Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Hận
Xung quanh căn phòng bệnh lúc này như chứa một thứ cảm xúc lạ kì nhưng ngột ngạt, đủ để có thể xé rách tâm can của một người.
Nguyệt Độc Thất hiển nhiên tin những lời Hạc Cảnh Thần nói. Không cần xét nghiệm dong dài, chỉ dựa vào những chi tiết Dư Miên đưa ra, nếu không phải là cô tự mình phủ nhận thì còn sai ở chỗ nào được?
Nguyệt Độc Thất thật sự chờ đợi, chờ đến khi kết quả này được đưa ra, ông ta, Nặc vân Quang ông ấy sẽ nói gì với cô đây?
Cuộc xét nghiệm ADN này cũng diễn ra khá nhanh, cả dàn người ngồi chờ một lát đã cho ra kết quả cuối cùng.
Lúc vị bác sĩ kia trở lại phòng bệnh của Nguyệt Độc Thất, trên tay còn cầm theo một tập giấy, trên tập giấy có đề dòng chữ “Xét nghiệm ADN”. Cả không gian như nín thở đi trước giây phút vị bác sĩ kia cẩn trọng đưa tập tài liệu cho Dư Miên.
Tất nhiên Dư Miên sẽ là người muốn coi đầu tiên. Bà và con gái đã xa cách cả chục năm rồi.
Đôi bàn tay rút tờ giấy lớn từ trong chiếc bì xét nghiệm của Dư Miên run run. Trong lòng bà vào thời điểm đó đã tuyên thề rằng, nếu Nguyệt Độc Thất không phải con gái bà, từ nay về sau không ai có thể là con gái bà nữa. Đồng nghĩa với việc Dư Miên sẽ thừa nhận Nặc Tiểu Ưu năm đó đã tử nạn.
Khi Dư Miên để chiếc vỏ bì đựng giấy xét nghiệm qua một bên, bà cầm tờ giấy trắng chẳng khác nào giấy báo tử kia, đọc rất kĩ, rất chậm rãi từng chữ một như sợ sẽ bỏ sót một dữ kiện quan trọng nào đó.
Tựa đề được in đậm nổi bật hiện lên trước mắt Dư Miên, “Phiếu kết quả phân tích ADN”. Dời mắt dịch xuống dưới, bên dưới là một vài thông tin của Nguyệt Độc Thất và Nặc Vân Quang.
Lại từ từ bà liếc mắt xuống thêm một chút đến dòng kết luận. Dòng chữ cũng được tự nhiên in đậm lên, nổi bần bật trước mắt Dư Miên: “CÓ quan hệ huyết thống: Cha - con.”
Trái tim đang đập loạn của Dư Miên như bị lệch đi một nhịp. Đôi môi của bà bất giác cong lên thành một đường vòng cung hoàn hảo. Mi mắt bà xuất hiện một giọt nước trong veo, rơi nhẹ nhàng xuống đôi má ửng hồng lên của Dư Miên.
Chính xác là cảm giác hạnh phúc khôn xiết!
Nặc Vân Quang nhìn biểu cảm kia mà mồ hôi tứa đấy vầng trán của ông. Ông chậm rãi đi tới, cầm lấy tờ giấy mà Dư Miên đưa cho, đôi mắt đi trên từng con chữ nhỏ, đọc đến dòng kết luận khiến đôi tay ông run lên cầm cập.
Nguyệt Độc Thất và Hạc Cảnh Thần nhìn thôi cũng đoán được kết quả bên trong tờ giấy đó ra sao. Nhưng cô chẳng thèm bận tâm đến, vì ngay lúc này trong đầu cô toàn là suy nghĩ: đến cuối cùng thì cha ruột cô lại vừa muốn giết cô ư?
Nguyệt Độc Thất cắn nhẹ môi, cô nắm chặt lấy gấu áo của Hạc Cảnh Thần. Hắn lại ân cần vòng tay ôm trọn lấy cô.
Tống Y Du từ nãy đến bây giờ chẳng ai thèm để ý. Nhưng thực tế là cô ta đã sợ đến trắng bệch người rồi.
“Tại sao? Tại sao đến cuối cùng tôi luôn thua cuộc?” Tống Y Du khẽ thì thầm với bản thân mình. Nhưng cô ta quyết không cam chịu, cô ta không muốn thua cuộc trước bất cứ ai cả!
Nặc Vân Quang run đến độ rớt cả tờ giấy xét nghiệm xuống đất. Tống Y Du và Châu Hạo Nhân vừa hay có thể đọc thoáng qua con chữ kết luận.
Châu Hạo Nhân hai mắt trợn tròn không thể tin được. Nguyệt Độc Thất thật sự là Nặc Tiểu Ưu, còn Nặc Tiểu Ưu chính là Nguyệt Độc Thất?!
Anh ta quay mặt nhìn cô, vừa hay bắt trọn khung cảnh hắn và cô ôm lấy nhau ngọt ngào.
Châu Hạo Nhân cười khẩy chính bản thân mình. Người trước mặt là Nặc Tiểu Ưu, vậy mà bao lâu nay, nhìn thấy Nguyệt Độc Thất trong các bữa tiệc, một chút anh ta cũng không nghĩ đến cô? Phải cho tới lúc có người nhắc đến, anh ta mới ngỡ ngàng rằng, cô bé xinh xắn năm xưa và cô gái đẹp tựa mỹ nữ này giống hệt nhau!
Hạc Cảnh Thần cảm nhận được ánh mắt chăm chú mà Châu Hạo Nhân nhìn cô. Hắn nhíu mày, quay sang, mắt chạm mắt với Châu Hạo Nhân. Hắn nhếch môi.
Đó chính là lý do mà dù có là ngày trước hay bây giờ thì Nguyệt Độc Thất luôn chọn hắn, Hạc Cảnh Thần. Chứ không phải là anh!
Từ cái nhìn đầu tiên đủ để Hạc Cảnh Thần nhận ra cô là ai. Sau mấy chục năm trong tâm trí hắn vẫn chỉ là cô bé đó. Còn Châu Hạo Nhân? Anh ta từng mặt dày khiêu khích Hạc Cảnh Thần rằng mình sẽ làm tình địch của hắn. Vậy mà khi cô mất tích, hay khi cô trùng hợp xuất hiện lại trước mắt anh ta, Châu Hạo Nhân vẫn hướng tim vào nơi khác.
Dư Miên chẳng quan tâm đến điều gì cả. Bà cuối cùng cũng nhấc chân đi tới bên giường của Nguyệt Độc Thất.
Rất ôn nhu đưa tay về phía cô. Nguyệt Độc Thất từ lúc gặp Dư Miên chưa hề biết cảm giác xa lạ với người phụ nữ này là gì. Rất thoải mái, cô đón nhận vòng tay ấy. Vòng tay vừa ấm áp, vừa quen thuộc. Đối với kẻ đã mất trí nhớ như cô vẫn nhận ra hơi ấm khó quên này.
Dư Miên, bà ấy chính là mẹ cô! Là mẹ ruột!
Nặc Vân Quang vẫn còn thẩn thờ, đôi bàn tay đã có nếp nhăn ấy cuốn chặt vào nhau. Ông ta chỉ hận không thể bóp rồi đánh chết bản thân mình.
Vô thức nín thở, ông ta giương mắt nhìn cô gái đó. Sao ông có thể vô tình đến mức không nhận ra đây là hình ảnh lớn lên của Nặc Tiểu Ưu?
Môi ông ta mấp máy, khó thành lời: “Con.. con gái...”
Nguyệt Độc Thất hơi chau mày. Lời ông ấy vừa nói ra như một chiếc loa bị rè kêu lên những âm thanh chói tai.
Cô chưa kịp trả lời, Dư Miên bên cạnh đã lạnh lùng đáp trả: “Đừng nhận con bé làm con gái. Chẳng có đứa con nào chấp nhận cha mình lại có thể vì những dụ dỗ xấu mà muốn toan tính hại người hết!”
Nguyệt Độc Thất như nghe được tiếng lòng của mình được nói ra bởi mẹ cô. Ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Bà đang khóc, nước mắt chảy dài cùng nỗi căm hận, xót xa gâm những mũi dao nhọn hoắc vào tâm người đàn ông kia.
Nặc Vân Quang bỗng nhiên quỳ bệch xuống sàn. Ông ta cúi mặt, nghiến răng, hoàn toàn muốn cắn nát lương tâm của mình. “Ta sai rồi! Thật sự sai rồi!”
Nguyệt Độc Thất thở một hơi nặng nề: “Ông sai ở đâu?”
Lời cô nói ra khiến ông ta chết lặng, “Ta.. ta..”
Cô nhoẻn môi cười nhạt: “Nếu ngay từ đầu tôi được ông nhận làm con gái. Có phải ông cũng sẽ chiều tôi hư đến mức tôi muốn giết người là ông cũng cam nguyện giết người giúp tôi?”
Nặc Vân Quang điếng lên. Nguyệt Độc Thất tiếp tục nói: “Cha ư? Chẳng đứa con nào cần một loại tình thương mù quáng như vậy đâu. Thưa cha!”
Một tiếng cha nhưng ngâm đầy cơn hận thù thấu xương. Tiếng cha này, ông ta không hề muốn nghe.
“Con của con và con của cha đã suýt chết trong đám lửa ấy.. Có phải nếu cha không biết được sự thật này, cha vẫn sẽ khinh rẻ người dưng nước lã như con đúng không?” Một lời cô nói là một vết thương mới được vạch ra trong lòng Nặc Vân Quang.
Hờ hững, vô cảm, cô không còn chút cảm xúc nào nữa: “Nặc Tiểu Ưu mười lăm năm trước hận cha điên dại.. Nguyệt Độc Thất mười lăm năm sau cũng hận cha đến tận xương tuỷ.” Ông đúng là đồ tồi!
...
Mệt nhoà người ngay sau đó nên Dư Miên và Hạc Cảnh Thần lập tức đuổi người ra khỏi phòng để cô được nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng truyền dịch xuống tay cô và Dư Miên, Hạc Cảnh Thần âm thầm ngồi bên cạnh.
Dư Miên đưa tay vuốt tóc con gái, giọng nói bà ấm áp vô đỗi: “Chúng ta không ép con chấp nhận ông ấy. Con cứ làm những điều con cần.”
Nguyệt Độc Thất trầm lặng, gật đầu. Đáng ra ngày nhận mẹ ruột, cô phải vui mừng hết lời tả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô cũng là con gái của Nặc Vân Quang đã khiến lòng cô nguội lạnh.
Cô không muốn nghĩ đến vấn đề ấy nữa. Trực tiếp lái sang chủ đề khác: “Mẹ. Con ngày xưa là người như thế nào?”
Cô tò mò cũng bởi cô hiểu rõ. Tính cách bây giờ của cô không phải tính cách của Nặc Tiểu Ưu. Nguyệt Độc Thất là được một người cô dạy dỗ cho trưởng thành. Đối với cảm giác được làm thiên kim tiểu thư, cô không tưởng tượng nổi bản thân liệu có kiêu kì hay ngạo mạn giống mấy tiểu thư cành vàng lá ngọc trên phim ảnh hay không.
Dư Miên bật cười, bà xoa đầu cô: “Một đứa trẻ bướng bỉnh và ham chơi.. Nhưng con rất ngoan ngoãn và xinh xắn.”
Nguyệt Độc Thất vừa nghe kể vừa trầm tư tưởng tượng. Nhưng cũng có đôi chút khó khăn. “Giá như con có được kí ức kia.” Cô rầu rĩ.
Hạc Cảnh Thần thả lỏng người, “Rồi có ngày em cũng nhớ ra được thôi.”
Nguyệt Độc Thất bĩu môi. Ngày đó thật sự quá lâu đi!
Dư Miên từ lúc có lại con gái tâm trạng mỗi giây mỗi phút đều vui vẻ không bao lời kể xiết.
“Con ngày nhỏ, cũng là đứa một mực mở miệng sẽ đòi gặp Hạc Cảnh Thần.”
Câu vừa rồi khiến Nguyệt Độc Thất chấn kinh. Gì? Gì chứ?
Hắn bên cạnh đưa tay lên ho khẽ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt chằm chằm của cô.
“Con rốt cuộc quen anh ấy từ lúc mấy tuổi vậy?” Môi cô giật giật.
Dư Miên hiền hậu, không ngại lời kể chuyện cho cô: “Từ lúc con tám, chín tuổi. Hơn nữa, hôn ước giữa con và thằng bé cũng là do con nhất quyết đòi lập nên.”
Ha? Nói cô táo bạo, thật ra là táo bạo từ thuở còn thơ kia à?!
Nguyệt Độc Thất hiển nhiên tin những lời Hạc Cảnh Thần nói. Không cần xét nghiệm dong dài, chỉ dựa vào những chi tiết Dư Miên đưa ra, nếu không phải là cô tự mình phủ nhận thì còn sai ở chỗ nào được?
Nguyệt Độc Thất thật sự chờ đợi, chờ đến khi kết quả này được đưa ra, ông ta, Nặc vân Quang ông ấy sẽ nói gì với cô đây?
Cuộc xét nghiệm ADN này cũng diễn ra khá nhanh, cả dàn người ngồi chờ một lát đã cho ra kết quả cuối cùng.
Lúc vị bác sĩ kia trở lại phòng bệnh của Nguyệt Độc Thất, trên tay còn cầm theo một tập giấy, trên tập giấy có đề dòng chữ “Xét nghiệm ADN”. Cả không gian như nín thở đi trước giây phút vị bác sĩ kia cẩn trọng đưa tập tài liệu cho Dư Miên.
Tất nhiên Dư Miên sẽ là người muốn coi đầu tiên. Bà và con gái đã xa cách cả chục năm rồi.
Đôi bàn tay rút tờ giấy lớn từ trong chiếc bì xét nghiệm của Dư Miên run run. Trong lòng bà vào thời điểm đó đã tuyên thề rằng, nếu Nguyệt Độc Thất không phải con gái bà, từ nay về sau không ai có thể là con gái bà nữa. Đồng nghĩa với việc Dư Miên sẽ thừa nhận Nặc Tiểu Ưu năm đó đã tử nạn.
Khi Dư Miên để chiếc vỏ bì đựng giấy xét nghiệm qua một bên, bà cầm tờ giấy trắng chẳng khác nào giấy báo tử kia, đọc rất kĩ, rất chậm rãi từng chữ một như sợ sẽ bỏ sót một dữ kiện quan trọng nào đó.
Tựa đề được in đậm nổi bật hiện lên trước mắt Dư Miên, “Phiếu kết quả phân tích ADN”. Dời mắt dịch xuống dưới, bên dưới là một vài thông tin của Nguyệt Độc Thất và Nặc Vân Quang.
Lại từ từ bà liếc mắt xuống thêm một chút đến dòng kết luận. Dòng chữ cũng được tự nhiên in đậm lên, nổi bần bật trước mắt Dư Miên: “CÓ quan hệ huyết thống: Cha - con.”
Trái tim đang đập loạn của Dư Miên như bị lệch đi một nhịp. Đôi môi của bà bất giác cong lên thành một đường vòng cung hoàn hảo. Mi mắt bà xuất hiện một giọt nước trong veo, rơi nhẹ nhàng xuống đôi má ửng hồng lên của Dư Miên.
Chính xác là cảm giác hạnh phúc khôn xiết!
Nặc Vân Quang nhìn biểu cảm kia mà mồ hôi tứa đấy vầng trán của ông. Ông chậm rãi đi tới, cầm lấy tờ giấy mà Dư Miên đưa cho, đôi mắt đi trên từng con chữ nhỏ, đọc đến dòng kết luận khiến đôi tay ông run lên cầm cập.
Nguyệt Độc Thất và Hạc Cảnh Thần nhìn thôi cũng đoán được kết quả bên trong tờ giấy đó ra sao. Nhưng cô chẳng thèm bận tâm đến, vì ngay lúc này trong đầu cô toàn là suy nghĩ: đến cuối cùng thì cha ruột cô lại vừa muốn giết cô ư?
Nguyệt Độc Thất cắn nhẹ môi, cô nắm chặt lấy gấu áo của Hạc Cảnh Thần. Hắn lại ân cần vòng tay ôm trọn lấy cô.
Tống Y Du từ nãy đến bây giờ chẳng ai thèm để ý. Nhưng thực tế là cô ta đã sợ đến trắng bệch người rồi.
“Tại sao? Tại sao đến cuối cùng tôi luôn thua cuộc?” Tống Y Du khẽ thì thầm với bản thân mình. Nhưng cô ta quyết không cam chịu, cô ta không muốn thua cuộc trước bất cứ ai cả!
Nặc Vân Quang run đến độ rớt cả tờ giấy xét nghiệm xuống đất. Tống Y Du và Châu Hạo Nhân vừa hay có thể đọc thoáng qua con chữ kết luận.
Châu Hạo Nhân hai mắt trợn tròn không thể tin được. Nguyệt Độc Thất thật sự là Nặc Tiểu Ưu, còn Nặc Tiểu Ưu chính là Nguyệt Độc Thất?!
Anh ta quay mặt nhìn cô, vừa hay bắt trọn khung cảnh hắn và cô ôm lấy nhau ngọt ngào.
Châu Hạo Nhân cười khẩy chính bản thân mình. Người trước mặt là Nặc Tiểu Ưu, vậy mà bao lâu nay, nhìn thấy Nguyệt Độc Thất trong các bữa tiệc, một chút anh ta cũng không nghĩ đến cô? Phải cho tới lúc có người nhắc đến, anh ta mới ngỡ ngàng rằng, cô bé xinh xắn năm xưa và cô gái đẹp tựa mỹ nữ này giống hệt nhau!
Hạc Cảnh Thần cảm nhận được ánh mắt chăm chú mà Châu Hạo Nhân nhìn cô. Hắn nhíu mày, quay sang, mắt chạm mắt với Châu Hạo Nhân. Hắn nhếch môi.
Đó chính là lý do mà dù có là ngày trước hay bây giờ thì Nguyệt Độc Thất luôn chọn hắn, Hạc Cảnh Thần. Chứ không phải là anh!
Từ cái nhìn đầu tiên đủ để Hạc Cảnh Thần nhận ra cô là ai. Sau mấy chục năm trong tâm trí hắn vẫn chỉ là cô bé đó. Còn Châu Hạo Nhân? Anh ta từng mặt dày khiêu khích Hạc Cảnh Thần rằng mình sẽ làm tình địch của hắn. Vậy mà khi cô mất tích, hay khi cô trùng hợp xuất hiện lại trước mắt anh ta, Châu Hạo Nhân vẫn hướng tim vào nơi khác.
Dư Miên chẳng quan tâm đến điều gì cả. Bà cuối cùng cũng nhấc chân đi tới bên giường của Nguyệt Độc Thất.
Rất ôn nhu đưa tay về phía cô. Nguyệt Độc Thất từ lúc gặp Dư Miên chưa hề biết cảm giác xa lạ với người phụ nữ này là gì. Rất thoải mái, cô đón nhận vòng tay ấy. Vòng tay vừa ấm áp, vừa quen thuộc. Đối với kẻ đã mất trí nhớ như cô vẫn nhận ra hơi ấm khó quên này.
Dư Miên, bà ấy chính là mẹ cô! Là mẹ ruột!
Nặc Vân Quang vẫn còn thẩn thờ, đôi bàn tay đã có nếp nhăn ấy cuốn chặt vào nhau. Ông ta chỉ hận không thể bóp rồi đánh chết bản thân mình.
Vô thức nín thở, ông ta giương mắt nhìn cô gái đó. Sao ông có thể vô tình đến mức không nhận ra đây là hình ảnh lớn lên của Nặc Tiểu Ưu?
Môi ông ta mấp máy, khó thành lời: “Con.. con gái...”
Nguyệt Độc Thất hơi chau mày. Lời ông ấy vừa nói ra như một chiếc loa bị rè kêu lên những âm thanh chói tai.
Cô chưa kịp trả lời, Dư Miên bên cạnh đã lạnh lùng đáp trả: “Đừng nhận con bé làm con gái. Chẳng có đứa con nào chấp nhận cha mình lại có thể vì những dụ dỗ xấu mà muốn toan tính hại người hết!”
Nguyệt Độc Thất như nghe được tiếng lòng của mình được nói ra bởi mẹ cô. Ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Bà đang khóc, nước mắt chảy dài cùng nỗi căm hận, xót xa gâm những mũi dao nhọn hoắc vào tâm người đàn ông kia.
Nặc Vân Quang bỗng nhiên quỳ bệch xuống sàn. Ông ta cúi mặt, nghiến răng, hoàn toàn muốn cắn nát lương tâm của mình. “Ta sai rồi! Thật sự sai rồi!”
Nguyệt Độc Thất thở một hơi nặng nề: “Ông sai ở đâu?”
Lời cô nói ra khiến ông ta chết lặng, “Ta.. ta..”
Cô nhoẻn môi cười nhạt: “Nếu ngay từ đầu tôi được ông nhận làm con gái. Có phải ông cũng sẽ chiều tôi hư đến mức tôi muốn giết người là ông cũng cam nguyện giết người giúp tôi?”
Nặc Vân Quang điếng lên. Nguyệt Độc Thất tiếp tục nói: “Cha ư? Chẳng đứa con nào cần một loại tình thương mù quáng như vậy đâu. Thưa cha!”
Một tiếng cha nhưng ngâm đầy cơn hận thù thấu xương. Tiếng cha này, ông ta không hề muốn nghe.
“Con của con và con của cha đã suýt chết trong đám lửa ấy.. Có phải nếu cha không biết được sự thật này, cha vẫn sẽ khinh rẻ người dưng nước lã như con đúng không?” Một lời cô nói là một vết thương mới được vạch ra trong lòng Nặc Vân Quang.
Hờ hững, vô cảm, cô không còn chút cảm xúc nào nữa: “Nặc Tiểu Ưu mười lăm năm trước hận cha điên dại.. Nguyệt Độc Thất mười lăm năm sau cũng hận cha đến tận xương tuỷ.” Ông đúng là đồ tồi!
...
Mệt nhoà người ngay sau đó nên Dư Miên và Hạc Cảnh Thần lập tức đuổi người ra khỏi phòng để cô được nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng truyền dịch xuống tay cô và Dư Miên, Hạc Cảnh Thần âm thầm ngồi bên cạnh.
Dư Miên đưa tay vuốt tóc con gái, giọng nói bà ấm áp vô đỗi: “Chúng ta không ép con chấp nhận ông ấy. Con cứ làm những điều con cần.”
Nguyệt Độc Thất trầm lặng, gật đầu. Đáng ra ngày nhận mẹ ruột, cô phải vui mừng hết lời tả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô cũng là con gái của Nặc Vân Quang đã khiến lòng cô nguội lạnh.
Cô không muốn nghĩ đến vấn đề ấy nữa. Trực tiếp lái sang chủ đề khác: “Mẹ. Con ngày xưa là người như thế nào?”
Cô tò mò cũng bởi cô hiểu rõ. Tính cách bây giờ của cô không phải tính cách của Nặc Tiểu Ưu. Nguyệt Độc Thất là được một người cô dạy dỗ cho trưởng thành. Đối với cảm giác được làm thiên kim tiểu thư, cô không tưởng tượng nổi bản thân liệu có kiêu kì hay ngạo mạn giống mấy tiểu thư cành vàng lá ngọc trên phim ảnh hay không.
Dư Miên bật cười, bà xoa đầu cô: “Một đứa trẻ bướng bỉnh và ham chơi.. Nhưng con rất ngoan ngoãn và xinh xắn.”
Nguyệt Độc Thất vừa nghe kể vừa trầm tư tưởng tượng. Nhưng cũng có đôi chút khó khăn. “Giá như con có được kí ức kia.” Cô rầu rĩ.
Hạc Cảnh Thần thả lỏng người, “Rồi có ngày em cũng nhớ ra được thôi.”
Nguyệt Độc Thất bĩu môi. Ngày đó thật sự quá lâu đi!
Dư Miên từ lúc có lại con gái tâm trạng mỗi giây mỗi phút đều vui vẻ không bao lời kể xiết.
“Con ngày nhỏ, cũng là đứa một mực mở miệng sẽ đòi gặp Hạc Cảnh Thần.”
Câu vừa rồi khiến Nguyệt Độc Thất chấn kinh. Gì? Gì chứ?
Hắn bên cạnh đưa tay lên ho khẽ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt chằm chằm của cô.
“Con rốt cuộc quen anh ấy từ lúc mấy tuổi vậy?” Môi cô giật giật.
Dư Miên hiền hậu, không ngại lời kể chuyện cho cô: “Từ lúc con tám, chín tuổi. Hơn nữa, hôn ước giữa con và thằng bé cũng là do con nhất quyết đòi lập nên.”
Ha? Nói cô táo bạo, thật ra là táo bạo từ thuở còn thơ kia à?!