Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Ngại ngùng
Được sắp xếp phòng xong cô đặt vali lên chiếc bàn gần đó, mở ra cô tùy tiện lấy một bộ đồ rồi vào nhà tắm.
- ---------
"cốc....cốc....cốc.." Tiếng gõ cửa vang lên nhưng vì cô đang tắm cho nên không nghe thấy được. Đứng ngoài một lúc, anh dường như không thấy động tĩnh gì, lại biết về những chuyện sảy ra gần đây với cô, nên anh nghĩ cô nghĩ quẩn nên vội mở cửa xông vào.
Lúc anh vừa vào, cô cũng vừa tắm xong, đầu tóc ướt đẫm, một tay đang cầm khăn lau tóc, tay còn lại đang chỉnh lại đồ. Cô vừa tắm xong, đôi má hơi ửng lên, làn da trắng nõn, da mặt mặc dù tẩy trang nhưng cô trông còn đẹp hơn là lúc trang điểm. Nhìn thấy anh cô đứng ngẩn người ra đó, anh thì tránh mặt đi chỗ khác ai ngờ liếc qua cái bàn anh liền thấy bao nhiêu là đồ nội y để ở trong cái vali đang mở kia
Mặt cô đen như đáy nồi, nhanh chân chạy đến gập vali lại.
"Khụ...tôi ra ngoài trước, lát nữa nhớ xuống ăn cơm" Anh ho nhẹ một cái rồi ra ngoài luôn.
"Ơ, khoan đã...." Chuyện không như anh nghĩ đâu mà. Chết rồi làm sao đây, thật muốn đào một cái hố chui vào quá đi.
10 phút sau cô xuống nhà với vẻ mặt xấu hổ, cô ngó nghiêng xem có anh ở đó không rồi mới đi vào phòng bếp, thấy anh không có ở đó cô khẽ thở phào, đang định ngồi xuống thì phía sau vang lên giọng nói của anh "Sao vậy?" Thôi xong.
"..." Còn hỏi được cô quay lại nhìn anh bằng một ánh mắt kiện cáo, này lần sau hãy quang minh chính đại xuất hiện nhé đừng có trêu ma doạ quỷ như vậy, rất dễ sốc đấy.
"Không có gì.." Cô đáp rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Anh cũng xang ngồi đối diện cô. Cả bữa ăn chẳng ai nói lời nào, không khí vô cùng căng thẳng, cô ăn qua loa sau đó lấy lý do no rồi nên chuông lên phòng trước.
Trằn trọc mãi không ngủ được cứ nghĩ đến chuyện hồi tối là mặt cô bất giác lại đỏ lên. Mãi tới nửa đêm mới ngủ được.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh đã là 9 giở sáng rồi, cô xuống nhà thì trông thấy dì Trương đang bận rộn lau dọn phòng khách. Cô thấy anh không có mặt ở đây thì bước chân ra, nghe thấy tiếng động dì Trương quay xang mỉm cười rồi nói: "Chào buổi sáng, Hàn tiểu thư, đồ ăn trong bếp tôi sẽ hâm nóng lên cho cô" Nói rồi đi thẳng vào bếp.
"Vâng" Cô cất bước theo sau dì vào bếp.
"À, cô có thể gọi tôi là dì Trương" Dì vừa làm việc vừa nói với cô.
"Vâng thưa dì! Dì ơi, bộ trong nhà không có ai sao?" Cô tò mò hỏi chẳng nhẽ cái nhà rộng như vậy mà chỉ có vài người ở thôi sao?
"À cái nhà này chỉ có mỗi tôi bác Ngô và thiếu gia thôi" Bà bưng đồ lên bàn rồi nói khẽ.
"Cô và thiếu gia là quan hệ...." Bà hơi tò mò trước giờ thiếu gia chưa để cô gái nào ở lại đây qua đêm, chẳng nhẽ thiếu gia có bạn gái.
"Dạ, giữa chúng cháu không có quan hệ gì cả, chỉ là anh ấy cứu cháu nên cháu giúp anh ấy vài chuyện thôi, nhưng xong việc cháu sẽ rời đi ngay" Cô nghĩ rằng bà hỏi vậy là có ý gì đó như nhằm cảnh cáo cô.
"Không sao! Đã đến rồi thì ở lại chơi vài ngày cũng không sao" Bà mặc dù không gặp cũng chưa tiếp xúc nhiều với cô nhưng qua thái độ và cách cử chỉ, theo như kinh nghiệm lâu năm của bà cô khác với những người khác, rất tốt. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô bé này rất hợp ý bà.
Cả buổi sáng cô chẳng biết làm gì hết xem phim rồi lại đi đọc sách dưới phòng khách, trước kia cô có bao nhiêu chỗ để đi, nhưng sau khi sự việc kia sảy ra cô chẳng còn hứng để đi đâu nữa. Chán quá cô muốn lại giúp dì Trương nhưng dì không cho cô động vào. Thấy cô chán quá bà dẫn cô lên thư phòng của anh, trên đó có rất nhiều sách hay mà cô chưa đọc bao giờ.
Chờ mãi cuối cùng anh cũng về, nhưng khi anh vào nhà mang theo rất nhiều người vào, có 2 người bảo vệ xách hộp lớn hộp nhỏ vào.
- ---------
"cốc....cốc....cốc.." Tiếng gõ cửa vang lên nhưng vì cô đang tắm cho nên không nghe thấy được. Đứng ngoài một lúc, anh dường như không thấy động tĩnh gì, lại biết về những chuyện sảy ra gần đây với cô, nên anh nghĩ cô nghĩ quẩn nên vội mở cửa xông vào.
Lúc anh vừa vào, cô cũng vừa tắm xong, đầu tóc ướt đẫm, một tay đang cầm khăn lau tóc, tay còn lại đang chỉnh lại đồ. Cô vừa tắm xong, đôi má hơi ửng lên, làn da trắng nõn, da mặt mặc dù tẩy trang nhưng cô trông còn đẹp hơn là lúc trang điểm. Nhìn thấy anh cô đứng ngẩn người ra đó, anh thì tránh mặt đi chỗ khác ai ngờ liếc qua cái bàn anh liền thấy bao nhiêu là đồ nội y để ở trong cái vali đang mở kia
Mặt cô đen như đáy nồi, nhanh chân chạy đến gập vali lại.
"Khụ...tôi ra ngoài trước, lát nữa nhớ xuống ăn cơm" Anh ho nhẹ một cái rồi ra ngoài luôn.
"Ơ, khoan đã...." Chuyện không như anh nghĩ đâu mà. Chết rồi làm sao đây, thật muốn đào một cái hố chui vào quá đi.
10 phút sau cô xuống nhà với vẻ mặt xấu hổ, cô ngó nghiêng xem có anh ở đó không rồi mới đi vào phòng bếp, thấy anh không có ở đó cô khẽ thở phào, đang định ngồi xuống thì phía sau vang lên giọng nói của anh "Sao vậy?" Thôi xong.
"..." Còn hỏi được cô quay lại nhìn anh bằng một ánh mắt kiện cáo, này lần sau hãy quang minh chính đại xuất hiện nhé đừng có trêu ma doạ quỷ như vậy, rất dễ sốc đấy.
"Không có gì.." Cô đáp rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Anh cũng xang ngồi đối diện cô. Cả bữa ăn chẳng ai nói lời nào, không khí vô cùng căng thẳng, cô ăn qua loa sau đó lấy lý do no rồi nên chuông lên phòng trước.
Trằn trọc mãi không ngủ được cứ nghĩ đến chuyện hồi tối là mặt cô bất giác lại đỏ lên. Mãi tới nửa đêm mới ngủ được.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh đã là 9 giở sáng rồi, cô xuống nhà thì trông thấy dì Trương đang bận rộn lau dọn phòng khách. Cô thấy anh không có mặt ở đây thì bước chân ra, nghe thấy tiếng động dì Trương quay xang mỉm cười rồi nói: "Chào buổi sáng, Hàn tiểu thư, đồ ăn trong bếp tôi sẽ hâm nóng lên cho cô" Nói rồi đi thẳng vào bếp.
"Vâng" Cô cất bước theo sau dì vào bếp.
"À, cô có thể gọi tôi là dì Trương" Dì vừa làm việc vừa nói với cô.
"Vâng thưa dì! Dì ơi, bộ trong nhà không có ai sao?" Cô tò mò hỏi chẳng nhẽ cái nhà rộng như vậy mà chỉ có vài người ở thôi sao?
"À cái nhà này chỉ có mỗi tôi bác Ngô và thiếu gia thôi" Bà bưng đồ lên bàn rồi nói khẽ.
"Cô và thiếu gia là quan hệ...." Bà hơi tò mò trước giờ thiếu gia chưa để cô gái nào ở lại đây qua đêm, chẳng nhẽ thiếu gia có bạn gái.
"Dạ, giữa chúng cháu không có quan hệ gì cả, chỉ là anh ấy cứu cháu nên cháu giúp anh ấy vài chuyện thôi, nhưng xong việc cháu sẽ rời đi ngay" Cô nghĩ rằng bà hỏi vậy là có ý gì đó như nhằm cảnh cáo cô.
"Không sao! Đã đến rồi thì ở lại chơi vài ngày cũng không sao" Bà mặc dù không gặp cũng chưa tiếp xúc nhiều với cô nhưng qua thái độ và cách cử chỉ, theo như kinh nghiệm lâu năm của bà cô khác với những người khác, rất tốt. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô bé này rất hợp ý bà.
Cả buổi sáng cô chẳng biết làm gì hết xem phim rồi lại đi đọc sách dưới phòng khách, trước kia cô có bao nhiêu chỗ để đi, nhưng sau khi sự việc kia sảy ra cô chẳng còn hứng để đi đâu nữa. Chán quá cô muốn lại giúp dì Trương nhưng dì không cho cô động vào. Thấy cô chán quá bà dẫn cô lên thư phòng của anh, trên đó có rất nhiều sách hay mà cô chưa đọc bao giờ.
Chờ mãi cuối cùng anh cũng về, nhưng khi anh vào nhà mang theo rất nhiều người vào, có 2 người bảo vệ xách hộp lớn hộp nhỏ vào.