Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Bắt gian tại trận
"Chồng, bọn họ làm sai còn không chịu bồi thường muốn kiện cả em nữa" Mục phu nhân ôm lấy cánh tay Hoàng Châu Đồng nũng nịu nói.
"Hàn tổng, nể tình cô còn trẻ tương lai còn dài tôi khuyên cô nên làm tròn trách nhiệm của mình sớm một chút đi, tôi không thích ra tay với phụ nữ trẻ" Hoàng Châu Đồng nghe thấy giọng nói của Mục phu nhân thì liền vui vẻ nói.
"Trách nhiệm? Ý Hoàng tổng đây là trách nhiệm tiễn khách hả?" Hàn Bách mỉm cười nói.
"Cô! Chỉ là một đứa ranh con không biết gì mà dám thất lễ như vậy? Gia đình cô không dạy cô phép lịch sự à!" Hoàng Châu Đồng bị Hàn Bách nói vậy có chút tức giận, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
"Xin hỏi Hoàng tổng tôi có chỗ nào thất lễ vậy?" Hàn Bách không hiểu sao lại có kiên nhẫn ngồi đây nghe họ.
"Cô có tin chỉ trong phút chốc công ty cỏn con này của cô sẽ thành đống sắt vụn không?" Hoàng Châu Đồng híp mắt lại nói.
"Ông có bản lĩnh đó?" Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, Hàn Bách sực nhớ Tôn Mặc Thiên vẫn còn ở đây, Hoàng Châu Đồng khi nhìn thấy anh biểu cảm tự nhiên đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là thái độ sợ sệt, biểu cảm cung kính nói: "Tôn tổng...sao ngài lại có mặt ở đây vậy?"
"Tôi đi đón vợ cũng phải báo cáo cho ông à?" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng đáp sau đó tay cầm đồ với túi của Hàn Bách tiến lại chỗ cô.
"Không có không có, chỉ là tôi hơi tò mò một chút thôi" Hoàng Châu Đồng bất quá gượng cười, ông ta không thể tin Tôn Mặc Thiên đã có vợ rồi hơn nữa lại còn là đối tượng ông quậy phá, tất cả tại con mụ già kia ông không nghe theo lời bà ta thì không có chuyện gặp mặt Tôn Mặc Thiên lại còn đắc tội với người ta.
"Tốt nhất là ông nên thu lại cái tò mò đó của ông lại đi" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói.
"Anh sao vậy, cậu ta là ai? Sao ông lại ăn nói cẩn trọng như vậy" Mục phu nhân nói nhỏ vào tai Hoàng Châu Đồng.
"Người ta là người bà không thể chọc vào được, khốn khiếp bà hại chết tôi rồi!" Hoàng Châu Đồng cắn răng nói.
Cùng lúc đó Lộ Khiết tiến vào đưa sấp tài liệu trên tay cho Hàn Bách.
"Mời hai vị đọc rõ bản phân tích này, sản phẩm Mục phu nhân mang tới hoàn toàn không phải của chúng tôi" Hàn Bách đưa tập tài liệu cho hai người kia.
"Không cần, không cần, đây là lỗi của chúng tôi, thực xin lỗi đều tại chúng tôi mà làm tốn thời gian của các vị đây" Hoàng Châu Đồng nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tôn Mặc Thiên lập tức rụt cổ.
"Anh nói gì vậy! Chỉ là một thằng nhãi đã khiến anh sợ như vậy sao?" Mục phu nhân không hề biết bản thân sắp phải mất tất cả.
"Câm miệng!!" Hoàng Châu Đồng quát bà ta một cái.
"Anh..." Mục phu nhân không nói đc câu nào lại bị Tôn Mặc Thiên liếc nhìn đến đổ mồ hôi đầy lưng, khí thế người này tại sao lại cao như vậy chứ.
"Theo như tôi được biết, người này không phải là phu nhân của Hoàng Châu Đồng ông nhỉ" Tôn Mặc Thiên đột nhiên nói xen vào.
Hoàng Châu Đồng nghe xong lập tức im bặt, chuyện này vợ ông mà biết thì coi như xong đời rồi. Mục phu nhân đơ người ra, sắc mặt trắng bệch hiển nhiên là nói trúng tim đen.
"Đồ khốn nạn!!!" Không khí đang im lặng bỗng nhiên có một giọng nói chói lọi vang lên to như thể muốn nói cho cả thành phố nghe.
Hoàng Châu Đồng sợ tới xanh mặt tay chân luống cuống, chỉ hận không thể tìm chỗ nào đó kín đáo chui vào. "Vợ à, sao...sao bà lại tới đây?"
"Ông còn hỏi được à! Tôi không tới thì chắc chắn sẽ không bao giờ biết ông lại dám làm ra cái chuyện tày trời này!" Hoàng phu nhân tức giận nói sau đó chỉ vào Mục phu nhân; "Cái thứ đê tiện! Mày dám quyến rũ chồng tao!"
"Vợ à em bình tĩnh nghe anh giải thích đi mà!" Hoàng Châu Đồng khổ sở nói đứng chắn trước hai người phụ nữ.
"Haha giải thích? Nực cười nhỉ tôi trước giờ chưa từng làm gì có lỗi với ông, một mực làm trâu làm ngựa bên cạnh ông, sao ông dám làm vậy với tôi?"
"Chuyện không như em nghĩ đâu vợ!" Hoàng Châu Đồng không biết phải nói như thế nào.
"Ông vẫn còn muốn ngụy biện à? Vậy nói cho tôi người phụ nữ kia là ai?" Hoàng phu nhân chỉ vào Mục phu nhân nói.
"Cô ấy...là thư ký của anh thôi, không như em nghĩ đâu mà! Tin anh đi" Hoàng Châu Đồng lập tức bác bỏ quan hệ của mình với Mục phu nhân.
"Thư kí? Hoàng Châu Đồng ông coi tôi là con hát bán đi à! Tôi là vợ ông, ông nói sẽ ly hôn vợ rước tôi về!" Mục phu nhân cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục liền chối lại.
"Câm miệng!" Hoàng Châu Đồng gầm lớn.
"Đủ rồi!" Đang ầm ĩ có một giọng nói trầm ổn đầy quyền lực vang lên.
"Hàn tổng, nể tình cô còn trẻ tương lai còn dài tôi khuyên cô nên làm tròn trách nhiệm của mình sớm một chút đi, tôi không thích ra tay với phụ nữ trẻ" Hoàng Châu Đồng nghe thấy giọng nói của Mục phu nhân thì liền vui vẻ nói.
"Trách nhiệm? Ý Hoàng tổng đây là trách nhiệm tiễn khách hả?" Hàn Bách mỉm cười nói.
"Cô! Chỉ là một đứa ranh con không biết gì mà dám thất lễ như vậy? Gia đình cô không dạy cô phép lịch sự à!" Hoàng Châu Đồng bị Hàn Bách nói vậy có chút tức giận, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
"Xin hỏi Hoàng tổng tôi có chỗ nào thất lễ vậy?" Hàn Bách không hiểu sao lại có kiên nhẫn ngồi đây nghe họ.
"Cô có tin chỉ trong phút chốc công ty cỏn con này của cô sẽ thành đống sắt vụn không?" Hoàng Châu Đồng híp mắt lại nói.
"Ông có bản lĩnh đó?" Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, Hàn Bách sực nhớ Tôn Mặc Thiên vẫn còn ở đây, Hoàng Châu Đồng khi nhìn thấy anh biểu cảm tự nhiên đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là thái độ sợ sệt, biểu cảm cung kính nói: "Tôn tổng...sao ngài lại có mặt ở đây vậy?"
"Tôi đi đón vợ cũng phải báo cáo cho ông à?" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng đáp sau đó tay cầm đồ với túi của Hàn Bách tiến lại chỗ cô.
"Không có không có, chỉ là tôi hơi tò mò một chút thôi" Hoàng Châu Đồng bất quá gượng cười, ông ta không thể tin Tôn Mặc Thiên đã có vợ rồi hơn nữa lại còn là đối tượng ông quậy phá, tất cả tại con mụ già kia ông không nghe theo lời bà ta thì không có chuyện gặp mặt Tôn Mặc Thiên lại còn đắc tội với người ta.
"Tốt nhất là ông nên thu lại cái tò mò đó của ông lại đi" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói.
"Anh sao vậy, cậu ta là ai? Sao ông lại ăn nói cẩn trọng như vậy" Mục phu nhân nói nhỏ vào tai Hoàng Châu Đồng.
"Người ta là người bà không thể chọc vào được, khốn khiếp bà hại chết tôi rồi!" Hoàng Châu Đồng cắn răng nói.
Cùng lúc đó Lộ Khiết tiến vào đưa sấp tài liệu trên tay cho Hàn Bách.
"Mời hai vị đọc rõ bản phân tích này, sản phẩm Mục phu nhân mang tới hoàn toàn không phải của chúng tôi" Hàn Bách đưa tập tài liệu cho hai người kia.
"Không cần, không cần, đây là lỗi của chúng tôi, thực xin lỗi đều tại chúng tôi mà làm tốn thời gian của các vị đây" Hoàng Châu Đồng nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tôn Mặc Thiên lập tức rụt cổ.
"Anh nói gì vậy! Chỉ là một thằng nhãi đã khiến anh sợ như vậy sao?" Mục phu nhân không hề biết bản thân sắp phải mất tất cả.
"Câm miệng!!" Hoàng Châu Đồng quát bà ta một cái.
"Anh..." Mục phu nhân không nói đc câu nào lại bị Tôn Mặc Thiên liếc nhìn đến đổ mồ hôi đầy lưng, khí thế người này tại sao lại cao như vậy chứ.
"Theo như tôi được biết, người này không phải là phu nhân của Hoàng Châu Đồng ông nhỉ" Tôn Mặc Thiên đột nhiên nói xen vào.
Hoàng Châu Đồng nghe xong lập tức im bặt, chuyện này vợ ông mà biết thì coi như xong đời rồi. Mục phu nhân đơ người ra, sắc mặt trắng bệch hiển nhiên là nói trúng tim đen.
"Đồ khốn nạn!!!" Không khí đang im lặng bỗng nhiên có một giọng nói chói lọi vang lên to như thể muốn nói cho cả thành phố nghe.
Hoàng Châu Đồng sợ tới xanh mặt tay chân luống cuống, chỉ hận không thể tìm chỗ nào đó kín đáo chui vào. "Vợ à, sao...sao bà lại tới đây?"
"Ông còn hỏi được à! Tôi không tới thì chắc chắn sẽ không bao giờ biết ông lại dám làm ra cái chuyện tày trời này!" Hoàng phu nhân tức giận nói sau đó chỉ vào Mục phu nhân; "Cái thứ đê tiện! Mày dám quyến rũ chồng tao!"
"Vợ à em bình tĩnh nghe anh giải thích đi mà!" Hoàng Châu Đồng khổ sở nói đứng chắn trước hai người phụ nữ.
"Haha giải thích? Nực cười nhỉ tôi trước giờ chưa từng làm gì có lỗi với ông, một mực làm trâu làm ngựa bên cạnh ông, sao ông dám làm vậy với tôi?"
"Chuyện không như em nghĩ đâu vợ!" Hoàng Châu Đồng không biết phải nói như thế nào.
"Ông vẫn còn muốn ngụy biện à? Vậy nói cho tôi người phụ nữ kia là ai?" Hoàng phu nhân chỉ vào Mục phu nhân nói.
"Cô ấy...là thư ký của anh thôi, không như em nghĩ đâu mà! Tin anh đi" Hoàng Châu Đồng lập tức bác bỏ quan hệ của mình với Mục phu nhân.
"Thư kí? Hoàng Châu Đồng ông coi tôi là con hát bán đi à! Tôi là vợ ông, ông nói sẽ ly hôn vợ rước tôi về!" Mục phu nhân cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục liền chối lại.
"Câm miệng!" Hoàng Châu Đồng gầm lớn.
"Đủ rồi!" Đang ầm ĩ có một giọng nói trầm ổn đầy quyền lực vang lên.