Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29: Bị bắt quả tang
Màn đêm buông xuống bao trùm cả bầu trời rộng lớn.
Trong ngôi biệt thự to lớn Tống Mỹ Nhân đang ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn cho thật lộng lẫy để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay của Nghiêm gia.
Trên giường của cô ta bày bừa lộn xôn rất nhiều quần áo và phụ kiện, chứng tỏ để chọn được bộ đồ vừa ý Tống Mỹ Nhân đã mất rất nhiều công sức.
Nhìn ngắm bản thân trong gương một lúc lâu, Tống Mỹ Nhân không biết đã thay biết bao nhiêu đôi bông tai và dây chuyền rồi.
Đây không phải là một bữa tiệc tâm thường như bao người khác, là tiệc của Nghiêm gia, là gia tộc nằm trong top có sức ảnh hưởng lớn khắp cả nước.
Tống Mỹ Nhân không có phép bất cứ điều gì làm cô ta trở nên kém hoàn hảo trước mặt Nghiêm gia.
“Thưa cô, ông chủ đang ngồi chờ cô ở dưới sảnh, chúng ta phải mau chóng mới kịp giờ tới đấy”
Quản gia già lên tiếng nhắc nhở Tống Mỹ Nhân khi thấy cô ta đang loay hoay với tủ trang sức khổng lồ của mình, đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý.
Bà ta chán nản vỗ trán một cái rồi lui về phía sau.
“Tống Mỹ Nhân đã xong chưa? Sao chưa thấy con bé xuống đây?”
Nhìn thấy cái lắc đầu đầy bất lực của quản gia già.
Tống Hùng Anh ngồi dưới sảnh chờ đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ là một bữa tiệc thôi mà có cần phải quan trọng hóa vấn đề lên không? Tuy Nghiêm gia có quyền có thể thật đấy, nhưng đối với Tống gia cũng là một chín một mười, hoàn toàn không thua kém chút nào.
Tống Hùng Anh đang định lên lâu gọi Tống Mỹ Nhân xuống thì cô ta đã đủng đỉnh đi xuống từ khi nào rồi.
Khoác lên người chiếc váy dạ hội của nhà thiết kế nổi tiếng, trên người còn đeo vô số hột xoàn lấp lánh giống như muốn phô trương cho cả thế giới thấy sự giàu có của bản thân.
Nhìn Tống Mỹ Nhân bây giờ rất giếng như một quý bà sang trọng.
Cô ta từ từ bước xuống rồi đi lướt ngang qua mặt Tống Vu Quân đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, mặt vênh lên tận trời tỏ vẻ ta đây rồi nói lớn.
“Mình đi thôi ba, vé dự tiệc của Nghiêm gia chỉ có hai vé, nếu không đi nhanh sẽ muộn giờ mất”
Vừa nói cô Tống Mỹ Nhân vừa nhanh chóng kéo Tống Hùng Anh ra ngoài, câu nói đá xéo vừa rồi của cô ta còn cố ý nhấn mạnh chữ hai vé.
Ý muốn nói Tống Vu Quân không có giá trị gì đặc biệt, không tồn tại trong thế giới thượng lưu nên không có phần tham gia vào buổi tiệc danh giá này.
Nhếch môi cười khinh bỉ Tống Vu Quân một cái, sau đó cô ta khoác tay Tống Hùng Anh rồi quay người rời đổi.
Mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc của Tống Mỹ Nhân khiến cho Tống Vu Quân muốn buồn nôn.
Ngồi chờ cho hai người đi khuất bóng, Tống Vu Quân mới gấp quyển sách lại, cả người đứng dậy vươn vai cho tỉnh táo để đi lên lầu.
Buổi tiệc còn ba mươi phút nữa mới bắt đầu, anh phải chuẩn bị từ bây giờ mới kịp.
Vừa đặt chân vào phòng, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho Tống Vu Quân một phen bất ngờ.
Hàn Nhi đang cặm cụi ủi âu phục cho Tống Vu Quân, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi vì hơi nóng của bàn ủi.
Đôi tay thoăn thoät lật đồ qua lại rồi tiếp tục công việc.
“Ai nói em phải làm công việc này?”
Hàn Nhi ngước mặt lên nhìn thấy Tống Vu Quân đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, cô đưa tay lên quệt đi giọt mồ hôi đang lăn dài trên gò má, sau đó híp mắt lại cười với Tống Vu Quân, giọng nói rất vui vẻ phấn khởi, cô nói.
“Đâu ai bảo em làm đâu, là em tự làm đấy.
Em biết cậu chủ sắp phải ra ngoài, cần phải chỉn chu quần áo nên em ủi một chút cho không bị nhăn.
Cậu chủ thấy em có giỏi không?”
Giỏi! Giỏi lắm.
Rất xứng đáng làm vợ yêu của Tống Vu Quân.
Nghĩ tới đây Tống Vu Quân khẽ cười, nụ cười ngập tràn sự hạnh phúc.
Anh không ngần ngại tiến tới xoa đầu Hàn Nhi để khen thưởng.
Không biết từ lúc nào mà trong suy nghĩ của Tống Vu Quân đã tồn tại một ý nghĩ, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ cô gái nhỏ này được một đời bình yên.
Hàn Nhi vui vẻ nhắm mắt tận hưởng sự dịu dàng mà Tống Vu Quân dành cho mình.
Mặc kệ người bên ngoài có nói cậu chủ là con người độc ác hung dữ tới mức nào Hàn Nhi cũng không tin.
Cô chỉ biết rằng cậu chủ là người tốt.
Biết quan tâm giúp đỡ mọi người xung quanh.
Nếu có trách thì trách kiếp trước họ tu không đủ phước để kiếp này không được cậu chủ đối xử tốt mà thôi.
“Tôi có việc cần phải ra ngoài một chút, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về nghe không?”
Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ thân thiện của Tống Vu Quân khiến cho Hàn Nhi say mê như điếu đổ.
Ấn trong đôi mắt sâu thắm thắm là một ma lực mãnh liệt hú hồn Hàn Nhi.
Rùng người lại một phát, Hàn Nhi mới lấy lại được sự bình tĩnh, sau đó mau chóng gật đầu lia lịa.
“Dạ! Cậu chủ đi vui vẻ, em chờ cậu”
Mọi câu nói mọi hành động của Tống Vu Quân và Hàn Nhi đều bị quản gia già nấp sau cánh cửa tận mắt chứng kiến không sót một chỉ tiết nào.
Ngay từ khi Hàn Nhi bước chân vào đây có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra.
Tống Vu Quân trước giờ không hề quan tâm tới việc kẻ ăn người ở phải sống như thế nào.
Ấy vậy mà lại vì một con ở mới tới lại để tâm tới nhiều như vậy, còn chính thức bênh vực Hàn Nhi trước hàng chục con mắt khác.
Đám gia nhân ở đây đâu phải là câm? Chúng nó đồn thổi tới tai của bà ta rồi đây này.
Nghe xong mà muốn tức điên lên được.
Được rồi! Bà ta sẽ có cách xử lý con nhóc này nhanh thôi, nếu không càng để lâu thì sự việc sẽ càng phức tạp hơn mà thôi.
Tống Vu Quân khoác lên người bộ âu phục lịch lãm, thân hình vạm vỡ khác xa với vẻ ngoài gầy gò ốm yếu năm xưa.
Bây giờ anh ta cũng đã ra dáng đàn ông rồi.
Càng ngày đường nét trên gương mặt Tống Vu Quân càng rõ hơn bao giờ hết.
Nhìn không khác gì bản sao của Tống Hùng Anh ngày xưa.
Anh chàng vội vàng bước lên xe tự mình lái tới bữa tiệc.
Chiếc lamborghini màu đen như con mãnh thú lao vút trong đêm đen.
Thoáng một cái đã không nhìn thấy bóng dáng ngoại trừ làn khói mờ ảo phía sau.
Chưa đầy mười phút sau Tống Vu Quân đã tới trước cổng biệt thự nhà Nghiêm gia, có vẻ như sự kiện lần này có rất nhiều sự góp mặt của ông to bà lớn nên an ninh cũng được quản lý chặt chẽ nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Cứ một mét đất là có tới ba bốn bảo vệ đứng canh chừng thì ngay cả một con ruồi cũng không lọt vào được chứ đừng nói tới con người.
“Vị tiên sinh này xin dừng bước, thứ lỗi cho tôi xem vé mời tham dự”
Hai người mặc áo đen đứng chặn đường trước mặt Tống Vu Quân giống như hai ngọn núi đồ sộ.
Để bước vào đây bắt buộc phải có vé xác nhận mới được vào, còn không thì mời vê cho.
Tống Vu Quân đương nhiên không có thẻ mời rồi.
Nghiêm gia chỉ gửi cho Tống gia đúng hai tấm vé mà Tống Hùng Anh và Tống Mỹ Nhân đã cầm đi mất.
Bây giờ anh ta làm gì còn vé để được mời vào? Thấy Tống Vu Quân đứng trầm ngâm một hồi lâu mà không xuất trình được vé, hai tên bảo vệ mất bình tĩnh chuẩn bị tống cổ ra ngoài thì ngay lúc này Tống Vu Quân lại đưa ra trước mặt bọn họ một tấm thẻ màu vàng.
Không riêng gì hai tên bảo vệ mà tất cả mọi người đứng xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên, bảo vệ liên thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, sau đó cung kính mời Tống Vu Quân vào trong, không dám chậm trễ nửa bước.
Tống Vu Quân không có vé mời, vì Nghiêm Hạo Nhiên đã đặc biệt chuẩn bị cho anh một tấm thẻ vàng độc nhất vô nhị, chỉ có duy nhất người nhà của Nghiêm gia mới được sở hữu tấm thẻ quyền lực này.
Màn đêm buông xuống bao trùm cả bầu trời rộng lớn.
Trong ngôi biệt thự to lớn Tống Mỹ Nhân đang ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn cho thật lộng lẫy để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay của Nghiêm gia.
Trên giường của cô ta bày bừa lộn xôn rất nhiều quần áo và phụ kiện, chứng tỏ để chọn được bộ đồ vừa ý Tống Mỹ Nhân đã mất rất nhiều công sức.
Nhìn ngắm bản thân trong gương một lúc lâu, Tống Mỹ Nhân không biết đã thay biết bao nhiêu đôi bông tai và dây chuyền rồi.
Đây không phải là một bữa tiệc tâm thường như bao người khác, là tiệc của Nghiêm gia, là gia tộc nằm trong top có sức ảnh hưởng lớn khắp cả nước.
Tống Mỹ Nhân không có phép bất cứ điều gì làm cô ta trở nên kém hoàn hảo trước mặt Nghiêm gia.
“Thưa cô, ông chủ đang ngồi chờ cô ở dưới sảnh, chúng ta phải mau chóng mới kịp giờ tới đấy”
Quản gia già lên tiếng nhắc nhở Tống Mỹ Nhân khi thấy cô ta đang loay hoay với tủ trang sức khổng lồ của mình, đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý.
Bà ta chán nản vỗ trán một cái rồi lui về phía sau.
“Tống Mỹ Nhân đã xong chưa? Sao chưa thấy con bé xuống đây?”
Nhìn thấy cái lắc đầu đầy bất lực của quản gia già.
Tống Hùng Anh ngồi dưới sảnh chờ đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ là một bữa tiệc thôi mà có cần phải quan trọng hóa vấn đề lên không? Tuy Nghiêm gia có quyền có thể thật đấy, nhưng đối với Tống gia cũng là một chín một mười, hoàn toàn không thua kém chút nào.
Tống Hùng Anh đang định lên lâu gọi Tống Mỹ Nhân xuống thì cô ta đã đủng đỉnh đi xuống từ khi nào rồi.
Khoác lên người chiếc váy dạ hội của nhà thiết kế nổi tiếng, trên người còn đeo vô số hột xoàn lấp lánh giống như muốn phô trương cho cả thế giới thấy sự giàu có của bản thân.
Nhìn Tống Mỹ Nhân bây giờ rất giếng như một quý bà sang trọng.
Cô ta từ từ bước xuống rồi đi lướt ngang qua mặt Tống Vu Quân đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, mặt vênh lên tận trời tỏ vẻ ta đây rồi nói lớn.
“Mình đi thôi ba, vé dự tiệc của Nghiêm gia chỉ có hai vé, nếu không đi nhanh sẽ muộn giờ mất”
Vừa nói cô Tống Mỹ Nhân vừa nhanh chóng kéo Tống Hùng Anh ra ngoài, câu nói đá xéo vừa rồi của cô ta còn cố ý nhấn mạnh chữ hai vé.
Ý muốn nói Tống Vu Quân không có giá trị gì đặc biệt, không tồn tại trong thế giới thượng lưu nên không có phần tham gia vào buổi tiệc danh giá này.
Nhếch môi cười khinh bỉ Tống Vu Quân một cái, sau đó cô ta khoác tay Tống Hùng Anh rồi quay người rời đổi.
Mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc của Tống Mỹ Nhân khiến cho Tống Vu Quân muốn buồn nôn.
Ngồi chờ cho hai người đi khuất bóng, Tống Vu Quân mới gấp quyển sách lại, cả người đứng dậy vươn vai cho tỉnh táo để đi lên lầu.
Buổi tiệc còn ba mươi phút nữa mới bắt đầu, anh phải chuẩn bị từ bây giờ mới kịp.
Vừa đặt chân vào phòng, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho Tống Vu Quân một phen bất ngờ.
Hàn Nhi đang cặm cụi ủi âu phục cho Tống Vu Quân, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi vì hơi nóng của bàn ủi.
Đôi tay thoăn thoät lật đồ qua lại rồi tiếp tục công việc.
“Ai nói em phải làm công việc này?”
Hàn Nhi ngước mặt lên nhìn thấy Tống Vu Quân đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, cô đưa tay lên quệt đi giọt mồ hôi đang lăn dài trên gò má, sau đó híp mắt lại cười với Tống Vu Quân, giọng nói rất vui vẻ phấn khởi, cô nói.
“Đâu ai bảo em làm đâu, là em tự làm đấy.
Em biết cậu chủ sắp phải ra ngoài, cần phải chỉn chu quần áo nên em ủi một chút cho không bị nhăn.
Cậu chủ thấy em có giỏi không?”
Giỏi! Giỏi lắm.
Rất xứng đáng làm vợ yêu của Tống Vu Quân.
Nghĩ tới đây Tống Vu Quân khẽ cười, nụ cười ngập tràn sự hạnh phúc.
Anh không ngần ngại tiến tới xoa đầu Hàn Nhi để khen thưởng.
Không biết từ lúc nào mà trong suy nghĩ của Tống Vu Quân đã tồn tại một ý nghĩ, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ cô gái nhỏ này được một đời bình yên.
Hàn Nhi vui vẻ nhắm mắt tận hưởng sự dịu dàng mà Tống Vu Quân dành cho mình.
Mặc kệ người bên ngoài có nói cậu chủ là con người độc ác hung dữ tới mức nào Hàn Nhi cũng không tin.
Cô chỉ biết rằng cậu chủ là người tốt.
Biết quan tâm giúp đỡ mọi người xung quanh.
Nếu có trách thì trách kiếp trước họ tu không đủ phước để kiếp này không được cậu chủ đối xử tốt mà thôi.
“Tôi có việc cần phải ra ngoài một chút, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về nghe không?”
Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ thân thiện của Tống Vu Quân khiến cho Hàn Nhi say mê như điếu đổ.
Ấn trong đôi mắt sâu thắm thắm là một ma lực mãnh liệt hú hồn Hàn Nhi.
Rùng người lại một phát, Hàn Nhi mới lấy lại được sự bình tĩnh, sau đó mau chóng gật đầu lia lịa.
“Dạ! Cậu chủ đi vui vẻ, em chờ cậu”
Mọi câu nói mọi hành động của Tống Vu Quân và Hàn Nhi đều bị quản gia già nấp sau cánh cửa tận mắt chứng kiến không sót một chỉ tiết nào.
Ngay từ khi Hàn Nhi bước chân vào đây có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra.
Tống Vu Quân trước giờ không hề quan tâm tới việc kẻ ăn người ở phải sống như thế nào.
Ấy vậy mà lại vì một con ở mới tới lại để tâm tới nhiều như vậy, còn chính thức bênh vực Hàn Nhi trước hàng chục con mắt khác.
Đám gia nhân ở đây đâu phải là câm? Chúng nó đồn thổi tới tai của bà ta rồi đây này.
Nghe xong mà muốn tức điên lên được.
Được rồi! Bà ta sẽ có cách xử lý con nhóc này nhanh thôi, nếu không càng để lâu thì sự việc sẽ càng phức tạp hơn mà thôi.
Tống Vu Quân khoác lên người bộ âu phục lịch lãm, thân hình vạm vỡ khác xa với vẻ ngoài gầy gò ốm yếu năm xưa.
Bây giờ anh ta cũng đã ra dáng đàn ông rồi.
Càng ngày đường nét trên gương mặt Tống Vu Quân càng rõ hơn bao giờ hết.
Nhìn không khác gì bản sao của Tống Hùng Anh ngày xưa.
Anh chàng vội vàng bước lên xe tự mình lái tới bữa tiệc.
Chiếc lamborghini màu đen như con mãnh thú lao vút trong đêm đen.
Thoáng một cái đã không nhìn thấy bóng dáng ngoại trừ làn khói mờ ảo phía sau.
Chưa đầy mười phút sau Tống Vu Quân đã tới trước cổng biệt thự nhà Nghiêm gia, có vẻ như sự kiện lần này có rất nhiều sự góp mặt của ông to bà lớn nên an ninh cũng được quản lý chặt chẽ nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Cứ một mét đất là có tới ba bốn bảo vệ đứng canh chừng thì ngay cả một con ruồi cũng không lọt vào được chứ đừng nói tới con người.
“Vị tiên sinh này xin dừng bước, thứ lỗi cho tôi xem vé mời tham dự”
Hai người mặc áo đen đứng chặn đường trước mặt Tống Vu Quân giống như hai ngọn núi đồ sộ.
Để bước vào đây bắt buộc phải có vé xác nhận mới được vào, còn không thì mời vê cho.
Tống Vu Quân đương nhiên không có thẻ mời rồi.
Nghiêm gia chỉ gửi cho Tống gia đúng hai tấm vé mà Tống Hùng Anh và Tống Mỹ Nhân đã cầm đi mất.
Bây giờ anh ta làm gì còn vé để được mời vào? Thấy Tống Vu Quân đứng trầm ngâm một hồi lâu mà không xuất trình được vé, hai tên bảo vệ mất bình tĩnh chuẩn bị tống cổ ra ngoài thì ngay lúc này Tống Vu Quân lại đưa ra trước mặt bọn họ một tấm thẻ màu vàng.
Không riêng gì hai tên bảo vệ mà tất cả mọi người đứng xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên, bảo vệ liên thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, sau đó cung kính mời Tống Vu Quân vào trong, không dám chậm trễ nửa bước.
Tống Vu Quân không có vé mời, vì Nghiêm Hạo Nhiên đã đặc biệt chuẩn bị cho anh một tấm thẻ vàng độc nhất vô nhị, chỉ có duy nhất người nhà của Nghiêm gia mới được sở hữu tấm thẻ quyền lực này.