Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: "Đinh Dư Hy"-mối hoạ mới
"Dì Trương, hai đứa nó chưa dậy hay sao?" Lý Cẩm Nhạc vừa mới tới ngó nghiêng trong nhà không thấy ai liền hỏi dì Trương.
"A! Phu nhân sao hôm nay bà tới sớm vậy?" Dì Trương đang dọn dẹp thấy Lý Cẩm Nhạc thì dừng việc.
"Ừ, tôi phải đi sớm nếu không ai đó không cho tôi tới" Lý Cẩm Nhạc cười nói. Nếu không phải chồng bà cứ quấn lấy thì bà có lẽ sẽ tới đây ở luôn, thật chẳng ra làm sao.
Dì Trương nghe xong liền biết là ai, cười nói: "Vậy để tôi lên kêu thiếu gia xuống"
"Thôi cứ để chúng nó ngủ thêm đi, tôi đi xem chút" Lý Cẩm Nhạc vội ngăn lại. Khi bước vào Bạch Liên Vạn Thự bà đã nhìn thấy nơi này được trồng thêm rất nhiều hoa. Không khí khác hẳn khi trước, nhớ cái ngày con trai bà vẫn còn độc thân đến đây không khác gì một căn biệt thự được bảo tồn ngoài người dọn dẹp thì cũng chẳng có ai.
Đang đi dạo, bà nhìn thấy cửa nhà Tôn Tử Ngôn bên cạnh đang mở kiền oán trách: "Thằng nhóc này, lại quậy phá về rồi quên không đóng cửa nhà"
"Tử Ngôn! Con dậy chưa?" Lý Cẩm Nhạc đi vào, bà nhíu mày khi thấy đồ đạc trong nhà vô cùng bừa bộn.
"Phu nhân.." Người làm trong nhà đi ra.
"Bác Ngô, có chuyện gì vậy?" Bác Ngô vốn là quản gia ở nhà chính sau đó thì tới Bạch Liên Vạn Thự, quản lý 2 căn nhà lớn này.
"Chuyện này...đêm qua nhị thiếu gia uống say quá, được người ta đưa về, tôi ở bên nhà đại thiếu gia nên không biết cũng vừa mới qua đây" Bác Ngô nhíu mày nói.
"Mấy người nói xem, sảy ra chuyện gì?" Lý Cẩm Nhạc hỏi vài người đang đứng lép vế ở bên cạnh bác Ngô.
"Thưa phu nhân, hôm qua Tử Ngôn thiếu gia được một người phụ nữ đưa về, tự xưng là nhị thiếu phu nhân, mượn rượu đập phá đồ còn không cho chúng tôi dọn dẹp" Một trong số những người đứng đó nói.
Lý Cẩm Nhạc nhíu mày rồi đi thẳng lên phòng Tôn Tử Ngôn. Nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tử Ngôn?"
"Con không mở cửa là mẹ xông vào đó!"
Đợi một lúc vẫn không có ai ra, Lý Cẩm Nhạc vặn cửa đi vào. Cảnh tượng trước mắt làm bà phải đứng hình. Đứa con trai bà yêu thương lại đang nằm cạnh một người phụ nữ lạ mặt. Thật không ra thể thống gì.
"Tử Ngôn!" Lý Cẩm Nhạc nói lớn.
Tôn Tử Ngôn nghe thấy giọng mẹ gầm lên thì lập tức bật dậy, người phụ nữ trên giường cũng giật mình mà tỉnh.
"Mẹ! Mới sáng sớm mà, sao mẹ lại tới đây" Tôn Tử Ngôn mắt nhắm mắt mở nói, còn định nằm xuống tiếp nhưng khi cánh tay vừa duỗi ra đã va phải một vật. Người Tôn Tử Ngôn cứng ngắc lại, chầm chậm xoay người lại khi nhìn rõ người đang nằm bên cạnh anh lập tức kinh ngạc hét toáng lên.
"Ôi mẹ ơi! Cái quỷ gì vậy?"
"Anh Tử Ngôn...đêm qua.." Người phụ nữ trên giường làm bộ e thẹn ôm chăn ủy khuất nói.
"Tử Ngôn chuyện này là sao?" Lý Cẩm Nhạc nghiến răng hỏi.
"Mẹ à con thật sự không biết vì sao cô ta lại ở trên giường của con, đêm qua con không nhớ gì cả.." Tôn Tử Ngôn gãi gãi đầu đứng dậy đi về phía Lý Cẩm Nhạc.
"Còn cô nữa, chúng ta quen nhau sao? Đừng gọi tôi bằng cái tên đó sến quá đi!" Tôn Tử Ngôn quay lại nói với người phụ nữ trên giường.
"Anh Tử Ngôn đêm qua anh say quá sau đó nói sẽ đưa em về mà, sau đó lại đưa em tới đây rồi hai chúng ta...là sảy ra quan hệ!"
"Cô đừng có mà nói dối!" Tôn Tử Ngôn anh đây sẽ chẳng bao giờ thừa khẩu vị tới mức chơi cái loại phụ nữ 'già' như vậy đâu, ít nhất thì cũng phải là mấy cô bé dễ thương chứ.
"Cô là ai?" Lý Cẩm Nhạc nhìn người phụ nữ trên giường hỏi. Thân hình thì cũng coi như tạm ổn, còn khuân mặt thì...khỏi phải nói son phấn đầy mặt, cái giọng điệu lẳng lơ kia hẳn không phải điều gì tốt.
"Tôn phu nhân, con là Đinh Dư Hy, anh Tử Ngôn đã gạt qua đêm với con...!" Đinh Dư Hy khóc thút thít.
"Cô..."
Tôn Tử Ngôn định phản bác lại thì bị mẹ mình cản.
"Cho nên? Cô đây là muốn bồi thường?" Lý Cẩm Nhạc thăm dò. Hai đứa con trai của bà nổi bật quá làm cho người mẹ này không chút bớt lo được.
"Bác gái, trinh tiết thì bồi thường làm sao cho được ạ, cả đời gìn giữ của con đã bị anh Tử Ngôn lấy đi rồi,con biết ăn nói làm sao với cha mẹ ở nhà chứ?" Đinh Dư Hy nói.
"Cô có bị làm sao không hả? Tôi chưa động vào cô!" Tôn Tử Ngôn tức giận nói.
"Anh không thể nói như vậy được! Chính anh đã như thế này rồi lại như thế kia với em mà" Đinh Dư Hy mặt đỏ tới tận mang tai.
"Tôi đã làm hay chưa chẳng lẽ bản thân tôi không biết chắc!"
"Im lặng hết cho ta!" Lý Cẩm Nhạc nói.
"Bác Ngô, cho người đi điều tra!"
"Vâng phu nhân!" Bác Ngô nói rồi xoay người đi ra ngoài, vừa xuống tới nơi thì gặp Hàn Bách cùng Tôn Mặc Thiên, do thấy bên này có động tĩnh liền chạy qua xem.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân!" Bác Ngô cúi đầu chào.
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Bách gật đầu mắt hướng lên lầu hỏi.
"Hai người vẫn là tự lên xem thì hơn" Bác Ngô nói rồi xin phép rời đi.
Hàn Bách cùng Tôn Mặc Thiên liếc nhìn nhau rồi dắt tay đi lên lầu.
"Mẹ!" Cả hai đồng thanh nói khi nhìn thấy Lý Cẩm Nhạc.
"Ồ hai đứa dậy rồi à!" Lý Cẩm Nhạc thấy con dâu liền giãn chân mày ra. Nhìn con dâu bà đẹp gấp trăm lần ả đàn bà kia.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Hàn Bách hỏi.
"Haizz, thằng nhóc Tử Ngôn này lại quậy phá một chút thôi, không có gì cả"
"Anh hai, chị dâu hai người mau tới giúp em" Tôn Tử Ngôn thấy anh trai như nhìn thấy Phật sán lại gần nói.
Tôn Mặc Thiên nhìn sơ qua cũng biết chuyện gì diễn ra, khoé môi anh khẽ nhếch lên.
Điều này đã khiến Tôn Mặc Thiên lọt vào mắt xanh của Đinh Dư Hy, cô ta ngẩn người nhìn, người đàn ông này còn đẹp trai hơn cả Tôn Tử Ngôn, đây chắc là anh hai của Tôn Tử Ngôn nhỉ? Một ý nghĩ xấu xa đã nảy lên trong đầu Đinh Dư Hy.
Cùng là phụ nữ với nhau sao Hàn Bách lại không nhìn ra được Đinh Dư Hy đang ham muốn chồng cô cơ chứ. Hết một Hồ Nhã Tịnh đừng bảo lại tới người này nhé.
Hàn Bách nhíu mày đứng lên chắn trước mặt Tôn Mặc Thiên, cản tầm nhìn của Đinh Dư Hy. "Vị tiểu thư này thật xin lỗi, nếu em chồng tôi có làm gì khiến tiểu thư phật lòng cô có thể nói ra" Hàn Bách còn cố ý nhấn mạnh chữ em chồng.
Đinh Dư Hy nghe xong cứng đờ mặt, anh ấy có vợ rồi sao? Không được vậy thì tiếp tục leo lên vị trí nhị thiếu phu nhân của Tôn gia cũng được.
Lý Cẩm Nhạc nhìn thấy rõ hành động đánh giấu chủ quyền của Hàn Bách liền cười trộm.
Đinh Dư Hy đang định nói gì đó lại nghe thấy Lý Cẩm Nhạc nói: "Người đâu, đưa Đinh tiểu thư trở về nơi thuộc về cô ấy!"
"Tôn phu nhân...bác..." Đinh Dư Hy nhìn hai người áo đen tiến vào, cô ta dường như không tin vào đôi tai mình, cô ta thất bại rồi sao?
"Thủ đoạn này tôi thấy không ít lần, hơn nữa gu của con trai tôi... không tệ như vậy!" Lý Cẩm Nhạc nhàn nhạt nói.
"Quả nhiên là mẹ hiểu con!" Tôn Tử Ngôn ôm chầm lấy Lý Cẩm Nhạc.
Đinh Dư Hy đen mặt bị kéo ra ngoài: "Mấy người đừng động vào tôi, Tôn Tử Ngôn tôi sẽ kiện anh, mấy người cứ đợi đó cho tôi!"
"Con! Ở nhà kiểm điểm 1 tháng cho mẹ! Cấm giao lưu tụ tập với đám bạn đó của con!" Lý Cẩm Nhạc nói xong khoác tay Hàn Bách đi ra ngoài.
"Anh không giúp chú được rồi" Tôn Mặc Thiên cười vỗ vỗ vai Tôn Tử Ngôn rồi cùng rời đi.
"Mẹ! Anh hai! Hai người không thể đối xử với con như vậy! Chị dâu cứu em!!" Tôn Tử Ngôn đứng tại chỗ gào thét, bị nhốt ở nhà một tháng kiểm điểm, làm sao anh chịu cho nổi đây chứ.
"Cậu hai à chị chẳng cứu nổi cậu đâu, cậu tự kiểm điểm cho tốt vào" Giọng Hàn Bách mang theo ý cười vọng lại.
"Đến cả chị cũng bỏ em sao..." Tôn Tử Ngôn đau khổ mếu máo. Không được gặp anh em chơi bời 1 tháng lận, làm sao bây giờ...
"A! Phu nhân sao hôm nay bà tới sớm vậy?" Dì Trương đang dọn dẹp thấy Lý Cẩm Nhạc thì dừng việc.
"Ừ, tôi phải đi sớm nếu không ai đó không cho tôi tới" Lý Cẩm Nhạc cười nói. Nếu không phải chồng bà cứ quấn lấy thì bà có lẽ sẽ tới đây ở luôn, thật chẳng ra làm sao.
Dì Trương nghe xong liền biết là ai, cười nói: "Vậy để tôi lên kêu thiếu gia xuống"
"Thôi cứ để chúng nó ngủ thêm đi, tôi đi xem chút" Lý Cẩm Nhạc vội ngăn lại. Khi bước vào Bạch Liên Vạn Thự bà đã nhìn thấy nơi này được trồng thêm rất nhiều hoa. Không khí khác hẳn khi trước, nhớ cái ngày con trai bà vẫn còn độc thân đến đây không khác gì một căn biệt thự được bảo tồn ngoài người dọn dẹp thì cũng chẳng có ai.
Đang đi dạo, bà nhìn thấy cửa nhà Tôn Tử Ngôn bên cạnh đang mở kiền oán trách: "Thằng nhóc này, lại quậy phá về rồi quên không đóng cửa nhà"
"Tử Ngôn! Con dậy chưa?" Lý Cẩm Nhạc đi vào, bà nhíu mày khi thấy đồ đạc trong nhà vô cùng bừa bộn.
"Phu nhân.." Người làm trong nhà đi ra.
"Bác Ngô, có chuyện gì vậy?" Bác Ngô vốn là quản gia ở nhà chính sau đó thì tới Bạch Liên Vạn Thự, quản lý 2 căn nhà lớn này.
"Chuyện này...đêm qua nhị thiếu gia uống say quá, được người ta đưa về, tôi ở bên nhà đại thiếu gia nên không biết cũng vừa mới qua đây" Bác Ngô nhíu mày nói.
"Mấy người nói xem, sảy ra chuyện gì?" Lý Cẩm Nhạc hỏi vài người đang đứng lép vế ở bên cạnh bác Ngô.
"Thưa phu nhân, hôm qua Tử Ngôn thiếu gia được một người phụ nữ đưa về, tự xưng là nhị thiếu phu nhân, mượn rượu đập phá đồ còn không cho chúng tôi dọn dẹp" Một trong số những người đứng đó nói.
Lý Cẩm Nhạc nhíu mày rồi đi thẳng lên phòng Tôn Tử Ngôn. Nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tử Ngôn?"
"Con không mở cửa là mẹ xông vào đó!"
Đợi một lúc vẫn không có ai ra, Lý Cẩm Nhạc vặn cửa đi vào. Cảnh tượng trước mắt làm bà phải đứng hình. Đứa con trai bà yêu thương lại đang nằm cạnh một người phụ nữ lạ mặt. Thật không ra thể thống gì.
"Tử Ngôn!" Lý Cẩm Nhạc nói lớn.
Tôn Tử Ngôn nghe thấy giọng mẹ gầm lên thì lập tức bật dậy, người phụ nữ trên giường cũng giật mình mà tỉnh.
"Mẹ! Mới sáng sớm mà, sao mẹ lại tới đây" Tôn Tử Ngôn mắt nhắm mắt mở nói, còn định nằm xuống tiếp nhưng khi cánh tay vừa duỗi ra đã va phải một vật. Người Tôn Tử Ngôn cứng ngắc lại, chầm chậm xoay người lại khi nhìn rõ người đang nằm bên cạnh anh lập tức kinh ngạc hét toáng lên.
"Ôi mẹ ơi! Cái quỷ gì vậy?"
"Anh Tử Ngôn...đêm qua.." Người phụ nữ trên giường làm bộ e thẹn ôm chăn ủy khuất nói.
"Tử Ngôn chuyện này là sao?" Lý Cẩm Nhạc nghiến răng hỏi.
"Mẹ à con thật sự không biết vì sao cô ta lại ở trên giường của con, đêm qua con không nhớ gì cả.." Tôn Tử Ngôn gãi gãi đầu đứng dậy đi về phía Lý Cẩm Nhạc.
"Còn cô nữa, chúng ta quen nhau sao? Đừng gọi tôi bằng cái tên đó sến quá đi!" Tôn Tử Ngôn quay lại nói với người phụ nữ trên giường.
"Anh Tử Ngôn đêm qua anh say quá sau đó nói sẽ đưa em về mà, sau đó lại đưa em tới đây rồi hai chúng ta...là sảy ra quan hệ!"
"Cô đừng có mà nói dối!" Tôn Tử Ngôn anh đây sẽ chẳng bao giờ thừa khẩu vị tới mức chơi cái loại phụ nữ 'già' như vậy đâu, ít nhất thì cũng phải là mấy cô bé dễ thương chứ.
"Cô là ai?" Lý Cẩm Nhạc nhìn người phụ nữ trên giường hỏi. Thân hình thì cũng coi như tạm ổn, còn khuân mặt thì...khỏi phải nói son phấn đầy mặt, cái giọng điệu lẳng lơ kia hẳn không phải điều gì tốt.
"Tôn phu nhân, con là Đinh Dư Hy, anh Tử Ngôn đã gạt qua đêm với con...!" Đinh Dư Hy khóc thút thít.
"Cô..."
Tôn Tử Ngôn định phản bác lại thì bị mẹ mình cản.
"Cho nên? Cô đây là muốn bồi thường?" Lý Cẩm Nhạc thăm dò. Hai đứa con trai của bà nổi bật quá làm cho người mẹ này không chút bớt lo được.
"Bác gái, trinh tiết thì bồi thường làm sao cho được ạ, cả đời gìn giữ của con đã bị anh Tử Ngôn lấy đi rồi,con biết ăn nói làm sao với cha mẹ ở nhà chứ?" Đinh Dư Hy nói.
"Cô có bị làm sao không hả? Tôi chưa động vào cô!" Tôn Tử Ngôn tức giận nói.
"Anh không thể nói như vậy được! Chính anh đã như thế này rồi lại như thế kia với em mà" Đinh Dư Hy mặt đỏ tới tận mang tai.
"Tôi đã làm hay chưa chẳng lẽ bản thân tôi không biết chắc!"
"Im lặng hết cho ta!" Lý Cẩm Nhạc nói.
"Bác Ngô, cho người đi điều tra!"
"Vâng phu nhân!" Bác Ngô nói rồi xoay người đi ra ngoài, vừa xuống tới nơi thì gặp Hàn Bách cùng Tôn Mặc Thiên, do thấy bên này có động tĩnh liền chạy qua xem.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân!" Bác Ngô cúi đầu chào.
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Bách gật đầu mắt hướng lên lầu hỏi.
"Hai người vẫn là tự lên xem thì hơn" Bác Ngô nói rồi xin phép rời đi.
Hàn Bách cùng Tôn Mặc Thiên liếc nhìn nhau rồi dắt tay đi lên lầu.
"Mẹ!" Cả hai đồng thanh nói khi nhìn thấy Lý Cẩm Nhạc.
"Ồ hai đứa dậy rồi à!" Lý Cẩm Nhạc thấy con dâu liền giãn chân mày ra. Nhìn con dâu bà đẹp gấp trăm lần ả đàn bà kia.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Hàn Bách hỏi.
"Haizz, thằng nhóc Tử Ngôn này lại quậy phá một chút thôi, không có gì cả"
"Anh hai, chị dâu hai người mau tới giúp em" Tôn Tử Ngôn thấy anh trai như nhìn thấy Phật sán lại gần nói.
Tôn Mặc Thiên nhìn sơ qua cũng biết chuyện gì diễn ra, khoé môi anh khẽ nhếch lên.
Điều này đã khiến Tôn Mặc Thiên lọt vào mắt xanh của Đinh Dư Hy, cô ta ngẩn người nhìn, người đàn ông này còn đẹp trai hơn cả Tôn Tử Ngôn, đây chắc là anh hai của Tôn Tử Ngôn nhỉ? Một ý nghĩ xấu xa đã nảy lên trong đầu Đinh Dư Hy.
Cùng là phụ nữ với nhau sao Hàn Bách lại không nhìn ra được Đinh Dư Hy đang ham muốn chồng cô cơ chứ. Hết một Hồ Nhã Tịnh đừng bảo lại tới người này nhé.
Hàn Bách nhíu mày đứng lên chắn trước mặt Tôn Mặc Thiên, cản tầm nhìn của Đinh Dư Hy. "Vị tiểu thư này thật xin lỗi, nếu em chồng tôi có làm gì khiến tiểu thư phật lòng cô có thể nói ra" Hàn Bách còn cố ý nhấn mạnh chữ em chồng.
Đinh Dư Hy nghe xong cứng đờ mặt, anh ấy có vợ rồi sao? Không được vậy thì tiếp tục leo lên vị trí nhị thiếu phu nhân của Tôn gia cũng được.
Lý Cẩm Nhạc nhìn thấy rõ hành động đánh giấu chủ quyền của Hàn Bách liền cười trộm.
Đinh Dư Hy đang định nói gì đó lại nghe thấy Lý Cẩm Nhạc nói: "Người đâu, đưa Đinh tiểu thư trở về nơi thuộc về cô ấy!"
"Tôn phu nhân...bác..." Đinh Dư Hy nhìn hai người áo đen tiến vào, cô ta dường như không tin vào đôi tai mình, cô ta thất bại rồi sao?
"Thủ đoạn này tôi thấy không ít lần, hơn nữa gu của con trai tôi... không tệ như vậy!" Lý Cẩm Nhạc nhàn nhạt nói.
"Quả nhiên là mẹ hiểu con!" Tôn Tử Ngôn ôm chầm lấy Lý Cẩm Nhạc.
Đinh Dư Hy đen mặt bị kéo ra ngoài: "Mấy người đừng động vào tôi, Tôn Tử Ngôn tôi sẽ kiện anh, mấy người cứ đợi đó cho tôi!"
"Con! Ở nhà kiểm điểm 1 tháng cho mẹ! Cấm giao lưu tụ tập với đám bạn đó của con!" Lý Cẩm Nhạc nói xong khoác tay Hàn Bách đi ra ngoài.
"Anh không giúp chú được rồi" Tôn Mặc Thiên cười vỗ vỗ vai Tôn Tử Ngôn rồi cùng rời đi.
"Mẹ! Anh hai! Hai người không thể đối xử với con như vậy! Chị dâu cứu em!!" Tôn Tử Ngôn đứng tại chỗ gào thét, bị nhốt ở nhà một tháng kiểm điểm, làm sao anh chịu cho nổi đây chứ.
"Cậu hai à chị chẳng cứu nổi cậu đâu, cậu tự kiểm điểm cho tốt vào" Giọng Hàn Bách mang theo ý cười vọng lại.
"Đến cả chị cũng bỏ em sao..." Tôn Tử Ngôn đau khổ mếu máo. Không được gặp anh em chơi bời 1 tháng lận, làm sao bây giờ...