Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Mộ Hàn nổi giận
Trợ lý Lưu đang sốt ruột đứng đợi anh, ai dè vừa bước ra khỏi cửa đã thấy gương mặt hằm hằm tức giận như hung thần ác sát Mộ Hàn đang đi tới, hai chân anh ta run rẩy, trong lòng nghĩ lại xem mình có làm gì để phật ý vị đại Boss này hay không, anh ta đã chuẩn bị tinh thần để hứng chịu rồi nhưng Mộ Hàn cứ thể đi lướt qua, không thèm để ý tới.
“Mộ...Mộ tổng... ”
Trợ lý Lưu đuổi theo sau nhưng anh đã ngồi lên xe ô tô rồi đạp chân ga phóng vù đi cuốn theo bụi bay mù mịt, trợ lý Lưu ho khù khụ, mỗi lần anh tức giận là không thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, mà tần suất dạo này càng nhiều lên, thân là một nhân viên nhỏ bé anh ta phải quay lại vào trong phòng, xin lỗi đối tác và hẹn lại vào một ngày khác.
Nam Ngữ bấy giờ mới từ trong góc tường đứng dậy, nếu khóc có thể giải quyết được mọi chuyện thì ngày nào cô cũng khóc rồi. Ngồi một lúc mà bắp đùi tê cứng, cô phải loạng choạng dựa vào tường. Giám đốc bên trong chờ lâu sốt ruột đi ra ngoài tìm cô, vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đó, men rượu trong người ông ta bùng lên, từng bước tiến lại gần Nam Ngữ.
Ông ta vươn tay ra chạm vào bả vai trần nhẵn mịn của cô, Nam Ngữ giật mình quay phắt lại, Nghiêm Bách Thụy không vì thế mà rụt tay lại, đối với ông ta thì cô chỉ là một cô gái nhỏ bé không tiền không quyền, liệu có thể làm gì được chứ? Vì thế mà hành động của ông ta càng sỗ sàng hơn.
"Giám...giám đốc..."
Nam Ngữ lùi lại, ông ta càng sấn tới gần hơn, ánh mắt nhìn khắp cơ thể cô như hổ đói, còn buông lời khiếm nhã.
"Nam Ngữ...cô vẫn còn lăn tăn chuyện gì nữa? Tôi đảm bảo nếu như cô nghe lời tôi, thì tôi sẽ cho cô đảm nhận vị trí mà cô mong muốn..."
Nghiêm Bách Thụy dường như không nhịn nổi nữa mà lao tới, xúc cảm ban nãy khi chạm vào làn da mềm mại còn đọng trên tay ông ta, chỉ cần nhìn cô thôi cũng khiến ông ta rạo rực. Vốn dĩ cô muốn xin lỗi ông ta một câu rồi rời đi, nhưng không ngờ ông ta lại không e ngại ở ngay tại đây muốn cưỡng hiếp cô!
"Giám đốc. Xin ông dừng lại, tôi không muốn ông phải chịu đau đâu."
Lời khuyên của Nam Ngữ không làm ông ta dừng lại mà còn bật cười ha hả.
"Tình nhân bé nhỏ à, anh rất muốn em làm anh đau đấy, nhất là ở dưới này..."
Từ miệng của Nghiêm Bách Thụy phát ra những lời tục tĩu bẩn thỉu, nhưng rất nhanh cô đã khiến ông ta im bặt lại. Ông ta ôm lấy chỗ hiểm của mình, lăn lộn như một con lợn bị chọc tiết, mặt mũi tím tái, ngón tay run rẩy chỉ vào cô.
"Cô...cô..."
"Tôi đã nói với ông rồi mà ông không nghe."
Nam Ngữ cười lạnh, bước qua người ông ta kiêu ngạo rời đi, những quy tắc ngầm trong giới không phải là cô không biết, muốn cô hầu hạ một lão già? Nằm mơ đi!
Vì nể tình ông ta là giám đốc của Đài Truyền hình, nếu không cô đã đánh cho ông ta không còn răng mà ăn cháo luôn rồi, ỷ mình là người có quyền nên muốn làm gì thì làm hay sao?
Mộ Hàn cũng thế, anh giúp cô rất nhiều nhưng ở bên cạnh anh giống như là ở bên một quả bom nổ chậm, lúc nào cô cũng phải nơm nớp lo sợ anh sẽ làm gì. Vừa nãy anh không thèm nghe cô giải thích đã hung hăng cưỡng hôn cô, nếu như sau này cô chỉ cần ở gần một người đàn ông khác dù chỉ một chút thì anh sẽ còn làm gì nữa? Mộ Hàn quá cuồng bạo, anh chỉ thích làm mọi việc theo ý mình. Cho dù thật sự có chút tình cảm với anh, nhưng cô sẽ không ngu muội đến mức không cần quan tâm cái gì mà ở bên cạnh anh.
Nam Ngữ là người thích tự do, cô không muốn ai quản thúc mình, đàn ông có thể không cần, nhưng tôn nghiêm thì không bao giờ được đánh mất. Bắt đầu từ cái ngày bốn năm trước, cô đã thề không chịu ủy khuất, nhún nhường, cần người khác che chở cho nữa rồi.
Chung quy thì Mộ Hàn cũng chỉ giống như viên sỏi ném vào giữa mặt hồ, khuấy động một lúc rồi biến mất, con đường mà cô đi, có lẽ sẽ không thể có anh mãi được.
Nam Ngữ đi ra khỏi nhà hàng, bấy giờ mới có một người đàn ông từ trong góc tối bước ra, anh ta đã chứng kiến một màn vừa nãy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
***
Mộ Hàn lấy tay cởi cà vạt ném sang một bên, chân dưới càng đạp phanh, chiếc xe rít gào phóng lên cuồng ngạo y như chủ nhân của nó vậy. Cho dù anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể khiến cô động lòng! Lúc này anh đang rất bực bội, đang rất muốn phát tác, cuộc sống của anh trước giờ vốn không phải như thế này, không ai có thể làm anh mất kiểm soát như cô. Đã thế thì anh sẽ nghe lời Hàn Đàm Diệp, không thèm quan tâm tới cô nữa.
Xe của anh phóng như bay trên đường, đúng lúc này lại có một người băng ngang qua, Mộ Hàn lập tức phanh gấp, bánh xe bất ngờ bốc khói tạo thành vệt dài trên đường. Người kia cũng vô cùng hoảng sợ mà ngã xuống, suýt chút nữa thì đã bị anh tông phải. Lại còn chọn đúng lúc tâm trạng anh không tốt để xuất hiện.
Mộ Hàn bực bội gọi cho trợ lý Lưu, giọng nói lạnh băng bên kia vừa vang lên, anh ta đã toát mồ hôi hột.
"Cho anh năm phút, bằng cách gì cũng phải chạy đến đây cho tôi."
Anh gửi định vị qua, trợ lý Lưu khóc không ra nước mắt, năm phút thì làm sao mà tới kịp, chỉ có bay thì may ra mới đến nơi.
Đang lúc vội vã không biết làm thế nào, tầm mắt anh ta nhìn thấy một người giao hàng đi xe mô tô, thế là chạy tới giật phắt mũ bảo hiểm của anh ta, ném cho anh ta xấp tiền, sau đó lên xe mô tô phóng vù đi.
Mộ Hàn tựa người vào ghế sau, lấy một điếu thuốc lá ra hút, cô gái kia vẫn đang lúi húi nhặt đồ trên đường, nhưng anh chẳng quan tâm, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc rồi phả ra một làn khói, dáng vẻ quyến rũ vô cùng
Thực ra trong lòng anh đang dần mất kiên nhẫn, tên trợ lý Lưu chết tiệt này mà không đến kịp, chắc chắn ngày mai sẽ bị đuổi!
May cho trợ lý Lưu khi chỉ còn mười giây đếm ngược, chiếc xe mô tô đã dừng lại bên cạnh xe của anh, Mộ Hàn nhướn mày mở cửa xe, trợ lý Lưu tháo mũ bảo hiểm ra, trống ngực đập thình thịch trả lời.
"Mộ tổng...tôi đến rồi ạ."
"Không tồi."
Anh đánh giá dáng vẻ của trợ lý Lưu khi đi xe mô tô, thế mà giọng nói lại lạnh như băng.
"Xử lý chuyện kia đi."
Mộ Hàn đánh mắt về cô gái đang ngồi bên đường, sau đó anh lại đạp mạnh chân ga kiêu ngạo phóng vù đi. Dáng vẻ bá đạo đó không khác gì so với ngày xưa, thậm chí bây giờ còn thêm phần thu hút hơn.
Trợ lý Lưu tiến lại gần cô gái đó, lúc này cô ta mới đứng dậy, anh ta nhìn đồ đã vương vãi dưới đất, định đưa cho cô ta một xấp tiền, nhưng cô ta lại từ chối.
"Dáng vẻ đó sao lại quen vậy nhỉ...hình như mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi..."
Trợ lý Lưu nhìn theo bóng dáng cô ta, gãi đầu lẩm bẩm tò mò.
Sáng hôm sau Nam Ngữ vừa đến đài truyền hình thì đã nhận được thông báo chuyển tới bộ phận tiêu thụ. Thư Mộng ngồi một bên cười hả hê, cảm thấy ngày hôm nay đúng là ngày vui nhất của cô ta!
"Nam Ngữ, cô biết cái gọi là lên voi xuống chó không? Vì thế làm người đừng nên vui mừng quá sớm, cũng đừng nghĩ mình có chút nhan sắc mà đắc tội với người khác nhé!"
Nam Ngữ cầm thùng đồ đạc của mình đi lướt qua cô ta, vẻ mặt lạnh tanh không lay chuyển. Thư Mộng bị bơ lại bực bội, nhưng từ giờ không phải nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của Nam Ngữ, cô ta cũng cảm thấy rất sảng khoái rồi!
Cô bị điều đến bộ phận tiêu thụ, không cần nghĩ cũng biết đây là quyết định của ai, ngoài lão già dê Nghiêm Bách Thụy kia ra thì còn có thể là ai được nữa?
Vừa nhắc đến một cái, ông ta đã xuất hiện ở cầu thang, lúc nhìn thấy cô, trong ánh mắt của ông ta dường như vẫn thèm thuồng nhưng nhớ lại cú đá hôm qua, ông ta hận không thể đuổi cô ra khỏi đây, vì thế nên mới kiếm cớ để chuyển cô xuống bộ phận tiêu thụ.
Nghe thì có vẻ rất oai, nhưng thực chất công việc ở đó phải lăn lộn bên ngoài, vất vả nhất ở đài truyền hình.
“Nam Ngữ, tôi cho cô một cơ hội suy nghĩ lại, mau xin lỗi chuyện hôm qua đi, và chịu nghe lời tôi…”
Nghiêm Bách Thụy đứng chắn trước mặt cô, cười ngạo nghễ nói.
“Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi! Giám đốc, ông nghĩ nếu mọi người mà biết bộ mặt thật của ông thì sẽ như thế nào?”
Ông ta có tật giật mình ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có ai mới chỉ thẳng ngón tay vào mặt cô nói.
“Đồ đàn bà không biết điều, được…nếu cô đã muốn như thế, thì đừng có hối hận!”
Nam Ngữ hất tay ông ta ra, ánh mắt kiên quyết.
“Tôi không bao giờ hối hận!”
Nghiêm Bách Thụy nhìn theo bóng dáng cô, nghĩ chỉ là một con nhỏ không biết trời cao đất dày, cứ cho cô nếm chút mùi đau khổ, sau này nhất định sẽ phải quay trở lại van xin ông ta mà thôi!
Nam Ngữ đến phòng tiêu thụ, chưa đi vào bên trong đã nhìn thấy bên ngoài hành lang chất đầy các thùng carton giấy, bên trong đầy ắp tờ rơi quảng cáo.
“Xin chào…”
Cô đẩy cửa bước vào, phòng làm việc này chỉ nhỏ bằng nửa văn phòng bên trên, ở trong có ba người, bọn họ nhìn thấy cô cũng chỉ ngước lên qua loa, có hai người đàn ông và một người phụ nữ, bề ngoài bọn họ khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
“Cô là?”
Người phụ nữ đó tiến lại gần cô hơn, cô gái đó thấp hơn Nam Ngữ, da dẻ cũng sạm đen nhưng ngũ quan khá thanh tú.
“Tôi là Nam Ngữ, mới được chuyển tới đây.”
“Tôi là Hàn Nhược Uyên.”
Cô ta chỉ vào một cái bàn phủ bụi bên trong góc rồi nói.
“Cô có thể để đồ của mình ở đó.”
Nam Ngữ gật đầu “cảm ơn cô.”
Cô ta cũng không hỏi gì thêm, lúc đi qua có một người đàn ông gầy, đeo kính ngước mắt nhìn cô, bề ngoài khá trẻ, Nam Ngữ cũng gật đầu coi như chào hỏi, anh ta không buồn nói câu nào, tiếp tục gõ máy tính cành cạch.
Thấy bàn làm việc bụi phủ tầng tầng lớp lớp, cô liền bỏ thùng đồ của mình xuống rồi phủi sạch bụi đi, sau đó mới sắp xếp lại.
Xong xuôi rồi lại không thấy Hàn Nhược Uyên đâu, cô đi ra ngoài thấy cô ta đang lấy tờ rơi trong mấy thùng carton ra, Nam Ngữ tiến tới nói.
“Để tôi giúp cô một tay.”
Hàn Nhược Uyên cũng không khách sáo, lấy hai chồng giấy dày ra, đưa một chồng cho cô rồi nói.
“Đi thôi, tôi sẽ giúp cô hiểu công việc ở đây là làm những gì.”
“Mộ...Mộ tổng... ”
Trợ lý Lưu đuổi theo sau nhưng anh đã ngồi lên xe ô tô rồi đạp chân ga phóng vù đi cuốn theo bụi bay mù mịt, trợ lý Lưu ho khù khụ, mỗi lần anh tức giận là không thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, mà tần suất dạo này càng nhiều lên, thân là một nhân viên nhỏ bé anh ta phải quay lại vào trong phòng, xin lỗi đối tác và hẹn lại vào một ngày khác.
Nam Ngữ bấy giờ mới từ trong góc tường đứng dậy, nếu khóc có thể giải quyết được mọi chuyện thì ngày nào cô cũng khóc rồi. Ngồi một lúc mà bắp đùi tê cứng, cô phải loạng choạng dựa vào tường. Giám đốc bên trong chờ lâu sốt ruột đi ra ngoài tìm cô, vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đó, men rượu trong người ông ta bùng lên, từng bước tiến lại gần Nam Ngữ.
Ông ta vươn tay ra chạm vào bả vai trần nhẵn mịn của cô, Nam Ngữ giật mình quay phắt lại, Nghiêm Bách Thụy không vì thế mà rụt tay lại, đối với ông ta thì cô chỉ là một cô gái nhỏ bé không tiền không quyền, liệu có thể làm gì được chứ? Vì thế mà hành động của ông ta càng sỗ sàng hơn.
"Giám...giám đốc..."
Nam Ngữ lùi lại, ông ta càng sấn tới gần hơn, ánh mắt nhìn khắp cơ thể cô như hổ đói, còn buông lời khiếm nhã.
"Nam Ngữ...cô vẫn còn lăn tăn chuyện gì nữa? Tôi đảm bảo nếu như cô nghe lời tôi, thì tôi sẽ cho cô đảm nhận vị trí mà cô mong muốn..."
Nghiêm Bách Thụy dường như không nhịn nổi nữa mà lao tới, xúc cảm ban nãy khi chạm vào làn da mềm mại còn đọng trên tay ông ta, chỉ cần nhìn cô thôi cũng khiến ông ta rạo rực. Vốn dĩ cô muốn xin lỗi ông ta một câu rồi rời đi, nhưng không ngờ ông ta lại không e ngại ở ngay tại đây muốn cưỡng hiếp cô!
"Giám đốc. Xin ông dừng lại, tôi không muốn ông phải chịu đau đâu."
Lời khuyên của Nam Ngữ không làm ông ta dừng lại mà còn bật cười ha hả.
"Tình nhân bé nhỏ à, anh rất muốn em làm anh đau đấy, nhất là ở dưới này..."
Từ miệng của Nghiêm Bách Thụy phát ra những lời tục tĩu bẩn thỉu, nhưng rất nhanh cô đã khiến ông ta im bặt lại. Ông ta ôm lấy chỗ hiểm của mình, lăn lộn như một con lợn bị chọc tiết, mặt mũi tím tái, ngón tay run rẩy chỉ vào cô.
"Cô...cô..."
"Tôi đã nói với ông rồi mà ông không nghe."
Nam Ngữ cười lạnh, bước qua người ông ta kiêu ngạo rời đi, những quy tắc ngầm trong giới không phải là cô không biết, muốn cô hầu hạ một lão già? Nằm mơ đi!
Vì nể tình ông ta là giám đốc của Đài Truyền hình, nếu không cô đã đánh cho ông ta không còn răng mà ăn cháo luôn rồi, ỷ mình là người có quyền nên muốn làm gì thì làm hay sao?
Mộ Hàn cũng thế, anh giúp cô rất nhiều nhưng ở bên cạnh anh giống như là ở bên một quả bom nổ chậm, lúc nào cô cũng phải nơm nớp lo sợ anh sẽ làm gì. Vừa nãy anh không thèm nghe cô giải thích đã hung hăng cưỡng hôn cô, nếu như sau này cô chỉ cần ở gần một người đàn ông khác dù chỉ một chút thì anh sẽ còn làm gì nữa? Mộ Hàn quá cuồng bạo, anh chỉ thích làm mọi việc theo ý mình. Cho dù thật sự có chút tình cảm với anh, nhưng cô sẽ không ngu muội đến mức không cần quan tâm cái gì mà ở bên cạnh anh.
Nam Ngữ là người thích tự do, cô không muốn ai quản thúc mình, đàn ông có thể không cần, nhưng tôn nghiêm thì không bao giờ được đánh mất. Bắt đầu từ cái ngày bốn năm trước, cô đã thề không chịu ủy khuất, nhún nhường, cần người khác che chở cho nữa rồi.
Chung quy thì Mộ Hàn cũng chỉ giống như viên sỏi ném vào giữa mặt hồ, khuấy động một lúc rồi biến mất, con đường mà cô đi, có lẽ sẽ không thể có anh mãi được.
Nam Ngữ đi ra khỏi nhà hàng, bấy giờ mới có một người đàn ông từ trong góc tối bước ra, anh ta đã chứng kiến một màn vừa nãy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
***
Mộ Hàn lấy tay cởi cà vạt ném sang một bên, chân dưới càng đạp phanh, chiếc xe rít gào phóng lên cuồng ngạo y như chủ nhân của nó vậy. Cho dù anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể khiến cô động lòng! Lúc này anh đang rất bực bội, đang rất muốn phát tác, cuộc sống của anh trước giờ vốn không phải như thế này, không ai có thể làm anh mất kiểm soát như cô. Đã thế thì anh sẽ nghe lời Hàn Đàm Diệp, không thèm quan tâm tới cô nữa.
Xe của anh phóng như bay trên đường, đúng lúc này lại có một người băng ngang qua, Mộ Hàn lập tức phanh gấp, bánh xe bất ngờ bốc khói tạo thành vệt dài trên đường. Người kia cũng vô cùng hoảng sợ mà ngã xuống, suýt chút nữa thì đã bị anh tông phải. Lại còn chọn đúng lúc tâm trạng anh không tốt để xuất hiện.
Mộ Hàn bực bội gọi cho trợ lý Lưu, giọng nói lạnh băng bên kia vừa vang lên, anh ta đã toát mồ hôi hột.
"Cho anh năm phút, bằng cách gì cũng phải chạy đến đây cho tôi."
Anh gửi định vị qua, trợ lý Lưu khóc không ra nước mắt, năm phút thì làm sao mà tới kịp, chỉ có bay thì may ra mới đến nơi.
Đang lúc vội vã không biết làm thế nào, tầm mắt anh ta nhìn thấy một người giao hàng đi xe mô tô, thế là chạy tới giật phắt mũ bảo hiểm của anh ta, ném cho anh ta xấp tiền, sau đó lên xe mô tô phóng vù đi.
Mộ Hàn tựa người vào ghế sau, lấy một điếu thuốc lá ra hút, cô gái kia vẫn đang lúi húi nhặt đồ trên đường, nhưng anh chẳng quan tâm, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc rồi phả ra một làn khói, dáng vẻ quyến rũ vô cùng
Thực ra trong lòng anh đang dần mất kiên nhẫn, tên trợ lý Lưu chết tiệt này mà không đến kịp, chắc chắn ngày mai sẽ bị đuổi!
May cho trợ lý Lưu khi chỉ còn mười giây đếm ngược, chiếc xe mô tô đã dừng lại bên cạnh xe của anh, Mộ Hàn nhướn mày mở cửa xe, trợ lý Lưu tháo mũ bảo hiểm ra, trống ngực đập thình thịch trả lời.
"Mộ tổng...tôi đến rồi ạ."
"Không tồi."
Anh đánh giá dáng vẻ của trợ lý Lưu khi đi xe mô tô, thế mà giọng nói lại lạnh như băng.
"Xử lý chuyện kia đi."
Mộ Hàn đánh mắt về cô gái đang ngồi bên đường, sau đó anh lại đạp mạnh chân ga kiêu ngạo phóng vù đi. Dáng vẻ bá đạo đó không khác gì so với ngày xưa, thậm chí bây giờ còn thêm phần thu hút hơn.
Trợ lý Lưu tiến lại gần cô gái đó, lúc này cô ta mới đứng dậy, anh ta nhìn đồ đã vương vãi dưới đất, định đưa cho cô ta một xấp tiền, nhưng cô ta lại từ chối.
"Dáng vẻ đó sao lại quen vậy nhỉ...hình như mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi..."
Trợ lý Lưu nhìn theo bóng dáng cô ta, gãi đầu lẩm bẩm tò mò.
Sáng hôm sau Nam Ngữ vừa đến đài truyền hình thì đã nhận được thông báo chuyển tới bộ phận tiêu thụ. Thư Mộng ngồi một bên cười hả hê, cảm thấy ngày hôm nay đúng là ngày vui nhất của cô ta!
"Nam Ngữ, cô biết cái gọi là lên voi xuống chó không? Vì thế làm người đừng nên vui mừng quá sớm, cũng đừng nghĩ mình có chút nhan sắc mà đắc tội với người khác nhé!"
Nam Ngữ cầm thùng đồ đạc của mình đi lướt qua cô ta, vẻ mặt lạnh tanh không lay chuyển. Thư Mộng bị bơ lại bực bội, nhưng từ giờ không phải nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của Nam Ngữ, cô ta cũng cảm thấy rất sảng khoái rồi!
Cô bị điều đến bộ phận tiêu thụ, không cần nghĩ cũng biết đây là quyết định của ai, ngoài lão già dê Nghiêm Bách Thụy kia ra thì còn có thể là ai được nữa?
Vừa nhắc đến một cái, ông ta đã xuất hiện ở cầu thang, lúc nhìn thấy cô, trong ánh mắt của ông ta dường như vẫn thèm thuồng nhưng nhớ lại cú đá hôm qua, ông ta hận không thể đuổi cô ra khỏi đây, vì thế nên mới kiếm cớ để chuyển cô xuống bộ phận tiêu thụ.
Nghe thì có vẻ rất oai, nhưng thực chất công việc ở đó phải lăn lộn bên ngoài, vất vả nhất ở đài truyền hình.
“Nam Ngữ, tôi cho cô một cơ hội suy nghĩ lại, mau xin lỗi chuyện hôm qua đi, và chịu nghe lời tôi…”
Nghiêm Bách Thụy đứng chắn trước mặt cô, cười ngạo nghễ nói.
“Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi! Giám đốc, ông nghĩ nếu mọi người mà biết bộ mặt thật của ông thì sẽ như thế nào?”
Ông ta có tật giật mình ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có ai mới chỉ thẳng ngón tay vào mặt cô nói.
“Đồ đàn bà không biết điều, được…nếu cô đã muốn như thế, thì đừng có hối hận!”
Nam Ngữ hất tay ông ta ra, ánh mắt kiên quyết.
“Tôi không bao giờ hối hận!”
Nghiêm Bách Thụy nhìn theo bóng dáng cô, nghĩ chỉ là một con nhỏ không biết trời cao đất dày, cứ cho cô nếm chút mùi đau khổ, sau này nhất định sẽ phải quay trở lại van xin ông ta mà thôi!
Nam Ngữ đến phòng tiêu thụ, chưa đi vào bên trong đã nhìn thấy bên ngoài hành lang chất đầy các thùng carton giấy, bên trong đầy ắp tờ rơi quảng cáo.
“Xin chào…”
Cô đẩy cửa bước vào, phòng làm việc này chỉ nhỏ bằng nửa văn phòng bên trên, ở trong có ba người, bọn họ nhìn thấy cô cũng chỉ ngước lên qua loa, có hai người đàn ông và một người phụ nữ, bề ngoài bọn họ khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
“Cô là?”
Người phụ nữ đó tiến lại gần cô hơn, cô gái đó thấp hơn Nam Ngữ, da dẻ cũng sạm đen nhưng ngũ quan khá thanh tú.
“Tôi là Nam Ngữ, mới được chuyển tới đây.”
“Tôi là Hàn Nhược Uyên.”
Cô ta chỉ vào một cái bàn phủ bụi bên trong góc rồi nói.
“Cô có thể để đồ của mình ở đó.”
Nam Ngữ gật đầu “cảm ơn cô.”
Cô ta cũng không hỏi gì thêm, lúc đi qua có một người đàn ông gầy, đeo kính ngước mắt nhìn cô, bề ngoài khá trẻ, Nam Ngữ cũng gật đầu coi như chào hỏi, anh ta không buồn nói câu nào, tiếp tục gõ máy tính cành cạch.
Thấy bàn làm việc bụi phủ tầng tầng lớp lớp, cô liền bỏ thùng đồ của mình xuống rồi phủi sạch bụi đi, sau đó mới sắp xếp lại.
Xong xuôi rồi lại không thấy Hàn Nhược Uyên đâu, cô đi ra ngoài thấy cô ta đang lấy tờ rơi trong mấy thùng carton ra, Nam Ngữ tiến tới nói.
“Để tôi giúp cô một tay.”
Hàn Nhược Uyên cũng không khách sáo, lấy hai chồng giấy dày ra, đưa một chồng cho cô rồi nói.
“Đi thôi, tôi sẽ giúp cô hiểu công việc ở đây là làm những gì.”