• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-396

CHƯƠNG 396 LỰA CHỌN NHƯ VẬY




CHƯƠNG 396 LỰA CHỌN NHƯ VẬY
Sau khi xem lại một lượt từng chữ của bản di chúc, Lâm Phiên Phiên cũng không thể nói ra tâm trạng của mình như thế nào, dù bất cứ ngôn ngữ nào cũng không thể nói rõ được sự dao động và ngạc nhiên trong lòng cô.
Hóa ra, ba ngày trước, lúc Hạ Danh Đoan đã sử dụng kế liên hoàn xúi giục Sở Kinh Đoàn đi hỏi ép Sở Quy Thôn, cô ta đã lén giấu máy quay nhỏ trong phòng khách, lưu lại tất cả những gì đã diễn ra lúc đó, chuẩn bị liên hệ với báo lá cải, nhận phỏng vấn với thân phận là người bị hại, muốn cho cả thế giới biết rõ chuyện này, ngoài ra, còn có chứng cứ của những sự kiện bí mật khác mà cô ta vô tình thu thập được khi ở nhà họ Sở vào những năm trước.
Hạ Danh Đoan biết rõ với sức lực một mình của cô ta, rất khó làm cho Sở Quy Thôn phải nhận tội nặng mà đáng lẽ ra phải nhận, hành động này là muốn dùng sức mạnh của dư luận để lật đổ Sở Quy Thôn.
Cho dù bất cứ thời đại nào, cũng không thể xem thường sức sát thương của dư luận, chiêu này của Hạ Danh Đoan nếu như thể hiện chỉ e rằng đến lúc đó, không chỉ có một mình Sở Quy Thôn bị hủy hoại, thậm chí cả nhà họ Sở cũng đều bị lôi vào cuộc, sự đáng sợ của hiệu ứng này, thật không dám tưởng tượng.
Đến lúc đó Hạ Danh Đoan cũng nhất định không thể tránh khỏi được sự trả thù điên cuồng của Sở Quy Thôn và Hứa Bội, thậm chí sẽ nhận được cái giá là cái chết, nhưng cô ta đã không quan tâm nhiều như vậy, lúc biết được hai đứa con gái của mình đã không còn trên thế gian này nữa, cô ta đã đưa ra dự định cả hai bên đều bị tổn hại.
Đáng tiếc, trước khi kế hoạch được tiến hành đã bị Sở Kinh Đoàn phát hiện ra, có thể tưởng tượng lúc đó trái tim ông cụ đau đớn và rối loạn nhường nào, một bên là người phụ nữ mình yêu, một bên là đứa con trai duy nhất của mình, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều ra thịt cả, mặc dù đứa con trai này cũng không hiếu thuận, nhưng hổ đói không ăn thịt con, bổn phận làm cha sao có thể giương mắt nhìn con trai của mình thân bại danh liệt, thậm chí ngay đến cả nhà họ Sở mà một tay ông cụ gây dựng lên cũng bị hủy diệt theo.
Nhưng Hạ Danh Đoan cũng phải báo thù cho con gái của mình, cô ta cũng không sai, huống hồ cũng là con gái của ông cụ, cái chết của hai cô con gái thực sự oan ức, mà người cha như ông sau khi biết được chân tướng sự việc cũng không làm được gì, lẽ nào ông vẫn còn mặt mũi đi ngăn cản Hạ Danh Đoan làm những chuyện có thể làm cho linh hồn của hai cô con gái được yên nghỉ sao?
Nhưng nếu như ông cụ buông tay để Hạ Danh Đoan đi làm chuyện này, chỉ sợ, kết quả cuối cùng là cả hai bên đều bị tổn thương, bởi vì với tính cách của Sở Quy Thôn cho dù chết, ông ta cũng sẽ kéo người chịu tội thay, ông cụ có lẽ đã dự tính được Hạ Danh Đoan sẽ thảm thương như nào.
Vùng vẫy, do dự, chần chừ, suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng ông cụ cũng nghĩ ra được một cách vẹn toàn đôi bên, đó chính là --- cái chết của ông!
Cội nguồn của mọi tội lỗi đều là ông, là ông đã sinh ra Sở Quy Thôn, một đứa con bất hiếu, ông cụ muốn lấy tính mạng của mình để chuộc tội cho đứa con này của ông, cũng muốn dùng tính mạng này để tạ lỗi với hai cô con gái mà trước giờ ông cụ chưa từng gặp mặt.
Chỉ cần ông cụ chết đi, trái tim Sở Quy Thôn dù có cứng như thế nào đi nữa cũng sẽ cảm thấy áy náy, ông cụ hi vọng sự áy náy này sẽ đủ làm cho lương tâm ông ta nhận ra, và bỏ qua cho Hạ Danh Đoan, đồng thời, ông cụ cũng hi vọng Hạ Danh Đoan cũng có thể vì thế nào bỏ qua cho chính mình, từ đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Vì vậy, ông cụ thu lại những chứng cứ trong tay Hạ Danh Đoan, sau đó cho Hạ Danh Đoan tất cả những tài sản mà trong tay ông có, cuối cùng đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Sở, lúc làm chuyện này, ông cụ không nói lời nào, bởi vì ông biết chỉ cần hôm sau biết tin ông đã chết Hạ Danh Đoan sẽ hiểu rõ mọi chuyện.
Và sự thực đã chứng mình ông cụ thực sự đã nhìn rõ mọi chuyện.
Bởi vì, khi Lâm Phiên Phiên tìm gặp Hạ Danh Đoan, lúc đưa cho bà ta bức di chúc, Hạ Danh Đoan đang chầm chậm lái một chiếc xe tải 20 tấn đi trên con đường bắt buộc phải đi qua khi rời khỏi nhà họ Sở, Hạ Danh Đoan mất đi tất cả tiền bạc, vô cùng điên cuồng, ánh mắt cô ta chỉ còn lại ngọn lửa thù hận đang bùng cháy, cô ta muốn đập tan nát tất cả người và xe khi đi ra từ nhà họ Sở.
Đáng tiếc, cô ta không đợi được người nhà họ Sở, mà tin tức đến lại là cái chết của ông cụ.
Ôm bức di chúc của ông cụ, Hạ Danh Đoan khóc thành tiếng, cuối cùng, chỉ nói một câu: Là tôi đã sai, là tôi đã sai...
Không nên, cô ta không nên cố chấp như vậy, cô ta không nên bị sự thù hận làm mờ đôi mắt, không thể nhận ra phía sau mình thực ra có một người vẫn luôn yêu thương mình sâu đậm, tình yêu của người đó đáng để cô ta buông bỏ tất cả!
Nhưng cô ta không nhận ra, cho đến khi người đó lấy sinh mạng của mình ra để bảo vệ cô ta, mất đi rồi mới nhận ra hóa ra cô ta đã sai, đã sai...
Trước giờ Lâm Phiên Phiên chưa từng chứng kiến một người khóc đau lòng như vậy, lúc này, Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên hiểu được sự lựa chọn của ông cụ, cái chết của ông cụ đã có hiệu quả, ít nhất ông cụ cũng đã dùng thân thể của mình, làm thức tỉnh Hạ Danh Đoan, tránh được tai nạn không thể dự tính trước được.
Tang lễ của ông cụ được tổ chức rất long trọng, rất nhiều người trong giới quân sự và giới chính trị đều đích thân đến chia buồn, mỗi ngày Sở Quy Thôn đều rất bận, và trong lòng cũng thực sự rất áy náy, ông ta đương nhiên không thể nói ra bên ngoài là ông cụ đã tự sát, chỉ nói là bị bệnh mà chết, nhưng cái chết của ông cụ e rằng mãi mãi trở thành cái gai trong tim của ông ta, vì vậy, ông ta cũng không gây phiền phức cho Hạ Danh Đoan.
Còn Hạ Danh Đoan, từ sau lần đau đớn khóc ấy, cũng biến mất trong mắt của mọi người, theo những gì Lâm Phiên Phiên biết được, Hạ Danh Đoan đã rời khỏi thành phố A, cũng không ai biết được cô ta đã đi đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom