Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Tiêu Ninh Dữ ngồi trong lều, nhìn chằm chằm bức tượng băng tạo hình Ngu Bội Tần, hơi chán, bèn lấy điện thoại lên mạng xem tin tức về Khương Duật.
Hôm nay là sinh nhật Khương Duật, rất nhiều fan tổ chức tiếp ứng sinh nhật cho gã, dưới siêu chủ đề (*) tràn ngập lời chúc mừng.
(*)Huati: thuật ngữ này chắc không xa lạ với các bạn đu idol Trung. Trên weibo, mỗi minh tinh sẽ có siêu chủ đề riêng, hay còn gọi là siêu thoại (super topic), bài đăng trong siêu thoại đi kèm nhiều hashtag dành riêng cho idol. Tui là một đứa đã từng rất chăm cày điểm huati =)))
Tiêu Ninh Dữ rất chờ mong biểu tình của Khương Duật khi thấy tượng băng, nghĩ lại nghĩ, chắc gì Khương Duật có thể tới đây.
Tiêu Ninh Dữ nghĩ, thực ra hôm nay không thể tới xem cũng không sao, tượng băng tạm thời sẽ không tan, hôm khác tới xem cũng được. Nhưng điều y lo lắng là, tượng băng không phải thứ nhỏ bé gì, mấy bức tượng lớn như vậy bày ở đây, người tới người lui trông thấy, chụp hình đăng lên mạng, Khương Duật mà thấy sẽ không vui.
Tiêu Ninh Dữ vừa nghĩ tới vấn đề này, vừa lướt tin tức, đột nhiên trên siêu chủ đề xuất hiện tin mới. Có fan share bức ảnh Nhạc Nặc vừa đăng.
Rất nhiều người chụp ảnh chung với Khương Duật, trên tay Khương Duật bưng bánh ngọt, tay Nhạc Nặc khoác lên vai gã, hai người cười rất vui vẻ.
Những người chụp ảnh chung đều là staff trong đoàn phim, có mấy người Tiêu Ninh Dữ biết khi đến tham ban lần trước.
Tiêu Ninh Dữ sửng sốt.
Khương Duật quay về đoàn phim là để tổ chức sinh nhật sao?
Khương Duật trở lại đoàn mới biết, hoá ra không phải quay bù, mà là người trong đoàn tổ chức sinh nhật cho gã. Nhạc Nặc cũng bất ngờ tới, bưng bánh ngọt xuất hiện.
Sau khi mọi người chụp ảnh chung, Nhạc Nặc và staff đều đăng ảnh lên, kèm theo lời chúc.
Tiêu Ninh Dữ bấm vào tài khoản của Nhạc Nặc, bức ảnh kia được đăng hơn một tiếng trước, nói cách khác thì bên đó chắc kết thúc rồi, Khương Duật sẽ có thời gian đến đây.
Tiêu Ninh Dữ muốn chờ Khương Duật tới để hỏi gã chuyện gì đã xảy ra, tuy Tiêu Ninh Dữ đoán được đại khái, hẳn là đoàn phim tổ chức sinh nhật cho Khương Duật, lừa gã rằng phải về quay phim, thật ra là muốn cho gã một niềm vui bất ngờ.
Tiêu Ninh Dữ hơi để bụng chuyện Nhạc Nặc tổ chức sinh nhật cho Khương Duật. Bây giờ không cùng đoàn phim nữa, còn cố ý chạy tới, nhất là khi trên mạnh cp hai người họ đang được tung hê ngất trời, y không tin cậu ta không biết, rõ ràng là cố ý.
Hơn nữa, Nhạc Nặc có vẻ không đơn thuần là muốn xào cp, rõ ràng là có ý với Khương Duật, bảo sao Tiêu Ninh Dữ không e ngại.
Nhiều lần Nhạc Nặc xuất hiện bên cạnh Khương Duật như thế, Tiêu Ninh Dữ lo cậu ta sẽ cướp Khương Duật đi.
Tiêu Ninh Dữ tiếp tục lướt tin tức của hai người đó, một tiếng nữa trôi qua, lại có giang cư mận đăng ảnh ngẫu nhiên gặp Khương Duật và Nhạc Nặc cùng nhau ăn cơm.
Lúc này đã là 10h tối, rõ ràng đã kết thúc, mà Khương Duật không đến đây, lại đi ăn cùng Nhạc Nặc.
Gã quên rằng y vẫn ở đây đợi rồi sao…
Ánh sáng từ điện thoại đột nhiên tắt, hết pin rồi.
Tiêu Ninh Dữ buông điện thoại xuống.
Tai y lạnh đến đỏ chót, ngẩng đầu nhìn tượng băng bên ngoài…
Tiêu Ninh Dữ thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn găng tay đến ngẩn người. Ánh sáng màu cam của máy sưởi chiếu lên mặt y, trông thật ấm ám. Nhưng ấm đến đâu cũng không ngăn được nguội lạnh trong lòng.
….
“Cậu muốn ở đây chờ đến bao giờ? Lớn rồi mà vẫn học kiểu phản nghịch của trẻ con?”
Một giọng nói quen thuộc truyền từ ngoài cửa lều vào. Tiêu Ninh Dữ nhìn về nơi thanh âm cất lên, Lục Thừa Phong xuất hiện ngoài cửa.
“Lục ảnh đế? Sao anh lại ở đây?” Tiêu Ninh Dữ khó mà tin nổi, lúc này đáng lẽ Lục Thừa Phong không ở thành phố Z chứ.
“Vừa xuống máy bay vội chạy tới. Trợ lý của cậu gấp muốn khóc rồi.”
Đương nhiên Lục Thừa Phong không chỉ đơn giản là đổi địa chỉ nhà hàng, đoàn phim gọi Khương Duật về để tổ chức sinh nhật là chuyện anh đã sắp xếp từ sớm. Chỉ là anh không ngờ Tiêu Ninh Dữ sẽ cố chấp chờ, anh đánh giá thấp sự bướng bỉnh về mặt tình cảm của Tiêu Ninh Dữ.
Vừa nghe Tiểu Chu điện thoại bảo Tiêu Ninh Dữ vẫn chờ ở ngoài, anh vội vã chạy từ thành phố R tới đây.
Dựa vào tính cách cố chấp của y, gọi điện thoại khuyên nhủ chỉ vô dụng, chỉ có thể tự mình chạy tới. Khi xuống máy bay Lục Thừa Phong gọi điện cho Tiểu Chu, Tiểu Chu nói Tiêu Ninh Dữ vẫn chưa chịu về, còn không cho cậu chờ cùng, bảo cậu về đi.
Tiểu Chu không dám cãi lời, nhưng cũng không dám về thật, đành đợi trong xe gần đó, để ý tình hình của Tiêu Ninh Dữ.
“Còn muốn chờ? Cậu chờ ở đây thì hắn sẽ đến à? Hắn muốn tới thì mới tới.” Lục Thừa Phong không định nói lời trấn an gì, mục đích của anh là khiến Tiêu Ninh Dữ phai nhạt tình cảm với Khương Duật.
Tiêu Ninh Dữ ngước mắt nhìn Lục Thừa Phong một cái, trong mắt ảm đạm và lạc lõng: “Hắn không quay lại, có lẽ anh nói đúng… Mà cũng không đúng.”
“Hửm?”
“Bên trong khối băng hắn không phải cục đá, nhưng tôi không ủ tan được hắn… Nhưng… Nhưng tôi thích hắn mà…” Thanh âm Tiêu Ninh Dữ bắt đầu nghẹn ngào, nhưng rất nhanh y kéo môi cười, ánh mắt nhìn tượng băng đứng lặng bên ngoài, tỏ ra hào sảng: “Tượng băng đẹp như vậy, hắn không tới xem thật đáng tiếc.”
Tầm mắt Lục Thừa Phong dừng trên người Tiêu Ninh Dữ, lúc này anh đã hơi tức giận: “Đừng nói nữa, muốn chờ thì chờ thêm lát nữa đi.”
Trên mặt cười gượng gượng gạo gạo, giả bộ thoải mái tán gẫu, nhưng Lục Thừa Phong lại thấy dưới ánh đèn leo lắt, Tiêu Ninh Dữ đang liều mạng nhịn nước mắt sắp trào ra.
Lục Thừa Phong ngồi xuống cạnh Tiêu Ninh Dữ, yên lặng nhìn tượng băng cùng y. Nửa ngày sau Lục Thừa Phong mở miệng: “Nếu hắn là tảng băng, cậu không thể rung động được hắn, vậy thì để hắn tan chảy trong lòng cậu đi. Như tượng băng này, tan thành nước thì không còn là tơ vương hắn nữa.’’
“Tôi muốn cảm ơn hắn.” Tiêu Ninh Dữ không quay đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm tượng băng “Ngu Bội Tần” như trước, y nói: “Có lẽ hắn không cố ý, cũng có lẽ trong mắt các anh hắn không đối xử tốt với tôi, nhưng các anh không biết rằng, hắn chống đỡ tâm lý của tôi. Để tôi có chút lòng tin với bản thân, học được cách biểu đạt tình cảm của mình, có thể yêu thích một người, toàn tâm toàn ý yêu thích và trả giá kỳ thực là một chuyện rất hạnh phúc. Tôi cảm ơn hắn đã nguyện ý qua lại với tôi, cố gắng thử thích tôi. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn không thích tôi, đây không phải lỗi của hắn. Tôi tôn trọng hắn.”
Lục Thừa Phong muốn nói lại thôi, rồi không nhịn được bật cười: “Hắn không đáng.”
“Trong chuyện tình cảm, có đáng giá hay không sao có thể nói rõ.”
Hôm nay là sinh nhật Khương Duật, rất nhiều fan tổ chức tiếp ứng sinh nhật cho gã, dưới siêu chủ đề (*) tràn ngập lời chúc mừng.
(*)Huati: thuật ngữ này chắc không xa lạ với các bạn đu idol Trung. Trên weibo, mỗi minh tinh sẽ có siêu chủ đề riêng, hay còn gọi là siêu thoại (super topic), bài đăng trong siêu thoại đi kèm nhiều hashtag dành riêng cho idol. Tui là một đứa đã từng rất chăm cày điểm huati =)))
Tiêu Ninh Dữ rất chờ mong biểu tình của Khương Duật khi thấy tượng băng, nghĩ lại nghĩ, chắc gì Khương Duật có thể tới đây.
Tiêu Ninh Dữ nghĩ, thực ra hôm nay không thể tới xem cũng không sao, tượng băng tạm thời sẽ không tan, hôm khác tới xem cũng được. Nhưng điều y lo lắng là, tượng băng không phải thứ nhỏ bé gì, mấy bức tượng lớn như vậy bày ở đây, người tới người lui trông thấy, chụp hình đăng lên mạng, Khương Duật mà thấy sẽ không vui.
Tiêu Ninh Dữ vừa nghĩ tới vấn đề này, vừa lướt tin tức, đột nhiên trên siêu chủ đề xuất hiện tin mới. Có fan share bức ảnh Nhạc Nặc vừa đăng.
Rất nhiều người chụp ảnh chung với Khương Duật, trên tay Khương Duật bưng bánh ngọt, tay Nhạc Nặc khoác lên vai gã, hai người cười rất vui vẻ.
Những người chụp ảnh chung đều là staff trong đoàn phim, có mấy người Tiêu Ninh Dữ biết khi đến tham ban lần trước.
Tiêu Ninh Dữ sửng sốt.
Khương Duật quay về đoàn phim là để tổ chức sinh nhật sao?
Khương Duật trở lại đoàn mới biết, hoá ra không phải quay bù, mà là người trong đoàn tổ chức sinh nhật cho gã. Nhạc Nặc cũng bất ngờ tới, bưng bánh ngọt xuất hiện.
Sau khi mọi người chụp ảnh chung, Nhạc Nặc và staff đều đăng ảnh lên, kèm theo lời chúc.
Tiêu Ninh Dữ bấm vào tài khoản của Nhạc Nặc, bức ảnh kia được đăng hơn một tiếng trước, nói cách khác thì bên đó chắc kết thúc rồi, Khương Duật sẽ có thời gian đến đây.
Tiêu Ninh Dữ muốn chờ Khương Duật tới để hỏi gã chuyện gì đã xảy ra, tuy Tiêu Ninh Dữ đoán được đại khái, hẳn là đoàn phim tổ chức sinh nhật cho Khương Duật, lừa gã rằng phải về quay phim, thật ra là muốn cho gã một niềm vui bất ngờ.
Tiêu Ninh Dữ hơi để bụng chuyện Nhạc Nặc tổ chức sinh nhật cho Khương Duật. Bây giờ không cùng đoàn phim nữa, còn cố ý chạy tới, nhất là khi trên mạnh cp hai người họ đang được tung hê ngất trời, y không tin cậu ta không biết, rõ ràng là cố ý.
Hơn nữa, Nhạc Nặc có vẻ không đơn thuần là muốn xào cp, rõ ràng là có ý với Khương Duật, bảo sao Tiêu Ninh Dữ không e ngại.
Nhiều lần Nhạc Nặc xuất hiện bên cạnh Khương Duật như thế, Tiêu Ninh Dữ lo cậu ta sẽ cướp Khương Duật đi.
Tiêu Ninh Dữ tiếp tục lướt tin tức của hai người đó, một tiếng nữa trôi qua, lại có giang cư mận đăng ảnh ngẫu nhiên gặp Khương Duật và Nhạc Nặc cùng nhau ăn cơm.
Lúc này đã là 10h tối, rõ ràng đã kết thúc, mà Khương Duật không đến đây, lại đi ăn cùng Nhạc Nặc.
Gã quên rằng y vẫn ở đây đợi rồi sao…
Ánh sáng từ điện thoại đột nhiên tắt, hết pin rồi.
Tiêu Ninh Dữ buông điện thoại xuống.
Tai y lạnh đến đỏ chót, ngẩng đầu nhìn tượng băng bên ngoài…
Tiêu Ninh Dữ thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn găng tay đến ngẩn người. Ánh sáng màu cam của máy sưởi chiếu lên mặt y, trông thật ấm ám. Nhưng ấm đến đâu cũng không ngăn được nguội lạnh trong lòng.
….
“Cậu muốn ở đây chờ đến bao giờ? Lớn rồi mà vẫn học kiểu phản nghịch của trẻ con?”
Một giọng nói quen thuộc truyền từ ngoài cửa lều vào. Tiêu Ninh Dữ nhìn về nơi thanh âm cất lên, Lục Thừa Phong xuất hiện ngoài cửa.
“Lục ảnh đế? Sao anh lại ở đây?” Tiêu Ninh Dữ khó mà tin nổi, lúc này đáng lẽ Lục Thừa Phong không ở thành phố Z chứ.
“Vừa xuống máy bay vội chạy tới. Trợ lý của cậu gấp muốn khóc rồi.”
Đương nhiên Lục Thừa Phong không chỉ đơn giản là đổi địa chỉ nhà hàng, đoàn phim gọi Khương Duật về để tổ chức sinh nhật là chuyện anh đã sắp xếp từ sớm. Chỉ là anh không ngờ Tiêu Ninh Dữ sẽ cố chấp chờ, anh đánh giá thấp sự bướng bỉnh về mặt tình cảm của Tiêu Ninh Dữ.
Vừa nghe Tiểu Chu điện thoại bảo Tiêu Ninh Dữ vẫn chờ ở ngoài, anh vội vã chạy từ thành phố R tới đây.
Dựa vào tính cách cố chấp của y, gọi điện thoại khuyên nhủ chỉ vô dụng, chỉ có thể tự mình chạy tới. Khi xuống máy bay Lục Thừa Phong gọi điện cho Tiểu Chu, Tiểu Chu nói Tiêu Ninh Dữ vẫn chưa chịu về, còn không cho cậu chờ cùng, bảo cậu về đi.
Tiểu Chu không dám cãi lời, nhưng cũng không dám về thật, đành đợi trong xe gần đó, để ý tình hình của Tiêu Ninh Dữ.
“Còn muốn chờ? Cậu chờ ở đây thì hắn sẽ đến à? Hắn muốn tới thì mới tới.” Lục Thừa Phong không định nói lời trấn an gì, mục đích của anh là khiến Tiêu Ninh Dữ phai nhạt tình cảm với Khương Duật.
Tiêu Ninh Dữ ngước mắt nhìn Lục Thừa Phong một cái, trong mắt ảm đạm và lạc lõng: “Hắn không quay lại, có lẽ anh nói đúng… Mà cũng không đúng.”
“Hửm?”
“Bên trong khối băng hắn không phải cục đá, nhưng tôi không ủ tan được hắn… Nhưng… Nhưng tôi thích hắn mà…” Thanh âm Tiêu Ninh Dữ bắt đầu nghẹn ngào, nhưng rất nhanh y kéo môi cười, ánh mắt nhìn tượng băng đứng lặng bên ngoài, tỏ ra hào sảng: “Tượng băng đẹp như vậy, hắn không tới xem thật đáng tiếc.”
Tầm mắt Lục Thừa Phong dừng trên người Tiêu Ninh Dữ, lúc này anh đã hơi tức giận: “Đừng nói nữa, muốn chờ thì chờ thêm lát nữa đi.”
Trên mặt cười gượng gượng gạo gạo, giả bộ thoải mái tán gẫu, nhưng Lục Thừa Phong lại thấy dưới ánh đèn leo lắt, Tiêu Ninh Dữ đang liều mạng nhịn nước mắt sắp trào ra.
Lục Thừa Phong ngồi xuống cạnh Tiêu Ninh Dữ, yên lặng nhìn tượng băng cùng y. Nửa ngày sau Lục Thừa Phong mở miệng: “Nếu hắn là tảng băng, cậu không thể rung động được hắn, vậy thì để hắn tan chảy trong lòng cậu đi. Như tượng băng này, tan thành nước thì không còn là tơ vương hắn nữa.’’
“Tôi muốn cảm ơn hắn.” Tiêu Ninh Dữ không quay đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm tượng băng “Ngu Bội Tần” như trước, y nói: “Có lẽ hắn không cố ý, cũng có lẽ trong mắt các anh hắn không đối xử tốt với tôi, nhưng các anh không biết rằng, hắn chống đỡ tâm lý của tôi. Để tôi có chút lòng tin với bản thân, học được cách biểu đạt tình cảm của mình, có thể yêu thích một người, toàn tâm toàn ý yêu thích và trả giá kỳ thực là một chuyện rất hạnh phúc. Tôi cảm ơn hắn đã nguyện ý qua lại với tôi, cố gắng thử thích tôi. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn không thích tôi, đây không phải lỗi của hắn. Tôi tôn trọng hắn.”
Lục Thừa Phong muốn nói lại thôi, rồi không nhịn được bật cười: “Hắn không đáng.”
“Trong chuyện tình cảm, có đáng giá hay không sao có thể nói rõ.”