Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313
“Đúng rồi, nếu cô đã về nước, không bằng cô quay lại làm thầy dạy cho Lam Thiên một lần nữa đi?” Lam Tiêu bỗng nhiên đề nghị.
“...”
“Tôi có thể nhìn ra được, chỉ có cô mới có thể thuyết phục được nó. Cô yên tâm, không cần phải tới mỗi ngày đâu, khi nào cô rảnh, gọi điện báo một tiếng, tôi sai người đón cô đến dạy, tiền thù lao tùy cô lấy. Chỉ cần có thể dạy bảo được tên nhóc Lam Thiên kia, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Tôi cũng muốn dạy Lam Thiên lắm chứ. Hay là chờ tôi phỏng vấn xong, dàn nhạc công bố kết quả, tôi sẽ liên hệ với anh được không?” Dương Nguyệt không từ chối được.
Chỉ cần có còn thời gian rảnh, cô đều muốn kiếm thật nhiều tiền.
Nói chuyện với Lam Tiêu một hai câu nữa, lấy số điện thoại của nhau, Dương Nguyệt tạm biệt đi phỏng vấn trước.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, hai người không hề nhắc đến Lý Vũ Sâm.
Cho dù, có rất nhiều thứ, cô muốn hỏi tình hình kết hôn của anh một chút. Nhưng có lẽ việc đó dường như không còn liên quan đến cô nữa...
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lam Tiêu lấy di động ra, bấm gọi một dãy số.
“Ở khách sạn à?” Có người nhận điện thoại, anh hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Ừ. Vừa đến.”
“Rảnh rỗi thì đến phòng họp số 1 xem đi.”
“Xem cái gì?”
“Hôm nay phòng họp số 1 có ban nhạc W-east tổ chức phỏng vấn, nếu không có gì thay đổi, chắc chắn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại có khí chất tới phỏng vấn. Không phải cậu rất thích những cô gái chơi nhạc cụ sao?”
“Nhạt nhẽo!” Chỉ có hai từ, điện thoại đã bị tắt “cụp” một tiếng.
Môi Lam Tiêu giật nhẹ, “Không biết ý tốt của người ta! Trăm nghìn lần đừng có hối hận.”
Bên kia...
Mới tắt điện thoại, Lý Vũ Sâm dựa ngồi trên ghế sopha, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Văn phòng của anh đối diện với một đại dương mênh mông, mùa hạ gió biển xuyên qua cửa sổ thổi vào, sắc mặt anh vẫn lạnh như cũ.
Trước kia có lẽ là anh thật sự thích các cô gái chơi nhạc cụ. Nhưng hiện tại thì không...
Anh đã ba mươi.
Dù là vì cái gì, anh cũng đã đến lúc phải thừa nhận một điều rằng, các cô gái trẻ không hề thích hợp với độ tuổi này của anh nữa.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên di động vang lên. Người gọi đến là Diệu Vi.
“Vũ Sâm, anh đang ở khách sạn sao?”
“Phải, có chuyện gì?”
“Nghe nói dàn nhạc W-east tổ chức phỏng vấn ở khách sạn của các anh, em cố ý xin nghỉ, đến đó xem.”
“Tôi không biết cô lại cảm thấy hứng thú với nhạc cụ đấy.”
“Em chẳng có hứng thú, anh biết rồi đấy, khi còn nhỏ em bị mẹ bắt học này học kia, em chán muốn chết. Hôm nay đúng ngày Diệu Tĩnh đi phỏng vấn. Nó lần đầu tiên đi làm chuyện quan trọng như vậy, muốn em đi cổ vũ, em nghĩ tiện thể gặp anh luôn. Hai hôm trước đi dạo phố với Diệu Tĩnh em có chọn mấy cái cà vạt và áo sơmi cho anh, tiện đây em mang qua.”
Giọng nói Diêu Vi rất hân hoan, giống như đã sa vào tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt.
Lý Vũ Sâm nói: “Cô đến đây đi, tôi chờ cô. Bảo Diệu Tĩnh đừng lo lắng, nó rất có năng lực.”
Diệu Vi cười, “Nó mà biết anh cổ vũ nó như thế, nhất định rất vui. Hay là lát nữa lúc nó phỏng vấn anh cũng tới xem đi. Có anh khuyến khích, nó chắc chắn càng tự tin.”
“...”
“Tôi có thể nhìn ra được, chỉ có cô mới có thể thuyết phục được nó. Cô yên tâm, không cần phải tới mỗi ngày đâu, khi nào cô rảnh, gọi điện báo một tiếng, tôi sai người đón cô đến dạy, tiền thù lao tùy cô lấy. Chỉ cần có thể dạy bảo được tên nhóc Lam Thiên kia, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Tôi cũng muốn dạy Lam Thiên lắm chứ. Hay là chờ tôi phỏng vấn xong, dàn nhạc công bố kết quả, tôi sẽ liên hệ với anh được không?” Dương Nguyệt không từ chối được.
Chỉ cần có còn thời gian rảnh, cô đều muốn kiếm thật nhiều tiền.
Nói chuyện với Lam Tiêu một hai câu nữa, lấy số điện thoại của nhau, Dương Nguyệt tạm biệt đi phỏng vấn trước.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, hai người không hề nhắc đến Lý Vũ Sâm.
Cho dù, có rất nhiều thứ, cô muốn hỏi tình hình kết hôn của anh một chút. Nhưng có lẽ việc đó dường như không còn liên quan đến cô nữa...
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lam Tiêu lấy di động ra, bấm gọi một dãy số.
“Ở khách sạn à?” Có người nhận điện thoại, anh hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Ừ. Vừa đến.”
“Rảnh rỗi thì đến phòng họp số 1 xem đi.”
“Xem cái gì?”
“Hôm nay phòng họp số 1 có ban nhạc W-east tổ chức phỏng vấn, nếu không có gì thay đổi, chắc chắn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại có khí chất tới phỏng vấn. Không phải cậu rất thích những cô gái chơi nhạc cụ sao?”
“Nhạt nhẽo!” Chỉ có hai từ, điện thoại đã bị tắt “cụp” một tiếng.
Môi Lam Tiêu giật nhẹ, “Không biết ý tốt của người ta! Trăm nghìn lần đừng có hối hận.”
Bên kia...
Mới tắt điện thoại, Lý Vũ Sâm dựa ngồi trên ghế sopha, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Văn phòng của anh đối diện với một đại dương mênh mông, mùa hạ gió biển xuyên qua cửa sổ thổi vào, sắc mặt anh vẫn lạnh như cũ.
Trước kia có lẽ là anh thật sự thích các cô gái chơi nhạc cụ. Nhưng hiện tại thì không...
Anh đã ba mươi.
Dù là vì cái gì, anh cũng đã đến lúc phải thừa nhận một điều rằng, các cô gái trẻ không hề thích hợp với độ tuổi này của anh nữa.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên di động vang lên. Người gọi đến là Diệu Vi.
“Vũ Sâm, anh đang ở khách sạn sao?”
“Phải, có chuyện gì?”
“Nghe nói dàn nhạc W-east tổ chức phỏng vấn ở khách sạn của các anh, em cố ý xin nghỉ, đến đó xem.”
“Tôi không biết cô lại cảm thấy hứng thú với nhạc cụ đấy.”
“Em chẳng có hứng thú, anh biết rồi đấy, khi còn nhỏ em bị mẹ bắt học này học kia, em chán muốn chết. Hôm nay đúng ngày Diệu Tĩnh đi phỏng vấn. Nó lần đầu tiên đi làm chuyện quan trọng như vậy, muốn em đi cổ vũ, em nghĩ tiện thể gặp anh luôn. Hai hôm trước đi dạo phố với Diệu Tĩnh em có chọn mấy cái cà vạt và áo sơmi cho anh, tiện đây em mang qua.”
Giọng nói Diêu Vi rất hân hoan, giống như đã sa vào tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt.
Lý Vũ Sâm nói: “Cô đến đây đi, tôi chờ cô. Bảo Diệu Tĩnh đừng lo lắng, nó rất có năng lực.”
Diệu Vi cười, “Nó mà biết anh cổ vũ nó như thế, nhất định rất vui. Hay là lát nữa lúc nó phỏng vấn anh cũng tới xem đi. Có anh khuyến khích, nó chắc chắn càng tự tin.”