Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Tịch Húc Sâm xác thực là thấy được Triệu Dược Khanh.
Bên này, hai người vẫn không hay biết gì, Mạch Doãn và Tịch Hân Nghiên mua xong liền trở ra quầy bán nước, mua hai ly hồng trà.
Tịch Hân Nghiên đứng phía sau cô nàng, nhân viên đang đứng trong quầy bận rộn pha chế, hai tay xách nhiều đồ đạc có hơi mỏi, vì thế đặt nó xuống đất.
Tịch Hân Nghiên khi nãy mua cho Tịch Húc Sâm một cái ghim cài áo, rất là đẹp, một lúc nữa sẽ tặng cho anh...trong khi cô còn đang nghĩ đến biểu cảm của anh khi nhận quà thì bất ngờ có một bàn tay lạ úp kín mặt cô, Tịch Hân Nghiên hít trứng một mùi hương khó ngửi, sau đó ngất đi.
Khu mua sắm ồn ào, nhưng lại không may, phía bên quầy nước chỉ có nhân viên pha chế đang cúi đầu làm việc, Mạch Doãn phía trước chỉ đang loay hoay tính tiền, trong lúc xô đẩy Tịch Hân Nghiên có cố gắng phát ra tiếng động.
Mạch Doãn nghe tiếng động sau lưng, cô nàng quay người lại liền bị dọa cho sợ, sau đó cũng không nghĩ ngợi gì mà nhào vào túm lấy cái người đang bắt cóc Tịch Hân Nghiên.
Mạch Doãn tuy bề ngoài nhìn có hơi yếu đuối nhưng sức trong người không phải dạng vừa, túm lấy cái tên bắt cóc giật tóc túi bụi, xong còn thẳng tay đấm vào mắt hắn.
Lúc trước Tịch Hân Nghiên rơi xuống vực không có cô, cô đã rất áy náy, hôm nay thì không thể nào....
Triệu Dược Khanh cũng xui xẻo, ý định bắt đi Tịch Hân Nghiên nhưng lại gặp phải Mạch Doãn, bình thường học chung đều thấy Mạch Doãn yếu đuối nhưng không nghĩ sức tay lại lớn như thế, hai tay Triệu Dược Khanh còn đang ôm lấy Tịch Hân Nghiên, bất giác bị đấm vào mặt cho tới tấp.
Triệu Dược Khanh bị đánh đau nên nổi đóa, hắn cũng không nghĩ ngợi đến bắt Tịch Hân Nghiên nữa, thẳng tay đẩy Tịch Hân Nghiên qua một bên, túm lấy tóc của Mạch Doãn, lúc định tát cho cô nàng mấy cái thì bị nhân viên trong quầy chạy ra áp chế.
Tịch Húc Sâm cũng vừa vặn chạy đến, trước mắt chỉ thấy Mạch Doãn và một nhóm người đang túm lại áp chế một người.
Anh cũng không quan tâm mà chạy đến ôm lấy Tịch Hân Nghiên bị ngất nằm kế bên, trên trán bị chảy máu do khi nãy bị Triệu Dược Khanh đẩy vào tường, ngoài ra cả người không có bị thương, an tâm được một phần, nhưng vết thương trên trán cô vẫn làm anh đau lòng.
Triệu Dược Khanh dù có mạnh đến đâu nhưng khi bị ba bốn người đàn ông ghì lại, muốn thoát cũng thoát không được.
Người xung quanh bị ồn ào cũng xúm đến, quầy pha chế náo nhiệt không kém. Có người nhanh chóng gọi cảnh sát đến.
Mạch Doãn còn đang hăng hái, sau khi mở khẩu trang ra, bất ngờ giật mình, sau khi biết được chính là Triệu Dược Khanh, Mạch Doãn còn cố ý đấm cho vài phát.
Nhân viên trong quầy toàn khỏe mạnh, khi thấy Mạch Doãn ra tay thì giật cả mình, khi nãy bọn họ cũng bị vẻ ngoài của cô đánh lừa.... con gái thời nay quả nhiên thật đáng sợ....
Trung tâm mua sắm lớn, chủ nhân của nó là Hứa gia, con trưởng Hứa Dịch, quầy bán nước lại là một bộ phận nhỏ trong khu nên cũng có một phần trách nhiệm, vừa vặn Hứa Dịch đến giải quyết.
" đồ xấu xa". Mạch Doãn sau khi đánh thõa mãn thì nói một câu, Hứa Dịch trên đường đến cũng nghe báo cáo chuyện cô gái đánh nhau với tên bắt cóc, anh cũng hơi tò mò. Khi Hứa Dịch bước vào lại nghe được câu nói đó, anh bất giác nhìn thẳng.
Hứa Dịch là người nhẹ nhàng, khi thấy Mạch Doãn, Trong đầu Hứa Dịch vang lên một câu " bạo lực".... nhưng trách nghiệm của hên anh, Hứa Dịch nhanh chóng cho người đến giải quyết.
Cô nàng rốt cuộc cũng trở lại vẻ ngoan hiền hằng ngày, đối với ánh mắt mọi người chỉ lè lưỡi cười hai tiếng.
Sau khi nói chuyện với Mạch Doãn, Hứa Dịch mới thấy cô nàng có chút thú vị.
Nơi này là khu mua sắm, cảnh sát nghe tin đến rất nhanh, sau đó áp giải Triệu Dược Khanh đi, Ngồi trước pháp luật, bấy giờ Triệu Dược Khanh vẫn không cúi đầu nhận tội, vẫn còn rất ngông cuồng, cảnh sát quản giáo Triệu Dược Khanh càng chặt.
Tịch Húc Sâm ôm Tịch Hân Nghiên, gọi cấp cứu đến, Tịch Húc Sâm cho người phụ trách giải quyết chuyện ở đây, anh theo cô đến bệnh viện.
Triệu Dược Khanh đã định sẵn tội, thoát không thể nào thoát được, nhưng tính anh vốn thù dai, Tịch Húc Sâm không dễ dàng bỏ qua như vậy...
Trán Tịch Hân Nghiên lại bị va chạm, bác sĩ chẩn đoán não cô lại bị chấn động, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà chấn động đến hai lần, Tịch Húc Sâm lo lắng.
Có khi nào cô lại quên hết nữa hay không?
Nhưng mà lần này bác sĩ không nghĩ vậy, có thể do đợt chấn thương này cô có thể phục hồi trí nhớ, khả năng khôi phục rất cao.
Tịch Húc Sâm được đảm bảo cũng vừa mừng vừa lo.
Vết thương không có gì đáng ngại, sau khi băng bó xong bác sĩ liền rời đi, Tịch Húc Sâm ngồi nhìn cô ngủ, anh đợi cô tỉnh dậy....
Tâm tình cũng không thể nào yên ổn... đối với anh, những phút này dài y như cả thế kỷ, ăn cả hoặc ngã về không...
Khoảng 1 tiếng sau, Tịch Hân Nghiên rốt cuộc cũng tỉnh, Tịch Húc Sâm cũng cứ ngồi đó nhìn cô trong suốt một tiếng, Tịch Hân Nghiên vừa mở mắt ra liền bị giật mình.
Tịch Húc Sâm vẫn ngồi bất động quan sát cô.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tịch Húc Sâm, đầu Tịch Hân Nghiên hơi đau nhưng cũng cố gắng bật cười.
" chú út... anh là chồng em khi nào thế?".
Chỉ câu nói như vậy, Tịch Húc Sâm nghe xong, lo lắng dần mất đi mà thay vào đó là sự vui vẻ.
Cô trở lại rồi! Bảo bối của anh.
" Ừ ".
Lúc này Tịch Húc Sâm mới đến gần ôm lấy cô:" chờ em đủ tuổi, chúng mình kết hôn nhé!".
" không gả cho anh đâu". Tịch Hân Nghiên cười nghịch ngợm, cũng xem như trong cái rủi của cái may.
Tịch Húc Sâm của cô, xém chút cô đã bỏ lỡ anh rồi, thật may, vẫn còn có thể nhớ được anh.
" gả cho tôi". Tịch Húc Sâm chắc như đinh đóng cột.
" không gả nha". Cô vẫn muốn chọc anh.
" gả". Tịch Húc Sâm nói ít nhưng ý nhiều.
" được rồi em gả". Cô bất đắc dĩ, trong lúc cô mất trí nhớ, Tịch Húc Sâm nói cũng nhiều lắm, bây giờ lại là chúa kiệm lời.
Nhưng cuối cùng anh vẫn một mực yêu thương cô. Nam chính nữ chính không tồn tại, cuộc sống bây giờ chỉ có cô yêu thương anh, gieo gió gặp bão, không thể trách ai được cả.
Có thể Tịch Điềm Điềm và Triệu Dược Khanh đều trả giá, Tịch Húc Diệu cũng thế, ông sau này sẽ sống trong cô đơn và dằn vặt suốt cuộc đời....
Haha~ mà nói, đại thần Thất Tịch Dương Quang nếu biết cô phá vỡ cốt truyện chắc cũng muốn đập cả đầu, nhưng mà biết làm sao....tam quan của cô đều vỡ nát trước hình tượng nam nữ chính cả rồi!!!
Ai mặc kệ ai, Tịch Hân Nghiên không quan tâm, trong mắt bây giờ chỉ có Tịch Húc Sâm... chỉ có nam phản diện thâm tình này....
" em yêu anh".
" Ừ, tôi cũng yêu em".
------------------------------------------------------
HOÀN---
15/11/2012.
DI HOÀN NGUYỆT: cảm ơn mn trong thời gian qua đã ủng hộ Di, vốn dĩ tính viết ngoại truyện nhưng mà Di nghĩ, thôi thì kết mở một chút, mọi người vẫn có thể tha hồ tưởng tượng, và cũng muốn nói với mọi người một câu: " kết thúc có thể muôn màu muôn vẻ, không nhất thiết phải gò bó bản thân, kết như thế nào thì do chính bạn chọn, cũng như con đường sau này bạn đi, dù có ra sao, thì trước đó cũng theo ý nguyện của bạn.
Chúng ta không thể chọn cuộc sống, nhưng mà cuộc sống đi theo hướng nào, thì đó là do bạn lựa chọn.. tự tin lên nhé^^".
Thân ái❤❤❤❤ yêu mọi người^^.
Bên này, hai người vẫn không hay biết gì, Mạch Doãn và Tịch Hân Nghiên mua xong liền trở ra quầy bán nước, mua hai ly hồng trà.
Tịch Hân Nghiên đứng phía sau cô nàng, nhân viên đang đứng trong quầy bận rộn pha chế, hai tay xách nhiều đồ đạc có hơi mỏi, vì thế đặt nó xuống đất.
Tịch Hân Nghiên khi nãy mua cho Tịch Húc Sâm một cái ghim cài áo, rất là đẹp, một lúc nữa sẽ tặng cho anh...trong khi cô còn đang nghĩ đến biểu cảm của anh khi nhận quà thì bất ngờ có một bàn tay lạ úp kín mặt cô, Tịch Hân Nghiên hít trứng một mùi hương khó ngửi, sau đó ngất đi.
Khu mua sắm ồn ào, nhưng lại không may, phía bên quầy nước chỉ có nhân viên pha chế đang cúi đầu làm việc, Mạch Doãn phía trước chỉ đang loay hoay tính tiền, trong lúc xô đẩy Tịch Hân Nghiên có cố gắng phát ra tiếng động.
Mạch Doãn nghe tiếng động sau lưng, cô nàng quay người lại liền bị dọa cho sợ, sau đó cũng không nghĩ ngợi gì mà nhào vào túm lấy cái người đang bắt cóc Tịch Hân Nghiên.
Mạch Doãn tuy bề ngoài nhìn có hơi yếu đuối nhưng sức trong người không phải dạng vừa, túm lấy cái tên bắt cóc giật tóc túi bụi, xong còn thẳng tay đấm vào mắt hắn.
Lúc trước Tịch Hân Nghiên rơi xuống vực không có cô, cô đã rất áy náy, hôm nay thì không thể nào....
Triệu Dược Khanh cũng xui xẻo, ý định bắt đi Tịch Hân Nghiên nhưng lại gặp phải Mạch Doãn, bình thường học chung đều thấy Mạch Doãn yếu đuối nhưng không nghĩ sức tay lại lớn như thế, hai tay Triệu Dược Khanh còn đang ôm lấy Tịch Hân Nghiên, bất giác bị đấm vào mặt cho tới tấp.
Triệu Dược Khanh bị đánh đau nên nổi đóa, hắn cũng không nghĩ ngợi đến bắt Tịch Hân Nghiên nữa, thẳng tay đẩy Tịch Hân Nghiên qua một bên, túm lấy tóc của Mạch Doãn, lúc định tát cho cô nàng mấy cái thì bị nhân viên trong quầy chạy ra áp chế.
Tịch Húc Sâm cũng vừa vặn chạy đến, trước mắt chỉ thấy Mạch Doãn và một nhóm người đang túm lại áp chế một người.
Anh cũng không quan tâm mà chạy đến ôm lấy Tịch Hân Nghiên bị ngất nằm kế bên, trên trán bị chảy máu do khi nãy bị Triệu Dược Khanh đẩy vào tường, ngoài ra cả người không có bị thương, an tâm được một phần, nhưng vết thương trên trán cô vẫn làm anh đau lòng.
Triệu Dược Khanh dù có mạnh đến đâu nhưng khi bị ba bốn người đàn ông ghì lại, muốn thoát cũng thoát không được.
Người xung quanh bị ồn ào cũng xúm đến, quầy pha chế náo nhiệt không kém. Có người nhanh chóng gọi cảnh sát đến.
Mạch Doãn còn đang hăng hái, sau khi mở khẩu trang ra, bất ngờ giật mình, sau khi biết được chính là Triệu Dược Khanh, Mạch Doãn còn cố ý đấm cho vài phát.
Nhân viên trong quầy toàn khỏe mạnh, khi thấy Mạch Doãn ra tay thì giật cả mình, khi nãy bọn họ cũng bị vẻ ngoài của cô đánh lừa.... con gái thời nay quả nhiên thật đáng sợ....
Trung tâm mua sắm lớn, chủ nhân của nó là Hứa gia, con trưởng Hứa Dịch, quầy bán nước lại là một bộ phận nhỏ trong khu nên cũng có một phần trách nhiệm, vừa vặn Hứa Dịch đến giải quyết.
" đồ xấu xa". Mạch Doãn sau khi đánh thõa mãn thì nói một câu, Hứa Dịch trên đường đến cũng nghe báo cáo chuyện cô gái đánh nhau với tên bắt cóc, anh cũng hơi tò mò. Khi Hứa Dịch bước vào lại nghe được câu nói đó, anh bất giác nhìn thẳng.
Hứa Dịch là người nhẹ nhàng, khi thấy Mạch Doãn, Trong đầu Hứa Dịch vang lên một câu " bạo lực".... nhưng trách nghiệm của hên anh, Hứa Dịch nhanh chóng cho người đến giải quyết.
Cô nàng rốt cuộc cũng trở lại vẻ ngoan hiền hằng ngày, đối với ánh mắt mọi người chỉ lè lưỡi cười hai tiếng.
Sau khi nói chuyện với Mạch Doãn, Hứa Dịch mới thấy cô nàng có chút thú vị.
Nơi này là khu mua sắm, cảnh sát nghe tin đến rất nhanh, sau đó áp giải Triệu Dược Khanh đi, Ngồi trước pháp luật, bấy giờ Triệu Dược Khanh vẫn không cúi đầu nhận tội, vẫn còn rất ngông cuồng, cảnh sát quản giáo Triệu Dược Khanh càng chặt.
Tịch Húc Sâm ôm Tịch Hân Nghiên, gọi cấp cứu đến, Tịch Húc Sâm cho người phụ trách giải quyết chuyện ở đây, anh theo cô đến bệnh viện.
Triệu Dược Khanh đã định sẵn tội, thoát không thể nào thoát được, nhưng tính anh vốn thù dai, Tịch Húc Sâm không dễ dàng bỏ qua như vậy...
Trán Tịch Hân Nghiên lại bị va chạm, bác sĩ chẩn đoán não cô lại bị chấn động, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà chấn động đến hai lần, Tịch Húc Sâm lo lắng.
Có khi nào cô lại quên hết nữa hay không?
Nhưng mà lần này bác sĩ không nghĩ vậy, có thể do đợt chấn thương này cô có thể phục hồi trí nhớ, khả năng khôi phục rất cao.
Tịch Húc Sâm được đảm bảo cũng vừa mừng vừa lo.
Vết thương không có gì đáng ngại, sau khi băng bó xong bác sĩ liền rời đi, Tịch Húc Sâm ngồi nhìn cô ngủ, anh đợi cô tỉnh dậy....
Tâm tình cũng không thể nào yên ổn... đối với anh, những phút này dài y như cả thế kỷ, ăn cả hoặc ngã về không...
Khoảng 1 tiếng sau, Tịch Hân Nghiên rốt cuộc cũng tỉnh, Tịch Húc Sâm cũng cứ ngồi đó nhìn cô trong suốt một tiếng, Tịch Hân Nghiên vừa mở mắt ra liền bị giật mình.
Tịch Húc Sâm vẫn ngồi bất động quan sát cô.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tịch Húc Sâm, đầu Tịch Hân Nghiên hơi đau nhưng cũng cố gắng bật cười.
" chú út... anh là chồng em khi nào thế?".
Chỉ câu nói như vậy, Tịch Húc Sâm nghe xong, lo lắng dần mất đi mà thay vào đó là sự vui vẻ.
Cô trở lại rồi! Bảo bối của anh.
" Ừ ".
Lúc này Tịch Húc Sâm mới đến gần ôm lấy cô:" chờ em đủ tuổi, chúng mình kết hôn nhé!".
" không gả cho anh đâu". Tịch Hân Nghiên cười nghịch ngợm, cũng xem như trong cái rủi của cái may.
Tịch Húc Sâm của cô, xém chút cô đã bỏ lỡ anh rồi, thật may, vẫn còn có thể nhớ được anh.
" gả cho tôi". Tịch Húc Sâm chắc như đinh đóng cột.
" không gả nha". Cô vẫn muốn chọc anh.
" gả". Tịch Húc Sâm nói ít nhưng ý nhiều.
" được rồi em gả". Cô bất đắc dĩ, trong lúc cô mất trí nhớ, Tịch Húc Sâm nói cũng nhiều lắm, bây giờ lại là chúa kiệm lời.
Nhưng cuối cùng anh vẫn một mực yêu thương cô. Nam chính nữ chính không tồn tại, cuộc sống bây giờ chỉ có cô yêu thương anh, gieo gió gặp bão, không thể trách ai được cả.
Có thể Tịch Điềm Điềm và Triệu Dược Khanh đều trả giá, Tịch Húc Diệu cũng thế, ông sau này sẽ sống trong cô đơn và dằn vặt suốt cuộc đời....
Haha~ mà nói, đại thần Thất Tịch Dương Quang nếu biết cô phá vỡ cốt truyện chắc cũng muốn đập cả đầu, nhưng mà biết làm sao....tam quan của cô đều vỡ nát trước hình tượng nam nữ chính cả rồi!!!
Ai mặc kệ ai, Tịch Hân Nghiên không quan tâm, trong mắt bây giờ chỉ có Tịch Húc Sâm... chỉ có nam phản diện thâm tình này....
" em yêu anh".
" Ừ, tôi cũng yêu em".
------------------------------------------------------
HOÀN---
15/11/2012.
DI HOÀN NGUYỆT: cảm ơn mn trong thời gian qua đã ủng hộ Di, vốn dĩ tính viết ngoại truyện nhưng mà Di nghĩ, thôi thì kết mở một chút, mọi người vẫn có thể tha hồ tưởng tượng, và cũng muốn nói với mọi người một câu: " kết thúc có thể muôn màu muôn vẻ, không nhất thiết phải gò bó bản thân, kết như thế nào thì do chính bạn chọn, cũng như con đường sau này bạn đi, dù có ra sao, thì trước đó cũng theo ý nguyện của bạn.
Chúng ta không thể chọn cuộc sống, nhưng mà cuộc sống đi theo hướng nào, thì đó là do bạn lựa chọn.. tự tin lên nhé^^".
Thân ái❤❤❤❤ yêu mọi người^^.