Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Chương 98:
Rốt cuộc là vấn đề gì chứ?! Diệp Ánh Du đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy rực lửa của Nam Cung Hàn, sâu thắm như vực sâu.
Bị tra tấn kiểu này cho đến hơn nửa đêm, cô mơ mơ màng màng ngất đi và lại vì những cơn đau mà tỉnh giấc.
Trong cơn đau đớn, cô phải tự căn chặt răng mình, thậm chí còn mắng chửi trong lòng. Nhưng Nam Cung Hàn chỉ là trút giận, sau khi trút hết cảm xúc tiêu cực, vẻ mặt mới trở lại lạnh lùng nghiêm nghị ôm cô vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ.
Cả đêm nay, Diệp Ánh Du đều ngủ không yên. Vòng tay khiến cô cảm thấy ấm áp trước đây, thậm chí là trong tình trạng mơ mơ màng màng cô cũng muốn trốn chạy, nhưng Nam Cung Hàn ngược lại ôm chặt cô không buông.
Ngày hôm sau, mãi đến buổi trưa cô mới tỉnh dậy, cơ thể cô như vừa bị ai đó nghiền nát xong, sau đó lại nặn trở lại.
Cả bàn tay và bàn chân cô đều hoàn chỉnh, nhưng việc di chuyển dường như lại rất khó khăn.
“Cô Du, cô ăn một chút cháo nóng đi” Thím Vân bưng bát cháo nóng hổi và một ít thức ăn mặn đi vào, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô bây giờ, trong mắt bà lóe lên một chút xót xa.
Diệp Ánh Du không hề nghe thấy tiếng gõ cửa của bà, trong lúc hoảng loạn, cô đã tốn rất nhiều sức lực để kéo chăn che đi những vết bầm tím trên người của mình.
“Tôi không muốn ăn, thím dọn đi.”
Giọng cô lạnh lùng, tuy có chút khàn khàn, nhưng vấn thấy được sự dứt khoát.
Mặc dù trước đây Nam Cung Hàn cũng từng đối xử với cô như thế này rồi, nhưng lần đó cô xem nó như là một cuộc giao dịch, đem bản thân dâng trả cho anh. Vì thế, cho dù lúc đó cô rất đau nhưng cũng không xem là gì.
Nhưng tối hôm qua, hành vi của Nam Cung Hàn có khác gì cưỡng bức cô đâu chứ?
“Cô Du, món cháo này là do đích thân cậu chủ đặc biệt căn dặn làm cho cô đấy, hay là cô nếm thử một chút đi, sẽ giúp cơ thể cô hồi phục nhanh hơn đấy.” Thím Vân tiếp tục thuyết phục.
Vẻ mặt của Diệp Ánh Du vẫn không thay đổi, cô nhìn chằm chăm lên trần nhà mà không hề để ý tới lời bà.
Tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! “Thím dọn đi, tôi sẽ không ăn đâu.”
Chăm sóc bản thân xong, rồi lại để Nam Cung Hàn hành hạ hay sao?
Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa! Nam Cung Hàn chỉ đơn giản là kẻ bưồn vui thất thường, tàn nhãn và vô tình, lời nói của anh ta tuyệt đối không thể tin tưởng được!
Giọng nói của thím Vân nhẹ nhàng hơn một chút: “Cô Du, cậu chủ bảo rằng cuối tuần cô còn có chuyện khác phải làm, nếu như tới lúc đó mà sức khỏe của cô vần không tốt lên được thì cô sẽ bị cấm ra ngoài.” Tuy bà nói như vậy nhưng trong lòng bà cũng không khỏi thở dài. Với cách đe dọa như thế này, cho dù cô Du có đồng ý đi chăng nữa thì trong lòng cô vẫn sẽ nuôi lòng oán hận. Đây không phải là cách hay lâu dài để hai người cùng chung sống hòa thuận.
Diệp Ánh Du đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào thím Vân với vẻ mặt đầy căm hận. Nhìn thím Vân trước mặt mình như thể đang nhìn Nam Cung Hàn vậy: “Đúng là ăn hiếp người quá đáng!”
Ngay cả bùn đất cũng có tính cách riêng của bùn đất, huống chỉ cô vẫn còn là một người đang sống sờ sờ ngay đây!
Diệp Ánh Du nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, vừa thẹn vừa bướng bỉnh, khác hắn với khuôn mặt vân luôn mang sự lãnh đạm trước kia của cô. Đây là lân đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô có loại cảm giác căm phân một ai đó như thế này.
Rốt cuộc là vấn đề gì chứ?! Diệp Ánh Du đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy rực lửa của Nam Cung Hàn, sâu thắm như vực sâu.
Bị tra tấn kiểu này cho đến hơn nửa đêm, cô mơ mơ màng màng ngất đi và lại vì những cơn đau mà tỉnh giấc.
Trong cơn đau đớn, cô phải tự căn chặt răng mình, thậm chí còn mắng chửi trong lòng. Nhưng Nam Cung Hàn chỉ là trút giận, sau khi trút hết cảm xúc tiêu cực, vẻ mặt mới trở lại lạnh lùng nghiêm nghị ôm cô vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ.
Cả đêm nay, Diệp Ánh Du đều ngủ không yên. Vòng tay khiến cô cảm thấy ấm áp trước đây, thậm chí là trong tình trạng mơ mơ màng màng cô cũng muốn trốn chạy, nhưng Nam Cung Hàn ngược lại ôm chặt cô không buông.
Ngày hôm sau, mãi đến buổi trưa cô mới tỉnh dậy, cơ thể cô như vừa bị ai đó nghiền nát xong, sau đó lại nặn trở lại.
Cả bàn tay và bàn chân cô đều hoàn chỉnh, nhưng việc di chuyển dường như lại rất khó khăn.
“Cô Du, cô ăn một chút cháo nóng đi” Thím Vân bưng bát cháo nóng hổi và một ít thức ăn mặn đi vào, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô bây giờ, trong mắt bà lóe lên một chút xót xa.
Diệp Ánh Du không hề nghe thấy tiếng gõ cửa của bà, trong lúc hoảng loạn, cô đã tốn rất nhiều sức lực để kéo chăn che đi những vết bầm tím trên người của mình.
“Tôi không muốn ăn, thím dọn đi.”
Giọng cô lạnh lùng, tuy có chút khàn khàn, nhưng vấn thấy được sự dứt khoát.
Mặc dù trước đây Nam Cung Hàn cũng từng đối xử với cô như thế này rồi, nhưng lần đó cô xem nó như là một cuộc giao dịch, đem bản thân dâng trả cho anh. Vì thế, cho dù lúc đó cô rất đau nhưng cũng không xem là gì.
Nhưng tối hôm qua, hành vi của Nam Cung Hàn có khác gì cưỡng bức cô đâu chứ?
“Cô Du, món cháo này là do đích thân cậu chủ đặc biệt căn dặn làm cho cô đấy, hay là cô nếm thử một chút đi, sẽ giúp cơ thể cô hồi phục nhanh hơn đấy.” Thím Vân tiếp tục thuyết phục.
Vẻ mặt của Diệp Ánh Du vẫn không thay đổi, cô nhìn chằm chăm lên trần nhà mà không hề để ý tới lời bà.
Tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! “Thím dọn đi, tôi sẽ không ăn đâu.”
Chăm sóc bản thân xong, rồi lại để Nam Cung Hàn hành hạ hay sao?
Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa! Nam Cung Hàn chỉ đơn giản là kẻ bưồn vui thất thường, tàn nhãn và vô tình, lời nói của anh ta tuyệt đối không thể tin tưởng được!
Giọng nói của thím Vân nhẹ nhàng hơn một chút: “Cô Du, cậu chủ bảo rằng cuối tuần cô còn có chuyện khác phải làm, nếu như tới lúc đó mà sức khỏe của cô vần không tốt lên được thì cô sẽ bị cấm ra ngoài.” Tuy bà nói như vậy nhưng trong lòng bà cũng không khỏi thở dài. Với cách đe dọa như thế này, cho dù cô Du có đồng ý đi chăng nữa thì trong lòng cô vẫn sẽ nuôi lòng oán hận. Đây không phải là cách hay lâu dài để hai người cùng chung sống hòa thuận.
Diệp Ánh Du đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào thím Vân với vẻ mặt đầy căm hận. Nhìn thím Vân trước mặt mình như thể đang nhìn Nam Cung Hàn vậy: “Đúng là ăn hiếp người quá đáng!”
Ngay cả bùn đất cũng có tính cách riêng của bùn đất, huống chỉ cô vẫn còn là một người đang sống sờ sờ ngay đây!
Diệp Ánh Du nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, vừa thẹn vừa bướng bỉnh, khác hắn với khuôn mặt vân luôn mang sự lãnh đạm trước kia của cô. Đây là lân đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô có loại cảm giác căm phân một ai đó như thế này.