Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Cười thôi cũng khiến người khác đổ mồ HÔI
"Hàn phu nhân! Dữ liệu liên quan đến cái chết của Hàn tổng, chúng tôi nghi ngờ có liên quan tới bà, phiền bà đi theo chúng tôi về cơ quan phối hợp điều tra!" Một vị cảnh sát nói.
"Sao có thể như vậy? Tôi không biết gì cả!" Vũ An Tử sắc mặt trắng bệch lắc đầu nguầy nguậy.
"Dẫn Hàn phu nhân đi!"
"Các người dừng tay lại, không thấy mẹ tôi đang bị thương sao?" Hàn Tiểu Dương chắn trước mặt Vũ An Tử.
"Hàn nhị tiểu thư, mong cô thông cảm, phiền cô tránh ra nếu không cô sẽ bị kết tội cản trở người thi hành công vụ!" Cảnh sát nghiêm mặt nói.
"Tiểu Dương, con tránh ra đi, mẹ không làm không sợ!" Vũ An Tử cắn răng nói, bà ta làm việc kĩ lưỡng như vậy tuyệt đối không để lộ sơ hở.
Hàn Tiểu Dương chỉ có thể đứng một chỗ nhìn mẹ mình bị cảnh sát dẫn đi.
- --------------------------
"Hàn phu nhân, chúng tôi đã tìm ra trong người của Hàn tổng có lượng thuốc an thần không nhỏ hơn nữa khám nghiệm tử thi cho thấy Hàn tổng có dấu hiệu bị thôi miên" Cảnh sát Hà nhìn Vũ An Tử nói. Ông ta là người được cấp trên lệnh giải quyết vụ án này.
"Thì sao? Mấy người cho rằng tôi là người cho ông ấy uống thuốc? Cũng là người thôi miên? Haha nực cười! Tôi còn chưa giỏi tới mức đó" Vũ An Tử cười lớn nói. Dường như bà ta đã biến thành con người khác.
"Nếu tôi khẳng định là Hàn phu nhân làm thì sao?" Cảnh sát Hà khẽ nhướng mày nói.
"Chừng nào có chứng cứ rồi hãy nói chuyện với tôi" Vũ An Tử khoanh tay trước ngực cười.
"Đưa ông ta vào đây!" Cảnh sát Hà nói vào bộ đàm.
Rất nhanh một người đàn ông trung niên được đưa vào phòng thẩm vấn.
"Hàn phu nhân...." Người đàn ông chột dạ nhìn Vũ An Tử.
Vũ An Tử kinh ngạc nhìn người đàn ông đó.
"Đây là bác sĩ Dương! Người đã bán thuốc và dạy Hàn phu nhân cách thôi miên! Tôi nói đúng chứ? À hình như còn thiếu, Hàn phu nhân với bác sĩ Dương là cùng một nhóm..!" Cảnh sát Hà nhìn hai người trong phòng nói.
"Hàn phu nhân! Tôi xin lỗi! Tôi không còn sự lựa chọn nào khác!" Bác sĩ Dương lập tức quỳ xuống dưới chân Vũ An Tử.
"Đồ khốn nhà ông! Cút! Vũ An Tử hét lên, nếu chân bà ta không bị thương có lẽ đã đá chết gã phản bội này rồi.
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!.." Bác sĩ Dương liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Bác sĩ Dương, hãy nói hết những gì anh biết trong thời gian qua tại đây" Cảnh sát Hà nói.
"Tôi....tôi chỉ biết Hàn phu nhân nói sẽ giải quyết từng người trong Hàn gia, mục tiêu đầu tiên là phu nhân trước của Hàn tổng, sau đó tới Hàn lão gia, rồi tới Hàn tổng, sau đó là Hàn đại tiểu thư..."
"Mục tiêu của bà ta ban đầu chỉ là Hàn phu nhân trước đây...nhưng sau đó không biết vì sao lại đổi ý...." Bác sĩ Dương run rẩy nói.
"Tên điên kia! Câm miệng lại!" Vũ An Tử càng nghe càng phẫn nộ.
"Hàn phu nhân, tôi bây giờ mạng của mình còn không giữ được, bà là người dụ tôi vào con đường này, tôi chết bà cũng phải chết!" Bác sĩ Dương đứng đối mặt với Vũ An Tử mạnh dạn nói.
"Hôm nay đến đây thôi! Giam Hàn phu nhân lại, còn nữa giam chung với bác sĩ Dương" Cảnh sát Hà nhìn cấp dưới ra lệnh rồi rời đi. .
||||| Truyện đề cử: |||||
- --
"Tôn tiên sinh, khiến ngài đợi lâu rồi!" Cảnh sát Hà đi vào phòng làm việc ngồi đối diện Tôn Mặc Thiên nói.
"Không sao, công việc của Hà cảnh sát tôi có thể hiểu" Tôn Mặc Thiên nhàn nhạt nói.
"Vậy..." Cảnh sát Hà thăm dò nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Tôi tin tưởng Hà cảnh sát! Chắc ông biết nên làm việc gì!" Tôn Mặc Thiên đứng lên nở nụ cười với Cảnh sát Hà.
"Vâng!" Cảnh sát Hà cúi người nói. Sau khi Tôn Mặc Thiên rời đi, cảnh sát Hà khẽ lau lớp mồ hôi lạnh trên chán. Mẹ nó cười thôi mà khiến người ta lạnh cả sống lưng.
- ---------------------
Hàn Bách có việc cần dùng tới máy tính của Tôn Mặc Thiên, cô đi vào phòng làm việc của Tôn Mặc Thiên. Ngồi vào bàn làm việc, cô vô tình dẫm phải một tập giấy, cúi xuống nhặt.
"Anh ấy có tật vứt đồ lung tung từ bao giờ vậy?" Hàn Bách nhíu mày tự hỏi, anh là người vô cùng cẩn thận và gọn gàng.
Không biết giác quan nào xui khiến Hàn Bách mở tập giấy đó ra xem. Càng đọc sắc mặt Hàn Bách càng tái đi vài phần...
Chuyện này không thể nào....
"Sao có thể như vậy? Tôi không biết gì cả!" Vũ An Tử sắc mặt trắng bệch lắc đầu nguầy nguậy.
"Dẫn Hàn phu nhân đi!"
"Các người dừng tay lại, không thấy mẹ tôi đang bị thương sao?" Hàn Tiểu Dương chắn trước mặt Vũ An Tử.
"Hàn nhị tiểu thư, mong cô thông cảm, phiền cô tránh ra nếu không cô sẽ bị kết tội cản trở người thi hành công vụ!" Cảnh sát nghiêm mặt nói.
"Tiểu Dương, con tránh ra đi, mẹ không làm không sợ!" Vũ An Tử cắn răng nói, bà ta làm việc kĩ lưỡng như vậy tuyệt đối không để lộ sơ hở.
Hàn Tiểu Dương chỉ có thể đứng một chỗ nhìn mẹ mình bị cảnh sát dẫn đi.
- --------------------------
"Hàn phu nhân, chúng tôi đã tìm ra trong người của Hàn tổng có lượng thuốc an thần không nhỏ hơn nữa khám nghiệm tử thi cho thấy Hàn tổng có dấu hiệu bị thôi miên" Cảnh sát Hà nhìn Vũ An Tử nói. Ông ta là người được cấp trên lệnh giải quyết vụ án này.
"Thì sao? Mấy người cho rằng tôi là người cho ông ấy uống thuốc? Cũng là người thôi miên? Haha nực cười! Tôi còn chưa giỏi tới mức đó" Vũ An Tử cười lớn nói. Dường như bà ta đã biến thành con người khác.
"Nếu tôi khẳng định là Hàn phu nhân làm thì sao?" Cảnh sát Hà khẽ nhướng mày nói.
"Chừng nào có chứng cứ rồi hãy nói chuyện với tôi" Vũ An Tử khoanh tay trước ngực cười.
"Đưa ông ta vào đây!" Cảnh sát Hà nói vào bộ đàm.
Rất nhanh một người đàn ông trung niên được đưa vào phòng thẩm vấn.
"Hàn phu nhân...." Người đàn ông chột dạ nhìn Vũ An Tử.
Vũ An Tử kinh ngạc nhìn người đàn ông đó.
"Đây là bác sĩ Dương! Người đã bán thuốc và dạy Hàn phu nhân cách thôi miên! Tôi nói đúng chứ? À hình như còn thiếu, Hàn phu nhân với bác sĩ Dương là cùng một nhóm..!" Cảnh sát Hà nhìn hai người trong phòng nói.
"Hàn phu nhân! Tôi xin lỗi! Tôi không còn sự lựa chọn nào khác!" Bác sĩ Dương lập tức quỳ xuống dưới chân Vũ An Tử.
"Đồ khốn nhà ông! Cút! Vũ An Tử hét lên, nếu chân bà ta không bị thương có lẽ đã đá chết gã phản bội này rồi.
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!.." Bác sĩ Dương liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Bác sĩ Dương, hãy nói hết những gì anh biết trong thời gian qua tại đây" Cảnh sát Hà nói.
"Tôi....tôi chỉ biết Hàn phu nhân nói sẽ giải quyết từng người trong Hàn gia, mục tiêu đầu tiên là phu nhân trước của Hàn tổng, sau đó tới Hàn lão gia, rồi tới Hàn tổng, sau đó là Hàn đại tiểu thư..."
"Mục tiêu của bà ta ban đầu chỉ là Hàn phu nhân trước đây...nhưng sau đó không biết vì sao lại đổi ý...." Bác sĩ Dương run rẩy nói.
"Tên điên kia! Câm miệng lại!" Vũ An Tử càng nghe càng phẫn nộ.
"Hàn phu nhân, tôi bây giờ mạng của mình còn không giữ được, bà là người dụ tôi vào con đường này, tôi chết bà cũng phải chết!" Bác sĩ Dương đứng đối mặt với Vũ An Tử mạnh dạn nói.
"Hôm nay đến đây thôi! Giam Hàn phu nhân lại, còn nữa giam chung với bác sĩ Dương" Cảnh sát Hà nhìn cấp dưới ra lệnh rồi rời đi. .
||||| Truyện đề cử: |||||
- --
"Tôn tiên sinh, khiến ngài đợi lâu rồi!" Cảnh sát Hà đi vào phòng làm việc ngồi đối diện Tôn Mặc Thiên nói.
"Không sao, công việc của Hà cảnh sát tôi có thể hiểu" Tôn Mặc Thiên nhàn nhạt nói.
"Vậy..." Cảnh sát Hà thăm dò nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Tôi tin tưởng Hà cảnh sát! Chắc ông biết nên làm việc gì!" Tôn Mặc Thiên đứng lên nở nụ cười với Cảnh sát Hà.
"Vâng!" Cảnh sát Hà cúi người nói. Sau khi Tôn Mặc Thiên rời đi, cảnh sát Hà khẽ lau lớp mồ hôi lạnh trên chán. Mẹ nó cười thôi mà khiến người ta lạnh cả sống lưng.
- ---------------------
Hàn Bách có việc cần dùng tới máy tính của Tôn Mặc Thiên, cô đi vào phòng làm việc của Tôn Mặc Thiên. Ngồi vào bàn làm việc, cô vô tình dẫm phải một tập giấy, cúi xuống nhặt.
"Anh ấy có tật vứt đồ lung tung từ bao giờ vậy?" Hàn Bách nhíu mày tự hỏi, anh là người vô cùng cẩn thận và gọn gàng.
Không biết giác quan nào xui khiến Hàn Bách mở tập giấy đó ra xem. Càng đọc sắc mặt Hàn Bách càng tái đi vài phần...
Chuyện này không thể nào....