Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tiêu Ninh Dữ cùng Lục Thừa Phong ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị về thành phố C, khi ở phòng chờ sân bay nhận được điện thoại của Khương Duật.
“Alo, Khương Duật…” Tiêu Ninh Dữ nói chuyện cẩn thận dè dặt, không rõ Khương Duật đã nguôi giận hay chưa.
“Anh ăn cơm trưa rồi à?” Khương Duật hỏi.
Tiêu Ninh Dữ trả lời: “Ừm, ăn rồi. Cậu thì sao?”
“Ăn rồi… Anh và Lục ảnh đế, quan hệ rất tốt?” Khương Duật vòng vo một hồi rốt cuộc vòng đến mục đích gã gọi điện thoại tới.
Câu hỏi của Khương Duật nằm ngoài dự liệu của Tiêu Ninh Dữ, y không ngờ gã sẽ hỏi hắn vấn đề đó. Bởi xưa nay Khương Duật không hề quan tâm y giao du với ai, gã cũng chưa từng hỏi bên cạnh y có những người bạn nào.
Tiêu Ninh Dữ sửng sốt trong chốc lát, lập tức trả lời Khương Duật: “Cũng không tệ, nhưng cũng quen biết chưa lâu. Sao vậy?”
“Không có gì, tôi thuận miệng hỏi.” Khương Duật giả vờ không thèm để ý.
“Khương Duật, cậu phải quay bộ phim này đến năm sau à?” Thời gian đóng máy ước tính Tiêu Ninh Dữ có biết, nhưng phần diễn của Khương Duật bao giờ mới xong thì y không rõ lắm, bởi tiến độ quay của Khương Duật chậm hơn đánh giá nhiều.
“Ừ, khả năng là không được nghỉ.” Khương Duật nói rồi thở dài. Quay phim của đạo diễn Đào đúng là quá mệt mỏi.
Tiêu Ninh Dữ nhíu mày: “Vậy… Sinh nhật của cậu, lẽ nào phải ở đoàn phim?”
Khương Duật suy nghĩ phút chốc, sau mới nói: “Dựa vào tiến độ hiện tại, hẳn là sẽ ở đoàn tổ chức sinh nhật.”
Tiêu Ninh Dữ dùng ngữ khí dò hỏi: “Tôi có thể tới tổ chức sinh nhật cho cậu không?” Không đợi Khương Duật trả lời, Tiêu Ninh Dữ lập tức nói thêm: “Tôi sẽ không xuất hiện ở đoàn phim đâu. Chỉ là tới thành phố Z, tổ chức cho cậu thôi.”
Nửa ngày Khương Duật không lên tiếng, tâm lý Tiêu Ninh Dữ bồn chồn, đang định bảo không đi nữa, thì Khương Duật nói: “Ừm, có thể. Nhưng anh đừng xuất hiện ở đoàn phim. Hôm nay cũng không phải cố ý nổi nóng với anh, người trong đoàn nói chuyện khó nghe, trong lòng tôi không thoải mái.”
“Trong đoàn có người nói cậu? Là ai?” Tiêu Ninh Dữ có chút tức giận.
“Là nhân viên công tác. Cũng không có phiền phức gì, chỉ là nghe ít nhiều nên hơi khó chịu.” Nói nhẹ như mấy gió, trên thực tế Khương Duật tức muốn chết. Gã chưa từng bị người hạ thấp như thế, ai cũng thấy gã là tiểu bạch kiểm dựa dẫm vào Tiêu Ninh Dữ. Kiêu căng tự mãn như gã, sao chịu nổi nỗi tức này.
“Không nói bọn họ nữa.” Khương Duật nói.
“Ừm, không nhắc đến họ. Vậy cậu muốn quà sinh nhật gì?”
Tặng quà mà hỏi trước thì chẳng còn bất ngờ, nhưng điều này không áp dụng với Tiêu Ninh Dữ. Khương Duật thích gì y biết, nhưng tình huống của y và Khương Duật là, có lúc y mua đồ Khương Duật thích gã cũng không hề vui vẻ, nên Tiêu Ninh Dữ thấy hay là hỏi trước thì hơn, tránh cho Khương Duật không vui.
“Không muốn gì cả.” Khương Duật đáp.
“Không được, quà sinh nhật vẫn phải chuẩn bị.” Tiêu Ninh Dữ sốt ruột nói.
“Thành phố Z cách thành phố B rất gần, bên đó có lễ hội điêu khắc băng rất nổi tiếng. Vốn là tranh thủ đóng phim, lúc nào rảnh rỗi đi xem thử. Bây giờ không có thời gian, giá như anh có thể đưa lễ hội đó đến đây nhỉ.” Khương Duật nửa đùa nửa thật. Không nói cái khác, tuy gã không thích Tiêu Ninh Dữ, nhưng thái độ của y, khá là hợp gu của gã.
Tiêu Ninh Dữ không trả lời, không phải vì cảm thấy không thể, mà bởi đang suy nghĩ sẽ mang lễ hội điêu khắc băng tới như thế nào cho hợp lý.
Khương Duật không biết Tiêu Ninh Dữ đang suy nghĩ gì, nói tiếp: “Tôi thuận miệng nói thôi, anh chớ coi là thật. Vẫn là không muốn anh tặng quà, không muốn người khác nói tôi bị anh bao dưỡng.”
“Cậu không phải vậy.” Tiêu Ninh Dữ phản bác.
Giọng Khương Duật phai nhạt đi mấy phần: “Người khác cảm thấy vậy.”
“Xin lỗi.” Tiêu Ninh Dữ thấp giọng nói.
“Đừng nói những lời này. Như vậy đi, tôi cúp máy.” Nhắc đến việc này Khương Duật lại nóng máu.
“Tạm biệt.”
Tiêu Ninh Dữ nhìn màn hình tối đi, chỉ có thể thở dài một hơi.
Thực ra biện pháp giải quyết tốt nhất là công khai y và Khương Duật đang qua lại. Nhưng Khương Duật không muốn, không thích những người khác biết bọn họ đang yêu nhau.
…
Từ thành phố Z bay tới thành phố B chỉ cần hai tiếng, nhưng Z thị không lạnh bằng B thị, đưa lễ hội điêu khắc băng về không khả thi lắm. Tiêu Ninh Dữ suy nghĩ biện pháp khác, ở thành phố Z có chỗ nào thích hợp để điêu khắc băng nhỉ?
Trên đường về Tiêu Ninh Dữ đều suy nghĩ về việc điêu khắc băng ở thành phố Z, y đã bảo Tiểu Chu liên hệ với nghệ nhân điêu khắc băng. Vừa xuống máy bay, Lục Thừa Phong gọi điện tới, Tiêu Ninh Dữ thuận miệng hỏi: “Lục ảnh đế, anh có quen biết thầy điêu khắc băng giỏi nào không?”
“Bậc thầy điêu khắc băng? Cậu tìm để làm gì vậy?” Lục Thừa Phong không rõ tại sao Tiêu Ninh Dữ đột nhiên muốn tìm thầy điêu khắc băng.
Tiêu Ninh Dữ kể chuyện tổ chức sinh nhật Khương Duật, cùng mấy lời gã nói cho Lục Thừa Phong.
Bây giờ Lục Thừa Phong là người duy nhất lắng nghe chuyện tình cảm của y, Tiêu Ninh Dữ tán gẫu với anh chuyện giữa y và Khương Duật không hề áp lực, y chẳng biết phải hỏi ai khác, nên sẽ nghe ý kiến của Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong vừa nghe, bất đắc dĩ, có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép: “Tiêu Ninh Dữ, tôi nói thế nào về cậu đây. Hắn ta thuận miệng nói một câu, cậu thật sự muốn điêu khắc một tượng băng cho gã ở thành phố Z???”
“Hiện tại tôi có một ý tưởng, nhưng có thể thực hiện hay không phải để thầy chuyên nghiệp nói thế nào đã. Nếu anh có quen biết ai thì giới thiệu cho tôi.” Tiêu Ninh Dữ đã hoàn toàn đắm chìm trong việc chế tạo tượng băng cho Khương Duật. Lục Thừa Phong biết bây giờ có nói gì với y đều là phí thời gian, y nhìn Khương Duật qua tấm kính tình yêu dày cộp rồi.
Lục Thừa Phong nói: “Ý tưởng gì, nói nghe chút đi.”
“Đến lúc đó sẽ nói cho anh biết.” Bây giờ chỉ là một ý tưởng, Tiêu Ninh Dữ không muốn nói trước.
“Cậu định cho tôi đi xem cùng?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ suy nghĩ một chút, “Anh có rảnh không? Nếu anh đi xem, tôi muốn anh cho vài ý kiến đánh giá.”
Hết cách rồi, Lục Thừa Phong là “một nửa” bạn bè của Tiêu Ninh Dữ, chỉ biết hỏi anh.
“Ừ, rảnh. Lúc đó tôi sẽ nhìn thử xem.” Trong lòng Lục Thừa Phong cũng có quyết định của riêng mình.
Trực tiếp cho Tiêu Ninh Dữ nghe đoạn ghi âm để y biết rõ bộ mặt thật của Khương Duật, không thể được, tổn thương quá lớn, Lục Thừa Phong không muốn.
Nhưng anh vẫn sẽ khiến Tiêu Ninh Dữ thấy rõ, rằng Khương Duật không hề thích y, hai người không phải đang yêu nhau, Tiêu Ninh Dữ đừng cố chấp đặt tình cảm trên người Khương Duật.
“Cảm ơn anh, Lục ảnh đế.” Tiêu Ninh Dữ vui vẻ cười nói.
“Không có gì, chúng ta không phải bạn bè ư?”
Tiêu Ninh Dữ dừng lại, sửng sốt nửa ngày mới chất phác hỏi lại: “Lục ảnh đế, anh, thật sự coi tôi là bạn?”
“Không phải bạn bè à?”
Tiêu Ninh Dữ kích động: “Phải! Là bạn bè mà!!!”
Lục ảnh đế nhếch nhếch khoé môi: “Ừ, là bạn bè.”
Hết chương 24
“Alo, Khương Duật…” Tiêu Ninh Dữ nói chuyện cẩn thận dè dặt, không rõ Khương Duật đã nguôi giận hay chưa.
“Anh ăn cơm trưa rồi à?” Khương Duật hỏi.
Tiêu Ninh Dữ trả lời: “Ừm, ăn rồi. Cậu thì sao?”
“Ăn rồi… Anh và Lục ảnh đế, quan hệ rất tốt?” Khương Duật vòng vo một hồi rốt cuộc vòng đến mục đích gã gọi điện thoại tới.
Câu hỏi của Khương Duật nằm ngoài dự liệu của Tiêu Ninh Dữ, y không ngờ gã sẽ hỏi hắn vấn đề đó. Bởi xưa nay Khương Duật không hề quan tâm y giao du với ai, gã cũng chưa từng hỏi bên cạnh y có những người bạn nào.
Tiêu Ninh Dữ sửng sốt trong chốc lát, lập tức trả lời Khương Duật: “Cũng không tệ, nhưng cũng quen biết chưa lâu. Sao vậy?”
“Không có gì, tôi thuận miệng hỏi.” Khương Duật giả vờ không thèm để ý.
“Khương Duật, cậu phải quay bộ phim này đến năm sau à?” Thời gian đóng máy ước tính Tiêu Ninh Dữ có biết, nhưng phần diễn của Khương Duật bao giờ mới xong thì y không rõ lắm, bởi tiến độ quay của Khương Duật chậm hơn đánh giá nhiều.
“Ừ, khả năng là không được nghỉ.” Khương Duật nói rồi thở dài. Quay phim của đạo diễn Đào đúng là quá mệt mỏi.
Tiêu Ninh Dữ nhíu mày: “Vậy… Sinh nhật của cậu, lẽ nào phải ở đoàn phim?”
Khương Duật suy nghĩ phút chốc, sau mới nói: “Dựa vào tiến độ hiện tại, hẳn là sẽ ở đoàn tổ chức sinh nhật.”
Tiêu Ninh Dữ dùng ngữ khí dò hỏi: “Tôi có thể tới tổ chức sinh nhật cho cậu không?” Không đợi Khương Duật trả lời, Tiêu Ninh Dữ lập tức nói thêm: “Tôi sẽ không xuất hiện ở đoàn phim đâu. Chỉ là tới thành phố Z, tổ chức cho cậu thôi.”
Nửa ngày Khương Duật không lên tiếng, tâm lý Tiêu Ninh Dữ bồn chồn, đang định bảo không đi nữa, thì Khương Duật nói: “Ừm, có thể. Nhưng anh đừng xuất hiện ở đoàn phim. Hôm nay cũng không phải cố ý nổi nóng với anh, người trong đoàn nói chuyện khó nghe, trong lòng tôi không thoải mái.”
“Trong đoàn có người nói cậu? Là ai?” Tiêu Ninh Dữ có chút tức giận.
“Là nhân viên công tác. Cũng không có phiền phức gì, chỉ là nghe ít nhiều nên hơi khó chịu.” Nói nhẹ như mấy gió, trên thực tế Khương Duật tức muốn chết. Gã chưa từng bị người hạ thấp như thế, ai cũng thấy gã là tiểu bạch kiểm dựa dẫm vào Tiêu Ninh Dữ. Kiêu căng tự mãn như gã, sao chịu nổi nỗi tức này.
“Không nói bọn họ nữa.” Khương Duật nói.
“Ừm, không nhắc đến họ. Vậy cậu muốn quà sinh nhật gì?”
Tặng quà mà hỏi trước thì chẳng còn bất ngờ, nhưng điều này không áp dụng với Tiêu Ninh Dữ. Khương Duật thích gì y biết, nhưng tình huống của y và Khương Duật là, có lúc y mua đồ Khương Duật thích gã cũng không hề vui vẻ, nên Tiêu Ninh Dữ thấy hay là hỏi trước thì hơn, tránh cho Khương Duật không vui.
“Không muốn gì cả.” Khương Duật đáp.
“Không được, quà sinh nhật vẫn phải chuẩn bị.” Tiêu Ninh Dữ sốt ruột nói.
“Thành phố Z cách thành phố B rất gần, bên đó có lễ hội điêu khắc băng rất nổi tiếng. Vốn là tranh thủ đóng phim, lúc nào rảnh rỗi đi xem thử. Bây giờ không có thời gian, giá như anh có thể đưa lễ hội đó đến đây nhỉ.” Khương Duật nửa đùa nửa thật. Không nói cái khác, tuy gã không thích Tiêu Ninh Dữ, nhưng thái độ của y, khá là hợp gu của gã.
Tiêu Ninh Dữ không trả lời, không phải vì cảm thấy không thể, mà bởi đang suy nghĩ sẽ mang lễ hội điêu khắc băng tới như thế nào cho hợp lý.
Khương Duật không biết Tiêu Ninh Dữ đang suy nghĩ gì, nói tiếp: “Tôi thuận miệng nói thôi, anh chớ coi là thật. Vẫn là không muốn anh tặng quà, không muốn người khác nói tôi bị anh bao dưỡng.”
“Cậu không phải vậy.” Tiêu Ninh Dữ phản bác.
Giọng Khương Duật phai nhạt đi mấy phần: “Người khác cảm thấy vậy.”
“Xin lỗi.” Tiêu Ninh Dữ thấp giọng nói.
“Đừng nói những lời này. Như vậy đi, tôi cúp máy.” Nhắc đến việc này Khương Duật lại nóng máu.
“Tạm biệt.”
Tiêu Ninh Dữ nhìn màn hình tối đi, chỉ có thể thở dài một hơi.
Thực ra biện pháp giải quyết tốt nhất là công khai y và Khương Duật đang qua lại. Nhưng Khương Duật không muốn, không thích những người khác biết bọn họ đang yêu nhau.
…
Từ thành phố Z bay tới thành phố B chỉ cần hai tiếng, nhưng Z thị không lạnh bằng B thị, đưa lễ hội điêu khắc băng về không khả thi lắm. Tiêu Ninh Dữ suy nghĩ biện pháp khác, ở thành phố Z có chỗ nào thích hợp để điêu khắc băng nhỉ?
Trên đường về Tiêu Ninh Dữ đều suy nghĩ về việc điêu khắc băng ở thành phố Z, y đã bảo Tiểu Chu liên hệ với nghệ nhân điêu khắc băng. Vừa xuống máy bay, Lục Thừa Phong gọi điện tới, Tiêu Ninh Dữ thuận miệng hỏi: “Lục ảnh đế, anh có quen biết thầy điêu khắc băng giỏi nào không?”
“Bậc thầy điêu khắc băng? Cậu tìm để làm gì vậy?” Lục Thừa Phong không rõ tại sao Tiêu Ninh Dữ đột nhiên muốn tìm thầy điêu khắc băng.
Tiêu Ninh Dữ kể chuyện tổ chức sinh nhật Khương Duật, cùng mấy lời gã nói cho Lục Thừa Phong.
Bây giờ Lục Thừa Phong là người duy nhất lắng nghe chuyện tình cảm của y, Tiêu Ninh Dữ tán gẫu với anh chuyện giữa y và Khương Duật không hề áp lực, y chẳng biết phải hỏi ai khác, nên sẽ nghe ý kiến của Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong vừa nghe, bất đắc dĩ, có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép: “Tiêu Ninh Dữ, tôi nói thế nào về cậu đây. Hắn ta thuận miệng nói một câu, cậu thật sự muốn điêu khắc một tượng băng cho gã ở thành phố Z???”
“Hiện tại tôi có một ý tưởng, nhưng có thể thực hiện hay không phải để thầy chuyên nghiệp nói thế nào đã. Nếu anh có quen biết ai thì giới thiệu cho tôi.” Tiêu Ninh Dữ đã hoàn toàn đắm chìm trong việc chế tạo tượng băng cho Khương Duật. Lục Thừa Phong biết bây giờ có nói gì với y đều là phí thời gian, y nhìn Khương Duật qua tấm kính tình yêu dày cộp rồi.
Lục Thừa Phong nói: “Ý tưởng gì, nói nghe chút đi.”
“Đến lúc đó sẽ nói cho anh biết.” Bây giờ chỉ là một ý tưởng, Tiêu Ninh Dữ không muốn nói trước.
“Cậu định cho tôi đi xem cùng?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ suy nghĩ một chút, “Anh có rảnh không? Nếu anh đi xem, tôi muốn anh cho vài ý kiến đánh giá.”
Hết cách rồi, Lục Thừa Phong là “một nửa” bạn bè của Tiêu Ninh Dữ, chỉ biết hỏi anh.
“Ừ, rảnh. Lúc đó tôi sẽ nhìn thử xem.” Trong lòng Lục Thừa Phong cũng có quyết định của riêng mình.
Trực tiếp cho Tiêu Ninh Dữ nghe đoạn ghi âm để y biết rõ bộ mặt thật của Khương Duật, không thể được, tổn thương quá lớn, Lục Thừa Phong không muốn.
Nhưng anh vẫn sẽ khiến Tiêu Ninh Dữ thấy rõ, rằng Khương Duật không hề thích y, hai người không phải đang yêu nhau, Tiêu Ninh Dữ đừng cố chấp đặt tình cảm trên người Khương Duật.
“Cảm ơn anh, Lục ảnh đế.” Tiêu Ninh Dữ vui vẻ cười nói.
“Không có gì, chúng ta không phải bạn bè ư?”
Tiêu Ninh Dữ dừng lại, sửng sốt nửa ngày mới chất phác hỏi lại: “Lục ảnh đế, anh, thật sự coi tôi là bạn?”
“Không phải bạn bè à?”
Tiêu Ninh Dữ kích động: “Phải! Là bạn bè mà!!!”
Lục ảnh đế nhếch nhếch khoé môi: “Ừ, là bạn bè.”
Hết chương 24