• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-142

CHƯƠNG 142: TÌNH CẢM DẦN DẦN SÂU ĐẬM




CHƯƠNG 142: TÌNH CẢM DẦN DẦN SÂU ĐẬM
Chứng kiến cảnh tượng này, Ninh Đà Đức hoàn toàn sụp đổ, sợ hãi lắc đầu liên tục, giọng khàn khàn: “Cậu điên rồi, cậu thực sự điên rồi, đừng, cậu đừng làm tổn thương bản thân nữa, cứ như thế, cậu sẽ mất máu mà chết, tôi sẽ không động vào cậu đâu, tôi thật sự sẽ không động vào cậu...”
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ.... tin cậu sao?”
Mất quá nhiều máu khiến cho Lâm Phiên Phiên bắt đầu chóng mặt, nhưng cô vẫn một mực mở to mắt, không ngừng cảnh giác nhìn Ninh Đà Đức, nở một nụ cười thê lương, thất vọng lắc đầu, rít lên: “Tôi từng tin tưởng cậu như vậy, tôi từng tin tưởng mọi người trên thế giới này, vậy mà... cuối cùng tôi lại rơi vào hoàn cảnh như thế nào, mấy người... không phải là người, đều không phải là người...”
Tỉnh táo không lâu, khi ý thức càng lúccàng mơ hồ, Lâm Phiên Phiên vẫn giơ con dao trong tay lên, tư thế chuẩn bị lại đâm mình một nhát.
Chính vào lúc đó, một âm thanh mạnh vang lên, cửa của căn phòng ngủ bỗng bị ai đó từ ngoài đạp mở tung ra, Lâm Phiên Phiên nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng sau đó, cô bị kéo vào trong lồng ngực ấm ấp và quen thuộc, nhịp thở xót thương, còn bên tai truyền đến tiếng kêu gào thâm tình lại đau xót chân thực đến lạ.
“Em yêu, em yêu, em yêu...”
Sở Tường Hùng ôm chặt Lâm Phiên Phiên, hét lên từng từ, làm cho người ta đau lòng, “Sao em ngốc vậy, sao em lại đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế, em yêu.... Hứa Thịnh, mau xử lí vết thương, nhanh!”
Không sai, ba người xông vào đó, chính là Sở Tường Hùng, Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu.
Hôm đó ở sân bay, Sở Tường Hùng không đuổi kịp Lâm Phiên Phiên, nhưng anh không hề về nước, mà sau khi sự việc xảy ra phải cuốn lấy Phiên Nhàn, ngày đêm đi theo Phiên Nhàn, Phiên Nhàn không nói cho anh là Lâm Phiên Phiên đi đâu, anh thề không từ bỏ, Phiên Nhànkhi bị cuốn lấy không còn cách nào khác, cũng một phần bị anh làm cảm động, quan trọng là Phiên Nhàn cũng biết rằng Lâm Phiên Phiên căn bản không nỡ dời xa Sở Tường Hùng, vì vậy, cuối cùng cũng nói cho Sở Tường Hùng biết Lâm Phiên Phiên đang ở nhà.
Cuối cùng cũng biết tung tích của Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng ngay lập tức về nước, sau đó điều tra địa chỉ nhà cô, vội vàng gọi Mạc Tiên Lầu, lái máy bay tư nhân đến nhà họ Lâm, mà Hứa Thịnh biết Sở Tường Hùng và Mạc Tiên Lầu đến nhà họ Lâm tìm Lâm Phiên Phiên, cũng không do dự mà đi theo.
Ba người gõ cửa nhà họ Lâm, bà Lâm vừa thấy Sở Tường Hùng đã tìm đến nhà, bỗng chốc bị dọa đến biến đổi sắc mặt, bởi bà vừa lừa Lâm Phiên Phiên lên giường cùng Ninh Đà Đức.
Sở Tường Hùng thấy sắc mặt bà Lâm lạ thường, trong lòng cũng sinh nghi, chẳng cần lịch sự thêm gì nữa, hỏi bà Lâm bằng giọng nghiêm nghị, trong đó không trừ sự uy hiếp.
Thêm nữa bên cạnh còn có một người cao to lực lưỡng, lạnh lùng như Hứa Thịnh và một người nóng tính như Mạc Tiên Lầu cũng uy hiếp, một người đàn bà thôn quê như bà Lâm dù thường ngày cũng có chua ngoa, suy cho cùng cũng chỉ là một người thôn quê chân chất, bỗng chốc hai chân mềm nhũn, sợ hãi nói ra hết mọi chuyện.
Ba người Sở Tường Hùng nghe xong nổi giận đùng đùng, nhưng vẫn nhận ra nhiệm vụ lúc này là phải cứu được Lâm Phiên Phiên, thế nên mỡi có vụ đạp cửa xông vào vừa nãy.
Sở Tường Hùng vừa nói xong, Hứa Thịnh lập tức xử lí vết thương cho Lâm Phiên Phiên, Mạc Tiên Lầu cao to lực lưỡng, thân thủ bất thường, tên béo Ninh Đà Đức sao có thể là đối thủ của anh ấy, bỗng chốc đã bị Mạc Tiểu Nha đánh cho không còn sức chống cự, chỉ ôm đầu kêu thảm thiết.
Sở Tường Hùng ôm Lâm Phiên Phiên vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên cảm động nước mắt đầm đìa, cô gái luôn chống cự mạnh mẽ, thời khắc này, cuối cùng cũng dịu dàng trở lại.
Nhưng mà cô vừa thả lỏng, hiệu quả thuốc kích dục trên người cô vẫn chưa được loại bỏ, lúc này, sự điên cuồng lại phát tác, nhanh chóng chiếm hết lí trí của Lâm Phiên Phiên.
“Tường Hùng, Tường Hùng, Tường Hùng......”
Lâm Phiên Phiên đã bị rối loạn, cô chỉ biết rằng trước mặt cô lúc này chính là người con trai mà cô thương yêu, cô chỉ biết rằng, khoảnh khắc này, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm giao phó bản thân, bàn tay nhỏ của cô bắt đầu run lên đưa vào trong chiếc áo sơ mi của Sở Tường Hùng, chạm vào bên trong, điều đó có thể giúp cơ thể của cô hạ nhiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom