Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Mình dừng lại được rồi
"Ba, tụi nhỏ mới về ba để tụi nó nghỉ ngơi chút đi" Vũ An Tử đi ra nói.
"Được rồi, hai đứa cho ông mượn một quyển nhé!"
"Ông, thứ quan trọng như vậy ông mượn để làm gì?" Hàn Tiểu Dương đi ra nói.
"Ta phải xang khoe lão Tứ kế bên mới được" Ông Hàn cao hứng nói, người ta lúc nào cũng khoe khoang con dâu với ông hiện tại ông có hẳn 2 người cháu rể tài giỏi, hứ xem ai hơn ai.
"Chị! Anh rể, hai người vào nhà đi" Hàn Tiểu Dương cười nói.
"Phải đấy, hai đứa mau vào đi" Vũ An Tử nói theo.
"Tiểu Bách...." Từ Noãn Khang nhìn thấy Hàn Bách biểu cảm đơ ra vài giây.
"Từ thiếu gọi như vậy có vẻ không thích hợp lắm nhỉ, nên gọi một tiếng chị vợ chứ!" Tôn Mặc Thiên là người lên tiếng.
"Không liên quan đến anh!" Từ Noãn Khang không vui nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Sao lại không liên quan, anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, em rể còn phải gọi bằng anh nữa kìa" Hàn Bách không nhanh không chậm nói.
"Anh..." Từ Noãn Khang đang định nói thì Hàn Tiểu Dương xen vào: "Đủ rồi, Noãn Khang!"
"Có chuyện gì mấy đứa nói chuyện vui vẻ vậy" Giọng Hàn Viên từ xa vọng lại.
"..." Vui vẻ chỗ nào vậy ba?_Hàn Bách.
"Dạ trò chuyện một chút thôi ạ!" Hàn Tiểu Dương trả lời sau đó kéo Từ Noãn Khang lên phòng.
Hàn Bách nhìn theo hai người họ nhíu mày. . Đọc thêm nhiều truyện ở == TRU мtгцуen.VЛ ==
"Anh vẫn còn tình cảm với chị đúng chứ?" Hàn Tiểu Dương nhìn Từ Noãn Khang hỏi.
"Em đừng nói bậy, không có chuyện đó!" Từ Noãn Khang nghiêm mặt nhìn Hàn Tiểu Dương.
"Anh nói không nhưng thái độ và cách cư xử của anh lại nói có!"
"Em đừng dở tính trẻ con vào lúc này nữa!" Tính kiên nhẫn của anh có giới hạn, bản thân Từ Noãn Khang lúc này nảy sinh cảm giác hối hận quá khứ đã bỏ lỡ điều mình thích.
"Thừa nhận anh vẫn còn tình cảm với chị khó như vậy sao?" Hàn Tiểu Dương chỉ nhẹ nhàng hỏi.
"Đã nói rồi, người anh yêu là em! Hiểu chưa?"
"Yêu em? Anh thể hiện cho em thấy đi! Yêu em nhưng trong tim anh trước giờ chưa từng có một góc nào cho em dù chỉ là góc tối nhất! Chọn em vì chị ấy ư? Anh nói đi đúng không!" Trong tâm trí anh căn bản không có vị trí nhỏ nào cho cô cả, mọi thứ từ ánh mắt tâm hồn đều là dành cho chị cô. Vì gì mà đối xử với cô như vậy? A...do những gì Hàn Tiểu Dương cô gây ra cho nên gặp báo ứng ư?...
Từ Noãn Khang hoàn toàn sững người trước câu nói của Hàn Tiểu Dương, sự thật là như vậy ư...
"Anh nói gì đi chứ!?" Hàn Tiểu Dương kiềm chế không được hét lên nước mắt theo đó mà rơi xuống.
"Anh..." Từ Noãn Khang lúc này không thể thốt ra nổi dù chỉ một câu.
"Mình dừng lại được rồi!" Hàn Tiểu Dương lau nước mắt hít một hơi nói, rồi bỏ lại Từ Noãn Khang đi ra ngoài.
"Tiểu Dương..." Đừng đi... Hai từ "đừng đi" bỗng trở nên nặng nề với bản thân Từ Noãn Khang, anh phát hiện bản thân thật ích kỷ và điên rồ, anh từng có suy nghĩ muốn chiếm được cả hai chị em Hàn Bách, hiện tại vừa muốn lấy lại Hàn Bách vừa muốn giữ Tiểu Dương ở lại...Từ Noãn Khang ngồi sụp xuống dựa lưng vào tường vò đầu...suy nghĩ thật vớ vẩn..
"Mọi người ăn cơm trước đi nhé không cần chờ con! Con có chút việc gấp cần ra ngoài" Hàn Tiểu Dương đi xuống nói một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
"Con bé này tới giờ ăn rồi còn đi đâu vậy!" Hàn Viên nhìn theo nói.
"Chắc con bé có việc, vậy nhà mình ăn trước thôi" Vũ An Tử không biết con gái muốn làm gì chỉ biết nhìn theo sau đó nói với mọi người ăn trước.
"Hai đứa cãi nhau hả?" Ông Hàn để ý từ lúc Từ Noãn Khang xuống trạng thái tinh thần không ổn, cứ luôn thẫn thờ.
"Dạ... không có ạ" Từ Noãn Khang gượng cười trả lời.
"Vậy thì tốt, con biết Tiểu Dương đi đâu không?" Ông Hàn gật đầu lại hỏi.
"Cô ấy không nói là đi đâu hết"
"Ừm, mấy đứa cũng sắp về một nhà với nhau rồi, có khúc mắc gì thì cùng giải quyết cho ổn thoả" Ông Hàn nhìn thấu sự việc cả.
"Vâng" Từ Noãn Khang cúi mặt nhỏ giọng nói.
- ----------------------
Sau bữa tối Hàn Bách nói muốn tới chỗ Hàn Tiểu Dương, cô cũng không ghét Hàn Tiểu Dương tới mức ghét cay ghét đắng như vậy, dù sao cũng là em. Có lẽ do nhiều năm tình cảm tốt nên mới nảy sinh cảm giác lo lắng cũng nên.
"Em biết cô ta ở đâu?" Tôn Mặc Thiên sau khi thắt dây an toàn mới hỏi.
"Em cũng không chắc chắn nhưng có một chỗ bí mật của bọn em, khi bé hễ buồn là lại bắt xe ra đó hoặc chạy bộ ra" Hàn Bách nói, nơi đó hm..có khá nhiều kỉ niệm.
"Được rồi, hai đứa cho ông mượn một quyển nhé!"
"Ông, thứ quan trọng như vậy ông mượn để làm gì?" Hàn Tiểu Dương đi ra nói.
"Ta phải xang khoe lão Tứ kế bên mới được" Ông Hàn cao hứng nói, người ta lúc nào cũng khoe khoang con dâu với ông hiện tại ông có hẳn 2 người cháu rể tài giỏi, hứ xem ai hơn ai.
"Chị! Anh rể, hai người vào nhà đi" Hàn Tiểu Dương cười nói.
"Phải đấy, hai đứa mau vào đi" Vũ An Tử nói theo.
"Tiểu Bách...." Từ Noãn Khang nhìn thấy Hàn Bách biểu cảm đơ ra vài giây.
"Từ thiếu gọi như vậy có vẻ không thích hợp lắm nhỉ, nên gọi một tiếng chị vợ chứ!" Tôn Mặc Thiên là người lên tiếng.
"Không liên quan đến anh!" Từ Noãn Khang không vui nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Sao lại không liên quan, anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, em rể còn phải gọi bằng anh nữa kìa" Hàn Bách không nhanh không chậm nói.
"Anh..." Từ Noãn Khang đang định nói thì Hàn Tiểu Dương xen vào: "Đủ rồi, Noãn Khang!"
"Có chuyện gì mấy đứa nói chuyện vui vẻ vậy" Giọng Hàn Viên từ xa vọng lại.
"..." Vui vẻ chỗ nào vậy ba?_Hàn Bách.
"Dạ trò chuyện một chút thôi ạ!" Hàn Tiểu Dương trả lời sau đó kéo Từ Noãn Khang lên phòng.
Hàn Bách nhìn theo hai người họ nhíu mày. . Đọc thêm nhiều truyện ở == TRU мtгцуen.VЛ ==
"Anh vẫn còn tình cảm với chị đúng chứ?" Hàn Tiểu Dương nhìn Từ Noãn Khang hỏi.
"Em đừng nói bậy, không có chuyện đó!" Từ Noãn Khang nghiêm mặt nhìn Hàn Tiểu Dương.
"Anh nói không nhưng thái độ và cách cư xử của anh lại nói có!"
"Em đừng dở tính trẻ con vào lúc này nữa!" Tính kiên nhẫn của anh có giới hạn, bản thân Từ Noãn Khang lúc này nảy sinh cảm giác hối hận quá khứ đã bỏ lỡ điều mình thích.
"Thừa nhận anh vẫn còn tình cảm với chị khó như vậy sao?" Hàn Tiểu Dương chỉ nhẹ nhàng hỏi.
"Đã nói rồi, người anh yêu là em! Hiểu chưa?"
"Yêu em? Anh thể hiện cho em thấy đi! Yêu em nhưng trong tim anh trước giờ chưa từng có một góc nào cho em dù chỉ là góc tối nhất! Chọn em vì chị ấy ư? Anh nói đi đúng không!" Trong tâm trí anh căn bản không có vị trí nhỏ nào cho cô cả, mọi thứ từ ánh mắt tâm hồn đều là dành cho chị cô. Vì gì mà đối xử với cô như vậy? A...do những gì Hàn Tiểu Dương cô gây ra cho nên gặp báo ứng ư?...
Từ Noãn Khang hoàn toàn sững người trước câu nói của Hàn Tiểu Dương, sự thật là như vậy ư...
"Anh nói gì đi chứ!?" Hàn Tiểu Dương kiềm chế không được hét lên nước mắt theo đó mà rơi xuống.
"Anh..." Từ Noãn Khang lúc này không thể thốt ra nổi dù chỉ một câu.
"Mình dừng lại được rồi!" Hàn Tiểu Dương lau nước mắt hít một hơi nói, rồi bỏ lại Từ Noãn Khang đi ra ngoài.
"Tiểu Dương..." Đừng đi... Hai từ "đừng đi" bỗng trở nên nặng nề với bản thân Từ Noãn Khang, anh phát hiện bản thân thật ích kỷ và điên rồ, anh từng có suy nghĩ muốn chiếm được cả hai chị em Hàn Bách, hiện tại vừa muốn lấy lại Hàn Bách vừa muốn giữ Tiểu Dương ở lại...Từ Noãn Khang ngồi sụp xuống dựa lưng vào tường vò đầu...suy nghĩ thật vớ vẩn..
"Mọi người ăn cơm trước đi nhé không cần chờ con! Con có chút việc gấp cần ra ngoài" Hàn Tiểu Dương đi xuống nói một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
"Con bé này tới giờ ăn rồi còn đi đâu vậy!" Hàn Viên nhìn theo nói.
"Chắc con bé có việc, vậy nhà mình ăn trước thôi" Vũ An Tử không biết con gái muốn làm gì chỉ biết nhìn theo sau đó nói với mọi người ăn trước.
"Hai đứa cãi nhau hả?" Ông Hàn để ý từ lúc Từ Noãn Khang xuống trạng thái tinh thần không ổn, cứ luôn thẫn thờ.
"Dạ... không có ạ" Từ Noãn Khang gượng cười trả lời.
"Vậy thì tốt, con biết Tiểu Dương đi đâu không?" Ông Hàn gật đầu lại hỏi.
"Cô ấy không nói là đi đâu hết"
"Ừm, mấy đứa cũng sắp về một nhà với nhau rồi, có khúc mắc gì thì cùng giải quyết cho ổn thoả" Ông Hàn nhìn thấu sự việc cả.
"Vâng" Từ Noãn Khang cúi mặt nhỏ giọng nói.
- ----------------------
Sau bữa tối Hàn Bách nói muốn tới chỗ Hàn Tiểu Dương, cô cũng không ghét Hàn Tiểu Dương tới mức ghét cay ghét đắng như vậy, dù sao cũng là em. Có lẽ do nhiều năm tình cảm tốt nên mới nảy sinh cảm giác lo lắng cũng nên.
"Em biết cô ta ở đâu?" Tôn Mặc Thiên sau khi thắt dây an toàn mới hỏi.
"Em cũng không chắc chắn nhưng có một chỗ bí mật của bọn em, khi bé hễ buồn là lại bắt xe ra đó hoặc chạy bộ ra" Hàn Bách nói, nơi đó hm..có khá nhiều kỉ niệm.