Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Sau khi Lục Thừa Phong ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Tiêu Ninh Dữ đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn trà trước mặt không rời, không biết suy nghĩ cái gì, nghe tiếng Lục Thừa Phong mở cửa phòng tắm mới lấy lại tinh thần quay lại nhìn anh.
Lục Thừa Phong đi tới, đứng trước mặt y, đang muốn nói chuyện, Tiêu Ninh Dữ bèn vươn tay ôm lấy eo của Lục Thừa Phong, vùi vào người anh.
Lục Thừa Phong hơi dừng lại, lập tức nở nụ cười, vươn tay xoa đầu Tiêu Ninh Dữ, dịu dàng nói: “Sao vậy em?”
Tiêu Ninh Dữ không nói lời nào, dựa đầu vào tay anh cọ cọ, ôm chặt hơn. Lục Thừa Phong suy nghĩ một chút, nói: “Vì mấy lời của những người trong bữa tiệc, nên không vui rồi?”
Những lời của mấy người kia, tự nhận là nhỏ giọng, nhưng Lục Thừa Phong bọn họ cũng nghe thấy chứ không phải không. Nghe những lời đó quả thực khiến người ta không thoải mái, Lục Thừa Phong lo lắng Tiêu Ninh Dữ để tâm vào chuyện vun vặt, để những lời đó trong lòng. Tuy là những lời châm chọc ai nghe cũng hiểu, chỉ là lo Tiêu Ninh Dữ nghĩ y vẫn là người béo phì, mọi người thấy y không xứng với Lục Thừa Phong, nói mắt nhìn của Lục Thừa Phong có vấn đề, thẩm mỹ quá tệ lậu, nghĩ, béo là một sai lầm.
Tuy tay vẫn ôm chặt, nhưng Tiêu Ninh Dữ vẫn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lục Thừa Phong: “Không phải, em mặc kệ bọn họ mà. Em biết anh không quan tâm là được, từ lâu em đã không muốn bọn họ yêu thích, bọn họ để ý béo hay gầy không liên quan đến em.”
Lục Thừa Phong cười khẽ một tiếng, dường như có chút vui mừng nói: “Thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừm.” Tiêu Ninh Dữ khẽ gật đầu một cái, lại ôm Lục Thừa Phong vùi vào người anh.
Lục Thừa Phong cười: “Này là làm nũng hả?”
Thật lâu sau Tiêu Ninh Dữ mới buồn buồn đáp: “Không phải mà.”
Lục Thừa Phong không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhẹ ngàng vuốt tóc y không ngừng. Một lát sau Lục Thừa Phong vỗ vỗ lưng Tiêu Ninh Dữ, Tiêu Ninh Dữ chỉ nghiêng mặt. Lục Thừa Phong ngồi xuống bên cạnh y, Tiêu Ninh Dữ buông tay ra mấy giây, lại dựa vào như cũ.
Lục Thừa Phong đã hiểu y đây là làm sao, thấp giọng hỏi: “Vì phải đi công tác, nên trong lòng không thoải mái đúng không?”
“Không muốn đi.” Tiêu Ninh Dữ rầu rĩ buồn bã nói. Lục Thừa Phong vừa mới đóng máy, y lại phải đi công tác.
Lục Thừa Phong đã hiểu. Mỗi lần Tiêu Ninh Dữ đi công tác, hoặc hai người phải xa nhau một thời gian, Tiêu Ninh Dữ sẽ tương đối dính anh. Đây lại là đi công tác đột xuất, cáu kỉnh rồi. Bình thường Tiêu Ninh Dữ từ việc xử lý chuyện công ty đến ra các quyết sách đều quả quyết như sấm rền gió cuốn, thật sự, đúng là dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo. Có điều Lục Thừa Phong biết rõ, bình thường tính tình của y cũng rất mềm mỏng, chỉ khi xử lý công việc mới nghiêm túc hiếu thắng.
“Bằng không thì, anh với em cùng đi nhé?” Lục Thừa Phong vừa cười vừa nói.
Tiêu Ninh Dữ nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái: “Lịch trình của anh dày kín, em biết hết đấy.”
“Thích anh vậy luôn?” Đáy mắt chan chứa ý cười của Lục Thừa Phong tràn ngập bóng hình của Tiêu Ninh Dữ.
“Ừa.” Tiêu Ninh Dữ đáp lại không chần chừ một giây.
Nụ cười trên mặt Lục Thừa Phong không thu lại được, bưng lấy mặt Tiêu Ninh Dữ, nhẹ nhàng hôn một cái lên khoé môi y: “Anh cũng thích em.”
Tiêu Ninh Dữ ngước mắt nhìn chăm chú anh mấy giây, ngửa đầu hôn sâu Lục Thừa Phong.
Bầu không khí giữa Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong ấm áp quấn quýt, không hề phát hiện từ khi bọn họ rời khỏi sảnh tiệc, có truyền thông săn tin bám theo cả đường, theo đến khách sạn.
Ngày hôm sau tin tức bùng nổ trên mọi mặt trận.
Bát Quái Studio: Lục ảnh đế Lục Thừa Phong mang theo giai nhân vào khách sạn cùng nhau một đêm, rạng sáng bốn giờ mới ra khỏi khách sạn. Thời gian trước vừa mới công bố kết hôn với tổng giám đốc Tiêu thị, còn giai nhân bên người rõ ràng không phải Tiêu tổng. Lời đồn hai người kết hôn giả không có tình cảm là thật?
Lục Thừa Phong đi tới, đứng trước mặt y, đang muốn nói chuyện, Tiêu Ninh Dữ bèn vươn tay ôm lấy eo của Lục Thừa Phong, vùi vào người anh.
Lục Thừa Phong hơi dừng lại, lập tức nở nụ cười, vươn tay xoa đầu Tiêu Ninh Dữ, dịu dàng nói: “Sao vậy em?”
Tiêu Ninh Dữ không nói lời nào, dựa đầu vào tay anh cọ cọ, ôm chặt hơn. Lục Thừa Phong suy nghĩ một chút, nói: “Vì mấy lời của những người trong bữa tiệc, nên không vui rồi?”
Những lời của mấy người kia, tự nhận là nhỏ giọng, nhưng Lục Thừa Phong bọn họ cũng nghe thấy chứ không phải không. Nghe những lời đó quả thực khiến người ta không thoải mái, Lục Thừa Phong lo lắng Tiêu Ninh Dữ để tâm vào chuyện vun vặt, để những lời đó trong lòng. Tuy là những lời châm chọc ai nghe cũng hiểu, chỉ là lo Tiêu Ninh Dữ nghĩ y vẫn là người béo phì, mọi người thấy y không xứng với Lục Thừa Phong, nói mắt nhìn của Lục Thừa Phong có vấn đề, thẩm mỹ quá tệ lậu, nghĩ, béo là một sai lầm.
Tuy tay vẫn ôm chặt, nhưng Tiêu Ninh Dữ vẫn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lục Thừa Phong: “Không phải, em mặc kệ bọn họ mà. Em biết anh không quan tâm là được, từ lâu em đã không muốn bọn họ yêu thích, bọn họ để ý béo hay gầy không liên quan đến em.”
Lục Thừa Phong cười khẽ một tiếng, dường như có chút vui mừng nói: “Thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừm.” Tiêu Ninh Dữ khẽ gật đầu một cái, lại ôm Lục Thừa Phong vùi vào người anh.
Lục Thừa Phong cười: “Này là làm nũng hả?”
Thật lâu sau Tiêu Ninh Dữ mới buồn buồn đáp: “Không phải mà.”
Lục Thừa Phong không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhẹ ngàng vuốt tóc y không ngừng. Một lát sau Lục Thừa Phong vỗ vỗ lưng Tiêu Ninh Dữ, Tiêu Ninh Dữ chỉ nghiêng mặt. Lục Thừa Phong ngồi xuống bên cạnh y, Tiêu Ninh Dữ buông tay ra mấy giây, lại dựa vào như cũ.
Lục Thừa Phong đã hiểu y đây là làm sao, thấp giọng hỏi: “Vì phải đi công tác, nên trong lòng không thoải mái đúng không?”
“Không muốn đi.” Tiêu Ninh Dữ rầu rĩ buồn bã nói. Lục Thừa Phong vừa mới đóng máy, y lại phải đi công tác.
Lục Thừa Phong đã hiểu. Mỗi lần Tiêu Ninh Dữ đi công tác, hoặc hai người phải xa nhau một thời gian, Tiêu Ninh Dữ sẽ tương đối dính anh. Đây lại là đi công tác đột xuất, cáu kỉnh rồi. Bình thường Tiêu Ninh Dữ từ việc xử lý chuyện công ty đến ra các quyết sách đều quả quyết như sấm rền gió cuốn, thật sự, đúng là dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo. Có điều Lục Thừa Phong biết rõ, bình thường tính tình của y cũng rất mềm mỏng, chỉ khi xử lý công việc mới nghiêm túc hiếu thắng.
“Bằng không thì, anh với em cùng đi nhé?” Lục Thừa Phong vừa cười vừa nói.
Tiêu Ninh Dữ nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái: “Lịch trình của anh dày kín, em biết hết đấy.”
“Thích anh vậy luôn?” Đáy mắt chan chứa ý cười của Lục Thừa Phong tràn ngập bóng hình của Tiêu Ninh Dữ.
“Ừa.” Tiêu Ninh Dữ đáp lại không chần chừ một giây.
Nụ cười trên mặt Lục Thừa Phong không thu lại được, bưng lấy mặt Tiêu Ninh Dữ, nhẹ nhàng hôn một cái lên khoé môi y: “Anh cũng thích em.”
Tiêu Ninh Dữ ngước mắt nhìn chăm chú anh mấy giây, ngửa đầu hôn sâu Lục Thừa Phong.
Bầu không khí giữa Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong ấm áp quấn quýt, không hề phát hiện từ khi bọn họ rời khỏi sảnh tiệc, có truyền thông săn tin bám theo cả đường, theo đến khách sạn.
Ngày hôm sau tin tức bùng nổ trên mọi mặt trận.
Bát Quái Studio: Lục ảnh đế Lục Thừa Phong mang theo giai nhân vào khách sạn cùng nhau một đêm, rạng sáng bốn giờ mới ra khỏi khách sạn. Thời gian trước vừa mới công bố kết hôn với tổng giám đốc Tiêu thị, còn giai nhân bên người rõ ràng không phải Tiêu tổng. Lời đồn hai người kết hôn giả không có tình cảm là thật?