Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Chương 118
Chỉ chưa đầy năm phút sau khi tiếng động cơ được khởi động, Tống Vu Quân liên xoay vô lăng quay xe rời đi.
Phú Huy ở bên ngoài nhìn thấy bóng xe khuất đằng sau cây cổ thụ lớn mới chậm rãi chui ra ngoài nhìn chằm chằm vào chiếc siêu xe đắt tiền đang lao vun vút phía trước.
Trong đầu liền xuất hiện một kế hoạch không tồi.
Lão ta bước từng bước xiêu vẹo về hà bác Hai, vừa rồi bị té nên chắc có lẽ bị trật chân rồi, dùng một chút tiền trong số năm vạn tệ đi bó bột rồi ngồi sòng bạc tiếp vậy.
Hiện giờ con gái của Phú Huy đã là đại gia rồi, lão không sợ thiếu tiền đánh bạc và cũng không sợ bị người đời bắt nạt khinh rẻ nữa.
Đứa con gái này, lão ta phải khai thác thật tốt.
Bác Hai ngồi ôm mèo trước hiên nhà, ánh mắt tràn đầy lo toan về đứa cháu gái nhỏ.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi em gái bà mất bà mới nhìn thấy Hàn Nhi trở về, đã thế chưa kịp hỏi câu nào liền bị thằng em trai trời đánh gây sự rồi đuổi cổ con bé ra đường.
Tuy là con nuôi nhưng Hàn Nhi rất hiểu thảo và ngoan ngoãn, chẳng có điều gì có thể chê bai con bé được hết.
Nhìn thấy bóng dáng tập tênh của Phú Huy đang từng bước trở về đây, trong lòng bà ấy lại dâng lên một sự chán ghét không hề nhẹ.
Em trai của bà đúng là một thằng ngu ngốc, nó có nhà xịn vợ đẹp con khôn mà không biết hưởng, cứ suốt ngày cắm đầu vào bài bạc tới nỗi bán cả nhà đi, đứa em dâu tội nghiệp không biết đã trả nợ cho nó biết bao nhiêu lần rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Đến khi vợ chết thì Phú Huy lại quay sang hành hạ con gái, đúng là cái thứ không ra gì.
“Mày không đi đi mà còn trở về đây làm gì?”
Phú Huy chưa kịp bước chân vào nhà liên bị chị gái của mình chửi cho một trận, nhưng ông ta không quan tâm, thứ mà ông †a quan tâm bây giờ chính là túi tiền của Hàn Nhi.
Trong đầu tràn ngập suy tính bòn rút tất cả tiên bạc của cô.
“Tôi phải trở về lấy tiền của nó đi chơi bạc chứ? Chắc mấy người bạn của tôi đang ngồi ở sòng chờ tôi rồi”
Phú Huy không nghiện ngập cờ bạc cũng lao đầu vào rượu chè ăn chơi xa đọa, suốt ngày lêu lổng chẳng làm được tích sự gì cho đời.
Bác Hai nhìn thấy lão đang chăm chú đếm tiền thì không vui chút nào, vội vàng đi tới giật cọc tiền trên tay Phú Huy rồi mắng ông ta xối xả.
“Mày có còn là con người không? Lương tâm của mày cho chó tha rồi đúng không? Con gái mày ra đường làm ăn vất vả mà mày cũng nỡ lấy tiền của nó sướng sạch vào bài bạc, mày có còn là cha không?”
Đáp lại cơn giận dữ của bác Hai chỉ là một nụ cười đầy sảng khoái của Phú Huy, ông ta thong thả uống một ngụm nước cho thông thoáng cổ họng rồi hồ hởi trả lời chị mình, lão ta nói bằng một giọng hết sức mỉa mai.
“Làm ăn vất vả hay nằm ngửa đếm tiền thì chưa biết được à.
Vừa rồi chị có biết tôi nhìn thấy cảnh tượng gì không? Đứa cháu gái mà chị hết mực yêu thương đang nằm trong lòng thẳng đàn ông khác, mà điều quan trọng ở đây chính là chiếc xe mà thằng đó lái tới đây.
Tôi nói cho chị biết, chỉ căn bán chiếc xe đó thì có mười đời chúng ta còn không tiêu hết.”
Câu nói này khiến cho sắc mặt của bác Hai chuyển biến bất ngờ, từ đỏ bừng vì giận dữ dần dần chuyển sang trắng bệch.
Chỉ có một chiếc xe mà đã đắt tiền như thế rồi sao? Nhưng bà cũng mau chóng dời ánh mắt nghỉ hoặc sang Phú Huy rồi hỏi ngược lại.
“Mày có chắc không?”
Chỉ chưa đầy năm phút sau khi tiếng động cơ được khởi động, Tống Vu Quân liên xoay vô lăng quay xe rời đi.
Phú Huy ở bên ngoài nhìn thấy bóng xe khuất đằng sau cây cổ thụ lớn mới chậm rãi chui ra ngoài nhìn chằm chằm vào chiếc siêu xe đắt tiền đang lao vun vút phía trước.
Trong đầu liền xuất hiện một kế hoạch không tồi.
Lão ta bước từng bước xiêu vẹo về hà bác Hai, vừa rồi bị té nên chắc có lẽ bị trật chân rồi, dùng một chút tiền trong số năm vạn tệ đi bó bột rồi ngồi sòng bạc tiếp vậy.
Hiện giờ con gái của Phú Huy đã là đại gia rồi, lão không sợ thiếu tiền đánh bạc và cũng không sợ bị người đời bắt nạt khinh rẻ nữa.
Đứa con gái này, lão ta phải khai thác thật tốt.
Bác Hai ngồi ôm mèo trước hiên nhà, ánh mắt tràn đầy lo toan về đứa cháu gái nhỏ.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi em gái bà mất bà mới nhìn thấy Hàn Nhi trở về, đã thế chưa kịp hỏi câu nào liền bị thằng em trai trời đánh gây sự rồi đuổi cổ con bé ra đường.
Tuy là con nuôi nhưng Hàn Nhi rất hiểu thảo và ngoan ngoãn, chẳng có điều gì có thể chê bai con bé được hết.
Nhìn thấy bóng dáng tập tênh của Phú Huy đang từng bước trở về đây, trong lòng bà ấy lại dâng lên một sự chán ghét không hề nhẹ.
Em trai của bà đúng là một thằng ngu ngốc, nó có nhà xịn vợ đẹp con khôn mà không biết hưởng, cứ suốt ngày cắm đầu vào bài bạc tới nỗi bán cả nhà đi, đứa em dâu tội nghiệp không biết đã trả nợ cho nó biết bao nhiêu lần rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Đến khi vợ chết thì Phú Huy lại quay sang hành hạ con gái, đúng là cái thứ không ra gì.
“Mày không đi đi mà còn trở về đây làm gì?”
Phú Huy chưa kịp bước chân vào nhà liên bị chị gái của mình chửi cho một trận, nhưng ông ta không quan tâm, thứ mà ông †a quan tâm bây giờ chính là túi tiền của Hàn Nhi.
Trong đầu tràn ngập suy tính bòn rút tất cả tiên bạc của cô.
“Tôi phải trở về lấy tiền của nó đi chơi bạc chứ? Chắc mấy người bạn của tôi đang ngồi ở sòng chờ tôi rồi”
Phú Huy không nghiện ngập cờ bạc cũng lao đầu vào rượu chè ăn chơi xa đọa, suốt ngày lêu lổng chẳng làm được tích sự gì cho đời.
Bác Hai nhìn thấy lão đang chăm chú đếm tiền thì không vui chút nào, vội vàng đi tới giật cọc tiền trên tay Phú Huy rồi mắng ông ta xối xả.
“Mày có còn là con người không? Lương tâm của mày cho chó tha rồi đúng không? Con gái mày ra đường làm ăn vất vả mà mày cũng nỡ lấy tiền của nó sướng sạch vào bài bạc, mày có còn là cha không?”
Đáp lại cơn giận dữ của bác Hai chỉ là một nụ cười đầy sảng khoái của Phú Huy, ông ta thong thả uống một ngụm nước cho thông thoáng cổ họng rồi hồ hởi trả lời chị mình, lão ta nói bằng một giọng hết sức mỉa mai.
“Làm ăn vất vả hay nằm ngửa đếm tiền thì chưa biết được à.
Vừa rồi chị có biết tôi nhìn thấy cảnh tượng gì không? Đứa cháu gái mà chị hết mực yêu thương đang nằm trong lòng thẳng đàn ông khác, mà điều quan trọng ở đây chính là chiếc xe mà thằng đó lái tới đây.
Tôi nói cho chị biết, chỉ căn bán chiếc xe đó thì có mười đời chúng ta còn không tiêu hết.”
Câu nói này khiến cho sắc mặt của bác Hai chuyển biến bất ngờ, từ đỏ bừng vì giận dữ dần dần chuyển sang trắng bệch.
Chỉ có một chiếc xe mà đã đắt tiền như thế rồi sao? Nhưng bà cũng mau chóng dời ánh mắt nghỉ hoặc sang Phú Huy rồi hỏi ngược lại.
“Mày có chắc không?”