Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 130
Đúng là người có tiền nên muốn làm gì cũng được, căn phòng làm việc bự tổ chảng không khác gì phòng ngủ của Tổng thống, trong phòng còn có cả giường lớn để nghỉ ngơi cũng đủ hiểu sự tiện nghi mà căn phòng này mang lại nhiều như thế nào.
Hàn Nhi không kìm nổi sự tò mò mà đi chăm chậm về phía phòng ngủ, lén lút nhìn vào bên trong.
Chăn ấm nệm êm, ngay cả quần áo và đồ dùng cá nhân cũng có đủ.
Điều này chứng tỏ Tống Vu Quân thường xuyên không về nhà ngủ, mà giành toàn bộ thời gian ở công ty làm việc và nghỉ ngơi.
Có lẽ anh không muốn gặp hai cha con đáng ghét nhà Tống Hùng Anh.
Nhìn bộ quần áo trên người Tống Vu Quân mà Vĩ Phong không khỏi thở dài một cái, đường đường là một tổng giám đốc lớn mà lại mặc bộ đồ tầm thường như vầy ra ngoài hay sao? Thế thì chẳng có một ai nhận ra người này chính là ông chủ lớn của một công ty hàng đầu.
Vĩ Phong cầm trên tay bộ âu phục chỉnh tề rồi đưa cho Tống Vu Quân rồi nói.
“Giám đốc nên thay bộ đồ hoàn chỉnh để tiếp đón khách.
Tôi sẽ chuẩn bị một số tài liệu cần thiết, lát nữa sẽ đem cho ngài coi thử”
Tống Vu Quân gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt dịu dàng hướng về phía góc phòng, nơi mà Hàn Nhi đang tò mò nhìn ngắm đồ vật ở đó.
Cho tới bây giờ Hàn Nhi cũng chỉ tháo chiếc kính râm phiên bản to ra khỏi gương mặt của mình, chỉ còn lại chiếc khẩu trang trắng muốt.
Bởi vì còn người lạ, chính là Vĩ Phong còn xuất hiện ở đây nên cô không dám tháo hết ra.
Hàn Nhi sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ gây thêm phiền phức cho Tống Vu Quân nên không dám làm, chỉ khi nào anh đồng ý cô mới gỡ ra.
Tống Vu Quân nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy Hàn Nhi từ phía sau, vòng tay rộng lớn của anh ôm trọn cô ở trong lòng, vòng eo của Hàn Nhi nhỏ tới mức anh không dám ôm chặt, sợ rằng mạnh tay một chút sẽ làm cô đau.
Giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của Tống Vu Quân thỏ thẻ nhỏ bên tai của Hàn Nhi, khiến cho cô có chút rùng mình nhẹ, anh nói.
“Em đang làm gì thế? Có phải muốn tham quan phòng làm việc của anh nhiều hơn một chút không?”
“Ơ…
không phải, không phải ạ”
Hàn Nhi lúng túng tới mức đỏ ửng cả mặt, đôi môi căng mọng mấp máy đôi lời, ánh mắt thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào Tống Vu Quân, chả hiểu lý do tại sao mỗi lần tiếp xúc gần với anh Hàn Nhi liên có cảm giác hồi hộp không tả được.
“Em không cần phải khẩn trương như thế, tôi không có ăn thịt em”
Bàn tay to lớn của Tống Vu Quân chậm rãi chạm lên khuôn mặt phúng phính trắng ngần của cô, nhẹ nhàng gỡ lớp khẩu trang dày đặc xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo không tỳ vết.
Anh áp sát gương mặt của mình vào Hàn Nhi, gân như chỉ cách nhau vài cen ti mét có thể môi chạm môi với nhau.
Đối diện với ánh mắt mê hoặc của Tống Vu Quân, Hàn Nhi không biết làm gì hơn ngoài việc nhắm chặt mặt lại không dám hé mở ra.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng tới nỗi đỏ hết cả tai của cô, Tống Vu Quân không kìm được mà phá lên cười.
Cô gái nhỏ này của anh thật là đáng yêu quá đi mất.
Tống Vu Quân nhẹ nhàng xoa đầu của Hàn Nhi rồi vui vẻ lên tiếng.
“Suy nghĩ lung tung là giỏi, ở đây ngoan ngoãn chờ anh đi họp về nghe chưa? Trên bàn có điện thoại, em cần gì thì bấm số 1 gọi nhân viên bên ngoài phục vụ”
Ngay cả Tống Vu Quân cũng không thể hiểu được lý do tại sao bản thân lại cư xử dịu dàng ôn nhu tới mức này.
Ngày trước Trịnh Vỹ Ái cũng không được anh đối xử bằng một góc bây giờ.
Đúng là người có tiền nên muốn làm gì cũng được, căn phòng làm việc bự tổ chảng không khác gì phòng ngủ của Tổng thống, trong phòng còn có cả giường lớn để nghỉ ngơi cũng đủ hiểu sự tiện nghi mà căn phòng này mang lại nhiều như thế nào.
Hàn Nhi không kìm nổi sự tò mò mà đi chăm chậm về phía phòng ngủ, lén lút nhìn vào bên trong.
Chăn ấm nệm êm, ngay cả quần áo và đồ dùng cá nhân cũng có đủ.
Điều này chứng tỏ Tống Vu Quân thường xuyên không về nhà ngủ, mà giành toàn bộ thời gian ở công ty làm việc và nghỉ ngơi.
Có lẽ anh không muốn gặp hai cha con đáng ghét nhà Tống Hùng Anh.
Nhìn bộ quần áo trên người Tống Vu Quân mà Vĩ Phong không khỏi thở dài một cái, đường đường là một tổng giám đốc lớn mà lại mặc bộ đồ tầm thường như vầy ra ngoài hay sao? Thế thì chẳng có một ai nhận ra người này chính là ông chủ lớn của một công ty hàng đầu.
Vĩ Phong cầm trên tay bộ âu phục chỉnh tề rồi đưa cho Tống Vu Quân rồi nói.
“Giám đốc nên thay bộ đồ hoàn chỉnh để tiếp đón khách.
Tôi sẽ chuẩn bị một số tài liệu cần thiết, lát nữa sẽ đem cho ngài coi thử”
Tống Vu Quân gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt dịu dàng hướng về phía góc phòng, nơi mà Hàn Nhi đang tò mò nhìn ngắm đồ vật ở đó.
Cho tới bây giờ Hàn Nhi cũng chỉ tháo chiếc kính râm phiên bản to ra khỏi gương mặt của mình, chỉ còn lại chiếc khẩu trang trắng muốt.
Bởi vì còn người lạ, chính là Vĩ Phong còn xuất hiện ở đây nên cô không dám tháo hết ra.
Hàn Nhi sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ gây thêm phiền phức cho Tống Vu Quân nên không dám làm, chỉ khi nào anh đồng ý cô mới gỡ ra.
Tống Vu Quân nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy Hàn Nhi từ phía sau, vòng tay rộng lớn của anh ôm trọn cô ở trong lòng, vòng eo của Hàn Nhi nhỏ tới mức anh không dám ôm chặt, sợ rằng mạnh tay một chút sẽ làm cô đau.
Giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của Tống Vu Quân thỏ thẻ nhỏ bên tai của Hàn Nhi, khiến cho cô có chút rùng mình nhẹ, anh nói.
“Em đang làm gì thế? Có phải muốn tham quan phòng làm việc của anh nhiều hơn một chút không?”
“Ơ…
không phải, không phải ạ”
Hàn Nhi lúng túng tới mức đỏ ửng cả mặt, đôi môi căng mọng mấp máy đôi lời, ánh mắt thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào Tống Vu Quân, chả hiểu lý do tại sao mỗi lần tiếp xúc gần với anh Hàn Nhi liên có cảm giác hồi hộp không tả được.
“Em không cần phải khẩn trương như thế, tôi không có ăn thịt em”
Bàn tay to lớn của Tống Vu Quân chậm rãi chạm lên khuôn mặt phúng phính trắng ngần của cô, nhẹ nhàng gỡ lớp khẩu trang dày đặc xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo không tỳ vết.
Anh áp sát gương mặt của mình vào Hàn Nhi, gân như chỉ cách nhau vài cen ti mét có thể môi chạm môi với nhau.
Đối diện với ánh mắt mê hoặc của Tống Vu Quân, Hàn Nhi không biết làm gì hơn ngoài việc nhắm chặt mặt lại không dám hé mở ra.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng tới nỗi đỏ hết cả tai của cô, Tống Vu Quân không kìm được mà phá lên cười.
Cô gái nhỏ này của anh thật là đáng yêu quá đi mất.
Tống Vu Quân nhẹ nhàng xoa đầu của Hàn Nhi rồi vui vẻ lên tiếng.
“Suy nghĩ lung tung là giỏi, ở đây ngoan ngoãn chờ anh đi họp về nghe chưa? Trên bàn có điện thoại, em cần gì thì bấm số 1 gọi nhân viên bên ngoài phục vụ”
Ngay cả Tống Vu Quân cũng không thể hiểu được lý do tại sao bản thân lại cư xử dịu dàng ôn nhu tới mức này.
Ngày trước Trịnh Vỹ Ái cũng không được anh đối xử bằng một góc bây giờ.