Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Đại hạnh phúc của anh và em (END)
Nguyệt Độc Thất ôm hắn, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mượt tự nhiên như những sợi tơ hồng của hắn. Nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn yêu thương, trìu mến.
Hạc Cảnh Thần giang tay ôm cô. Hương thơm từ người hắn phả vào mũi cô, một mùi hương mê hoặc, nam tính mà cô thường hay nhung nhớ.
Mặc kệ đôi vợ chồng đường mật mới gặp lại nhau đã ôm hôn thủ thỉ đôi điều. Tư Đồ Chư Nhị, Hạc Lập Duân và Dư Miên không cắt ngang mạch tình cảm ấy, trực tiếp đi đến chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Trên chiếc giường be bé có bức thành chắn ngang, nhỏ chỉ bằng một cái nôi. Hai tiểu sơ sinh với làn da trắng nõn nà thừa hưởng từ Nguyệt Độc Thất và sóng mũi cao thẳng từ Hạc Cảnh Thần đang nằm im bên trong. Đôi mắt hai đứa vẫn còn nhắm tịt lại, môi của bé gái thì hơi he hé chúm chím, còn bé trai bên cạnh lại có vẻ khá nghiêm túc.
Lão gia Hạc Lập Duân mới gặp cháu đã không tiếc lời muốn thốt lên tiếng khen ngợi. Con cái nhà ai mà cưng thế không biết! Tuy nhiên, ngay sau đó cánh tay Tư Đồ Chư Nhị đã bịt miệng ông lại. Bà đưa một ngón tay lên môi: “Suỵt! Hai đứa nhỏ đang ngủ, đừng làm chúng thức giấc!”
Dặn dò xong, bà buông tay ông ra. Nhìn mấy đứa cháu mà lòng bà rạo rực, mới ngày nào bà còn chăm bẵm Hạc Cảnh Thần chập chững đọc sách mà giờ đây bà đã được làm bà nội rồi.
Dư Miên cũng hạnh phúc không kém, trên khoé mi đã xuất hiện những giọt nước thấp thoáng.
Nguyệt Độc Thất đẩy đầu Hạc Cảnh Thần lên, cô hất nhẹ mặt về phía bên phải: “Anh mau qua xem tụi nhỏ đi, kẻo không người ta lại gọi anh là ông bố vô tình!”
Hắn nghe không lọt lỗ tai, nhéo nhéo chiếc mũi của cô, “Em lắm chuyện quá, vợ!” Còn không phải do hắn quá nhớ thương và lo lắng cho cô nên mới quên mất mình đã lên chức cha rồi à?
Bước chân của Hạc Cảnh Thần dịch chuyển sang chiếc giường bên cạnh. Lần đầu tiên được nhìn thấy con mình sau chín tháng mười ngày vợ mang bầu vất vã, hắn mừng rỡ ra mặt. Nếu không phải vì hai tiểu tinh linh kia đang ngủ thì hắn đã không kiềm lòng được bế lên tay rồi.
Giống như nghe thấu tiếng lòng của cha. Cô nhóc sơ sinh được mặc bộ đồ hồng có dấu hiệu nhúc nhích. Chiếc miệng nhỏ nhắn còn không ngừng kêu lên: “Oe.. oe!”
Chẳng biết lớn lên sẽ thế nào chứ tay chân cô bé nhỏ này cũng không yên vị. Mắt mở một cách khó khăn, tay chân lại khều khều búa xua, đụng mấy phát vào cậu nhỏ anh bên cạnh.
Có vẻ thằng nhỏ tinh thần khỏe khoắn hơn, mới bị quậy mấy cái đã chậm rãi mở mắt nhìn ánh sáng. Gương mặt cũng có phần nhăn lại rõ rệt như muốn nói: “Ai đó ngăn cái đứa bên cạnh lại đi!”
Song kế đến, cậu nhóc đã khó chịu oà khóc nức nở, vung tay múa chân không kém cô em. Cả nhà bật cười thích thú. Hạc Cảnh Thần vươn tay ra bế cậu nhóc sơ sinh lên, vừa dỗ dành vừa xoa xoa tấm lưng bé bé.
Chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn bế con nít mới đẻ, nhưng nhìn hành động vô cùng thành thục và dịu dàng của hắn khiến Nguyệt Độc Thất trầm trồ.
Thấy cô cứ đơ mắt chằm chằm vào mình, còn nở một nụ cười khoái chí, hắn nhướng mày: “Em cười gì vậy?”
Nguyệt Độc Thất chột dạ che miệng, cũng không giấu nổi ý cười qua đuôi mắt cong nhẹ của cô: “Chồng, em nhận ra là anh rất hợp làm ông bố bỉm sữa!”
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa thật sự biến Hạc Cảnh Thần thành một ông bố bỉm sữa như lời cô nói. Mà không phải là một ông bố bỉm sữa bình thường. Phải gọi là một ông bố bỉm sữa đa năng!
Buổi sáng trước khi đi làm, Hạc Cảnh Thần vẫn để cô ngủ ngon trên giường. Hai đứa nhỏ buổi tối ngủ cùng hắn và cô. Phải thay tã đàng hoàng cho cả hai đứa, đặt mấy đứa vào sát người mẹ để lúc cần cho bú được dễ hơn. Còn tự mình đuông sữa trước, dặn Mạch Cẩm nếu ba người họ dậy thì thay hắn giúp cô cho con uống sữa.
Cũng không quên tính cách sau sinh của Nguyệt Độc Thất trở nên thất thường, rất dễ bị rơi vào vòng xoáy của các loại suy nghĩ tiêu cực. Hắn tự mình nấu đồ ăn sáng cho cô, hì gục cả buổi trời. Chỉ vì đồ ăn hắn nấu là thứ cô thích ăn nhất trên đời.
Cái dáng vẻ gia đình này thật khiến người ngoài phải móc mắc ra dí sát vào nhìn cho rõ. Bộ mặt ở nhà của một tổng tài uy nghiêm, lãnh đạm trên thương trường còn có thể dịu dàng đến mức đó.
Xong xuôi, chắc chắn mọi việc hắn mới lên đường đến công ty.
Nguyệt Độc Thất nghe thấy tiếng xe hơi của hắn vang lên rồi xa dần mới lồm cồm ngồi dậy. Nhìn hai đứa con đáng yêu đang ngủ say sưa với cái tã quần đã được thay mới, cô khẽ bật cười.
Hai đứa trẻ nhà Hạc Cảnh Thần và Nguyệt Độc Thất này, đứa lớn làm anh tên Hạc Đông Quân, đứa nhỏ là bé gái tên Hạc Nguyệt Hỷ, giống với ước nguyện trước đây của Nguyệt Độc Thất vì Hạc Nguyệt Hỷ là đứa trẻ bị chấn động thai khi cô gặp chuyện bắt cóc trong nhà kho.
Hạc Đông Quân mặc dù là con trai nhưng tính tình khá điềm đạm, không quậy phá như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, có vẻ rất giống cha nhưng gương mặt lại thiên phần giống mẹ.
Hạc Nguyệt Hỷ thì ngược lại, bé con này khá nghịch, đôi khi trong lúc ti mẹ còn cắn luôn cả vào nhị hoa hồng nhạt của mẹ làm mẹ đau muốn khóc ròng và bị bố tét mông.
Hai đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, lại rất được ông bà nhà yêu quý. Mỗi khi Nguyệt Độc Thất bận rộn mà hắn không ở nhà đều sẽ do ông bà nội hoặc bà ngoại trông nom.
Ngày sinh thần tròn hai năm tuổi của Đông Quân và Nguyệt Hỷ mời rất nhiều người tới. Bao gồm cô bạn thân nhí nhảnh của Nguyệt Độc Thất là Tiệp Như, đi theo có cả Võ Tinh Huy, Hạ Trạch. Đáng chú ý là hai nhân vật như Nghiêm Lăng và Tống Dĩ An cũng xuất hiện.
Bọn họ tặng rất nhiều đồ chơi đẹp cho hai đứa nhỏ, còn chúc cho hai đứa nhiều câu từ may mắn.
Tiệc kết có phần mở quà, vợ chồng cô để hai đứa tuỳ ý tháo gỡ, quậy phá.
Hạc Nguyệt Hỷ năng động, cô bé bóc quà rất chi là mạnh bạo. Gói quá rách nát thành những vụn nhỏ li ti cứ tưởng là bị mèo cào. Còn Hạc Đông Quân chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn em gái. Vì em gái cậu nhóc là nhóc tì nóng tính, trừ khi nhóc tì đưa cho cậu cậu mới dám lấy.
Hạc Nguyệt Hỷ trông thì cá tính thế thôi nhưng cứ món nào lấy xong cũng vứt hết qua cho anh hai, không tranh món gì.
Cô bé bóc món đầu tiên là một con gấu bông, ban đầu khá thích thú quay sang nói với anh hai: “Ai! Ai! Ai nhìn bè!” Có nghĩa là “Hai! Anh hai nhìn nè!”
Hạc Đông Quân gật đầu đón lấy con gấu bông màu nâu cà phê của Tiệp Như tặng, lại nhìn em gái bóc quà tiếp.
Món thứ hai là một con rô-bốt. Trông khá lạ lẫm với Hạc Nguyệt Hỷ, bé con sung sướng nhảy đành đạch xong cũng vứt qua cho anh hai nốt: “Ai! Ai! Vui vui nè!”
Cả Hạc Đông Quân và Hạc Nguyệt Hỷ đều đã biết nói, chỉ là tốc độ nói của bé trai nhanh hơn và Hạc Nguyệt Hỷ thì vẫn còn nói đôi khi chưa rõ chữ.
Cô nhóc đập hộp quà thứ ba, rồi lại thứ tư,.. nhưng khi bóc xong hết, nhìn lại dưới chân mình đều không thấy mình có món nào mà toàn dồn hết cho Hạc Đông Quân thì khóc bù lu bù loa theo bản tính một đứa trẻ.
“Oaa! Ai lấy ết ồ ủa con rồi!!”
Nhìn cảnh tượng ngây ngô này mà người lớn đều phải phì cười bất lực. Nguyệt Độc Thất chạy đến xoa đầu con gái, hôn lên chiếc trán nhỏ của con, dịu dàng: “Tiểu Hỷ ngoan, không ai lấy đồ chơi của con đâu. Đồ ở bên kia, nếu con muốn đều có thể lấy chơi mà?”
Hạc Nguyệt Hỷ được mẹ dỗ dành thì nín khóc ngay, nhưng cô bé chẳng thèm bận tâm đến đống đồ chơi đó nữa, trực tiếp ăn vạ với mẹ để mẹ bồng bế.
Đến tối, Nguyệt Độc Thất phải lần lượt cho từng đứa nhỏ bú sữa rồi ru ngủ. Cô đặt con nằm giữa, thấy hai đứa đã say giấc nồng mới an tâm nghỉ ngơi.
Chợt, cô giật mình nhìn lại, Hạc Cảnh Thần vẫn còn ngồi trên giường, gương mặt đâm chiêu, trầm tư đến lạ.
Cô nghiêng đầu, “Anh không ngủ à?”
“Em ngủ trước đi.” Hắn gọn gẽ đáp.
Cô nhún vai, bất lực thôi thì để hắn muốn làm gì thì làm. Cả ngày tổ chức sinh nhật cho các con đã khiến toàn thân cô mệt lả.
Nhưng lưng Nguyệt Độc Thất chỉ vừa dính với đệm êm được năm phút đã cảm nhận có một bàn tay to lớn đan qua eo mình.
Hơi thở đều đều quen thuộc của Hạc Cảnh Thần truyền tới gáy cô khiến nó nhột vô cùng. Đỏ mặt, cô quay lưng lại nhìn hắn: “Sao anh ở đây? Các con đâu?”
Hai mắt hắn nhắm nghiền, giọng trầm trầm vang lên: “Tụi nhỏ ngủ rất ngon. Anh muốn ngủ với em.”
Cô nhướng mày, “Lỡ đâu đêm khuya tụi nhỏ đòi bú?”
“Kệ đi. Chính vì cứ tật đòi bú mà anh không được ngửi mùi vợ đấy! Hơn nữa, hai tuổi rồi, bỏ bú được rồi, mai anh sẽ cho người đến bỏ bú Tiểu Hỷ.” Hắn thẳng thừng đáp.
Có vẻ hắn đã uất ức lâu lắm. Hạc Đông Quân đã ngưng bú sữa mẹ từ trước nhưng Hạc Nguyệt Hỷ thì vẫn chưa bỏ được. Nguyệt Độc Thất lại cưng chiều con gái, dẫn đến hại ông bố mỗi tối đều nghiến răng trước khi chợp mắt.
“Anh ác quá! Con gái giận anh đấy!” Cô bĩu môi, hù doạ.
“Để nó giận! Mới bây lớn đòi giận bố nó à?” Hạc Cảnh Thần lạnh lùng buông một câu.
Cô phì cười. Lại cảm nhận được vòng tay của hắn xiết chặt hơn, hơi thở của hắn cũng gần hơn đôi chút, trầm trầm, nhỏ nhỏ: “Anh yêu em.”
Mi mắt cô rũ rượi, “Em cũng yêu anh, chồng của em!”
Thế là hai vợ chồng họ ôm nhau ngủ đến sáng. Hôm sau bảo bối Nguyệt Hỷ thức dậy sớm hơn mọi ngày vì thiếu hơi mẹ. Cô bé rướn người ngồi lên, cảm thấy có gì không đúng, nhìn qua lại thấy cảnh cha mẹ mình ôm nhau ngủ ngon lành.
Con bé thấy lạ, trong đầu suy nghĩ: “Tối qua mình mới là người ngủ cạnh mẹ mà ta?”
The end.
Hạc Cảnh Thần giang tay ôm cô. Hương thơm từ người hắn phả vào mũi cô, một mùi hương mê hoặc, nam tính mà cô thường hay nhung nhớ.
Mặc kệ đôi vợ chồng đường mật mới gặp lại nhau đã ôm hôn thủ thỉ đôi điều. Tư Đồ Chư Nhị, Hạc Lập Duân và Dư Miên không cắt ngang mạch tình cảm ấy, trực tiếp đi đến chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Trên chiếc giường be bé có bức thành chắn ngang, nhỏ chỉ bằng một cái nôi. Hai tiểu sơ sinh với làn da trắng nõn nà thừa hưởng từ Nguyệt Độc Thất và sóng mũi cao thẳng từ Hạc Cảnh Thần đang nằm im bên trong. Đôi mắt hai đứa vẫn còn nhắm tịt lại, môi của bé gái thì hơi he hé chúm chím, còn bé trai bên cạnh lại có vẻ khá nghiêm túc.
Lão gia Hạc Lập Duân mới gặp cháu đã không tiếc lời muốn thốt lên tiếng khen ngợi. Con cái nhà ai mà cưng thế không biết! Tuy nhiên, ngay sau đó cánh tay Tư Đồ Chư Nhị đã bịt miệng ông lại. Bà đưa một ngón tay lên môi: “Suỵt! Hai đứa nhỏ đang ngủ, đừng làm chúng thức giấc!”
Dặn dò xong, bà buông tay ông ra. Nhìn mấy đứa cháu mà lòng bà rạo rực, mới ngày nào bà còn chăm bẵm Hạc Cảnh Thần chập chững đọc sách mà giờ đây bà đã được làm bà nội rồi.
Dư Miên cũng hạnh phúc không kém, trên khoé mi đã xuất hiện những giọt nước thấp thoáng.
Nguyệt Độc Thất đẩy đầu Hạc Cảnh Thần lên, cô hất nhẹ mặt về phía bên phải: “Anh mau qua xem tụi nhỏ đi, kẻo không người ta lại gọi anh là ông bố vô tình!”
Hắn nghe không lọt lỗ tai, nhéo nhéo chiếc mũi của cô, “Em lắm chuyện quá, vợ!” Còn không phải do hắn quá nhớ thương và lo lắng cho cô nên mới quên mất mình đã lên chức cha rồi à?
Bước chân của Hạc Cảnh Thần dịch chuyển sang chiếc giường bên cạnh. Lần đầu tiên được nhìn thấy con mình sau chín tháng mười ngày vợ mang bầu vất vã, hắn mừng rỡ ra mặt. Nếu không phải vì hai tiểu tinh linh kia đang ngủ thì hắn đã không kiềm lòng được bế lên tay rồi.
Giống như nghe thấu tiếng lòng của cha. Cô nhóc sơ sinh được mặc bộ đồ hồng có dấu hiệu nhúc nhích. Chiếc miệng nhỏ nhắn còn không ngừng kêu lên: “Oe.. oe!”
Chẳng biết lớn lên sẽ thế nào chứ tay chân cô bé nhỏ này cũng không yên vị. Mắt mở một cách khó khăn, tay chân lại khều khều búa xua, đụng mấy phát vào cậu nhỏ anh bên cạnh.
Có vẻ thằng nhỏ tinh thần khỏe khoắn hơn, mới bị quậy mấy cái đã chậm rãi mở mắt nhìn ánh sáng. Gương mặt cũng có phần nhăn lại rõ rệt như muốn nói: “Ai đó ngăn cái đứa bên cạnh lại đi!”
Song kế đến, cậu nhóc đã khó chịu oà khóc nức nở, vung tay múa chân không kém cô em. Cả nhà bật cười thích thú. Hạc Cảnh Thần vươn tay ra bế cậu nhóc sơ sinh lên, vừa dỗ dành vừa xoa xoa tấm lưng bé bé.
Chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn bế con nít mới đẻ, nhưng nhìn hành động vô cùng thành thục và dịu dàng của hắn khiến Nguyệt Độc Thất trầm trồ.
Thấy cô cứ đơ mắt chằm chằm vào mình, còn nở một nụ cười khoái chí, hắn nhướng mày: “Em cười gì vậy?”
Nguyệt Độc Thất chột dạ che miệng, cũng không giấu nổi ý cười qua đuôi mắt cong nhẹ của cô: “Chồng, em nhận ra là anh rất hợp làm ông bố bỉm sữa!”
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa thật sự biến Hạc Cảnh Thần thành một ông bố bỉm sữa như lời cô nói. Mà không phải là một ông bố bỉm sữa bình thường. Phải gọi là một ông bố bỉm sữa đa năng!
Buổi sáng trước khi đi làm, Hạc Cảnh Thần vẫn để cô ngủ ngon trên giường. Hai đứa nhỏ buổi tối ngủ cùng hắn và cô. Phải thay tã đàng hoàng cho cả hai đứa, đặt mấy đứa vào sát người mẹ để lúc cần cho bú được dễ hơn. Còn tự mình đuông sữa trước, dặn Mạch Cẩm nếu ba người họ dậy thì thay hắn giúp cô cho con uống sữa.
Cũng không quên tính cách sau sinh của Nguyệt Độc Thất trở nên thất thường, rất dễ bị rơi vào vòng xoáy của các loại suy nghĩ tiêu cực. Hắn tự mình nấu đồ ăn sáng cho cô, hì gục cả buổi trời. Chỉ vì đồ ăn hắn nấu là thứ cô thích ăn nhất trên đời.
Cái dáng vẻ gia đình này thật khiến người ngoài phải móc mắc ra dí sát vào nhìn cho rõ. Bộ mặt ở nhà của một tổng tài uy nghiêm, lãnh đạm trên thương trường còn có thể dịu dàng đến mức đó.
Xong xuôi, chắc chắn mọi việc hắn mới lên đường đến công ty.
Nguyệt Độc Thất nghe thấy tiếng xe hơi của hắn vang lên rồi xa dần mới lồm cồm ngồi dậy. Nhìn hai đứa con đáng yêu đang ngủ say sưa với cái tã quần đã được thay mới, cô khẽ bật cười.
Hai đứa trẻ nhà Hạc Cảnh Thần và Nguyệt Độc Thất này, đứa lớn làm anh tên Hạc Đông Quân, đứa nhỏ là bé gái tên Hạc Nguyệt Hỷ, giống với ước nguyện trước đây của Nguyệt Độc Thất vì Hạc Nguyệt Hỷ là đứa trẻ bị chấn động thai khi cô gặp chuyện bắt cóc trong nhà kho.
Hạc Đông Quân mặc dù là con trai nhưng tính tình khá điềm đạm, không quậy phá như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, có vẻ rất giống cha nhưng gương mặt lại thiên phần giống mẹ.
Hạc Nguyệt Hỷ thì ngược lại, bé con này khá nghịch, đôi khi trong lúc ti mẹ còn cắn luôn cả vào nhị hoa hồng nhạt của mẹ làm mẹ đau muốn khóc ròng và bị bố tét mông.
Hai đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, lại rất được ông bà nhà yêu quý. Mỗi khi Nguyệt Độc Thất bận rộn mà hắn không ở nhà đều sẽ do ông bà nội hoặc bà ngoại trông nom.
Ngày sinh thần tròn hai năm tuổi của Đông Quân và Nguyệt Hỷ mời rất nhiều người tới. Bao gồm cô bạn thân nhí nhảnh của Nguyệt Độc Thất là Tiệp Như, đi theo có cả Võ Tinh Huy, Hạ Trạch. Đáng chú ý là hai nhân vật như Nghiêm Lăng và Tống Dĩ An cũng xuất hiện.
Bọn họ tặng rất nhiều đồ chơi đẹp cho hai đứa nhỏ, còn chúc cho hai đứa nhiều câu từ may mắn.
Tiệc kết có phần mở quà, vợ chồng cô để hai đứa tuỳ ý tháo gỡ, quậy phá.
Hạc Nguyệt Hỷ năng động, cô bé bóc quà rất chi là mạnh bạo. Gói quá rách nát thành những vụn nhỏ li ti cứ tưởng là bị mèo cào. Còn Hạc Đông Quân chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn em gái. Vì em gái cậu nhóc là nhóc tì nóng tính, trừ khi nhóc tì đưa cho cậu cậu mới dám lấy.
Hạc Nguyệt Hỷ trông thì cá tính thế thôi nhưng cứ món nào lấy xong cũng vứt hết qua cho anh hai, không tranh món gì.
Cô bé bóc món đầu tiên là một con gấu bông, ban đầu khá thích thú quay sang nói với anh hai: “Ai! Ai! Ai nhìn bè!” Có nghĩa là “Hai! Anh hai nhìn nè!”
Hạc Đông Quân gật đầu đón lấy con gấu bông màu nâu cà phê của Tiệp Như tặng, lại nhìn em gái bóc quà tiếp.
Món thứ hai là một con rô-bốt. Trông khá lạ lẫm với Hạc Nguyệt Hỷ, bé con sung sướng nhảy đành đạch xong cũng vứt qua cho anh hai nốt: “Ai! Ai! Vui vui nè!”
Cả Hạc Đông Quân và Hạc Nguyệt Hỷ đều đã biết nói, chỉ là tốc độ nói của bé trai nhanh hơn và Hạc Nguyệt Hỷ thì vẫn còn nói đôi khi chưa rõ chữ.
Cô nhóc đập hộp quà thứ ba, rồi lại thứ tư,.. nhưng khi bóc xong hết, nhìn lại dưới chân mình đều không thấy mình có món nào mà toàn dồn hết cho Hạc Đông Quân thì khóc bù lu bù loa theo bản tính một đứa trẻ.
“Oaa! Ai lấy ết ồ ủa con rồi!!”
Nhìn cảnh tượng ngây ngô này mà người lớn đều phải phì cười bất lực. Nguyệt Độc Thất chạy đến xoa đầu con gái, hôn lên chiếc trán nhỏ của con, dịu dàng: “Tiểu Hỷ ngoan, không ai lấy đồ chơi của con đâu. Đồ ở bên kia, nếu con muốn đều có thể lấy chơi mà?”
Hạc Nguyệt Hỷ được mẹ dỗ dành thì nín khóc ngay, nhưng cô bé chẳng thèm bận tâm đến đống đồ chơi đó nữa, trực tiếp ăn vạ với mẹ để mẹ bồng bế.
Đến tối, Nguyệt Độc Thất phải lần lượt cho từng đứa nhỏ bú sữa rồi ru ngủ. Cô đặt con nằm giữa, thấy hai đứa đã say giấc nồng mới an tâm nghỉ ngơi.
Chợt, cô giật mình nhìn lại, Hạc Cảnh Thần vẫn còn ngồi trên giường, gương mặt đâm chiêu, trầm tư đến lạ.
Cô nghiêng đầu, “Anh không ngủ à?”
“Em ngủ trước đi.” Hắn gọn gẽ đáp.
Cô nhún vai, bất lực thôi thì để hắn muốn làm gì thì làm. Cả ngày tổ chức sinh nhật cho các con đã khiến toàn thân cô mệt lả.
Nhưng lưng Nguyệt Độc Thất chỉ vừa dính với đệm êm được năm phút đã cảm nhận có một bàn tay to lớn đan qua eo mình.
Hơi thở đều đều quen thuộc của Hạc Cảnh Thần truyền tới gáy cô khiến nó nhột vô cùng. Đỏ mặt, cô quay lưng lại nhìn hắn: “Sao anh ở đây? Các con đâu?”
Hai mắt hắn nhắm nghiền, giọng trầm trầm vang lên: “Tụi nhỏ ngủ rất ngon. Anh muốn ngủ với em.”
Cô nhướng mày, “Lỡ đâu đêm khuya tụi nhỏ đòi bú?”
“Kệ đi. Chính vì cứ tật đòi bú mà anh không được ngửi mùi vợ đấy! Hơn nữa, hai tuổi rồi, bỏ bú được rồi, mai anh sẽ cho người đến bỏ bú Tiểu Hỷ.” Hắn thẳng thừng đáp.
Có vẻ hắn đã uất ức lâu lắm. Hạc Đông Quân đã ngưng bú sữa mẹ từ trước nhưng Hạc Nguyệt Hỷ thì vẫn chưa bỏ được. Nguyệt Độc Thất lại cưng chiều con gái, dẫn đến hại ông bố mỗi tối đều nghiến răng trước khi chợp mắt.
“Anh ác quá! Con gái giận anh đấy!” Cô bĩu môi, hù doạ.
“Để nó giận! Mới bây lớn đòi giận bố nó à?” Hạc Cảnh Thần lạnh lùng buông một câu.
Cô phì cười. Lại cảm nhận được vòng tay của hắn xiết chặt hơn, hơi thở của hắn cũng gần hơn đôi chút, trầm trầm, nhỏ nhỏ: “Anh yêu em.”
Mi mắt cô rũ rượi, “Em cũng yêu anh, chồng của em!”
Thế là hai vợ chồng họ ôm nhau ngủ đến sáng. Hôm sau bảo bối Nguyệt Hỷ thức dậy sớm hơn mọi ngày vì thiếu hơi mẹ. Cô bé rướn người ngồi lên, cảm thấy có gì không đúng, nhìn qua lại thấy cảnh cha mẹ mình ôm nhau ngủ ngon lành.
Con bé thấy lạ, trong đầu suy nghĩ: “Tối qua mình mới là người ngủ cạnh mẹ mà ta?”
The end.