Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Kẻ ra đi, người ở lại
Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Độc Thất đứng ngoài sân đang tiễn biệt Hạc Cảnh Thần đến công ty. Ánh mắt mười phân vẹn mười là nỗi nuối tiếc không muốn cách xa. Hắn mỗi lần nhìn bộ dạng này của cô đều rất buồn cười.
Xoa xoa mái đầu mềm mượt, hắn đặt lên trán cô một nụ hôn rồi lái xe rời đi.
Nguyệt Độc Thất cứ đứng vẫy vẫy tay mãi cho tới lúc chiếc xe khuất bóng mới quay lưng vào nhà.
“Nguyệt Độc Thất!”
Chân còn chưa đụng đến thành cửa, tiếng gọi từ bên ngoài đã níu giữ cô lại. Nguyệt Độc Thất bất ngờ, quay đầu cô thấy Châu Hạo Nhân đã đứng đó, gương mặt vẫn tươi cười như thường ngày, trên tay... còn kèm một bó hoa hồng.
Cô chau mày. Chẳng biết Châu Hạo Nhân đang nghĩ gì. Lẽ nào anh ta thật sự muốn bị chính tay Tư Đồ Chư Nhị cầm chổi phát mông mới chịu thôi?
Thở dài, nhìn Châu Hạo Nhân không có vẻ gì là sẽ bỏ cuộc. Cô từ từ bước đến chiếc cổng vẫn đang bị khoá chặt, cũng không có ý định mở.
“Sao anh còn tới đây nữa?” Cứ hễ lần nhìn Châu Hạo Nhân, cô lại nghĩ đến cái hôm anh ta ôm lấy cô rồi gửi hình qua cho Hạc Cảnh Thần thì tay chân có hơi run.
Châu Hạo Nhân đưa đóa hoa về phía cô, Nguyệt Độc Thất nhìn nó. Hoa rất tươi, màu đỏ đậm lộng lẫy tôn lên hoàn toàn một nét đẹp chân chính của hoa hồng vốn có. Trên từng cánh hoa còn vương lại một vài giọt nước.
“Nguyệt Độc Thất, anh thành tâm đúng là thích em. Nhưng mà, anh biết mình không thể xen vào cuộc sống của hai người được. Dù gì thì tình cảm của hai người đã quá lớn rồi..” Giọng Châu Hạo Nhân nhẹ nhẹ, nghe có phần đượm buồn.
Nguyệt Độc Thất mím môi. Hôm nay anh cũng không gọi cô là Nặc Tiểu Ưu nữa, xem như là đã tôn trọng cô hơn.
“Được, em nhận hoa. Coi như là lời cảm ơn anh.” Nói rồi, cô đưa tay định mở cửa, chợt vọng từ đằng sau hai tiếng ho khẽ khiến cô đứng hình trong giây lát.
“Khụ khụ!” Quay mặt lại nhìn, Hạc Lập Duân đứng bên đài phun nước trong vườn, hình như thấp thoáng sau lưng còn có một cây chổi!
Ông giấu cây chổi sang một bên, chậm rãi tiến đến chỗ cô nhưng nhìn Châu Hạo Nhân rất phức tạp. Ánh mắt ông dịch chuyển từ bông hoa trên tay anh ta rồi lại dời lên mặt Châu Hạo Nhân.
“Cái gì đây? Cậu định làm gì vậy? Cướp dâu hả?” Hạc Lập Duân nhướng mày.
Châu Hạo Nhân gãi đầu tỏ ra bối rối. Nguyệt Độc Thất nhận thấy hành động hôm nay của anh ta rất lạ, có phần nhẹ nhàng, chân thật hơn nhiều.
Kéo kéo vạt áo ông, cô đành giải thích hộ anh: “Cha, Châu Hạo Nhân bảo tới đây muốn xin lỗi chúng ta. Kia là quà tạ lỗi.”
Hạc Lập Duân nhìn cô không nói gì. Ông cũng thương Nguyệt Độc Thất từ nhỏ như con gái ruột, bảo vệ cô như thế này cũng phải.
Ông có đôi phần hoài nghi, “Thật vậy sao? Cậu không phá gia đình chúng tôi nữa?” Hạc Lập Duân hỏi anh.
Châu Hạo Nhân lập tức gật đầu lia lịa, “Vâng, cháu thật sự muốn xin lỗi mọi người, xin lỗi vợ chồng Nguyệt Độc Thất! Cháu không có ý gì khác.”
Ngẫm nghĩ vài ba giây, cuối cùng ông cũng phất tay cho phép: “Mở cửa cho cậu ta đi!”
Dứt câu, đã có hai ba vệ sĩ lập tức chạy đến mở cửa cho Châu Hạo Nhân.
Nhưng rất khó để Hạc Lập Duân tin tưởng toàn phần, ông gãy gãy cầm: “Hai đứa nói gì nói đi, ta sẽ đứng ở đây.”
Châu Hạo Nhân rơi vào thế khó xử nhưng cô lại không quan tâm lắm, gật đầu với anh ta: “Anh muốn tâm sự, cứ tự nhiên.”
Châu Hạo Nhân mỉm cười, đặt đóa hoa hồng vào tay cô, giọng anh khản lại: “Xin lỗi vì trước đây đã làm phiền hai người. Quãng đường sau này hai người nhất định phải hạnh phúc đó.”
Nguyệt Độc Thất nhận đóa hoa trong tay, có chút cảm động. Mặc dù không biết tại sao mà Châu Hạo Nhân lại chuyển ý nhanh như vậy nhưng cô vẫn cảm kích anh.
“Cảm ơn anh, Châu Hạo Nhân.” Cô đáp.
Quà cũng trao rồi, lời cũng chúc xong nhưng Châu Hạo Nhân vẫn mím môi nhìn chăm chăm cô. Nguyệt Độc Thất khó hiểu, cô nghiêng đầu: “Còn điều gì nữa sao?”
Hai tay Châu Hạo Nhân vò lại thành hình nấm đấm, “Nếu như ngay từ đầu anh là người đến trước.. liệu em có chọn anh không?”
Nguyệt Độc Thất bị câu hỏi làm cho bất ngờ, cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh kế tiếp đã hồi âm: “Thật ra, vấn đề không phải là do anh đến trước hay đến sau.. mà ngay từ đầu, Hạc Cảnh Thần đã ở bến đỗ chờ em..”
Tròng mắt Châu Hạo Nhân rung rung, anh cười. Cười vì bản thân mình quá non trẻ, cười vì suy nghĩ của bản thân còn quá nông cạn.
“Anh hiểu rồi. Nhưng, Nguyệt Độc Thất mặc dù không được em chấp nhận tình cảm, anh vẫn có cơ hội làm bạn với em chứ?” Tim Châu Hạo Nhân đập nhanh hơn bình thường.
Tin rằng chỉ cần cô nói có, anh nhất định sẽ làm bạn với cô, âm thầm ủng hộ cô. Tuy nếu cô nói không thể, anh nhất định sẽ biến mất khỏi cuộc sống của Nguyệt Độc Thất, trả lại chốn bình yên vốn dĩ cho cô.
Nguyệt Độc Thất hơi chần chừ, cô cười nhẹ, “Chỉ cần anh vẫn là Châu Hạo Nhân của năm em mười tuổi, chúng ta sẵn sàng làm bạn với nhau.”
Châu Hạo Nhân ngày xưa là một cậu nhóc năng động và đáng yêu. Tuy có đôi phần nghịch ngợm, suy cho cùng cũng chỉ là sự dại khờ của tuổi trẻ.
Châu Hạo Nhân bây giờ không phải không dễ thương, chỉ là cuộc sống và thời gian tha hoá làm anh trở thành một con người tâm cơ, bụng dạ khó lường.
Châu Hạo Nhân nhận ra cô đang ám chỉ đến điều gì, anh gật gật mãn nguyện: “Được, Nguyệt Độc Thất, cảm ơn em!”
Nói lời cuối cùng, Châu Hạo Nhân nhấc bước rời đi. Cánh cổng Hạc gia cũng nhanh chóng đóng lại.
Hạc Lập Duân khoanh tay đứng bên cạnh, lại nhìn đóa hoa hồng đỏ chót kia: “Vậy còn thứ đó? Hạc Cảnh Thần chắc không nổi giận với con chứ?”
Cô bật cười, “Mong cầu cha đừng nói cho anh ấy. Con sẽ nhờ Mạch Cẩm cấm vào lọ hoa.”
Hạc Lập Duân gật đầu, để Nguyệt Độc Thất vào nhà trước, ông lưu mắt nhìn bóng lưng xa xa của Châu Hạo Nhân.
“Thằng bé ra tay rồi.”
Thì thầm, ông nói nhỏ. Ông không thể không nhận ra. Chỉ trong một đêm mà có thể khiến Châu Hạo Nhân buông xuôi tất cả, duy nhất lý do là con trai ông đã hành động.
Nhếch môi cười. Đứa con ông tự mình dạy dỗ, mười phần hết chín là giống ông, khỏi nói cũng biết ông tự hào thế nào. Chỉ là.. qua đôi bàn tay của Tư Đồ Chư Nhị, phần còn lại đã bị bà bác bỏ!
...
Tập tài liệu dày cộm ném thẳng vào người Vị Yến khiến chị ta ngã nhào ra thềm đất. Lực ném quá mạnh, cho thấy người đối diện đang tức giận cỡ nào.
“Nghiêm tổng, anh bình tĩnh đã! Hãy nghe tôi giải thích! Xin anh!” Vị Yến giương mắt nhìn Nghiêm Lăng, sợ hãi tột độ.
Hạc Cảnh Thần quá cao tay, Vị Yến rõ ràng rất khó để nắm thóp. Quanh đi quẩn lại cuối cùng đã bị Nghiêm Lăng phát hiện ra kế hoạch phản bội của mình.
Mặc dù từng phản bội Châu Hạo Nhân nhưng tình thế lúc này hoàn toàn khác. Khi trước là vì chị ta đã chuẩn bị thăng chức làm thư ký giám đốc cho Nghiêm Lăng, còn gì để sợ nữa? Nhưng bấy giờ thì khác, chị ta chưa câu dẫn được Hạc Cảnh Thần đã bị Nghiêm Lăng bắt quả tan trắng trợn.
Không còn chỗ dựa, chẳng còn phương pháp thứ hai cứu trợ. Giấc mơ trở thành phú bà đại nhân của chị ta hiển nhiên theo đó tan thành mây thành khói.
“Cô đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Uổn công thời gian qua tôi tin tưởng cô như vậy, cuối cùng mọi sự tin cẩn chỉ là nuôi ong tay áo!?” Nghiêm Lăng hùng hổ quát.
Nghiêm Lăng tin vào tài năng của Vị Yến, tin vào sức lực của chị ta mới kể cả là nhà hay biệt thự, chỉ cần chị ta muốn là anh đều búng tay cho phép. Với hy vọng Vị Yến sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho mình.
Mộng tưởng cao xa, ba năm đổ lại chị ta đưa anh lên hơn chín tầng mây rồi không thương tiếc tát anh xuống mười tám tầng âm phủ. Không những giận dữ, ngay cả cảm xúc bị tổn thương cũng dồn nén vào một chỗ.
Nghiêm Lăng nhìn người phụ nữ có dung nhan vốn ưu tú, xinh đẹp đang ngồi sõng soài dưới đất. Cất giọng bất lực: “Người đâu, mang cô ta đi đi! Từ nay về sau tôi không muốn thấy mặt cô ta nữa! Nhà cửa tịch thu, chặng hết con đường lập nghiệp của Vị Yến!”
Vị Yến nghe vế cuối thì trợn ngược mắt, chị ta cũng không ngờ anh lại trừng phạt mình không nương tay như vậy.
Chị ta loạng choạng bị hai cảnh vệ lôi đứng lên rồi kéo đi. Suốt từ quãng đường ra đến cửa không ngừng quay đầu nhìn Nghiêm Lăng.
Hốc mắt Nghiêm Lăng lạnh lẽo, dường như vào những giây phút từ biệt, Vị Yến còn cảm thấy có một xúc cảm kì lạ đọng trên ánh mắt Nghiêm Lăng.
Tiếc thay cả đời này của chị, ngoài tiền bạc và quyền thế, chị ta chẳng còn biết để tâm đến điều gì nữa.
Thứ Nghiêm Lăng hối hận nhất không phải là đã nuôi một con gián điệp suốt ba năm ròng. Mà thứ Nghiêm Lăng hối hận nhất chính là đã tin tưởng sai người, trao tình cảm chân thật của mình cho kẻ một lần cũng không ngoái đầu quan tâm đến anh.
“Vị Yến, đừng để tôi gặp lại em..”
“Nghiêm Lăng, em ân hận rồi..” Nào ngờ, đó sẽ là câu nói mà Vị Yến dành cho anh, vài năm sau..
Xoa xoa mái đầu mềm mượt, hắn đặt lên trán cô một nụ hôn rồi lái xe rời đi.
Nguyệt Độc Thất cứ đứng vẫy vẫy tay mãi cho tới lúc chiếc xe khuất bóng mới quay lưng vào nhà.
“Nguyệt Độc Thất!”
Chân còn chưa đụng đến thành cửa, tiếng gọi từ bên ngoài đã níu giữ cô lại. Nguyệt Độc Thất bất ngờ, quay đầu cô thấy Châu Hạo Nhân đã đứng đó, gương mặt vẫn tươi cười như thường ngày, trên tay... còn kèm một bó hoa hồng.
Cô chau mày. Chẳng biết Châu Hạo Nhân đang nghĩ gì. Lẽ nào anh ta thật sự muốn bị chính tay Tư Đồ Chư Nhị cầm chổi phát mông mới chịu thôi?
Thở dài, nhìn Châu Hạo Nhân không có vẻ gì là sẽ bỏ cuộc. Cô từ từ bước đến chiếc cổng vẫn đang bị khoá chặt, cũng không có ý định mở.
“Sao anh còn tới đây nữa?” Cứ hễ lần nhìn Châu Hạo Nhân, cô lại nghĩ đến cái hôm anh ta ôm lấy cô rồi gửi hình qua cho Hạc Cảnh Thần thì tay chân có hơi run.
Châu Hạo Nhân đưa đóa hoa về phía cô, Nguyệt Độc Thất nhìn nó. Hoa rất tươi, màu đỏ đậm lộng lẫy tôn lên hoàn toàn một nét đẹp chân chính của hoa hồng vốn có. Trên từng cánh hoa còn vương lại một vài giọt nước.
“Nguyệt Độc Thất, anh thành tâm đúng là thích em. Nhưng mà, anh biết mình không thể xen vào cuộc sống của hai người được. Dù gì thì tình cảm của hai người đã quá lớn rồi..” Giọng Châu Hạo Nhân nhẹ nhẹ, nghe có phần đượm buồn.
Nguyệt Độc Thất mím môi. Hôm nay anh cũng không gọi cô là Nặc Tiểu Ưu nữa, xem như là đã tôn trọng cô hơn.
“Được, em nhận hoa. Coi như là lời cảm ơn anh.” Nói rồi, cô đưa tay định mở cửa, chợt vọng từ đằng sau hai tiếng ho khẽ khiến cô đứng hình trong giây lát.
“Khụ khụ!” Quay mặt lại nhìn, Hạc Lập Duân đứng bên đài phun nước trong vườn, hình như thấp thoáng sau lưng còn có một cây chổi!
Ông giấu cây chổi sang một bên, chậm rãi tiến đến chỗ cô nhưng nhìn Châu Hạo Nhân rất phức tạp. Ánh mắt ông dịch chuyển từ bông hoa trên tay anh ta rồi lại dời lên mặt Châu Hạo Nhân.
“Cái gì đây? Cậu định làm gì vậy? Cướp dâu hả?” Hạc Lập Duân nhướng mày.
Châu Hạo Nhân gãi đầu tỏ ra bối rối. Nguyệt Độc Thất nhận thấy hành động hôm nay của anh ta rất lạ, có phần nhẹ nhàng, chân thật hơn nhiều.
Kéo kéo vạt áo ông, cô đành giải thích hộ anh: “Cha, Châu Hạo Nhân bảo tới đây muốn xin lỗi chúng ta. Kia là quà tạ lỗi.”
Hạc Lập Duân nhìn cô không nói gì. Ông cũng thương Nguyệt Độc Thất từ nhỏ như con gái ruột, bảo vệ cô như thế này cũng phải.
Ông có đôi phần hoài nghi, “Thật vậy sao? Cậu không phá gia đình chúng tôi nữa?” Hạc Lập Duân hỏi anh.
Châu Hạo Nhân lập tức gật đầu lia lịa, “Vâng, cháu thật sự muốn xin lỗi mọi người, xin lỗi vợ chồng Nguyệt Độc Thất! Cháu không có ý gì khác.”
Ngẫm nghĩ vài ba giây, cuối cùng ông cũng phất tay cho phép: “Mở cửa cho cậu ta đi!”
Dứt câu, đã có hai ba vệ sĩ lập tức chạy đến mở cửa cho Châu Hạo Nhân.
Nhưng rất khó để Hạc Lập Duân tin tưởng toàn phần, ông gãy gãy cầm: “Hai đứa nói gì nói đi, ta sẽ đứng ở đây.”
Châu Hạo Nhân rơi vào thế khó xử nhưng cô lại không quan tâm lắm, gật đầu với anh ta: “Anh muốn tâm sự, cứ tự nhiên.”
Châu Hạo Nhân mỉm cười, đặt đóa hoa hồng vào tay cô, giọng anh khản lại: “Xin lỗi vì trước đây đã làm phiền hai người. Quãng đường sau này hai người nhất định phải hạnh phúc đó.”
Nguyệt Độc Thất nhận đóa hoa trong tay, có chút cảm động. Mặc dù không biết tại sao mà Châu Hạo Nhân lại chuyển ý nhanh như vậy nhưng cô vẫn cảm kích anh.
“Cảm ơn anh, Châu Hạo Nhân.” Cô đáp.
Quà cũng trao rồi, lời cũng chúc xong nhưng Châu Hạo Nhân vẫn mím môi nhìn chăm chăm cô. Nguyệt Độc Thất khó hiểu, cô nghiêng đầu: “Còn điều gì nữa sao?”
Hai tay Châu Hạo Nhân vò lại thành hình nấm đấm, “Nếu như ngay từ đầu anh là người đến trước.. liệu em có chọn anh không?”
Nguyệt Độc Thất bị câu hỏi làm cho bất ngờ, cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh kế tiếp đã hồi âm: “Thật ra, vấn đề không phải là do anh đến trước hay đến sau.. mà ngay từ đầu, Hạc Cảnh Thần đã ở bến đỗ chờ em..”
Tròng mắt Châu Hạo Nhân rung rung, anh cười. Cười vì bản thân mình quá non trẻ, cười vì suy nghĩ của bản thân còn quá nông cạn.
“Anh hiểu rồi. Nhưng, Nguyệt Độc Thất mặc dù không được em chấp nhận tình cảm, anh vẫn có cơ hội làm bạn với em chứ?” Tim Châu Hạo Nhân đập nhanh hơn bình thường.
Tin rằng chỉ cần cô nói có, anh nhất định sẽ làm bạn với cô, âm thầm ủng hộ cô. Tuy nếu cô nói không thể, anh nhất định sẽ biến mất khỏi cuộc sống của Nguyệt Độc Thất, trả lại chốn bình yên vốn dĩ cho cô.
Nguyệt Độc Thất hơi chần chừ, cô cười nhẹ, “Chỉ cần anh vẫn là Châu Hạo Nhân của năm em mười tuổi, chúng ta sẵn sàng làm bạn với nhau.”
Châu Hạo Nhân ngày xưa là một cậu nhóc năng động và đáng yêu. Tuy có đôi phần nghịch ngợm, suy cho cùng cũng chỉ là sự dại khờ của tuổi trẻ.
Châu Hạo Nhân bây giờ không phải không dễ thương, chỉ là cuộc sống và thời gian tha hoá làm anh trở thành một con người tâm cơ, bụng dạ khó lường.
Châu Hạo Nhân nhận ra cô đang ám chỉ đến điều gì, anh gật gật mãn nguyện: “Được, Nguyệt Độc Thất, cảm ơn em!”
Nói lời cuối cùng, Châu Hạo Nhân nhấc bước rời đi. Cánh cổng Hạc gia cũng nhanh chóng đóng lại.
Hạc Lập Duân khoanh tay đứng bên cạnh, lại nhìn đóa hoa hồng đỏ chót kia: “Vậy còn thứ đó? Hạc Cảnh Thần chắc không nổi giận với con chứ?”
Cô bật cười, “Mong cầu cha đừng nói cho anh ấy. Con sẽ nhờ Mạch Cẩm cấm vào lọ hoa.”
Hạc Lập Duân gật đầu, để Nguyệt Độc Thất vào nhà trước, ông lưu mắt nhìn bóng lưng xa xa của Châu Hạo Nhân.
“Thằng bé ra tay rồi.”
Thì thầm, ông nói nhỏ. Ông không thể không nhận ra. Chỉ trong một đêm mà có thể khiến Châu Hạo Nhân buông xuôi tất cả, duy nhất lý do là con trai ông đã hành động.
Nhếch môi cười. Đứa con ông tự mình dạy dỗ, mười phần hết chín là giống ông, khỏi nói cũng biết ông tự hào thế nào. Chỉ là.. qua đôi bàn tay của Tư Đồ Chư Nhị, phần còn lại đã bị bà bác bỏ!
...
Tập tài liệu dày cộm ném thẳng vào người Vị Yến khiến chị ta ngã nhào ra thềm đất. Lực ném quá mạnh, cho thấy người đối diện đang tức giận cỡ nào.
“Nghiêm tổng, anh bình tĩnh đã! Hãy nghe tôi giải thích! Xin anh!” Vị Yến giương mắt nhìn Nghiêm Lăng, sợ hãi tột độ.
Hạc Cảnh Thần quá cao tay, Vị Yến rõ ràng rất khó để nắm thóp. Quanh đi quẩn lại cuối cùng đã bị Nghiêm Lăng phát hiện ra kế hoạch phản bội của mình.
Mặc dù từng phản bội Châu Hạo Nhân nhưng tình thế lúc này hoàn toàn khác. Khi trước là vì chị ta đã chuẩn bị thăng chức làm thư ký giám đốc cho Nghiêm Lăng, còn gì để sợ nữa? Nhưng bấy giờ thì khác, chị ta chưa câu dẫn được Hạc Cảnh Thần đã bị Nghiêm Lăng bắt quả tan trắng trợn.
Không còn chỗ dựa, chẳng còn phương pháp thứ hai cứu trợ. Giấc mơ trở thành phú bà đại nhân của chị ta hiển nhiên theo đó tan thành mây thành khói.
“Cô đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Uổn công thời gian qua tôi tin tưởng cô như vậy, cuối cùng mọi sự tin cẩn chỉ là nuôi ong tay áo!?” Nghiêm Lăng hùng hổ quát.
Nghiêm Lăng tin vào tài năng của Vị Yến, tin vào sức lực của chị ta mới kể cả là nhà hay biệt thự, chỉ cần chị ta muốn là anh đều búng tay cho phép. Với hy vọng Vị Yến sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho mình.
Mộng tưởng cao xa, ba năm đổ lại chị ta đưa anh lên hơn chín tầng mây rồi không thương tiếc tát anh xuống mười tám tầng âm phủ. Không những giận dữ, ngay cả cảm xúc bị tổn thương cũng dồn nén vào một chỗ.
Nghiêm Lăng nhìn người phụ nữ có dung nhan vốn ưu tú, xinh đẹp đang ngồi sõng soài dưới đất. Cất giọng bất lực: “Người đâu, mang cô ta đi đi! Từ nay về sau tôi không muốn thấy mặt cô ta nữa! Nhà cửa tịch thu, chặng hết con đường lập nghiệp của Vị Yến!”
Vị Yến nghe vế cuối thì trợn ngược mắt, chị ta cũng không ngờ anh lại trừng phạt mình không nương tay như vậy.
Chị ta loạng choạng bị hai cảnh vệ lôi đứng lên rồi kéo đi. Suốt từ quãng đường ra đến cửa không ngừng quay đầu nhìn Nghiêm Lăng.
Hốc mắt Nghiêm Lăng lạnh lẽo, dường như vào những giây phút từ biệt, Vị Yến còn cảm thấy có một xúc cảm kì lạ đọng trên ánh mắt Nghiêm Lăng.
Tiếc thay cả đời này của chị, ngoài tiền bạc và quyền thế, chị ta chẳng còn biết để tâm đến điều gì nữa.
Thứ Nghiêm Lăng hối hận nhất không phải là đã nuôi một con gián điệp suốt ba năm ròng. Mà thứ Nghiêm Lăng hối hận nhất chính là đã tin tưởng sai người, trao tình cảm chân thật của mình cho kẻ một lần cũng không ngoái đầu quan tâm đến anh.
“Vị Yến, đừng để tôi gặp lại em..”
“Nghiêm Lăng, em ân hận rồi..” Nào ngờ, đó sẽ là câu nói mà Vị Yến dành cho anh, vài năm sau..