Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305
Dương Nguyệt xen vào trong dòng người. Mấy cô gái thân người linh hoạt, khí thế hừng hực, rất nhanh đã hòa vào trong đám người nhảy nhót.
Những cô gái học nghệ thuật chẳng cô nào là không xinh đẹp, không lâu sau bên cạnh họ đã lần lượt xuất hiện một đám sói lớn.
Nếu là trước đây, Dương Nguyệt có lẽ đã sớm lui đi rồi nhưng đêm nay có lẽ cô đã say thật. Biết rõ đám người đó không có ý gì tử tế nhưng vẫn lắc lư người theo điệu nhạc.
Cô mặc một chiếc váy ngắn thêu hình bướm, lắc lư thân người một cái là vạt váy bay lên, nhìn cả người cô giống như một chú bướm vậy, sinh động và tràn đầy sức sống.
Ánh mắt Lý Vũ Sâm xuyên qua dòng người, chiếu thẳng vào cô.
Nhìn thấy một gã đàn ông áp người về phía cô, có ý như thể muốn sàm sỡ mà cô hoàn toàn không có vẻ gì là muốn tránh đi, sắc mặt anh càng trở nên cứng đờ lạnh toát.
Ly rượu trong tay suýt nữa bị anh bóp vụn.
“Vũ Sâm, em hơi say rồi.”
Diệu Vi uống vào không ít, hơi say say, thân người ngả vào lòng Lý Vũ Sâm.
Lý Vũ Sâm đưa cánh tay ra đỡ lấy cô. “Anh bảo người đưa em về.”
Diệu Vi xoay người lại, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt nhìn anh hơi mơ màng. “Em không muốn rời xa anh... Thật sự, em muốn bên anh thêm một lúc nữa, được bao lâu hay bấy lâu...”
Trong lòng Lý Vũ Sâm có chút phiền loạn.
Không biết là vì không khí lúc đó hay vì một ai đó đang nhảy nhót trong đám người ngoài kia.
“Em say rồi, đi thôi.” Lý Vũ Sâm một tay nắm lấy tay Diệu Vi, một tay cầm lấy áo khoác của cô, khoác lên cho cô.
Diệu Vi đột ngột kiễng chân lên hôn anh. Anh sững người, trong khoảnh khắc đó bất giác đẩy cô ra.
Dường như quay người lập tức đi về phía sàn nhảy, nhưng Diệu Vi ôm lấy mặt anh, kéo anh lại không cho anh nhìn đi chỗ khác.
“Nhìn em đi, chỉ nhìn em thôi đối với anh khó khăn vậy sao?” Diệu Vi hỏi, dường như giọng cô trầm hẳn đi.
Cô quen kiêu kỳ, trước mặt người khác đều là bộ dạng đại tiểu thư nhưng trước mặt anh lại có thể bỏ xuống tất cả.
“Diệu Vi...”
“Anh thật sự yêu cô ta đến vậy sao? Tại sao mỗi lần cô ta xuất hiện là trong mắt anh đều không còn có em nữa?” Phụ nữ đều là loài dộng vật vô cùng mẫn cảm.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Dương Nguyệt, ánh mắt cô cũng luôn di chuyển trên người Dương Nguyệt, khó mà dứt ra được.
Nhìn dáng vẻ trẻ trung tươi mới của Dương Nguyệt, đến cô cũng phải ghen tỵ. Có người đàn ông nào không thích những thứ mới lạ chứ?
“Anh thích cô ta như vậy nhưng cô ta đối với anh thế nào? Anh thấy đấy... Cho dù em có hôn anh như vậy thì cô ta cũng chẳng hề có chút cảm giác gì... Cô ta vẫn nhảy điệu nhảy của cô ta như cũ, vẫn câu dẫn những gã đàn ông trẻ kia...”
Lý Vũ Sâm gạt tay cô ra, quay đầu nhìn lại, quả là như vậy...
Cô vẫn đang mê mải nhảy nhót trên sàn.
Gương mặt trẻ măng còn mang chút trẻ con đó dưới ánh đèn mang theo nụ cười khiến đàn ông dễ dàng bị chìm nghỉm trong đó khiến anh cảm thấy gai mắt.
Thân người uốn éo của cô, cùng sự gợi cảm đầy mị hoặc...
Đây có còn là Dương Nguyệt mà anh từng quen không?
Lồng ngực anh ngộp thở, không nhìn tiếp nữa mà kéo Diệu Vi ra khỏi bar.
Diệu Vi uống say mèm, lắc lư lảo đảo, anh phải nửa ôm nửa bế mới đem được cô ra ngoài.
...
Khi hai bóng người đó vừa biến mất khỏi bar, Dương Nguyệt đột ngột dừng lại.
Sức lực cơ thể dường như bị rút cạn trong nháy mắt, không còn sức sống và sự gợi cảm vừa nãy nữa, cô như một hình nộm không có linh hồn.
Đứng giữa sàn nhảy huyên náo mà thẫn thờ ngây người nhìn theo bóng dáng đó.
Thời gian dường như dừng lại trong giây lát.
Bóng anh ôm một người phụ nữ khác biến mất từng chút từng chút một trước mắt cô.
Cũng từng chút từng chút một lăng trì trái tim run rẩy của cô.
Cô không ngờ rằng bọn họ lại một lần nữa gặp nhau...
Càng không ngờ rằng bọn họ gặp lại nhau rồi ly biệt nhanh như vậy...
“Nguyệt Nguyệt, không sao chứ?” Hướng Nam phát hiện cô không ổn, liền đi đến hỏi.
Hướng Nam rõ ràng cũng đang nhảy nhót hào hứng, trên khuôn mặt cô không giấu được sự kích động.
Dương Nguyệt không muốn làm cô mất hứng, chỉ nói vào tai cô. “Không sao, tớ đi vệ sinh một lát, các cậu nhảy tiếp đi!”
“Được, đợi cậu quay lại!” Hướng Nam cũng cao giọng đáp lại một câu, tiếng cô rất nhanh bị chìm nghỉm giữa bầu không khí hỗn tạp tiếng ồn xung quanh.
Dương Nguyệt nhảy xuống khỏi sàn, cô có chút mệt mỏi ngồi xuống sofa.
Đầu óc bung biêng.
Nhắm mắt lại lại là hình ảnh anh và Diệu Vi hôn nhau không ngừng quay cuồng trong đầu.
Cảm giác đó như có một bàn tay bóp nghẹt trái tim cô, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền nát cả người cô vậy, khiến cô không thở nổi.
Trên bàn vẫn còn lại rượu tây.
Người cô đã bắt đầu nổi mẩn đỏ nhưng giây phút đó như bị cắt đi vậy, cô chẳng còn thiết gì nữa, cũng không màng gì nữa, dốc ngược chai rượu bắt đầu uống.
Uống gấp gáp.
Cô sặc.
Thứ chất lỏng đắng ngắt và lạnh lẽo đó trượt xuống cổ họng khiến cả người cô đều khó chịu đến cùng cực.
Lần ly biệt sau đêm nay, có lẽ...
Sẽ trở thành mãi mãi.
Đợi đến khi cô học xong về nước đã là 2 năm sau.
Lúc đó, có lẽ Lý Vũ Sâm – con người này đã càng lúc càng mờ nhạt trong lòng cô, cuối cùng mơ hồ chỉ còn lại một chấm nhỏ...
Lúc đó, có lẽ cô đã tìm được ở nước ngoài một người bạn trai có thể an ủi cô, bên cạnh cô, cùng cô trưởng thành...
Lúc đó, có lẽ anh đã kết hôn. Sẽ có một người vợ hiểu chuyện, sinh một đứa trẻ đáng yêu...
Nghĩ đến đó, cô đột nhiên thảm thiết gục xuống sofa, nước mắt như mưa.
Đây là tương lai mà cô có thể dự đoán được...
...
Bên kia.
Lý Vũ Sâm đưa chìa khóa xe của Diệu Vi cho tài xế rồi nói địa chỉ.
Trong lòng Diệu Vi rất không vui, cô mượn rượu giả say, ôm chặt tay Lý Vũ Sâm. “Vũ Sâm, về cùng em đi, xin anh đấy.”
“Về ngủ một giấc đi, có chuyện gì sau khi tỉnh táo lại rồi nói.”
Lý Vũ Sâm nhét cô vào trong xe.
Quan hệ giữa anh và Diệu Vi bây giờ được coi là gì?
Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô ta thường xuyên nhận lời mời của mẹ anh, một tuần chạy đến nhà anh mấy lần.
Nhìn cô ta thân thiết hơn với gia đình anh, mẹ anh lại có vẻ rất thích Diệu Vi, nhiều lúc Lý Vũ Sâm thật sự không kìm được lòng mà nghĩ sẽ sống cả đời với cô, một cuộc sống bình thường không có bất kỳ sóng gió nào thật ra cũng không phải là không tốt.
Nhưng...
Đến khi nghĩ kỹ lại, trái tim anh vẫn không thể tự lừa dối bản thân được.
Một người đàn ông nếu đời này không thể cưới được người phụ nữ mình yêu thì sống có còn có ý nghĩa không?
Cho dù người phụ nữ mà anh ta cưới về không hề yêu mình, vậy thì đã sao?
Ít nhất cuộc sống của anh ta vẫn còn có động lực phấn đấu.
Xe Diệu Vi đi rồi, anh quay người hỏi nhân viên bảo vệ bên cạnh. “Hiệu thuốc gần đây nhất ở đâu?”
“Cách đây khoảng 2 phút đi đường ạ.”
Hai phút?
Lý Vũ Sâm nghĩ một chút rồi rút ra mấy tờ giấy bạc nhét vào tay đối phương. “Mua một tuýp thuốc chống dị ứng về đây, số tiền còn lại coi như thù lao cho cậu. Càng nhanh càng tốt!”
Chỉ là mua tuýp thuốc dị ứng thôi liền có ngay mấy trăm tệ, không ai là không muốn đi cả.
Người đó liên tiếp nói cảm ơn rồi chạy đi.
Lý Vũ Sâm dựa vào cây cột Roma trước cửa quán bar, châm một điếu thuốc hút.
Mắt anh nheo lại, nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào kẻo lỡ cô nhóc đó đi ra mà anh không nhìn thấy.
Anh một lòng nghĩ đến cô mà không hề hay biết bộ dạng lười biếng mà phong trần của mình đang thu hút thế nào.
Mỗi cô gái từ trong bar bước ra đều không kìm được mà dán mắt vào người anh, sau đó tiếc nuối nhìn thêm vài cái nữa trước khi phải đi khỏi.
Lý Vũ Sâm lúc đó chỉ nghĩ anh muốn có phụ nữ như thế nào mà chẳng được, tại sao cứ phải là cô bé đó?
Thứ mà anh đem đến cho cô thật sự chỉ là kích thích chứ không hề có tình yêu sao?
Nghĩ đến những lời hôm đó cô nói, anh ho một tiếng, dụi tắt điếu thuốc.
Cậu bảo vệ đã nhanh chóng chạy về. “Tiên sinh, thuốc anh cần!”
“Cảm ơn.”
Lý Vũ Sâm cầm lấy thuốc, bước vào lại bar.
...
Vừa bước vào anh đã lập tức nhìn lên sàn tìm người.
Tìm một vòng đều không có.
Lo lắng mình để lỡ mất cô bèn nhẫn nại bước lên sàn. Ngay lập tức, đám phụ nữ khao khát áp sát lại anh.
Anh mất kiên nhẫn, đưa tay gạt họ ra.
Không nhìn thấy Dương Nguyệt, nhưng anh đã nhìn thấy Hướng Nam.
Lý Vũ Sâm bước đén, tách đám đàn ông vây quanh cô ra, hỏi: “Dương Nguyệt đâu?”
Hướng Nam nhìn anh một cái, chỉ về phía bàn cô.
Lý Vũ Sâm nhìn theo, trong ánh đèn mờ ảo, cả người cô mềm oặt trên sofa.
Bên cạnh, không ít những gã đàn ông đang nhìn một cách thèm thuồng.
Cô nửa nằm trên sofa, ngực đều lộ ra một nửa, chiếc váy không dài để lộ ra cặp đùi dài trắng nõn, thật không khác nào khơi gợi người khác phạm tội.
Trong lòng anh không khác gì lửa đốt.
Cô không màng gì cả như vậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Các cô về sớm đi, tôi đưa cô ấy đi đây.” Lý Vũ Sâm nói với Hướng Nam.
“Đợi đã!” Hướng Nam ngăn anh lại.
Anh ngoái đầu lại nhìn.
Nghĩ đến ngày mai Dương Nguyệt đã phải đi Úc du học rồi, đêm nay để cho họ ở bên nhau cũng được. Tình cảm Dương Nguyệt dành cho anh, cô biết rất rõ.
“Thôi rồi, không có gì...” Hướng Nam nghĩ một lúc rồi nói: “Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, nhất là hôm nay, anh hãy từ từ an ủi cô ấy, đừng cái nhau với cô ấy nữa.”
“Cô ấy sao vậy?” Lý Vũ Sâm hỏi.
Hướng Nam vốn định nói cho anh biết chuyện Dương Nguyệt đi du học nhưng bản thân Dương Nguyệt còn không nói, cô nói ra không phải khiến cô ấy thêm loạn sao? Cuối cùng chỉ bảo: “Anh tự mình hỏi cậu ấy đi.”
...
Lý Vũ Sâm không nói gì nữa, vội vàng bước về phía Dương Nguyệt.
Cô vừa uống không ít rượu. Cả người bất tỉnh nhân sự gục ở đó.
Gần đấy có một gã đàn ông định bước đến nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Lý Vũ Sâm mà lùi lại.
“Dương Nguyệt.” Anh thử gọi cô một tiếng, giọng cứng rắn.
Anh đang tức cô.
Tức cô không biết lượng sức mình mà uống đến như vậy.
Ngày trước trong bar không phải chưa từng bị sàm sỡ, giờ còn dám ngang ngược như vậy.
Nhưng Dương Nguyệt không phản ứng gì, giống như ngủ rồi vậy.
Lý Vũ Sâm cảm thấy bất lực, hai tay xốc nách cô, nâng thân người mềm nhũn của cô dậy.
Cô thật sự không còn chút sức lực nào, bị anh nâng dậy như vậy liền mềm oặt ngã vào lòng anh.
Anh đứng thẳng.
Thân người mềm nhũn của cô đổ vào anh.
Khuôn mặt nhỏ đáng ghét áp vào nơi nhạy cảm nhất của anh.
Hơn nữa cô còn không hề hay biết, cái đầu không an phận đó dụi dụi vào anh.
Lý Vũ Sâm bỗng chốc máu nóng như chảy ngược, bàn tay ôm lấy cô cứng đờ ra.
Trước mặt cô, anh vốn đã không có chút kiềm chế nào, giờ cô vừa dụi djui một cái, anh liền có phản ứng ngay.
“Dương Nguyệt!”
Hai tay anh ấn lên vai cô, định đẩy cô ra một chút. Giọng anh đã có chút bất ổn rồi.
Nhưng Dương Nguyệt lúc này đang ngủ say.
Cô không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, cô chỉ biết là không khí ở đây khiến tim cô đập nhanh. Còn có nhiệt độ khiến cô cảm thấy an tâm...
Bỗng chốc cảm giác có một luồng lực đẩy mình ra, cô khó chịu lẩm bẩm một tiếng, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy anh hơn.
Tay cô ôm lấy bờ mông vững chắc của anh, ôm chặt.
Mặt cũng lờ mờ áp vào.
Anh nghiến răng ken két, bình thường cũng không thấy cô nhiệt tình như vậy.
Nha đầu này đúng là một yêu tinh!
Quay người, anh đẩy mặt cô ra một chút, cô rất không vui, bực bội hé mắt ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dường như cô nhìn thấy một gương mặt thân thuộc, cô cười ngốc nghếch một tiếng, nghĩ rằng mình chắc hẳn đang mơ.
Vì...
Trong trí nhớ của cô, anh đã đi khỏi cùng với Diệu Vi rồi. Chẳng thể nào lại xuất hiện ở đây được.
Hình ảnh vừa nãy hiện ra trong đầu cô khiến cô thấy đau.
Nó châm vào tim cô, đau nhói.
Cô lảo đảo đứng dậy, ngược lại ôm chặt lấy người đàn ông “ảo ảnh” trước mặt mình như thể sợ rằng chỉ cần mình nơi lỏng tay ra một chút là anh sẽ lập tức biến mất.
“Anh đừng đi...”
Âm than vụn vỡ của cô, từng lời níu kéo đều xuất phát từ đáy lòng.
Tim Lý Vũ Sâm đột nhiên có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, hiếm khi thấy cô chủ động như vậy.
Ngón tay anh nâng cằm cô để cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt lờ đờ của cô nhìn vào anh, Lý Vũ Sâm vẫn hỏi giọng hơi thiếu tự tin: “Nguyệt Nguyệt, nhìn cho rõ đây, có nhận ra anh là ai không?”
Những tiếng nhạc xập xình cùng bầu không khí đó phát ra từ tính khiến người ta say sưa.
Mỗi từ đều như rơi xuống lòng cô.
Cô gật loạn đầu, cảm xúc dồn nén u uất trong lòng cuối cùng đã tìm được một nơi để phát tiết, môi cô hồ loạn áp vào môi anh.
Đồng tử mắt anh thoáng nhíu lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đáy mắt anh toát lên tia nhìn đầy nguy hiểm.
Kỹ thuật hôn của cô thật chẳng ra sao, áp môi lên môi anh rồi cọ sát như sắp cọ xước cả môi anh đến nơi vậy.
Nhưng, mặc dù như vậy...
Lý Vũ Sâm phát hiện, mình vẫn chẳng có chút chí khí nào, lại bị cô châm bùng lên ngọn lửa trong lòng.
Không chịu nổi cái sự ma sát của cô, anh đưa tay ôm lấy đầu cô, cúi xuống, hôn cô thật sâu.
Hôn mơn trớn, sâu lắng thậm chí phát ra cả những âm thanh đầy kích thích.
Anh ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi như muốn kéo vào trong xương thịt mình.
Máu nóng dồn xuống nơi nhạy cảm nhất ở thân dưới của anh, anh mới nhích ra khỏi môi cô một chít, đôi mắt hút hồn nhìn chặt vào cô nóng bỏng như muốn hòa vào làm một cùng cô...
Những cô gái học nghệ thuật chẳng cô nào là không xinh đẹp, không lâu sau bên cạnh họ đã lần lượt xuất hiện một đám sói lớn.
Nếu là trước đây, Dương Nguyệt có lẽ đã sớm lui đi rồi nhưng đêm nay có lẽ cô đã say thật. Biết rõ đám người đó không có ý gì tử tế nhưng vẫn lắc lư người theo điệu nhạc.
Cô mặc một chiếc váy ngắn thêu hình bướm, lắc lư thân người một cái là vạt váy bay lên, nhìn cả người cô giống như một chú bướm vậy, sinh động và tràn đầy sức sống.
Ánh mắt Lý Vũ Sâm xuyên qua dòng người, chiếu thẳng vào cô.
Nhìn thấy một gã đàn ông áp người về phía cô, có ý như thể muốn sàm sỡ mà cô hoàn toàn không có vẻ gì là muốn tránh đi, sắc mặt anh càng trở nên cứng đờ lạnh toát.
Ly rượu trong tay suýt nữa bị anh bóp vụn.
“Vũ Sâm, em hơi say rồi.”
Diệu Vi uống vào không ít, hơi say say, thân người ngả vào lòng Lý Vũ Sâm.
Lý Vũ Sâm đưa cánh tay ra đỡ lấy cô. “Anh bảo người đưa em về.”
Diệu Vi xoay người lại, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt nhìn anh hơi mơ màng. “Em không muốn rời xa anh... Thật sự, em muốn bên anh thêm một lúc nữa, được bao lâu hay bấy lâu...”
Trong lòng Lý Vũ Sâm có chút phiền loạn.
Không biết là vì không khí lúc đó hay vì một ai đó đang nhảy nhót trong đám người ngoài kia.
“Em say rồi, đi thôi.” Lý Vũ Sâm một tay nắm lấy tay Diệu Vi, một tay cầm lấy áo khoác của cô, khoác lên cho cô.
Diệu Vi đột ngột kiễng chân lên hôn anh. Anh sững người, trong khoảnh khắc đó bất giác đẩy cô ra.
Dường như quay người lập tức đi về phía sàn nhảy, nhưng Diệu Vi ôm lấy mặt anh, kéo anh lại không cho anh nhìn đi chỗ khác.
“Nhìn em đi, chỉ nhìn em thôi đối với anh khó khăn vậy sao?” Diệu Vi hỏi, dường như giọng cô trầm hẳn đi.
Cô quen kiêu kỳ, trước mặt người khác đều là bộ dạng đại tiểu thư nhưng trước mặt anh lại có thể bỏ xuống tất cả.
“Diệu Vi...”
“Anh thật sự yêu cô ta đến vậy sao? Tại sao mỗi lần cô ta xuất hiện là trong mắt anh đều không còn có em nữa?” Phụ nữ đều là loài dộng vật vô cùng mẫn cảm.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Dương Nguyệt, ánh mắt cô cũng luôn di chuyển trên người Dương Nguyệt, khó mà dứt ra được.
Nhìn dáng vẻ trẻ trung tươi mới của Dương Nguyệt, đến cô cũng phải ghen tỵ. Có người đàn ông nào không thích những thứ mới lạ chứ?
“Anh thích cô ta như vậy nhưng cô ta đối với anh thế nào? Anh thấy đấy... Cho dù em có hôn anh như vậy thì cô ta cũng chẳng hề có chút cảm giác gì... Cô ta vẫn nhảy điệu nhảy của cô ta như cũ, vẫn câu dẫn những gã đàn ông trẻ kia...”
Lý Vũ Sâm gạt tay cô ra, quay đầu nhìn lại, quả là như vậy...
Cô vẫn đang mê mải nhảy nhót trên sàn.
Gương mặt trẻ măng còn mang chút trẻ con đó dưới ánh đèn mang theo nụ cười khiến đàn ông dễ dàng bị chìm nghỉm trong đó khiến anh cảm thấy gai mắt.
Thân người uốn éo của cô, cùng sự gợi cảm đầy mị hoặc...
Đây có còn là Dương Nguyệt mà anh từng quen không?
Lồng ngực anh ngộp thở, không nhìn tiếp nữa mà kéo Diệu Vi ra khỏi bar.
Diệu Vi uống say mèm, lắc lư lảo đảo, anh phải nửa ôm nửa bế mới đem được cô ra ngoài.
...
Khi hai bóng người đó vừa biến mất khỏi bar, Dương Nguyệt đột ngột dừng lại.
Sức lực cơ thể dường như bị rút cạn trong nháy mắt, không còn sức sống và sự gợi cảm vừa nãy nữa, cô như một hình nộm không có linh hồn.
Đứng giữa sàn nhảy huyên náo mà thẫn thờ ngây người nhìn theo bóng dáng đó.
Thời gian dường như dừng lại trong giây lát.
Bóng anh ôm một người phụ nữ khác biến mất từng chút từng chút một trước mắt cô.
Cũng từng chút từng chút một lăng trì trái tim run rẩy của cô.
Cô không ngờ rằng bọn họ lại một lần nữa gặp nhau...
Càng không ngờ rằng bọn họ gặp lại nhau rồi ly biệt nhanh như vậy...
“Nguyệt Nguyệt, không sao chứ?” Hướng Nam phát hiện cô không ổn, liền đi đến hỏi.
Hướng Nam rõ ràng cũng đang nhảy nhót hào hứng, trên khuôn mặt cô không giấu được sự kích động.
Dương Nguyệt không muốn làm cô mất hứng, chỉ nói vào tai cô. “Không sao, tớ đi vệ sinh một lát, các cậu nhảy tiếp đi!”
“Được, đợi cậu quay lại!” Hướng Nam cũng cao giọng đáp lại một câu, tiếng cô rất nhanh bị chìm nghỉm giữa bầu không khí hỗn tạp tiếng ồn xung quanh.
Dương Nguyệt nhảy xuống khỏi sàn, cô có chút mệt mỏi ngồi xuống sofa.
Đầu óc bung biêng.
Nhắm mắt lại lại là hình ảnh anh và Diệu Vi hôn nhau không ngừng quay cuồng trong đầu.
Cảm giác đó như có một bàn tay bóp nghẹt trái tim cô, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền nát cả người cô vậy, khiến cô không thở nổi.
Trên bàn vẫn còn lại rượu tây.
Người cô đã bắt đầu nổi mẩn đỏ nhưng giây phút đó như bị cắt đi vậy, cô chẳng còn thiết gì nữa, cũng không màng gì nữa, dốc ngược chai rượu bắt đầu uống.
Uống gấp gáp.
Cô sặc.
Thứ chất lỏng đắng ngắt và lạnh lẽo đó trượt xuống cổ họng khiến cả người cô đều khó chịu đến cùng cực.
Lần ly biệt sau đêm nay, có lẽ...
Sẽ trở thành mãi mãi.
Đợi đến khi cô học xong về nước đã là 2 năm sau.
Lúc đó, có lẽ Lý Vũ Sâm – con người này đã càng lúc càng mờ nhạt trong lòng cô, cuối cùng mơ hồ chỉ còn lại một chấm nhỏ...
Lúc đó, có lẽ cô đã tìm được ở nước ngoài một người bạn trai có thể an ủi cô, bên cạnh cô, cùng cô trưởng thành...
Lúc đó, có lẽ anh đã kết hôn. Sẽ có một người vợ hiểu chuyện, sinh một đứa trẻ đáng yêu...
Nghĩ đến đó, cô đột nhiên thảm thiết gục xuống sofa, nước mắt như mưa.
Đây là tương lai mà cô có thể dự đoán được...
...
Bên kia.
Lý Vũ Sâm đưa chìa khóa xe của Diệu Vi cho tài xế rồi nói địa chỉ.
Trong lòng Diệu Vi rất không vui, cô mượn rượu giả say, ôm chặt tay Lý Vũ Sâm. “Vũ Sâm, về cùng em đi, xin anh đấy.”
“Về ngủ một giấc đi, có chuyện gì sau khi tỉnh táo lại rồi nói.”
Lý Vũ Sâm nhét cô vào trong xe.
Quan hệ giữa anh và Diệu Vi bây giờ được coi là gì?
Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô ta thường xuyên nhận lời mời của mẹ anh, một tuần chạy đến nhà anh mấy lần.
Nhìn cô ta thân thiết hơn với gia đình anh, mẹ anh lại có vẻ rất thích Diệu Vi, nhiều lúc Lý Vũ Sâm thật sự không kìm được lòng mà nghĩ sẽ sống cả đời với cô, một cuộc sống bình thường không có bất kỳ sóng gió nào thật ra cũng không phải là không tốt.
Nhưng...
Đến khi nghĩ kỹ lại, trái tim anh vẫn không thể tự lừa dối bản thân được.
Một người đàn ông nếu đời này không thể cưới được người phụ nữ mình yêu thì sống có còn có ý nghĩa không?
Cho dù người phụ nữ mà anh ta cưới về không hề yêu mình, vậy thì đã sao?
Ít nhất cuộc sống của anh ta vẫn còn có động lực phấn đấu.
Xe Diệu Vi đi rồi, anh quay người hỏi nhân viên bảo vệ bên cạnh. “Hiệu thuốc gần đây nhất ở đâu?”
“Cách đây khoảng 2 phút đi đường ạ.”
Hai phút?
Lý Vũ Sâm nghĩ một chút rồi rút ra mấy tờ giấy bạc nhét vào tay đối phương. “Mua một tuýp thuốc chống dị ứng về đây, số tiền còn lại coi như thù lao cho cậu. Càng nhanh càng tốt!”
Chỉ là mua tuýp thuốc dị ứng thôi liền có ngay mấy trăm tệ, không ai là không muốn đi cả.
Người đó liên tiếp nói cảm ơn rồi chạy đi.
Lý Vũ Sâm dựa vào cây cột Roma trước cửa quán bar, châm một điếu thuốc hút.
Mắt anh nheo lại, nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào kẻo lỡ cô nhóc đó đi ra mà anh không nhìn thấy.
Anh một lòng nghĩ đến cô mà không hề hay biết bộ dạng lười biếng mà phong trần của mình đang thu hút thế nào.
Mỗi cô gái từ trong bar bước ra đều không kìm được mà dán mắt vào người anh, sau đó tiếc nuối nhìn thêm vài cái nữa trước khi phải đi khỏi.
Lý Vũ Sâm lúc đó chỉ nghĩ anh muốn có phụ nữ như thế nào mà chẳng được, tại sao cứ phải là cô bé đó?
Thứ mà anh đem đến cho cô thật sự chỉ là kích thích chứ không hề có tình yêu sao?
Nghĩ đến những lời hôm đó cô nói, anh ho một tiếng, dụi tắt điếu thuốc.
Cậu bảo vệ đã nhanh chóng chạy về. “Tiên sinh, thuốc anh cần!”
“Cảm ơn.”
Lý Vũ Sâm cầm lấy thuốc, bước vào lại bar.
...
Vừa bước vào anh đã lập tức nhìn lên sàn tìm người.
Tìm một vòng đều không có.
Lo lắng mình để lỡ mất cô bèn nhẫn nại bước lên sàn. Ngay lập tức, đám phụ nữ khao khát áp sát lại anh.
Anh mất kiên nhẫn, đưa tay gạt họ ra.
Không nhìn thấy Dương Nguyệt, nhưng anh đã nhìn thấy Hướng Nam.
Lý Vũ Sâm bước đén, tách đám đàn ông vây quanh cô ra, hỏi: “Dương Nguyệt đâu?”
Hướng Nam nhìn anh một cái, chỉ về phía bàn cô.
Lý Vũ Sâm nhìn theo, trong ánh đèn mờ ảo, cả người cô mềm oặt trên sofa.
Bên cạnh, không ít những gã đàn ông đang nhìn một cách thèm thuồng.
Cô nửa nằm trên sofa, ngực đều lộ ra một nửa, chiếc váy không dài để lộ ra cặp đùi dài trắng nõn, thật không khác nào khơi gợi người khác phạm tội.
Trong lòng anh không khác gì lửa đốt.
Cô không màng gì cả như vậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Các cô về sớm đi, tôi đưa cô ấy đi đây.” Lý Vũ Sâm nói với Hướng Nam.
“Đợi đã!” Hướng Nam ngăn anh lại.
Anh ngoái đầu lại nhìn.
Nghĩ đến ngày mai Dương Nguyệt đã phải đi Úc du học rồi, đêm nay để cho họ ở bên nhau cũng được. Tình cảm Dương Nguyệt dành cho anh, cô biết rất rõ.
“Thôi rồi, không có gì...” Hướng Nam nghĩ một lúc rồi nói: “Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, nhất là hôm nay, anh hãy từ từ an ủi cô ấy, đừng cái nhau với cô ấy nữa.”
“Cô ấy sao vậy?” Lý Vũ Sâm hỏi.
Hướng Nam vốn định nói cho anh biết chuyện Dương Nguyệt đi du học nhưng bản thân Dương Nguyệt còn không nói, cô nói ra không phải khiến cô ấy thêm loạn sao? Cuối cùng chỉ bảo: “Anh tự mình hỏi cậu ấy đi.”
...
Lý Vũ Sâm không nói gì nữa, vội vàng bước về phía Dương Nguyệt.
Cô vừa uống không ít rượu. Cả người bất tỉnh nhân sự gục ở đó.
Gần đấy có một gã đàn ông định bước đến nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Lý Vũ Sâm mà lùi lại.
“Dương Nguyệt.” Anh thử gọi cô một tiếng, giọng cứng rắn.
Anh đang tức cô.
Tức cô không biết lượng sức mình mà uống đến như vậy.
Ngày trước trong bar không phải chưa từng bị sàm sỡ, giờ còn dám ngang ngược như vậy.
Nhưng Dương Nguyệt không phản ứng gì, giống như ngủ rồi vậy.
Lý Vũ Sâm cảm thấy bất lực, hai tay xốc nách cô, nâng thân người mềm nhũn của cô dậy.
Cô thật sự không còn chút sức lực nào, bị anh nâng dậy như vậy liền mềm oặt ngã vào lòng anh.
Anh đứng thẳng.
Thân người mềm nhũn của cô đổ vào anh.
Khuôn mặt nhỏ đáng ghét áp vào nơi nhạy cảm nhất của anh.
Hơn nữa cô còn không hề hay biết, cái đầu không an phận đó dụi dụi vào anh.
Lý Vũ Sâm bỗng chốc máu nóng như chảy ngược, bàn tay ôm lấy cô cứng đờ ra.
Trước mặt cô, anh vốn đã không có chút kiềm chế nào, giờ cô vừa dụi djui một cái, anh liền có phản ứng ngay.
“Dương Nguyệt!”
Hai tay anh ấn lên vai cô, định đẩy cô ra một chút. Giọng anh đã có chút bất ổn rồi.
Nhưng Dương Nguyệt lúc này đang ngủ say.
Cô không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, cô chỉ biết là không khí ở đây khiến tim cô đập nhanh. Còn có nhiệt độ khiến cô cảm thấy an tâm...
Bỗng chốc cảm giác có một luồng lực đẩy mình ra, cô khó chịu lẩm bẩm một tiếng, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy anh hơn.
Tay cô ôm lấy bờ mông vững chắc của anh, ôm chặt.
Mặt cũng lờ mờ áp vào.
Anh nghiến răng ken két, bình thường cũng không thấy cô nhiệt tình như vậy.
Nha đầu này đúng là một yêu tinh!
Quay người, anh đẩy mặt cô ra một chút, cô rất không vui, bực bội hé mắt ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dường như cô nhìn thấy một gương mặt thân thuộc, cô cười ngốc nghếch một tiếng, nghĩ rằng mình chắc hẳn đang mơ.
Vì...
Trong trí nhớ của cô, anh đã đi khỏi cùng với Diệu Vi rồi. Chẳng thể nào lại xuất hiện ở đây được.
Hình ảnh vừa nãy hiện ra trong đầu cô khiến cô thấy đau.
Nó châm vào tim cô, đau nhói.
Cô lảo đảo đứng dậy, ngược lại ôm chặt lấy người đàn ông “ảo ảnh” trước mặt mình như thể sợ rằng chỉ cần mình nơi lỏng tay ra một chút là anh sẽ lập tức biến mất.
“Anh đừng đi...”
Âm than vụn vỡ của cô, từng lời níu kéo đều xuất phát từ đáy lòng.
Tim Lý Vũ Sâm đột nhiên có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, hiếm khi thấy cô chủ động như vậy.
Ngón tay anh nâng cằm cô để cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt lờ đờ của cô nhìn vào anh, Lý Vũ Sâm vẫn hỏi giọng hơi thiếu tự tin: “Nguyệt Nguyệt, nhìn cho rõ đây, có nhận ra anh là ai không?”
Những tiếng nhạc xập xình cùng bầu không khí đó phát ra từ tính khiến người ta say sưa.
Mỗi từ đều như rơi xuống lòng cô.
Cô gật loạn đầu, cảm xúc dồn nén u uất trong lòng cuối cùng đã tìm được một nơi để phát tiết, môi cô hồ loạn áp vào môi anh.
Đồng tử mắt anh thoáng nhíu lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đáy mắt anh toát lên tia nhìn đầy nguy hiểm.
Kỹ thuật hôn của cô thật chẳng ra sao, áp môi lên môi anh rồi cọ sát như sắp cọ xước cả môi anh đến nơi vậy.
Nhưng, mặc dù như vậy...
Lý Vũ Sâm phát hiện, mình vẫn chẳng có chút chí khí nào, lại bị cô châm bùng lên ngọn lửa trong lòng.
Không chịu nổi cái sự ma sát của cô, anh đưa tay ôm lấy đầu cô, cúi xuống, hôn cô thật sâu.
Hôn mơn trớn, sâu lắng thậm chí phát ra cả những âm thanh đầy kích thích.
Anh ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi như muốn kéo vào trong xương thịt mình.
Máu nóng dồn xuống nơi nhạy cảm nhất ở thân dưới của anh, anh mới nhích ra khỏi môi cô một chít, đôi mắt hút hồn nhìn chặt vào cô nóng bỏng như muốn hòa vào làm một cùng cô...