Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Thần Phong vừa dìu Chung Hân ra đại sảnh vừa lạnh giọng nói.
- Sao em không biết tự bảo vệ cho mình?
Chung Hân bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh, là anh đang lo lắng cho cô?
Trong lúc Chung Hân còn đang thất thần một bàn tay ấm áp đã sờ vào mặt cô.
- Còn đau không?
Âm điệu dịu dàng chưa từng có thốt ra từ miệng của Thần Phong, nhìn thấy một màn vừa rồi Thần Phong
liền nghĩ Lãnh Đồng đã tát vào mặt Chung Hân.
Chung Hân ngơ ngác nhìn anh lắc đầu, Lãnh Đồng vốn dĩ không có cơ hội để chạm vào cô.
Nhìn thấy phản ứng ngu ngơ của Chung Hân, Thần Phong càng thêm tức giận.
-Em là đứa trẻ lên ba sao, không biết đánh trả.
Thần Phong nhíu mày lên tiếng trách móc, trên thế gian này chỉ một mình Thần Phong anh được quyền bắt nạt cô.
Trong lúc này Tim từ phía sau bước tới, Tim lịch sự nhìn hai người.
- Xin lỗi đã làm phiền Thần Tổng, đã đến giờ Thần phu nhân lên khán đài trình diễn.
Thần Phong nghe Tim nói vậy định lên tiếng huỷ bỏ buổi trình diễn đã định, nhưng không ngờ Chung Hân lại lên tiếng trước anh.
- Được, chúng ta đi thôi.
Nghe Chung Hân nói vậy tuy trong lòng Thần Phong không muốn, nhưng đành phải buông Chung Hân ra để cô đi theo Tim.
Sau khi Chung Hân bước theo Tim lên khán đài, mọi người liền tự giác an tọa.
Tất cả ánh đèn trên trần nhà trong đại sảnh được chỉnh mời đi, chỉ duy nhất trên khán đài còn lại ánh đèn sáng rực.
Chung Hân thật tao nhã ngồi trước cây đàn dương cầm màu trắng, cái đầm trắng trên người cô hoà lẫn vào cây đàn dương cầm tạo thành một bức tranh kiều diễm.
Khúc nhạc giao hưởng ngọt ngào vang lên làm động lòng tất cả mọi người có mặt, chỉ riêng hai mẹ con Triệu Nhàn lúc này mặt lớn mặt nhỏ trợn mắt nhìn Chung Hân.
Triệu Sang nghe nhạc đến nhập tâm, ánh mắt có phần hào hứng nhìn chòng chọc vào người phụ nữ quyến rũ đang thể hiện tài năng của mình trên khán đài.
Lúc Chung Hân nhìn hấp dẫn nhất tỏa sáng nhất, cũng chính là lúc cô chìm mình vào âm nhạc, chỉ có âm nhạc mới có thể khiến cô buông xuống tất cả thù hận trong lòng trở thành một Lãnh Thiên Hân hồn nhiên của trước đây.
Thần Phong ngồi tại cái bàn tròn trước khán đài, ánh mắt có phần mê muội khi nhìn thấy Chung Hân thật quyến rũ, trên ngoài cô tỏa ra mị lực khiến lòng anh xao xuyến, ánh mắt mong lung cùng với đôi môi khiêu gợi cong lên nhẹ làm trái tim của Thần Phong thổn thức.
Từ sáu năm trước khi Lãnh Thiên Hân mất tích đáy mắt của Thần Phong chưa từng giao động vì bất cứ người phụ nữ nào, nhưng hiện giờ khi nhìn vào người phụ nữ trên khán đài đáy mắt của anh đã vô thức nổi lên từng cơn sóng ngầm.
Sau khi bản nhạc kết thúc Chung Hân tao nhã đứng lên, cô sánh bước cùng Tim đứng ngay chính giữa khán đài.
Chung Hân nở một nụ cười rạng rỡ cuối đầu lịch sự chào mọi người, Tim đứng bên cạnh cầm mi-crô phát biểu.
- Xin cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian quý báu của mình đến dự buổi từ thiện ngày hôm nay.
Số tiền quyên góp được hôm nay sẽ tặng hết cho Cô Nhi Viện Bác Ái, để giúp những đứa trẻ mồ côi có được cuộc sống sung túc hơn.
Tim lưu loát nói, trên người Tim tỏa ra phong thái vô cùng sang trọng, dáng vẻ phong độ khiến rất nhiều thiên kim tiểu thư không thể dời tầm mắt khỏi người anh.
Trong lúc này Chung Hân đột nhiên nghiêng mặt nói nhỏ vào tai Tim, nghe những gì Chung Hân nói con ngươi màu xanh của Tim bất giác tỏa sáng.
Nhìn thấy cử chỉ mờ ám giữa hai người sắc mặt của Thần Phong trở nên mờ mịt, bàn tay đang đặt dưới bàn bất giác siết chặt thành nắm đấm ánh mắt cũng hiện lên tia lạnh lẽo.
Lãnh Đồng ngồi tại cái bàn bên cạnh không dám đến gần Thần Phong, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt tuấn lãnh của anh.
Nhìn thấy thần sắc âm u cùng với ánh mắt phát ra tia lửa của Thần Phong nhìn Chung Hân và Tim cô liền nở một nụ cười đắc ý.
- Thật tốt, Thần phu nhân mới vừa quyên tặng $120,000 USD cho cô nhi viện.
Chúng ta cho một tràng pháo tay cảm ơn Thần phu nhân.
"Bốp....bốp......bốp....."
Tiếng vỗ tay vang vọng cả căn phòng rộng lớn, Thần Phong ngỡ ngàng với lời nói của Tim.
Anh đã cho người điều tra một năm nay Chung Hân không có bất kỳ thu nhập gì, vậy ở đâu cô lấy ra một số tiền lớn đến như vậy.
Trong lúc Thần Phong còn đang ngẫm nghĩ về chuyện này, không biết từ lúc nào Chung Hân đã bước xuống khán đài ngồi bên cạnh anh.
Lúc này Thần Phong ngồi thật trầm lặng, những ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn làm động tác đang vào nhau.
- Anh đang nghĩ gì lại nhập tâm đến vậy?
Chung Hân nhìn anh cười tươi nói, ở trước mặt mọi người cô luôn thể hiện mình là người vợ tốt, sống trong cuộc hôn nhân tràn ngập bởi hạnh phúc.
- Số tiền đó từ đâu em có được?
Thần Phong rất đắn đo khi hỏi Chung Hân câu này, anh sợ cô sẽ nói đó là số tiền do cô dùng thủ đoạn để có được từ những người đàn ông bên ngoài của cô, ba anh chính là một trong số đó.
- Đó là tiền tiêu vặt hàng tháng anh cho tôi.
Chung Hân với cặp mắt sáng lung linh nhìn anh mỉm cười đáp, Thần Phong bị tia sáng tỏa ra từ trong ánh mắt của cô làm cho say sẫm, anh ngây người nhìn cô.
- Em không dùng tiền tôi cho em sao?
Thần Phong nghi ngờ hỏi.
- Sống tại Thần Viên tôi đã có tất cả nên không cần sài đến tiền của anh.
Thần Phong thật không ngờ, chẳng lẽ anh đã đoán sai về cô.
Những người phụ nữ bên cạnh anh ít nhất mỗi tháng anh sẽ cho họ $10,000 USD để mua sắm nhưng họ luôn nói không đủ tiền dùng, còn Chung Hân một đồng cũng chưa từng động đến.
Thần Phong nghe cô nói vậy trong lòng chợt vui vẻ hẳn lên, sự hân hoan này anh cũng không biết vì đâu mà ra.
Lãnh Đồng nhìn hai người cười tươi trò chuyện một cách hạnh phúc trong lòng giận đến nghiến răng ken két, gương mặt cũng trở nên tái xanh.
- Mẹ!
Con không muốn nhìn thấy con đàn bà đê tiện kia nữa.
Lãnh Đồng quay sang nói nhỏ với Triệu Nhàn, cô thật căm hận Chung Hân.
Nói cho đúng hơn cô căm hận tất cả phụ nữ ở bên cạnh Thần Phong.
- Sao em không biết tự bảo vệ cho mình?
Chung Hân bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh, là anh đang lo lắng cho cô?
Trong lúc Chung Hân còn đang thất thần một bàn tay ấm áp đã sờ vào mặt cô.
- Còn đau không?
Âm điệu dịu dàng chưa từng có thốt ra từ miệng của Thần Phong, nhìn thấy một màn vừa rồi Thần Phong
liền nghĩ Lãnh Đồng đã tát vào mặt Chung Hân.
Chung Hân ngơ ngác nhìn anh lắc đầu, Lãnh Đồng vốn dĩ không có cơ hội để chạm vào cô.
Nhìn thấy phản ứng ngu ngơ của Chung Hân, Thần Phong càng thêm tức giận.
-Em là đứa trẻ lên ba sao, không biết đánh trả.
Thần Phong nhíu mày lên tiếng trách móc, trên thế gian này chỉ một mình Thần Phong anh được quyền bắt nạt cô.
Trong lúc này Tim từ phía sau bước tới, Tim lịch sự nhìn hai người.
- Xin lỗi đã làm phiền Thần Tổng, đã đến giờ Thần phu nhân lên khán đài trình diễn.
Thần Phong nghe Tim nói vậy định lên tiếng huỷ bỏ buổi trình diễn đã định, nhưng không ngờ Chung Hân lại lên tiếng trước anh.
- Được, chúng ta đi thôi.
Nghe Chung Hân nói vậy tuy trong lòng Thần Phong không muốn, nhưng đành phải buông Chung Hân ra để cô đi theo Tim.
Sau khi Chung Hân bước theo Tim lên khán đài, mọi người liền tự giác an tọa.
Tất cả ánh đèn trên trần nhà trong đại sảnh được chỉnh mời đi, chỉ duy nhất trên khán đài còn lại ánh đèn sáng rực.
Chung Hân thật tao nhã ngồi trước cây đàn dương cầm màu trắng, cái đầm trắng trên người cô hoà lẫn vào cây đàn dương cầm tạo thành một bức tranh kiều diễm.
Khúc nhạc giao hưởng ngọt ngào vang lên làm động lòng tất cả mọi người có mặt, chỉ riêng hai mẹ con Triệu Nhàn lúc này mặt lớn mặt nhỏ trợn mắt nhìn Chung Hân.
Triệu Sang nghe nhạc đến nhập tâm, ánh mắt có phần hào hứng nhìn chòng chọc vào người phụ nữ quyến rũ đang thể hiện tài năng của mình trên khán đài.
Lúc Chung Hân nhìn hấp dẫn nhất tỏa sáng nhất, cũng chính là lúc cô chìm mình vào âm nhạc, chỉ có âm nhạc mới có thể khiến cô buông xuống tất cả thù hận trong lòng trở thành một Lãnh Thiên Hân hồn nhiên của trước đây.
Thần Phong ngồi tại cái bàn tròn trước khán đài, ánh mắt có phần mê muội khi nhìn thấy Chung Hân thật quyến rũ, trên ngoài cô tỏa ra mị lực khiến lòng anh xao xuyến, ánh mắt mong lung cùng với đôi môi khiêu gợi cong lên nhẹ làm trái tim của Thần Phong thổn thức.
Từ sáu năm trước khi Lãnh Thiên Hân mất tích đáy mắt của Thần Phong chưa từng giao động vì bất cứ người phụ nữ nào, nhưng hiện giờ khi nhìn vào người phụ nữ trên khán đài đáy mắt của anh đã vô thức nổi lên từng cơn sóng ngầm.
Sau khi bản nhạc kết thúc Chung Hân tao nhã đứng lên, cô sánh bước cùng Tim đứng ngay chính giữa khán đài.
Chung Hân nở một nụ cười rạng rỡ cuối đầu lịch sự chào mọi người, Tim đứng bên cạnh cầm mi-crô phát biểu.
- Xin cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian quý báu của mình đến dự buổi từ thiện ngày hôm nay.
Số tiền quyên góp được hôm nay sẽ tặng hết cho Cô Nhi Viện Bác Ái, để giúp những đứa trẻ mồ côi có được cuộc sống sung túc hơn.
Tim lưu loát nói, trên người Tim tỏa ra phong thái vô cùng sang trọng, dáng vẻ phong độ khiến rất nhiều thiên kim tiểu thư không thể dời tầm mắt khỏi người anh.
Trong lúc này Chung Hân đột nhiên nghiêng mặt nói nhỏ vào tai Tim, nghe những gì Chung Hân nói con ngươi màu xanh của Tim bất giác tỏa sáng.
Nhìn thấy cử chỉ mờ ám giữa hai người sắc mặt của Thần Phong trở nên mờ mịt, bàn tay đang đặt dưới bàn bất giác siết chặt thành nắm đấm ánh mắt cũng hiện lên tia lạnh lẽo.
Lãnh Đồng ngồi tại cái bàn bên cạnh không dám đến gần Thần Phong, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt tuấn lãnh của anh.
Nhìn thấy thần sắc âm u cùng với ánh mắt phát ra tia lửa của Thần Phong nhìn Chung Hân và Tim cô liền nở một nụ cười đắc ý.
- Thật tốt, Thần phu nhân mới vừa quyên tặng $120,000 USD cho cô nhi viện.
Chúng ta cho một tràng pháo tay cảm ơn Thần phu nhân.
"Bốp....bốp......bốp....."
Tiếng vỗ tay vang vọng cả căn phòng rộng lớn, Thần Phong ngỡ ngàng với lời nói của Tim.
Anh đã cho người điều tra một năm nay Chung Hân không có bất kỳ thu nhập gì, vậy ở đâu cô lấy ra một số tiền lớn đến như vậy.
Trong lúc Thần Phong còn đang ngẫm nghĩ về chuyện này, không biết từ lúc nào Chung Hân đã bước xuống khán đài ngồi bên cạnh anh.
Lúc này Thần Phong ngồi thật trầm lặng, những ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn làm động tác đang vào nhau.
- Anh đang nghĩ gì lại nhập tâm đến vậy?
Chung Hân nhìn anh cười tươi nói, ở trước mặt mọi người cô luôn thể hiện mình là người vợ tốt, sống trong cuộc hôn nhân tràn ngập bởi hạnh phúc.
- Số tiền đó từ đâu em có được?
Thần Phong rất đắn đo khi hỏi Chung Hân câu này, anh sợ cô sẽ nói đó là số tiền do cô dùng thủ đoạn để có được từ những người đàn ông bên ngoài của cô, ba anh chính là một trong số đó.
- Đó là tiền tiêu vặt hàng tháng anh cho tôi.
Chung Hân với cặp mắt sáng lung linh nhìn anh mỉm cười đáp, Thần Phong bị tia sáng tỏa ra từ trong ánh mắt của cô làm cho say sẫm, anh ngây người nhìn cô.
- Em không dùng tiền tôi cho em sao?
Thần Phong nghi ngờ hỏi.
- Sống tại Thần Viên tôi đã có tất cả nên không cần sài đến tiền của anh.
Thần Phong thật không ngờ, chẳng lẽ anh đã đoán sai về cô.
Những người phụ nữ bên cạnh anh ít nhất mỗi tháng anh sẽ cho họ $10,000 USD để mua sắm nhưng họ luôn nói không đủ tiền dùng, còn Chung Hân một đồng cũng chưa từng động đến.
Thần Phong nghe cô nói vậy trong lòng chợt vui vẻ hẳn lên, sự hân hoan này anh cũng không biết vì đâu mà ra.
Lãnh Đồng nhìn hai người cười tươi trò chuyện một cách hạnh phúc trong lòng giận đến nghiến răng ken két, gương mặt cũng trở nên tái xanh.
- Mẹ!
Con không muốn nhìn thấy con đàn bà đê tiện kia nữa.
Lãnh Đồng quay sang nói nhỏ với Triệu Nhàn, cô thật căm hận Chung Hân.
Nói cho đúng hơn cô căm hận tất cả phụ nữ ở bên cạnh Thần Phong.