Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Lục Thừa Phong quay về khách sạn. Hiệu suất của Tiểu Cao rất nhanh, mau lẹ tìm phim [Hiệp Khách Thiên Nhai] trên máy tính bảng đưa cho Lục Thừa Phong: “Lục ca, chính là bộ này. Anh xem đi.”
“Ừm, vất vả rồi. Để ở đây là được, tôi tự xem. Cậu đi ăn cơm tối trước đi.” Lục Thừa Phong nói.
“Vâng. Vậy em đi trước nhé Lục ca.” Tiểu Cao ra khỏi phòng, Lục Thừa Phong ngồi lên ghế sô pha, cầm máy tính bảng trên khay trà, ấn nút play…
Sau khi thấy Tiêu Ninh Dữ bày tỏ sự yêu thích cuồng nhiệt với Ngu Bội Tần, Lục Thừa Phong hiếu kỳ đi đọc nguyên tác.
Chính bởi vì đã đọc nguyên tác, anh mới càng không hiểu, Khương Duật đã diễn nhân vật phức tạp ấy như thế nào, khiến fan Ngu Bội Tần trong nguyên tác – Tiêu Ninh Dữ – thoả mãn. Nên anh muốn xem thử phim.
Sau khi xem Khương Duật diễn [Hiệp Khách Thiên Nhai], Lục Thừa Phong đã tìm được đáp án.
Tuy khá hơn cái phim anh xem lúc trước, nhưng cũng không có kỹ năng diễn xuất gì đặc biệt, có thể nói là dựa vào bản sắc vốn có để diễn.
Ngu Bội Tần là nhân vật phản diện lớn nhất trong [Hiệp Khách Thiên Nhai], hắn không coi ai ra gì, kiêu căng tự mãn, thêm vào đó ma đầu này có võ công cực cao, nên càng tự cao tự đại. Bản thân Khương Duật không hoàn toàn tương đồng, nhưng gã đã diễn bằng chính sự “kiêu căng tự mãn” của mình. Nên dù không có kỹ năng diễn xuất cũng diễn tạm được nhân vật ấy.
Nhưng Tiêu Ninh Dữ sẽ không thích nhân vật Ngu Bội Tần bởi hắn tự cao tự đại. Trong nguyên tác, tính cách Ngu Bội Tần quả thực đáng ghét, nhưng biết thân thế của hắn sẽ thấy hắn đáng thương.
Ngu Bội Tần vốn là con cháu thế gia, nhưng hắn là con thứ, bên trên có một huynh trưởng thông tuệ ưu tú, nên hắn càng không được coi trọng. Hắn luôn nỗ lực đuổi theo ca ca, muốn cha mẹ thấy hắn cũng ưu tú, nhưng đáng tiếc hắn vẫn bị ngó lơ. Hắn sùng bái các đại hiệp trong truyện kỳ huyễn, họ được người chú ý được người ngưỡng mộ. Quan trọng là vai chính trong tiểu thuyết đa số là nhân vật nhỏ vô danh, không được coi trọng, cuối cùng trở thành đại anh hùng được người người kính ngưỡng. Ngu Bội Tần tự cho là mình siêu phàm, hắn thấy mình không phải nhân vật nhỏ, nhất định hắn sẽ trở thành đại hiệp vanh danh thiên hạ.
Vì vậy Ngu Bội Tần bắt đầu chăm chỉ học võ công, bắt đầu hành hiệp trượng nghĩa, mong có một ngày cứu vớt muôn dân.
Ngu Bội Tần cố gắng nên thành tích luôn đứng đầu, chỉ có điều bị ca ca của hắn đè ép, cho nên mới không nổi bật. Hắn tốn thời gian để học võ, nên lơ là bài tập trên lớp. Với tính cách của Ngu Bội Tần, sao hắn có thể chấp nhận thành tích học tập của mình lót đáy để người chê cười. Nên hắn gian lận trong kỳ thi, bị phát hiện và bị phạt. Ca ca của hắn trào phúng một phen, nói hắn vĩnh viễn không đuổi kịp y. Ngu Bội Tần và y phát sinh tranh chấp, Ngu Bội Tần không cẩn thận ngã từ thềm đá xuống, cha Ngu không chỉ nghiêm phạt hắn, trong lời nói còn tràn đầy sự mỉa mai, nói con thứ chỉ là con thứ, vĩnh viễn hắn không sánh bằng một phần vạn ca ca hắn.
Trong cơn tức giận Ngu Bội Tần bỏ nhà ra đi, trên đường vô tình cứu được chưởng môn phái Thương Vân, bởi vậy bái làm môn hạ, học võ công của Thương Vân. Phen kỳ ngộ này càng khiến Ngu Bội Tần nhận định mình không phải nhân vật nhỏ, hắn chính là vai chính trong truyện.
Đến phái Thương Vân, tuy Ngu Bội Tần đã cứu chưởng môn, nhưng trong phái hắn chỉ là một gã đệ tử bình thường, võ công chẳng bằng ai. Tính cách của hắn dễ đắc tội nhiều người, nên thường bị bắt nạt.
Hắn ngày đêm tu luyện võ thuật, sau mấy năm cũng trở thành đệ tử ưu tú trong phái Thương Vân, Tam chưởng môn được hắn cứu nên coi trọng hắn.
Nhưng tương tự, trong nhà bị một huynh trưởng đè ép, ở phái Thương Vân cũng có đại đệ tử của Đại chưởng môn võ công cao cường che đậy hào quang của hắn.
Tuy cùng một phái, nhưng thế lực của mỗi chưởng môn cũng tranh đấu lẫn nhau. Ngu Bội Tần thua trong trận tỷ thí, Tam chưởng môn đả kích hắn, nói hắn không sánh được với đại đệ tử, biến hắn trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu giữa các chưởng môn.
Vì một chút sai lầm mà hắn bị trục xuất khỏi sư môn, Ngu Bội Tần dần dần hắc hoá, tiến nhập ma đạo, học công pháp ma đạo, trở thành ma giáo giáo chủ.
Khương Duật chỉ diễn được mặt ngoài của Ngu Bội Tần, kiêu căng tự mãn tự cho mình là siêu phàm. Sự đáng thương của nhân vật này hoàn toàn do bối cảnh trong phim thể hiện, gã không diễn ra được tính cách lớp lang của Ngu Bội Tần.
Ngu Bội Tần khiến người chán ghét, nhưng tính cách đó của hắn, xuất phát từ sự tự ti.
Không sai, tự cho là mình siêu phàm, tự cao tự đại đều bởi Ngu Bội Tần tự ti. Từ nhỏ bị bỏ mặc, nên hắn rất khát khao được người chú ý. Trong xương hắn tự ti, hắn không có thiên phú, nên hắn dùng sự nỗ lực hết mình.
Trước mặt người khác hắn là giáo chủ phong quang vô hạn, võ công cực cao, trong võ lâm không có mấy đối thủ, sau lưng sự thoải mái ấy là kết quả của quá trình mài giũa tàn nhẫn bản thân, không ngừng luyện công, rất sợ có người vượt qua mình.
Có lẽ điểm này ở Ngu Bội Tần khiến Tiêu Ninh Dữ cảm động. Tiêu Ninh Dữ vì béo nên tự ti, y cũng không phải thiên tài, nên trong học tập và công tác y luôn nỗ lực làm tốt nhất có thể. Có lẽ y hiểu được cảm nhận của Ngu Bội Tần trong tiểu thuyết, nên yêu thích nhân vật này, đồng tình với hắn, thương hại hắn, cũng là thương hại chính bản thân y.
“Diễn xuất quá tệ lậu.” Lục Thừa Phong xem cả đêm.
Kết phim Ngu Bội Tần bị vai chính đánh bại, khoé môi đầy máu của hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng, lẩm bẩm nói: “Không ai sánh được với ta…”
Lục Thừa Phong nhìn hình ảnh ngừng lại trên màn hình, nói thầm: “Tiêu Ninh Dữ à, diễn như vậy cậu cũng thích được. Đến lượt tôi diễn thì chẳng phải yêu đến chết đi sống lại ư…”
Lục Thừa Phong lắc lắc đầu, một người nắm quyền cả một tập đoàn, Tiêu Ninh Dữ có phải hơi đơn thuần rồi không…
“Ừm, vất vả rồi. Để ở đây là được, tôi tự xem. Cậu đi ăn cơm tối trước đi.” Lục Thừa Phong nói.
“Vâng. Vậy em đi trước nhé Lục ca.” Tiểu Cao ra khỏi phòng, Lục Thừa Phong ngồi lên ghế sô pha, cầm máy tính bảng trên khay trà, ấn nút play…
Sau khi thấy Tiêu Ninh Dữ bày tỏ sự yêu thích cuồng nhiệt với Ngu Bội Tần, Lục Thừa Phong hiếu kỳ đi đọc nguyên tác.
Chính bởi vì đã đọc nguyên tác, anh mới càng không hiểu, Khương Duật đã diễn nhân vật phức tạp ấy như thế nào, khiến fan Ngu Bội Tần trong nguyên tác – Tiêu Ninh Dữ – thoả mãn. Nên anh muốn xem thử phim.
Sau khi xem Khương Duật diễn [Hiệp Khách Thiên Nhai], Lục Thừa Phong đã tìm được đáp án.
Tuy khá hơn cái phim anh xem lúc trước, nhưng cũng không có kỹ năng diễn xuất gì đặc biệt, có thể nói là dựa vào bản sắc vốn có để diễn.
Ngu Bội Tần là nhân vật phản diện lớn nhất trong [Hiệp Khách Thiên Nhai], hắn không coi ai ra gì, kiêu căng tự mãn, thêm vào đó ma đầu này có võ công cực cao, nên càng tự cao tự đại. Bản thân Khương Duật không hoàn toàn tương đồng, nhưng gã đã diễn bằng chính sự “kiêu căng tự mãn” của mình. Nên dù không có kỹ năng diễn xuất cũng diễn tạm được nhân vật ấy.
Nhưng Tiêu Ninh Dữ sẽ không thích nhân vật Ngu Bội Tần bởi hắn tự cao tự đại. Trong nguyên tác, tính cách Ngu Bội Tần quả thực đáng ghét, nhưng biết thân thế của hắn sẽ thấy hắn đáng thương.
Ngu Bội Tần vốn là con cháu thế gia, nhưng hắn là con thứ, bên trên có một huynh trưởng thông tuệ ưu tú, nên hắn càng không được coi trọng. Hắn luôn nỗ lực đuổi theo ca ca, muốn cha mẹ thấy hắn cũng ưu tú, nhưng đáng tiếc hắn vẫn bị ngó lơ. Hắn sùng bái các đại hiệp trong truyện kỳ huyễn, họ được người chú ý được người ngưỡng mộ. Quan trọng là vai chính trong tiểu thuyết đa số là nhân vật nhỏ vô danh, không được coi trọng, cuối cùng trở thành đại anh hùng được người người kính ngưỡng. Ngu Bội Tần tự cho là mình siêu phàm, hắn thấy mình không phải nhân vật nhỏ, nhất định hắn sẽ trở thành đại hiệp vanh danh thiên hạ.
Vì vậy Ngu Bội Tần bắt đầu chăm chỉ học võ công, bắt đầu hành hiệp trượng nghĩa, mong có một ngày cứu vớt muôn dân.
Ngu Bội Tần cố gắng nên thành tích luôn đứng đầu, chỉ có điều bị ca ca của hắn đè ép, cho nên mới không nổi bật. Hắn tốn thời gian để học võ, nên lơ là bài tập trên lớp. Với tính cách của Ngu Bội Tần, sao hắn có thể chấp nhận thành tích học tập của mình lót đáy để người chê cười. Nên hắn gian lận trong kỳ thi, bị phát hiện và bị phạt. Ca ca của hắn trào phúng một phen, nói hắn vĩnh viễn không đuổi kịp y. Ngu Bội Tần và y phát sinh tranh chấp, Ngu Bội Tần không cẩn thận ngã từ thềm đá xuống, cha Ngu không chỉ nghiêm phạt hắn, trong lời nói còn tràn đầy sự mỉa mai, nói con thứ chỉ là con thứ, vĩnh viễn hắn không sánh bằng một phần vạn ca ca hắn.
Trong cơn tức giận Ngu Bội Tần bỏ nhà ra đi, trên đường vô tình cứu được chưởng môn phái Thương Vân, bởi vậy bái làm môn hạ, học võ công của Thương Vân. Phen kỳ ngộ này càng khiến Ngu Bội Tần nhận định mình không phải nhân vật nhỏ, hắn chính là vai chính trong truyện.
Đến phái Thương Vân, tuy Ngu Bội Tần đã cứu chưởng môn, nhưng trong phái hắn chỉ là một gã đệ tử bình thường, võ công chẳng bằng ai. Tính cách của hắn dễ đắc tội nhiều người, nên thường bị bắt nạt.
Hắn ngày đêm tu luyện võ thuật, sau mấy năm cũng trở thành đệ tử ưu tú trong phái Thương Vân, Tam chưởng môn được hắn cứu nên coi trọng hắn.
Nhưng tương tự, trong nhà bị một huynh trưởng đè ép, ở phái Thương Vân cũng có đại đệ tử của Đại chưởng môn võ công cao cường che đậy hào quang của hắn.
Tuy cùng một phái, nhưng thế lực của mỗi chưởng môn cũng tranh đấu lẫn nhau. Ngu Bội Tần thua trong trận tỷ thí, Tam chưởng môn đả kích hắn, nói hắn không sánh được với đại đệ tử, biến hắn trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu giữa các chưởng môn.
Vì một chút sai lầm mà hắn bị trục xuất khỏi sư môn, Ngu Bội Tần dần dần hắc hoá, tiến nhập ma đạo, học công pháp ma đạo, trở thành ma giáo giáo chủ.
Khương Duật chỉ diễn được mặt ngoài của Ngu Bội Tần, kiêu căng tự mãn tự cho mình là siêu phàm. Sự đáng thương của nhân vật này hoàn toàn do bối cảnh trong phim thể hiện, gã không diễn ra được tính cách lớp lang của Ngu Bội Tần.
Ngu Bội Tần khiến người chán ghét, nhưng tính cách đó của hắn, xuất phát từ sự tự ti.
Không sai, tự cho là mình siêu phàm, tự cao tự đại đều bởi Ngu Bội Tần tự ti. Từ nhỏ bị bỏ mặc, nên hắn rất khát khao được người chú ý. Trong xương hắn tự ti, hắn không có thiên phú, nên hắn dùng sự nỗ lực hết mình.
Trước mặt người khác hắn là giáo chủ phong quang vô hạn, võ công cực cao, trong võ lâm không có mấy đối thủ, sau lưng sự thoải mái ấy là kết quả của quá trình mài giũa tàn nhẫn bản thân, không ngừng luyện công, rất sợ có người vượt qua mình.
Có lẽ điểm này ở Ngu Bội Tần khiến Tiêu Ninh Dữ cảm động. Tiêu Ninh Dữ vì béo nên tự ti, y cũng không phải thiên tài, nên trong học tập và công tác y luôn nỗ lực làm tốt nhất có thể. Có lẽ y hiểu được cảm nhận của Ngu Bội Tần trong tiểu thuyết, nên yêu thích nhân vật này, đồng tình với hắn, thương hại hắn, cũng là thương hại chính bản thân y.
“Diễn xuất quá tệ lậu.” Lục Thừa Phong xem cả đêm.
Kết phim Ngu Bội Tần bị vai chính đánh bại, khoé môi đầy máu của hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng, lẩm bẩm nói: “Không ai sánh được với ta…”
Lục Thừa Phong nhìn hình ảnh ngừng lại trên màn hình, nói thầm: “Tiêu Ninh Dữ à, diễn như vậy cậu cũng thích được. Đến lượt tôi diễn thì chẳng phải yêu đến chết đi sống lại ư…”
Lục Thừa Phong lắc lắc đầu, một người nắm quyền cả một tập đoàn, Tiêu Ninh Dữ có phải hơi đơn thuần rồi không…