Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Vì sao lại lừa dối cô như vậy?
Công ty Phong Thần...
Phương Hân đã mang kịp tài liệu tới cho Tống Ôn, vào lúc cấp bách nhất. Mấy ngày nay tuy cô không tới công ty, nhưng trong lòng cô luôn biết rõ tình hình công ty hiện giờ rối loạn như thế nào. Phong Duật Thần vẫn hôn mê không tỉnh, không biết tới bao giờ anh mới tỉnh nữa.
Phương Hân không nán lại tại công ty mà quay trở lại bệnh viện, phòng bệnh của Phong Duật Thần vẫn yên tĩnh như vậy, anh nằm yên không có chút sức sống nào. Trái tim cô nhói đau, cô liền giơ tay lên chạm vào khuôn mặt điển trai của anh, nhưng cũng rất nhanh sau đó cô rụt tay lại.
Cô lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu, chính là những tài liệu mà khi nãy cô chưa kịp xem, đọc thật kĩ lại một lần nữa. Vừa đọc, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn Phong Duật Thần một cách chăm chú. Càng nhìn lòng cô càng hỗn loạn, một nỗi lo sợ không tên lập tức dâng lên trong lòng cô. Rốt cuộc trong thời gian này, là nhân cách nào đang ở bên cô? Hay là, hai nhân cách đó thay phiên nhau, lừa dối cô?
Sự thật này khiến cho cô bàng hoàng, hoang mang lo lắng tột độ. Thật thật giả giả, khó mà đoán được. Cô chỉ biết nở nụ cười chua xót nhìn Phong Duật Thần, lắng nghe tiếng trái tim mình từ từ vỡ vụn thành từng mảnh.
Vì sao lại lừa dối cô như vậy?
Nếu như anh nói sự thật với cô, có lẽ cô sẽ không tuyệt vọng như bây giờ. Cô có thể chấp nhận được người mình yêu mắc căn bệnh rối loạn đa nhân cách mà, vì sao anh lại lựa chọn giấu giếm cô, biến cô trở thành một con ngốc trong suốt thời gian qua?
Biết bao nhiêu câu hỏi vì sao trong lòng cô, cô thật sự chỉ muốn chất vấn anh mọi chuyện cho rõ ràng. Nhưng anh vẫn nằm yên trên giường bệnh đó, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả khuôn mặt tuấn tú kia cũng không thấy có chút sức sống nào. Cô vừa sợ hãi cũng vừa giận dỗi, tâm trạng hoang mang cào xé lẫn nhau, cô thật không biết mình nên làm gì nữa.
- Duật Thần à, anh thật sự rất ác với em. Nhưng mà, em lại yêu anh rất nhiều. Chỉ cần anh giải thích với em là được, em nhất định sẽ không giận anh mà. Duật Thần, anh mau tỉnh lại đi có được không?
Buổi tối có thêm chút thời gian, Tống Ôn lại tới thăm Phong Duật Thần, tiện thể nói với Phương Hân chuyện hồi chiều cô nhờ vả. Hồi chiều cô không chỉ mang tài liệu tới cho Tống Ôn mà còn nhờ anh ta điều tra về tai nạn của Phong Duật Thần. Vào hôm xảy ra tai nạn, mọi chuyện hỗn loạn quá nên cô cũng không để tâm cho lắm. Cảnh sát cũng có can thiệp vào, nhưng rất nhanh chóng mà công bố rằng, đó chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Nhưng linh cảm của Phương Hân mách bảo rằng, chuyện này rõ ràng là có người cố tình. Hơn nữa đối tượng ban đầu người đó muốn nhắm vào chính là cô chứ không phải Phong Duật Thần.
- Phương tiểu thư, tôi đã thử điều tra một chút về tai nạn ngày hôm đó rồi. Nhưng kì lạ là, người tài xế kia đã tự sát rồi ạ.
- Tự sát ư?
Phương Hân kinh ngạc, sau đó bắt đầu suy tư về các tình huống có khả năng xảy ra nhất. Tống Ôn lại nói:
- Ngày gây ra tai nạn, người tài xế đã tự đi đầu thú. Sau khi xác nhận đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thì tài xế kia đã phải nộp phạt một khoản tiền, sau đó được thả đi. Nhưng tại sao hắn lại tự sát chứ? Điều đó chứng minh cái gì? Tất nhiên là chứng minh rằng, tai nạn này là do có người cố tình sắp xếp.
Phương Hân không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với ai mà đối phương lại muốn lấy mạng cô như vậy?
Tống Ôn đương nhiên nhận ra được sự lo lắng của Phương Hân, cho nên đã tự ý sắp xếp thêm một chút:
- Phương tiểu thư, hiện tại cô cũng không được an toàn. Tôi đã phái theo một nhóm vệ sĩ để bảo vệ cô rồi ạ, mong cô không từ chối.
Phương Hân chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn vô lực, cô yếu ớt gật đầu. Tống Ôn lại có việc bận nên phải đi trước, trước khi đi cũng không quên dặn dò cô chú ý an toàn.
...
- Duật Thần! Tôi muốn gặp Duật Thần của tôi, các người hãy cho tôi vào đi mà.
Không biết đã qua bao lâu sau, đột nhiên ở ngoài phòng bệnh lại vang lên giọng nói ầm ĩ của một người phụ nữ. Bên ngoài có một nhóm vệ sĩ canh gác đã lập tức ngăn cô ta lại.
- Xin lỗi, mời cô đi cho.
Phương Hân ở bên trong cũng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó, cô nhìn lên đồng hồ trên tường, đã gần 10 giờ tối. Chần chừ một lát, cô quyết định bước ra ngoài xem sao...
- Phương tiểu thư!
Nhóm vệ sĩ thấy Phương Hân bước ra, lập tức kính cẩn cúi đầu. Phương Hân gật đầu rồi quay sang nhìn người phụ nữ vừa nãy còn làm ầm ĩ kia, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
Chính là người mà lần trước Phong Duật Thần nói, mối tình đầu của anh, Vương San.
Vương San cũng đã nhìn thấy Phương Hân, liền lập tức kích động nhào tới chỗ cô:
- Duật Thần sao rồi, anh ấy vẫn ổn chứ?
Phương Hân theo bản năng mà cũng có chút bài xích. Nói gì thì nó, dù sao cô gái này cũng là "tình địch" của cô, cô không thể coi như không có gì được. Cho nên, cô đã ích kỷ muốn đuổi cô ta đi:
- Xin lỗi cô, Duật Thần hiện tại không muốn gặp ai cả, mong cô về cho.
Phương Hân đã mang kịp tài liệu tới cho Tống Ôn, vào lúc cấp bách nhất. Mấy ngày nay tuy cô không tới công ty, nhưng trong lòng cô luôn biết rõ tình hình công ty hiện giờ rối loạn như thế nào. Phong Duật Thần vẫn hôn mê không tỉnh, không biết tới bao giờ anh mới tỉnh nữa.
Phương Hân không nán lại tại công ty mà quay trở lại bệnh viện, phòng bệnh của Phong Duật Thần vẫn yên tĩnh như vậy, anh nằm yên không có chút sức sống nào. Trái tim cô nhói đau, cô liền giơ tay lên chạm vào khuôn mặt điển trai của anh, nhưng cũng rất nhanh sau đó cô rụt tay lại.
Cô lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu, chính là những tài liệu mà khi nãy cô chưa kịp xem, đọc thật kĩ lại một lần nữa. Vừa đọc, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn Phong Duật Thần một cách chăm chú. Càng nhìn lòng cô càng hỗn loạn, một nỗi lo sợ không tên lập tức dâng lên trong lòng cô. Rốt cuộc trong thời gian này, là nhân cách nào đang ở bên cô? Hay là, hai nhân cách đó thay phiên nhau, lừa dối cô?
Sự thật này khiến cho cô bàng hoàng, hoang mang lo lắng tột độ. Thật thật giả giả, khó mà đoán được. Cô chỉ biết nở nụ cười chua xót nhìn Phong Duật Thần, lắng nghe tiếng trái tim mình từ từ vỡ vụn thành từng mảnh.
Vì sao lại lừa dối cô như vậy?
Nếu như anh nói sự thật với cô, có lẽ cô sẽ không tuyệt vọng như bây giờ. Cô có thể chấp nhận được người mình yêu mắc căn bệnh rối loạn đa nhân cách mà, vì sao anh lại lựa chọn giấu giếm cô, biến cô trở thành một con ngốc trong suốt thời gian qua?
Biết bao nhiêu câu hỏi vì sao trong lòng cô, cô thật sự chỉ muốn chất vấn anh mọi chuyện cho rõ ràng. Nhưng anh vẫn nằm yên trên giường bệnh đó, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả khuôn mặt tuấn tú kia cũng không thấy có chút sức sống nào. Cô vừa sợ hãi cũng vừa giận dỗi, tâm trạng hoang mang cào xé lẫn nhau, cô thật không biết mình nên làm gì nữa.
- Duật Thần à, anh thật sự rất ác với em. Nhưng mà, em lại yêu anh rất nhiều. Chỉ cần anh giải thích với em là được, em nhất định sẽ không giận anh mà. Duật Thần, anh mau tỉnh lại đi có được không?
Buổi tối có thêm chút thời gian, Tống Ôn lại tới thăm Phong Duật Thần, tiện thể nói với Phương Hân chuyện hồi chiều cô nhờ vả. Hồi chiều cô không chỉ mang tài liệu tới cho Tống Ôn mà còn nhờ anh ta điều tra về tai nạn của Phong Duật Thần. Vào hôm xảy ra tai nạn, mọi chuyện hỗn loạn quá nên cô cũng không để tâm cho lắm. Cảnh sát cũng có can thiệp vào, nhưng rất nhanh chóng mà công bố rằng, đó chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Nhưng linh cảm của Phương Hân mách bảo rằng, chuyện này rõ ràng là có người cố tình. Hơn nữa đối tượng ban đầu người đó muốn nhắm vào chính là cô chứ không phải Phong Duật Thần.
- Phương tiểu thư, tôi đã thử điều tra một chút về tai nạn ngày hôm đó rồi. Nhưng kì lạ là, người tài xế kia đã tự sát rồi ạ.
- Tự sát ư?
Phương Hân kinh ngạc, sau đó bắt đầu suy tư về các tình huống có khả năng xảy ra nhất. Tống Ôn lại nói:
- Ngày gây ra tai nạn, người tài xế đã tự đi đầu thú. Sau khi xác nhận đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thì tài xế kia đã phải nộp phạt một khoản tiền, sau đó được thả đi. Nhưng tại sao hắn lại tự sát chứ? Điều đó chứng minh cái gì? Tất nhiên là chứng minh rằng, tai nạn này là do có người cố tình sắp xếp.
Phương Hân không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với ai mà đối phương lại muốn lấy mạng cô như vậy?
Tống Ôn đương nhiên nhận ra được sự lo lắng của Phương Hân, cho nên đã tự ý sắp xếp thêm một chút:
- Phương tiểu thư, hiện tại cô cũng không được an toàn. Tôi đã phái theo một nhóm vệ sĩ để bảo vệ cô rồi ạ, mong cô không từ chối.
Phương Hân chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn vô lực, cô yếu ớt gật đầu. Tống Ôn lại có việc bận nên phải đi trước, trước khi đi cũng không quên dặn dò cô chú ý an toàn.
...
- Duật Thần! Tôi muốn gặp Duật Thần của tôi, các người hãy cho tôi vào đi mà.
Không biết đã qua bao lâu sau, đột nhiên ở ngoài phòng bệnh lại vang lên giọng nói ầm ĩ của một người phụ nữ. Bên ngoài có một nhóm vệ sĩ canh gác đã lập tức ngăn cô ta lại.
- Xin lỗi, mời cô đi cho.
Phương Hân ở bên trong cũng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó, cô nhìn lên đồng hồ trên tường, đã gần 10 giờ tối. Chần chừ một lát, cô quyết định bước ra ngoài xem sao...
- Phương tiểu thư!
Nhóm vệ sĩ thấy Phương Hân bước ra, lập tức kính cẩn cúi đầu. Phương Hân gật đầu rồi quay sang nhìn người phụ nữ vừa nãy còn làm ầm ĩ kia, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
Chính là người mà lần trước Phong Duật Thần nói, mối tình đầu của anh, Vương San.
Vương San cũng đã nhìn thấy Phương Hân, liền lập tức kích động nhào tới chỗ cô:
- Duật Thần sao rồi, anh ấy vẫn ổn chứ?
Phương Hân theo bản năng mà cũng có chút bài xích. Nói gì thì nó, dù sao cô gái này cũng là "tình địch" của cô, cô không thể coi như không có gì được. Cho nên, cô đã ích kỷ muốn đuổi cô ta đi:
- Xin lỗi cô, Duật Thần hiện tại không muốn gặp ai cả, mong cô về cho.