Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chap 10 : Dự tiệc (2)
Trần Nguyệt Nhi khoát tay hắn vào trong , mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn về phía cô còn có những lời bán tán xì xầm xung quanh . Đúng là ở đây toàn các " cậu ấm cô chiêu " ai cũng ăn mặc nổi bật toàn hàng hiệu " Vô đây cảm thấy không phù hợp với mình lắm " .
Có người đàn ông trung niên bước đến vui vẻ cười nói :
" Chào Dương tổng ,rất vui được gặp "
Dương Lục Phong bắt tay ông ta đáp lại :
" Trịnh tổng , lâu rồi không gặp "
" Haha không lâu ... mà ai đây ? " -Ông ta hướng mắt nhìn cô hỏi
" Đây là bạn gái của tôi Trần Nguyệt Nhi "
Trịnh Trác Thanh nhìn cô đánh giá , bắt gặp cặp mắt cảnh cáo của hắn . Ông ta mới thu lại ánh mắt của mình nói :
" Chào cô Trần , bạn gái của Dương tổng đây quả nhiên là mỹ nhân "
Cô mỉm cười gật đầu nói :
" Cảm ơn Trịnh tổng "
Dương Lục Phong ôm eo cô như tuyên bố chủ quyền không nóng không lạnh nói :
" Không còn gì nữa tôi xin phép đi trước "
Nói xong cô và hắn đi đến chỗ ngồi gần ban công nói với cô :
" Em ngồi đây chờ anh "
" Cũng được , dù sao tôi không thích nơi này cho lắm "
" Ngoan , cần gì cứ tìm anh . Ai mời rượu cũng đừng uống "
" Được , tôi biết rồi "
Hắn gật đầu gọi một ly nước ép đến cho cô . Trần Nguyệt Nhi cảm thấy ngồi đây có thể tránh ánh mắt vài người liên tục lườm cô , chắc là đi chung với hắn nên như vậy .
Hai cô gái ăn mặc lồng lộn , kiêu kỳ đi đến trước mặt cô đang ngồi nói với giọng đánh đá
" Ôi kia đây không phải là tiểu thư đi cùng Dương tổng sao ? Bị đuổi ngồi đây rồi à ?"
" Này Ngọc Bích à cô nói vậy lỡ...lỡ động chsjm vào nỗi đau cô ta thì sao " .
Trần Nguyệt Nhi vẫn không quan tâm khinh bỉ nhìn về hướng khác
Cô gái bên cạnh Ngọc Bích là Ánh Tuyết nói :
" Aya xem cô ta cũng không thèm nhìn chúng ta lấy một cái "
" Cô khinh ai đấy "
Trần Nguyệt Nhi đứng lên nhìn hai ả nhếch mép nói :
" Hai cô đấy "
Ánh Tuyết sượng mặt tức giận :
" Cô..cô dám . Cô có biết tôi là ai không ?"
Ngọc Bích chen ngan bên vực hai ả như người tung kẻ hứng :
" Đúng đó . Cô có thân phận gì mà dám nói với Tuyết tiểu thư của tập đoàn Ánh gia như vậy hả ?"
Trần Nguyệt Nhi không thèm trả lời muốn đi đến nơi khác bị Ngọc Bích kéo tay lại :
" Này chưa xong chuyện cô định đi đâu "
" Cô muốn gì ? "
" Xin lỗi Tuyết tiểu thư "
" Nằm mơ , buông tay ra "
Ngọc Bích không thèm buông cả hai cứ giằng co , Ánh Tuyết tức giận đi đến đẩy cô . Quá bất ngờ cô ngã về phía sau nhưng lại ngã vào vòng tay ai đó . Trần Nguyệt Nhi mở mắt thấy một chàng trai nhìn khá quen đang ôm cô . Anh ta nhanh chóng đỡ cô đứng vững
" Cảm ơn anh , ngại quá "
" Cô không nhớ tôi sao ? "
Trần Nguyệt Nhi nhìn kỹ anh ta thêm lần nữa " đây không phải ngưòi đưa cô chiếc ô hôm đó sao ?"
" Tôi nhớ rồi , cảm ơn anh về hôm đó "
" Không sao . Gặp lại cô tôi rất vui "
Lúc này giọng của Ngọc Bích chanh chua nói :
" Nè thấy chưa vừa mới đi cùng Dương tổng bây giờ lại quyến rũ Lâm tổng rồi đó . Đúng là hồ ly "
Trần Nguyệt Nhi tức giận tát thẳng mặt cô ta một cái mắng :
" Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút . Lời nói của cô hơi thúi rồi "
Bị tát bất ngờ Ngọc Tuyết tức giận mắng chửi , thu hút mọi người xung quanh :
" Tôi nói không đúng sao ? hay cô có tật giật mình đánh tôi hả ? đồ hồ ly chuyên đi quyến rũ đàn ông "
Cô ta liền đưa tay tát cô nhưng lại bị ai đó nắm chặt ở giữa không trung . Ngọc Bích nhìn thấy Dương Lục Phong liền run sợ trong lòng . Hắn hất tay khiến cô ta ngã xuống sàn
" Cô muốn đánh cô ấy ? "
Lúc này Ngọc Bích vẫn chưa tỉnh ngộ biện minh
" Dương tổng anh không biết đâu ? Anh vừa đi cô ta đã quyến rũ người khác "
Hắn liếc cô ta ánh mắt như quỹ dữ khiến cô ta sợ hãi
" Vậy sao ? tôi lại không thấy "
Cô ta cứng họng không dám nói lại vì lời của hắn không ai dám cãi bây giờ nếu nói lại thì chẳng phải nói hắn sai sao ? Vậy thì hậu quả đến công ty nhà cô không thể tưởng tượng .
" Bảo vệ , lôi cô ta ra ngoài " - hắn ra lệnh
Hai người đi đến đem cô ta đi bộ dạng trông cực kỳ nhục nhã . Ánh Tuyết đứng kế bên cũng tìm cách chuồn đi không dám ở lại lâu .
Trần Nguyệt Nhi khoát tay hắn vào trong , mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn về phía cô còn có những lời bán tán xì xầm xung quanh . Đúng là ở đây toàn các " cậu ấm cô chiêu " ai cũng ăn mặc nổi bật toàn hàng hiệu " Vô đây cảm thấy không phù hợp với mình lắm " .
Có người đàn ông trung niên bước đến vui vẻ cười nói :
" Chào Dương tổng ,rất vui được gặp "
Dương Lục Phong bắt tay ông ta đáp lại :
" Trịnh tổng , lâu rồi không gặp "
" Haha không lâu ... mà ai đây ? " -Ông ta hướng mắt nhìn cô hỏi
" Đây là bạn gái của tôi Trần Nguyệt Nhi "
Trịnh Trác Thanh nhìn cô đánh giá , bắt gặp cặp mắt cảnh cáo của hắn . Ông ta mới thu lại ánh mắt của mình nói :
" Chào cô Trần , bạn gái của Dương tổng đây quả nhiên là mỹ nhân "
Cô mỉm cười gật đầu nói :
" Cảm ơn Trịnh tổng "
Dương Lục Phong ôm eo cô như tuyên bố chủ quyền không nóng không lạnh nói :
" Không còn gì nữa tôi xin phép đi trước "
Nói xong cô và hắn đi đến chỗ ngồi gần ban công nói với cô :
" Em ngồi đây chờ anh "
" Cũng được , dù sao tôi không thích nơi này cho lắm "
" Ngoan , cần gì cứ tìm anh . Ai mời rượu cũng đừng uống "
" Được , tôi biết rồi "
Hắn gật đầu gọi một ly nước ép đến cho cô . Trần Nguyệt Nhi cảm thấy ngồi đây có thể tránh ánh mắt vài người liên tục lườm cô , chắc là đi chung với hắn nên như vậy .
Hai cô gái ăn mặc lồng lộn , kiêu kỳ đi đến trước mặt cô đang ngồi nói với giọng đánh đá
" Ôi kia đây không phải là tiểu thư đi cùng Dương tổng sao ? Bị đuổi ngồi đây rồi à ?"
" Này Ngọc Bích à cô nói vậy lỡ...lỡ động chsjm vào nỗi đau cô ta thì sao " .
Trần Nguyệt Nhi vẫn không quan tâm khinh bỉ nhìn về hướng khác
Cô gái bên cạnh Ngọc Bích là Ánh Tuyết nói :
" Aya xem cô ta cũng không thèm nhìn chúng ta lấy một cái "
" Cô khinh ai đấy "
Trần Nguyệt Nhi đứng lên nhìn hai ả nhếch mép nói :
" Hai cô đấy "
Ánh Tuyết sượng mặt tức giận :
" Cô..cô dám . Cô có biết tôi là ai không ?"
Ngọc Bích chen ngan bên vực hai ả như người tung kẻ hứng :
" Đúng đó . Cô có thân phận gì mà dám nói với Tuyết tiểu thư của tập đoàn Ánh gia như vậy hả ?"
Trần Nguyệt Nhi không thèm trả lời muốn đi đến nơi khác bị Ngọc Bích kéo tay lại :
" Này chưa xong chuyện cô định đi đâu "
" Cô muốn gì ? "
" Xin lỗi Tuyết tiểu thư "
" Nằm mơ , buông tay ra "
Ngọc Bích không thèm buông cả hai cứ giằng co , Ánh Tuyết tức giận đi đến đẩy cô . Quá bất ngờ cô ngã về phía sau nhưng lại ngã vào vòng tay ai đó . Trần Nguyệt Nhi mở mắt thấy một chàng trai nhìn khá quen đang ôm cô . Anh ta nhanh chóng đỡ cô đứng vững
" Cảm ơn anh , ngại quá "
" Cô không nhớ tôi sao ? "
Trần Nguyệt Nhi nhìn kỹ anh ta thêm lần nữa " đây không phải ngưòi đưa cô chiếc ô hôm đó sao ?"
" Tôi nhớ rồi , cảm ơn anh về hôm đó "
" Không sao . Gặp lại cô tôi rất vui "
Lúc này giọng của Ngọc Bích chanh chua nói :
" Nè thấy chưa vừa mới đi cùng Dương tổng bây giờ lại quyến rũ Lâm tổng rồi đó . Đúng là hồ ly "
Trần Nguyệt Nhi tức giận tát thẳng mặt cô ta một cái mắng :
" Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút . Lời nói của cô hơi thúi rồi "
Bị tát bất ngờ Ngọc Tuyết tức giận mắng chửi , thu hút mọi người xung quanh :
" Tôi nói không đúng sao ? hay cô có tật giật mình đánh tôi hả ? đồ hồ ly chuyên đi quyến rũ đàn ông "
Cô ta liền đưa tay tát cô nhưng lại bị ai đó nắm chặt ở giữa không trung . Ngọc Bích nhìn thấy Dương Lục Phong liền run sợ trong lòng . Hắn hất tay khiến cô ta ngã xuống sàn
" Cô muốn đánh cô ấy ? "
Lúc này Ngọc Bích vẫn chưa tỉnh ngộ biện minh
" Dương tổng anh không biết đâu ? Anh vừa đi cô ta đã quyến rũ người khác "
Hắn liếc cô ta ánh mắt như quỹ dữ khiến cô ta sợ hãi
" Vậy sao ? tôi lại không thấy "
Cô ta cứng họng không dám nói lại vì lời của hắn không ai dám cãi bây giờ nếu nói lại thì chẳng phải nói hắn sai sao ? Vậy thì hậu quả đến công ty nhà cô không thể tưởng tượng .
" Bảo vệ , lôi cô ta ra ngoài " - hắn ra lệnh
Hai người đi đến đem cô ta đi bộ dạng trông cực kỳ nhục nhã . Ánh Tuyết đứng kế bên cũng tìm cách chuồn đi không dám ở lại lâu .