Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Tại bệnh viên Thân Ái, trong căn phòng bệnh cao cấp lúc này yên tĩnh đến đáng sợ.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh bắt đầu có ý thức trở lại, gương mặt thanh tú chuyển động, đôi mày hơi nhíu chặt từ từ thư giản, cặp mắt to tròn đột nhiên mở ra.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông thẳng vào mũi Hồ Điệp, khiến cô nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Đập vào mắt cô chính là bóng lưng của người đàn ông, trên người mặc âu phục màu đen.
Anh đứng quay lưng về phía cô, dáng người phong nhã, bờ vai vững chãi nhưng lại có phần sầu muộn.
Hồ Điệp không biết lúc này Kim Chấn Huy đang nghĩ gì, anh đang phiền não vì cô hay vì điều gì khác?
Hồ Điệp nằm yên đó, cặp mắt sắc bén nhìn vào bóng lưng cao ngạo của anh.
Trong lúc này đột nhiên Kim Chấn Huy xoay người lại, mắt hai người chạm phải nhau.
Hồ Điệp ngượng ngùng dời tầm mắt của mình.
Nét mặt u sầu của Kim Chấn Huy chợt thay đổi, anh vui mừng bước nhanh về phía cô.
Kim Chấn Huy ngồi xuống ghế bên cạnh giường, bàn tay to lớn vươn tới nắm chặt tay cô.
- Điệp Điệp, em cảm giác như thế nào?
Có chỗ nào đau không?
Kim Chấn Huy nhìn cô quan tâm hỏi, Hồ Điệp nhìn anh rồi nhìn lại mình.
Cô cười khổ khi nhìn thấy tay và chân của mình bị băng lại như đòn bánh tét.
- Em không sao, anh đừng quá lo lắng.
Những vết thương ngoài da này, không thể lấy được mạng của em.
Hồ Điệp nhìn anh nói, lời nói của cô khiến Kim Chấn Huy sa sầm mặt.
Kim Chấn Huy biết đối với một sát thủ, thì không thể tránh khỏi bị trọng thương.
Nhưng anh thật đau lòng, trái tim anh cảm giác nhói đau khi nhìn thấy thân xác này của cô, chịu nhiều tổn thương.
Hồ Điệp cảm giác không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột nhạt một cách trầm trọng, vì nộ khí của người nào đó.
Cô liền lên tiếng nói sang chuyện khác.
- Chấn Huy, Chiêu Dương ra sao rồi?
Kim Chấn Huy nghe Hồ Điệp nói vậy, liền lắc đầu nói với giọng bất lực.
- Chiêu Dương từ trên núi rơi xuống bị trọng thương, đầu đập mạnh vào tản đá hôn mê bất tĩnh.
Kể cả bác sĩ giỏi như Du Tấn, cũng phải bó tay bất lực.
Nghe Kim Chấn Huy nói vậy, trong lòng Hồ Điệp lo lắng vô cùng.
Đột nhiên Hồ Điệp nhúc nhích muốn xuống giường, Kim Chấn Huy hoảng hốt chặn cô lại.
- Em định làm gì?
Với thương tích đầy mình, em còn muốn đi đâu?
Kim Chấn Huy lầm nghĩ, Hồ Điệp muốn trốn tránh anh.
- Chấn Huy, em muốn đến xem Chiêu Dương.
Nghe Hồ Điệp nói vậy sắc mặt của Kim Chấn Huy, mới từ xanh mét trở nên hồng hào hơn.
Kim Chấn Huy bất thình lình khom người bế Hồ Điệp lên, cô bất ngờ choàng tay qua cổ anh, tránh cho mình ngã xuống.
Kim Chấn Huy bế Hồ Điệp bước đi vững vàng ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng hồi sức VIP của Chiêu Dương.
Đột nhiên Kim Chấn Huy dừng bước chân của mình lại trước cửa phòng bệnh, đứng trước một bức tường kính được ngăn giữa phòng bệnh và bên ngoài.
Kim Chấn Huy và Hồ Điệp nhìn vào bên trong, lúc này Chiêu Dương đang nằm trên giường bệnh, cặp mắt sắc bén nhắm nghiềng, gương mặt xanh xao không còn sức sống.
Trên người Chiêu Dương không biết bị bao nhiêu thiết bị y tế kết nối, những thiết bị y tế này dùng để duy trì mạng sống của Chiêu Dương.
Du Tấn đã nói, hiện tại khoa học còn chưa lý giải được vì sao Chiêu Dương vẫn trong tình trạng hôn mê bất tĩnh.
Tuy Chiêu Dương vẫn còn sống, não không bị trọng thương, chỉ bị máu bầm đè lên dây thần kinh, nhưng không biết vì sao Chiêu Dương vẫn chưa tĩnh lại.
Du Tấn cũng không biết lúc nào Chiêu Dương mới tĩnh lại.
Hồ Điệp và Kim Chấn Huy nhìn vào tình cảnh trước mặt, trong lòng cảm thấy nao nao.
Một người ngạo mạng như Lãnh Tuấn, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Hàn Mạc, vậy mà bây giờ lại đau lòng vì một thuộc hạ.
Hồ Điệp và Kim Chấn Huy là người ngoài cuộc, nên biết tâm tư của Lãnh Tuấn.
Long Kiệt đã ra quy định, thủ lĩnh của tổ chức Kim Long không được để bọn thuộc hạ nhìn thấy gương mặt thật của mình.
Nên khi Lãnh Tuấn đảm nhiệm chức vị thủ lĩnh, nửa gương mặt tuấn tú được Lãnh Tuấn dùng mặt nạ bằng sắt che lại.
Tuy Chiêu Dương không nhìn thấy dung mạo của anh, nhưng anh nhìn rất rõ gương mặt xinh đẹp của cô.
Trong lúc Chiêu Dương mất tích, Lãnh Tuấn cũng gặp tai nạn xe.
Cho đến hôm qua anh mới hồi phục lại bình thường.
Hồ Điệp nhìn Lãnh Tuấn, lúc này bàn tay ôm chặt cổ Kim Chấn Huy đột nhiên siết chặt hơn.
Gương mặt xinh đẹp nép vào lồng ngực ấm áp của anh, cất giọng khe khẽ.
- Chấn Huy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?
Nhìn thấy tình cảnh của Lãnh Tuấn và Chiêu Dương, Hồ Điệp mới chợt hiểu ra.
Cô phải trân trọng và nắm thật chặt những gì mình đang có được, đừng nên buông tay rồi sau này lại cảm thấy hối tiếc.
Tòan thân Kim Chấn Huy cứng đờ, anh quay mặt nhìn Hồ Điệp.
- Được, được.......
Kim Chấn Huy vui mừng nói, trong lòng còn đang rối bờ không biết Hồ Điệp còn muốn trốn tránh anh nữa không?
Bàn tay to lớn của Kim Chấn Huy ôm chặt Hồ Điệp, trong lòng vui đến khó tả, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
- Điệp Điệp, anh yêu em.
---------------The End-----------------
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh bắt đầu có ý thức trở lại, gương mặt thanh tú chuyển động, đôi mày hơi nhíu chặt từ từ thư giản, cặp mắt to tròn đột nhiên mở ra.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông thẳng vào mũi Hồ Điệp, khiến cô nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Đập vào mắt cô chính là bóng lưng của người đàn ông, trên người mặc âu phục màu đen.
Anh đứng quay lưng về phía cô, dáng người phong nhã, bờ vai vững chãi nhưng lại có phần sầu muộn.
Hồ Điệp không biết lúc này Kim Chấn Huy đang nghĩ gì, anh đang phiền não vì cô hay vì điều gì khác?
Hồ Điệp nằm yên đó, cặp mắt sắc bén nhìn vào bóng lưng cao ngạo của anh.
Trong lúc này đột nhiên Kim Chấn Huy xoay người lại, mắt hai người chạm phải nhau.
Hồ Điệp ngượng ngùng dời tầm mắt của mình.
Nét mặt u sầu của Kim Chấn Huy chợt thay đổi, anh vui mừng bước nhanh về phía cô.
Kim Chấn Huy ngồi xuống ghế bên cạnh giường, bàn tay to lớn vươn tới nắm chặt tay cô.
- Điệp Điệp, em cảm giác như thế nào?
Có chỗ nào đau không?
Kim Chấn Huy nhìn cô quan tâm hỏi, Hồ Điệp nhìn anh rồi nhìn lại mình.
Cô cười khổ khi nhìn thấy tay và chân của mình bị băng lại như đòn bánh tét.
- Em không sao, anh đừng quá lo lắng.
Những vết thương ngoài da này, không thể lấy được mạng của em.
Hồ Điệp nhìn anh nói, lời nói của cô khiến Kim Chấn Huy sa sầm mặt.
Kim Chấn Huy biết đối với một sát thủ, thì không thể tránh khỏi bị trọng thương.
Nhưng anh thật đau lòng, trái tim anh cảm giác nhói đau khi nhìn thấy thân xác này của cô, chịu nhiều tổn thương.
Hồ Điệp cảm giác không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột nhạt một cách trầm trọng, vì nộ khí của người nào đó.
Cô liền lên tiếng nói sang chuyện khác.
- Chấn Huy, Chiêu Dương ra sao rồi?
Kim Chấn Huy nghe Hồ Điệp nói vậy, liền lắc đầu nói với giọng bất lực.
- Chiêu Dương từ trên núi rơi xuống bị trọng thương, đầu đập mạnh vào tản đá hôn mê bất tĩnh.
Kể cả bác sĩ giỏi như Du Tấn, cũng phải bó tay bất lực.
Nghe Kim Chấn Huy nói vậy, trong lòng Hồ Điệp lo lắng vô cùng.
Đột nhiên Hồ Điệp nhúc nhích muốn xuống giường, Kim Chấn Huy hoảng hốt chặn cô lại.
- Em định làm gì?
Với thương tích đầy mình, em còn muốn đi đâu?
Kim Chấn Huy lầm nghĩ, Hồ Điệp muốn trốn tránh anh.
- Chấn Huy, em muốn đến xem Chiêu Dương.
Nghe Hồ Điệp nói vậy sắc mặt của Kim Chấn Huy, mới từ xanh mét trở nên hồng hào hơn.
Kim Chấn Huy bất thình lình khom người bế Hồ Điệp lên, cô bất ngờ choàng tay qua cổ anh, tránh cho mình ngã xuống.
Kim Chấn Huy bế Hồ Điệp bước đi vững vàng ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng hồi sức VIP của Chiêu Dương.
Đột nhiên Kim Chấn Huy dừng bước chân của mình lại trước cửa phòng bệnh, đứng trước một bức tường kính được ngăn giữa phòng bệnh và bên ngoài.
Kim Chấn Huy và Hồ Điệp nhìn vào bên trong, lúc này Chiêu Dương đang nằm trên giường bệnh, cặp mắt sắc bén nhắm nghiềng, gương mặt xanh xao không còn sức sống.
Trên người Chiêu Dương không biết bị bao nhiêu thiết bị y tế kết nối, những thiết bị y tế này dùng để duy trì mạng sống của Chiêu Dương.
Du Tấn đã nói, hiện tại khoa học còn chưa lý giải được vì sao Chiêu Dương vẫn trong tình trạng hôn mê bất tĩnh.
Tuy Chiêu Dương vẫn còn sống, não không bị trọng thương, chỉ bị máu bầm đè lên dây thần kinh, nhưng không biết vì sao Chiêu Dương vẫn chưa tĩnh lại.
Du Tấn cũng không biết lúc nào Chiêu Dương mới tĩnh lại.
Hồ Điệp và Kim Chấn Huy nhìn vào tình cảnh trước mặt, trong lòng cảm thấy nao nao.
Một người ngạo mạng như Lãnh Tuấn, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Hàn Mạc, vậy mà bây giờ lại đau lòng vì một thuộc hạ.
Hồ Điệp và Kim Chấn Huy là người ngoài cuộc, nên biết tâm tư của Lãnh Tuấn.
Long Kiệt đã ra quy định, thủ lĩnh của tổ chức Kim Long không được để bọn thuộc hạ nhìn thấy gương mặt thật của mình.
Nên khi Lãnh Tuấn đảm nhiệm chức vị thủ lĩnh, nửa gương mặt tuấn tú được Lãnh Tuấn dùng mặt nạ bằng sắt che lại.
Tuy Chiêu Dương không nhìn thấy dung mạo của anh, nhưng anh nhìn rất rõ gương mặt xinh đẹp của cô.
Trong lúc Chiêu Dương mất tích, Lãnh Tuấn cũng gặp tai nạn xe.
Cho đến hôm qua anh mới hồi phục lại bình thường.
Hồ Điệp nhìn Lãnh Tuấn, lúc này bàn tay ôm chặt cổ Kim Chấn Huy đột nhiên siết chặt hơn.
Gương mặt xinh đẹp nép vào lồng ngực ấm áp của anh, cất giọng khe khẽ.
- Chấn Huy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?
Nhìn thấy tình cảnh của Lãnh Tuấn và Chiêu Dương, Hồ Điệp mới chợt hiểu ra.
Cô phải trân trọng và nắm thật chặt những gì mình đang có được, đừng nên buông tay rồi sau này lại cảm thấy hối tiếc.
Tòan thân Kim Chấn Huy cứng đờ, anh quay mặt nhìn Hồ Điệp.
- Được, được.......
Kim Chấn Huy vui mừng nói, trong lòng còn đang rối bờ không biết Hồ Điệp còn muốn trốn tránh anh nữa không?
Bàn tay to lớn của Kim Chấn Huy ôm chặt Hồ Điệp, trong lòng vui đến khó tả, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
- Điệp Điệp, anh yêu em.
---------------The End-----------------