Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Chương 103
Ngẫm nghĩ một hồi lâu Hoàng Sơn cũng mạnh dạn gật đầu một cái đây chắc chắn, anh ta tin tưởng giao số tiền này cho Hàn Nhi, và cũng tin rằng cô gái nhỏ này sẽ không lừa anh ta đâu.
“Lát nữa tôi đi rút tiền rồi đem tới cho cô, được không?”
Hàn Nhi vui vẻ nhìn thấy bản thân đã tìm được người giúp đỡ nên vui vẻ gật đầu đồng ý, đôi môi căng mọng mấp máy vài chữ với Hoàng Sơn.
“Cảm ơn..”
Lời nói chưa dứt khỏi miệng đã thấy Tống Vu Quân đứng sừng sững trước cửa nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, toàn thân của anh giống như đang tỏa ra một luồng khí lạnh bức người.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Nhi không tự chủ được mà nuốt nước bọt một cái đầy khó khăn, sau đó lắp bắp nói.
“Có…
có chuyện gì sao ạ?”
Hoàng Sơn lúc này cũng nhận ra điều bất thường từ Hàn Nhi, anh ta mau chóng quay phất về phía cửa thì liên bị giật mình thon thót một cái.
Tại sao Tống Vu Quân lại xuống nơi này? Tại sao lại mang khuôn mặt hằm hằm như thần chết dọa người như vậy? Báo hại anh ta xém chút nữa văng tim ra ngoài luôn rồi.
Tống Vu Quân không nói gì nhiều, trực tiếp đi vào nảm tay Hàn Nhi rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn qua Hoàng Sơn một cái rồi lạnh lùng nói.
“Số tiền đó anh giữ lại cho bản thân đi, tôi có thể lo cho Hàn Nhi được”
Một câu nói đơn giản nhưng chứng minh rõ ràng chủ quyên cũng như quan hệ của hai người đang tiến triển tới mức như thế nào rôi.
Nghe thấy thể Hàn Nhi khẽ đỏ ửng mặt rồi vội vàng đánh trống lảng.
“Cậu chủ đừng có nói bậy bạ làm cho người khác hiểu lầm”
Dừng lại một chút, Hàn Nhi quay sang giải thích với Hoàng Sơn đang đứng như trời trông ngơ ngác nhìn mình.
“Anh đừng có hiểu lầm, tôi với cậu chủ không phải mối quan hệ như vậy.
Hàn Nhi càng lên tiếng giải thích càng làm cho mọi chuyện trở nên rối ren hơn bao giờ hết.
Tống Vu Quân không vui vội vàng kéo tay cô rời đi, bản thân không kiềm chế được mà hơi bóp chặt vào cổ tay của cô khiến cho Hàn Nhi phải nhăn mặt đau đớn.
Mà Hoàng Sơn lúc này cũng hiểu được phần nào câu chuyện, rõ ràng cả hai đều có ý với đối phương nhưng lại không ai dám đứng ra thổ lộ.
Thái độ mập mờ như thế chẳng khác nào đang ngấm ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người hay sao? Thở dài một cái, Hoàng Sơn liền đem sổ tiết kiệm của mình cất về chỗ cũ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu Tống Vu Quân đã nói như vậy chắc chắn đã có cách giải quyết vấn đề cho Hàn Nhi.
Hàn Nhi bị Tống Vu Quân kéo về phòng riêng để nói chuyện, cô gái nhỏ hoang mang không biết đã chọc giận Tống Vu Quân từ khi nào mà khiến cho anh chàng nổi cơn tanh bành như vậy.
Ngay cả thái độ cũng bớt dịu dàng đi rất nhiều.
Tống Vu Quân đẩy Hàn Nhi vào trong phòng, sau đó nhanh chóng chốt cửa đề phòng không có bất cứ ai nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.
Anh nhẹ nhàng đứng trước mặt Hàn Nhi rồi lên tiếng, giọng nói cũng có phần hơi lớn.
“Tại sao em lại đi mượn hẳn ta? Không phải đã nói tôi sẽ lo được cho em rồi kia mà?”
Sắc mặt của Tống Vu Quân hiện tại không tốt chút nào, nói thẳng ra là đang ghen đó.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu Hoàng Sơn cũng mạnh dạn gật đầu một cái đây chắc chắn, anh ta tin tưởng giao số tiền này cho Hàn Nhi, và cũng tin rằng cô gái nhỏ này sẽ không lừa anh ta đâu.
“Lát nữa tôi đi rút tiền rồi đem tới cho cô, được không?”
Hàn Nhi vui vẻ nhìn thấy bản thân đã tìm được người giúp đỡ nên vui vẻ gật đầu đồng ý, đôi môi căng mọng mấp máy vài chữ với Hoàng Sơn.
“Cảm ơn..”
Lời nói chưa dứt khỏi miệng đã thấy Tống Vu Quân đứng sừng sững trước cửa nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, toàn thân của anh giống như đang tỏa ra một luồng khí lạnh bức người.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Nhi không tự chủ được mà nuốt nước bọt một cái đầy khó khăn, sau đó lắp bắp nói.
“Có…
có chuyện gì sao ạ?”
Hoàng Sơn lúc này cũng nhận ra điều bất thường từ Hàn Nhi, anh ta mau chóng quay phất về phía cửa thì liên bị giật mình thon thót một cái.
Tại sao Tống Vu Quân lại xuống nơi này? Tại sao lại mang khuôn mặt hằm hằm như thần chết dọa người như vậy? Báo hại anh ta xém chút nữa văng tim ra ngoài luôn rồi.
Tống Vu Quân không nói gì nhiều, trực tiếp đi vào nảm tay Hàn Nhi rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn qua Hoàng Sơn một cái rồi lạnh lùng nói.
“Số tiền đó anh giữ lại cho bản thân đi, tôi có thể lo cho Hàn Nhi được”
Một câu nói đơn giản nhưng chứng minh rõ ràng chủ quyên cũng như quan hệ của hai người đang tiến triển tới mức như thế nào rôi.
Nghe thấy thể Hàn Nhi khẽ đỏ ửng mặt rồi vội vàng đánh trống lảng.
“Cậu chủ đừng có nói bậy bạ làm cho người khác hiểu lầm”
Dừng lại một chút, Hàn Nhi quay sang giải thích với Hoàng Sơn đang đứng như trời trông ngơ ngác nhìn mình.
“Anh đừng có hiểu lầm, tôi với cậu chủ không phải mối quan hệ như vậy.
Hàn Nhi càng lên tiếng giải thích càng làm cho mọi chuyện trở nên rối ren hơn bao giờ hết.
Tống Vu Quân không vui vội vàng kéo tay cô rời đi, bản thân không kiềm chế được mà hơi bóp chặt vào cổ tay của cô khiến cho Hàn Nhi phải nhăn mặt đau đớn.
Mà Hoàng Sơn lúc này cũng hiểu được phần nào câu chuyện, rõ ràng cả hai đều có ý với đối phương nhưng lại không ai dám đứng ra thổ lộ.
Thái độ mập mờ như thế chẳng khác nào đang ngấm ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người hay sao? Thở dài một cái, Hoàng Sơn liền đem sổ tiết kiệm của mình cất về chỗ cũ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu Tống Vu Quân đã nói như vậy chắc chắn đã có cách giải quyết vấn đề cho Hàn Nhi.
Hàn Nhi bị Tống Vu Quân kéo về phòng riêng để nói chuyện, cô gái nhỏ hoang mang không biết đã chọc giận Tống Vu Quân từ khi nào mà khiến cho anh chàng nổi cơn tanh bành như vậy.
Ngay cả thái độ cũng bớt dịu dàng đi rất nhiều.
Tống Vu Quân đẩy Hàn Nhi vào trong phòng, sau đó nhanh chóng chốt cửa đề phòng không có bất cứ ai nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.
Anh nhẹ nhàng đứng trước mặt Hàn Nhi rồi lên tiếng, giọng nói cũng có phần hơi lớn.
“Tại sao em lại đi mượn hẳn ta? Không phải đã nói tôi sẽ lo được cho em rồi kia mà?”
Sắc mặt của Tống Vu Quân hiện tại không tốt chút nào, nói thẳng ra là đang ghen đó.