Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Muốn chơi một ván
Khi Hàn Bách tỉnh lại đã là quá giờ trưa rồi, cô chống tay ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ vậy, ngó xung quanh phát hiện đây là Bạch Liên Vạn Thự liền nhíu mày mình về đây bằng cách nào? Đang suy nghĩ mông lung cánh cửa bị mở ra, Tôn Mặc Thiên bưng một bát canh giải rượu vào thấy Hàn Bách đã tỉnh: "Em uống cái này đi rồi xuống nhà ăn cơm"
Hàn Bách đưa tay nhận lấy bát ngoan ngoãn uống hết sau đó im lặng nhìn Tôn Mặc Thiên như sợ bị mắng. Lại nghe anh nói: "Em đói chưa? Chưa ăn gì mà lại dám uống nhiều rượu như vậy, em mấy tuổi rồi hả?"
"Em xin lỗi lần sau sẽ không uống như vậy nữa" Hàn Bách cúi đầu xuống nhận sai.
Thấy cô như vậy Tôn Mặc Thiên không hiểu sao lại thấy đau lòng vô cùng, anh ngồi xuống giường ôm lấy cô giam đầu cô vào ngực mình nói từ trên đỉnh đầu cô: "Có chuyện buồn thì nói ra, đừng giữ khư khư trong lòng như vậy, em còn có anh ở đây, anh là nơi để em có thể nương tựa"
Hàn Bách vòng tay ôm chặt thắt lưng anh im lặng không nói gì, mãi một lúc sau mới sụt sịt kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe, mặt vẫn chôn vào ngực anh, nước mắt sớm đã thấm một mảng áo sơ mi của Tôn Mặc Thiên. Lúc này cô ngước đầu lên nói: "Em muốn tra rõ sự việc của mẹ em, chắc chắn Vũ An Tử không đơn giản chỉ muốn gả vào nhà em thôi mà bà ta còn có mục đích khác"
"Được anh giúp em, bây giờ xuống ăn chút gì đi, cả buổi bụng không có gì ngoài rượu" Tôn Mặc Thiên hôn nhẹ lên trán cô một cái.
"Vâng" Hàn Bách mỉm cười gật đầu, lại rụi vào lòng anh một lúc rồi mới chịu xuống nhà.
Buổi chiều Tôn Mặc Thiên phải đến công ty giải quyết công việc, Hàn Bách ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ hồi lâu rồi đưa điện thoại bấm gọi một số: "Ông nội ông còn danh sách những người giúp việc tại Hàn gia đã nghỉ việc khoảng 15 năm trước không ạ?"
"Con cần thứ đó làm gì?" Ông Hàn khó hiểu hỏi lại.
"Dạ con chỉ có một chút xíu việc cần họ thôi ạ, ông giúp con xem với nhé?" Hàn Bách hiện tại không thể nói cho ông Hàn biết mục đích của cô được, thân thể ông không khoẻ không chừng lại sinh bệnh.
"Được, con đợi một lát ta đi tìm sổ sách" Ông Hàn biết Hàn Bách không muốn nói nên không gượng hỏi mà đồng ý luôn, dù sao trước giờ Hàn Bách làm gì cũng khiến ông yên tâm.
Quả nhiên là ông nội ra tay không lâu sau danh sách đã được gửi tới Hàn Bách, trong danh sách chỉ có 3 người, một người làm vườn, một quản gia và một bà vú. Hàn Bách suy nghĩ một hồi rồi cầm túi xách đi đến văn phòng thám tử, dù sao cô cũng không biết hiện tại họ đang ở đâu.
………………
"Cô muốn tìm 3 người này sao? Họ có quan hệ gì với cô?" Vị thám tử trẻ tuổi hỏi Hàn Bách.
"À họ là người giúp việc nhà tôi, nghỉ việc không lâu tôi muốn tìm họ có chút việc riêng" Hàn Bách nhẹ giọng nói.
Vị thám tử trẻ nhíu mày nhìn Hàn Bách một hồi rồi gật đầu.
"Mong anh làm nhanh giúp tôi tôi đang cần gấp, tiền công không thành vấn đề tôi sẽ đưa trước cho anh 50 triệu còn lại sau khi hoàn thành tôi sẽ gửi sau" Hàn Bách rút một tờ chi phiếu trong túi xách ra nói.
"Được, tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể" Vị thám tử kia nhận được tiền liền hưng phấn nói.
"Cảm ơn" Hàn Bách nói xong mang tâm trạng thấp thỏm rời khỏi phòng thám tử. Cô muốn biết cặn kẽ hơn sự việc năm đó.
Đến tối Tôn Mặc Thiên trở về thấy Hàn Bách đang ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, từng làn gió se lạnh của đầu mùa đông thổi vào khiến tóc cô bay nhè nhẹ, liền tiến lại ôm trọn Hàn Bách từ đằng sau, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô nhíu mày không vui hỏi: "Sao lại đứng đây, vào đông rồi trời rất lạnh, em không sợ cảm sao?"
"Có anh rồi em không sợ" Hàn Bách vẫn đứng im để mặc cho anh ôm nửa đùa nửa thật nói.
"Tiểu quỷ, đúng rồi anh tra được một việc liên quan đến Vũ An Tử" Tôn Mặc Thiên nhận thấy người Hàn Bách rất lạnh kéo Hàn Bách lại ghế sofa rồi đi ra đóng cửa sổ lại.
"Việc gì?" Hàn Bách nhanh chóng hỏi lại.
"Bà ta đang qua lại với một tên nhân viên bảo vệ của công ty ba em" Tôn Mặc Thiên đóng cửa xong thì ngồi xuống bên cạnh Hàn Bách đưa tay chỉnh chế độ sưởi trong phòng.
"Qua lại với nhân viên bảo vệ sao?" Hàn Bách nhíu mày nói, đáng lý bà ta phải có quan hệ với những người có máu mặt trong xã hội chứ sao lại là bảo vệ.
"Nói đúng hơn là bà ta đang nuôi ông ta, ông ta chính là người cùng bà ta yêu đương trước khi qua lại với ba em" Tôn Mặc Thiên khoác tay lên ghế nói.
"Thật ghê tởm, vậy là ba em bị cắm sừng mà không biết gì, lại còn là bảo vệ công ty ông ấy nữa" Hàn Bách cười khinh nói, quả nhiên đàn bà cặn bã thì mãi mãi cặn bã, bên ngoài mới mẻ bên trong thối rữa. Ba cô cao lãnh như vậy mà lại thua bởi một tên bảo vệ?
"Sau lưng bà ta đã âm thầm dùng danh nghĩa ba em đầu tư chứng khoán rất nhiều, xem ra đã tính toán cả cho tương lai" Tôn Mặc Thiên lãnh đạm nói.
"Còn có việc như vậy nữa? Quả nhiên bà ta để ý tới tài sản nhà em mà" Hàn Bách không khỏi bất ngờ, cô đã xem nhẹ người mẹ kế này rồi.
"Em tính làm sao với bà ta? Nói cho ba em biết không?" Tôn Mặc Thiên quay xang hỏi Hàn Bách.
"Không vội, em muốn chơi cùng bà ta một ván" Hàn Bách nheo mắt lại âm thanh thâm thúy nói. Cô sẽ trả lại những thứ mà bà ta gây ra.
Hàn Bách đưa tay nhận lấy bát ngoan ngoãn uống hết sau đó im lặng nhìn Tôn Mặc Thiên như sợ bị mắng. Lại nghe anh nói: "Em đói chưa? Chưa ăn gì mà lại dám uống nhiều rượu như vậy, em mấy tuổi rồi hả?"
"Em xin lỗi lần sau sẽ không uống như vậy nữa" Hàn Bách cúi đầu xuống nhận sai.
Thấy cô như vậy Tôn Mặc Thiên không hiểu sao lại thấy đau lòng vô cùng, anh ngồi xuống giường ôm lấy cô giam đầu cô vào ngực mình nói từ trên đỉnh đầu cô: "Có chuyện buồn thì nói ra, đừng giữ khư khư trong lòng như vậy, em còn có anh ở đây, anh là nơi để em có thể nương tựa"
Hàn Bách vòng tay ôm chặt thắt lưng anh im lặng không nói gì, mãi một lúc sau mới sụt sịt kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe, mặt vẫn chôn vào ngực anh, nước mắt sớm đã thấm một mảng áo sơ mi của Tôn Mặc Thiên. Lúc này cô ngước đầu lên nói: "Em muốn tra rõ sự việc của mẹ em, chắc chắn Vũ An Tử không đơn giản chỉ muốn gả vào nhà em thôi mà bà ta còn có mục đích khác"
"Được anh giúp em, bây giờ xuống ăn chút gì đi, cả buổi bụng không có gì ngoài rượu" Tôn Mặc Thiên hôn nhẹ lên trán cô một cái.
"Vâng" Hàn Bách mỉm cười gật đầu, lại rụi vào lòng anh một lúc rồi mới chịu xuống nhà.
Buổi chiều Tôn Mặc Thiên phải đến công ty giải quyết công việc, Hàn Bách ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ hồi lâu rồi đưa điện thoại bấm gọi một số: "Ông nội ông còn danh sách những người giúp việc tại Hàn gia đã nghỉ việc khoảng 15 năm trước không ạ?"
"Con cần thứ đó làm gì?" Ông Hàn khó hiểu hỏi lại.
"Dạ con chỉ có một chút xíu việc cần họ thôi ạ, ông giúp con xem với nhé?" Hàn Bách hiện tại không thể nói cho ông Hàn biết mục đích của cô được, thân thể ông không khoẻ không chừng lại sinh bệnh.
"Được, con đợi một lát ta đi tìm sổ sách" Ông Hàn biết Hàn Bách không muốn nói nên không gượng hỏi mà đồng ý luôn, dù sao trước giờ Hàn Bách làm gì cũng khiến ông yên tâm.
Quả nhiên là ông nội ra tay không lâu sau danh sách đã được gửi tới Hàn Bách, trong danh sách chỉ có 3 người, một người làm vườn, một quản gia và một bà vú. Hàn Bách suy nghĩ một hồi rồi cầm túi xách đi đến văn phòng thám tử, dù sao cô cũng không biết hiện tại họ đang ở đâu.
………………
"Cô muốn tìm 3 người này sao? Họ có quan hệ gì với cô?" Vị thám tử trẻ tuổi hỏi Hàn Bách.
"À họ là người giúp việc nhà tôi, nghỉ việc không lâu tôi muốn tìm họ có chút việc riêng" Hàn Bách nhẹ giọng nói.
Vị thám tử trẻ nhíu mày nhìn Hàn Bách một hồi rồi gật đầu.
"Mong anh làm nhanh giúp tôi tôi đang cần gấp, tiền công không thành vấn đề tôi sẽ đưa trước cho anh 50 triệu còn lại sau khi hoàn thành tôi sẽ gửi sau" Hàn Bách rút một tờ chi phiếu trong túi xách ra nói.
"Được, tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể" Vị thám tử kia nhận được tiền liền hưng phấn nói.
"Cảm ơn" Hàn Bách nói xong mang tâm trạng thấp thỏm rời khỏi phòng thám tử. Cô muốn biết cặn kẽ hơn sự việc năm đó.
Đến tối Tôn Mặc Thiên trở về thấy Hàn Bách đang ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, từng làn gió se lạnh của đầu mùa đông thổi vào khiến tóc cô bay nhè nhẹ, liền tiến lại ôm trọn Hàn Bách từ đằng sau, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô nhíu mày không vui hỏi: "Sao lại đứng đây, vào đông rồi trời rất lạnh, em không sợ cảm sao?"
"Có anh rồi em không sợ" Hàn Bách vẫn đứng im để mặc cho anh ôm nửa đùa nửa thật nói.
"Tiểu quỷ, đúng rồi anh tra được một việc liên quan đến Vũ An Tử" Tôn Mặc Thiên nhận thấy người Hàn Bách rất lạnh kéo Hàn Bách lại ghế sofa rồi đi ra đóng cửa sổ lại.
"Việc gì?" Hàn Bách nhanh chóng hỏi lại.
"Bà ta đang qua lại với một tên nhân viên bảo vệ của công ty ba em" Tôn Mặc Thiên đóng cửa xong thì ngồi xuống bên cạnh Hàn Bách đưa tay chỉnh chế độ sưởi trong phòng.
"Qua lại với nhân viên bảo vệ sao?" Hàn Bách nhíu mày nói, đáng lý bà ta phải có quan hệ với những người có máu mặt trong xã hội chứ sao lại là bảo vệ.
"Nói đúng hơn là bà ta đang nuôi ông ta, ông ta chính là người cùng bà ta yêu đương trước khi qua lại với ba em" Tôn Mặc Thiên khoác tay lên ghế nói.
"Thật ghê tởm, vậy là ba em bị cắm sừng mà không biết gì, lại còn là bảo vệ công ty ông ấy nữa" Hàn Bách cười khinh nói, quả nhiên đàn bà cặn bã thì mãi mãi cặn bã, bên ngoài mới mẻ bên trong thối rữa. Ba cô cao lãnh như vậy mà lại thua bởi một tên bảo vệ?
"Sau lưng bà ta đã âm thầm dùng danh nghĩa ba em đầu tư chứng khoán rất nhiều, xem ra đã tính toán cả cho tương lai" Tôn Mặc Thiên lãnh đạm nói.
"Còn có việc như vậy nữa? Quả nhiên bà ta để ý tới tài sản nhà em mà" Hàn Bách không khỏi bất ngờ, cô đã xem nhẹ người mẹ kế này rồi.
"Em tính làm sao với bà ta? Nói cho ba em biết không?" Tôn Mặc Thiên quay xang hỏi Hàn Bách.
"Không vội, em muốn chơi cùng bà ta một ván" Hàn Bách nheo mắt lại âm thanh thâm thúy nói. Cô sẽ trả lại những thứ mà bà ta gây ra.