất có hại cho sức khỏe, hy vọng về sau cậu chủ đừng lạm dụng chúng quá nhiều.”
Cậu chủ bảo cô nói thì cô nói, nhưng cô không hy vọng lắm về việc đề nghị của mình được cậu chủ chấp nhận.
Dù sao cũng không phải là gì của nhau, cô chỉ là một con ở nghèo hèn, Tống Vu Quân lại là cậu chủ lớn thì phần trăm cơ hội để cả hai có tình cảm là con số âm.
Hàn Nhi là người hiểu rõ điều đó hơn bao giờ hết nên cô không bao giờ có cái ý định cưa cẩm cậu chủ để trở thành mợ chủ của ngôi nhà này đâu.
Có nằm mơ còn không dám mơ chứ đừng nói tới việc dám làm.
“Mỗi khi căng thẳng hoặc có chuyện không vui tôi đều sẽ tìm tới thuốc để giải tỏa tâm trạng, nếu như em không muốn tôi sử dụng chúng thì mỗi khi tôi buôn tôi phải làm gì?”
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, đa số đàn ông trên đời đều sử dụng thuốc lá dưới bất kì lý do nào.
Không lý nào lại bắt cậu chủ ngừng lại ngay được.
Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Nhi lên tiếng.
“Nếu vậy thì để em xoa bóp cho cậu nhé”
“Xoa bóp?”
Tống Vu Quân có chút hoài nghi nhìn Hàn Nhi.
Từ xoa bóp này có rất là nhiều nghĩa, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Không biết cô gái nhỏ của anh muốn anh suy nghĩ theo hướng nào đây? “Nói không phải khoe khoang chứ tài xoa bóp của em đỉnh lắm đó, ngày xưa mỗi lần ba em đi làm về mệt mỏi em toàn mát xa cho ba thôi.
Tuy không phải chuyên nghiệp gì nhưng cũng đủ để khiến cậu chủ cảm thấy thoải mái”
Nhắc tới điểm mạnh của Hàn Nhi nên hai mắt của cô sáng rực lên rất thích thú, cô tin lời nói của mình chắc chắn sẽ làm được.
Tống Vu Quân nhìn Hàn Nhi với vẻ mặt đầy yêu chiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành hình vòng cung, giọng nói trầm ấm quyến rũ đến lạ, anh nói.
“Được rồi! Tất cả đều nghe em”
Ngày hôm sau, Tống Mỹ Nhân mệt mỏi trở về nhà, tuy quần áo trên người đã cố gắng chỉnh lại cho ngay ngắn nhưng đâu đó vẫn đem cho người các cảm giác xộc xệch không nói thành lời.
Gương mặt tràn đầy sức sống như mọi khi cũng không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi chán nản.
Vừa bước vào phòng Tống Mỹ Nhân đã nhanh chóng chạy như bay vào nhà tắm với mong muốn gột rửa tất cả dấu vết dơ bẩn của Trương Phi Tinh để lại trên người vào đêm qua.
Thứ chất lỏng nhầy nhụa màu trắng đục vương vãi khắp cơ thể của Tống Mỹ Nhân, hơi thở gớm ghiếc của lão như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, trên người vẫn còn vài vết đo đỏ đáng ghét.
Dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống mềm mại như con rắn đang uốn éo người trên mọi đường cong cơ thể của Tống Mỹ Nhân.
Cô ta ngồi bó gối dưới sàn, gục mặt vào đầu gối để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện mình đã làm.
Cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã làm chuyện ngu ngốc với Trương Phi Tỉnh, cô ta đánh giá con cáo già này quá thấp rồi.
Tưởng chừng như chỉ chơi đùa với lão ta một đêm rồi thôi, ai ngờ Trương Phi Tinh lại đám quay clip lại đe dọa và bắt ép cô ta phải làm tình với lão mỗi khi lão có nhu câu.
Tống Mỹ Nhân hiện tại không khác gì một con búp bê tình dục của lão ta.
Nước đi này cô ta đã sai lầm rồi, càng tệ hơn là không thể sửa chữa.
Bây giờ cô ta phải làm sao mới được đây? Mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm, trên người Tống Mỹ Nhân chỉ quấn duy nhất một chiếc áo ngủ mỏng manh tới nỗi có thể nhìn xuyên thấu lớp da trắng nõn sau lớp vải.