Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Phạt
"Trong tập đoàn đừng bàn tán lung tung, kẻo cái miệng hại cái thân" nói rồi cô đùng đùng bỏ đi để lại cho hai cô nhân viên kia vẻ mặt có chút khó hiểu.
"Úi chà, chắc cô cũng mơ mộng đến chủ tịch người ta, nghe người ta lấy vợ giận quá hóa rồ à, cái thứ chỉ biết dựa vào sắc đẹp như cô ta mà cũng đòi lên mặt dạy đời tôi à" cô nhân viên 1 nói, rồi cả hai cô nhân viên cười thật lớn sau lưng cô. Dù cô là thư kí của chủ tịch cấp bậc có cao hơn bọn họ nhưng cô chỉ mới vào tập đoàn một thời gian ngắn đã thăng cấp nhanh như vậy, ai cũng nghĩ cô dùng sắc mà đi lên nên mọi người đều rất coi thường cô. Tất cả thái độ của mọi người trong nhà ăn ai nấy đều khinh bỉ cô.
Chủ tịch Lê đi qua nghe thấy, nhìn thấy tất cả. Từ khi cô vào tập đoàn, cô nổ lực như thế nào chỉ mình ông thấy rõ nhất. Thấy cô không hề có ý biện giải, để mặc mọi người coi thường mình, ông thật sự chịu không được quyết đòi lại công bằng cho cô.
" Thông báo khẩn, cần một người tình nguyện tăng ca thâu đêm hoàn thành dự án mới, ngày mai phải họp gấp, lần này do dự án đã bị đùn đẩy quá lâu không ai làm, mai phải dùng gấp nên không thưởng nóng, dồn đến cuối tháng thưởng sau"
Nghe không được thưởng nóng, lại còn phải thâu đêm chẳng ai chịu làm, vẫn cứ đùn đẩy cho nhau. Mãi đến gần giờ tan làm ai ai cũng nhanh chóng chuồn lẹ.
Cô cầm tập hồ sơ xuống để phân phó tài liệu cho người ở lại làm thâu đêm, nhưng bước xuống thì lại chẳng có ai, cô đành ôm tập tài liệu quay về bàn làm việc của mình. Đây không phải công việc của cô nhưng ngày mai lại cần dùng gấp, trước kia cô cũng từng làm qua những dự án đại loại như vầy nên cũng không khó khăn gì, thôi thì cứ làm đi dù gì cô cũng rảnh. Lúc trước vướng bận Tiểu Nhan cũng ráng tranh thủ xong việc sớm về nhà, nếu mà không cong thì đem về nhà làm tiếp. Bây giờ thì có một mình cô, muốn quên đi anh thì như trước kia thôi cứ lao đầu vào công việc để không có thời gian nghĩ về anh. Cô cứ cặm cụi làm đề án mãi tới gần năm giờ sáng mới xong, quá mệt mỏi cô ngồi gục trên bàn mà ngủ.
Gần tám giờ tất cả nhân viên ai nấy đều lũ lượt kéo vào công ty, ai nấy cũng cười nói vui vẻ, không ai đoái hoài gì về dự án hôm qua.
Đúng tám giờ, tiếng chuông reo lên báo hiệu bắt đầu làm việc, cô bị tiếng chuông làm giật mình thức giấc, chạy vội ra nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
" Thông báo: đề án hôm qua đã được hoàn thành, rất cảm ơn sự tận tâm của các nhân viên".
Nghe thông báo ai cũng muốn biết người đã làm đề án hôm qua, hỏi người nào cũng không phải, thế rốt cuộc là ai đã làm. Mọi người ai cũng tò mò muốn biết. Nhưng không ai có thể biết được đáp án, thì một thông báo lại vang lên.
"thông báo: mời tất cả nhân viên trong tập đoàn đến phòng họp lầu 3 tham dự buổi họp".
Đây là lần đầu tiên tất cả các nhân viên trong tập đoàn được triệu tập họp cùng một lúc như vậy. Ai ai cũng rất mong đợi.
Bên trong phòng họp đã có chủ tịch Lê, cô và các giám đốc của các bộ phận đang ngồi sẵn, sau khi tất cả nhân viên của tập đoàn đã có mặt đầy đủ, chủ tịch Lê mời bắt đầu lên tiếng.
"Dự án hôm qua tôi đề nghị đã làm rất tốt, tôi rất hài lòng về dự án đó. Nhưng..."
Cái chữ 'Nhưng' mà chủ tịch ngắt lại khiến cho ai nấy trong tập đoàn đều run sợ, những người có liên quan đến đề án điều không ở lại làm, không ai biết người làm đề án là ai để đổ tội. .
" Nhưng bộ phận đề ra dự án đáng ra phải cử người làm, thế mà tất cả đều đùn đẩy cho nhau chẳng ai ở lại. Có ai nghĩ mình có trách nhiệm như thế nào với cái tập đoàn này không? chỉ làm những chuyện có lợi trước mắt cho mình." chủ tịch Lê tức giận.
Trên máy chiếu lúc này mới phát lên hình ảnh tua nhanh, một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi cặm cụi trong đống tài liệu, tự mình photo các thứ. Cuối cùng dừng tại thời điểm bốn giờ ba mươi lăm phút cũng là lúc cô hoàn thành xong dự án, rồi gục xuống bàn mà ngủ. Mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
"Nếu không có sự tận tâm với tập đoàn của cô Jenny đây, chắc hẳn hôm nay tập đoàn chúng ta sẽ bị tổn thất một khoảng khá lớn, nhiệt liệt vỗ tay cảm ơn cô ấy nào!" chủ tịch Lê nói
Tiếng pháo tay từ tất cả mọi người vang lên. Ai nấy cũng cười như trảy hội vì nghĩ mình đã qua kiếp nạn này rồi.
" Việc đáng ra của mình làm thì bỏ về đùn đẩy cho người khác, thế mà suốt ngày cứ kêu ca đòi tăng lương, thăng cấp. Trong lúc các người ăn no ngủ kĩ ở nhà cô Jenny đây đã phải tự hoàn thành tất cả các công việc, không phải chỉ chuyện ngày hôm qua thôi đâu.
Từ lúc bước vào tập đoàn chỉ là một nhân viên nhỏ cô ấy đã rất tận tâm vì tập đoàn, tất cả những lần thăng cấp đều được các giám đốc bộ phận đề xuất, sau này ai còn có khuất mắt gì với cô Jenny đây thì cứ đến tìm các giám đốc bộ phận mà hỏi.
Cô Jenny đây sẽ được tăng lương gấp đôi. Riêng những người nằm trong tổ đề án phạt trừ một tháng lương, cắt tiền thưởng lễ tết một năm." chủ tịch Lê nói giọng chắc nịch, nói rồi đứng dậy bước ra ngoài.
"Úi chà, chắc cô cũng mơ mộng đến chủ tịch người ta, nghe người ta lấy vợ giận quá hóa rồ à, cái thứ chỉ biết dựa vào sắc đẹp như cô ta mà cũng đòi lên mặt dạy đời tôi à" cô nhân viên 1 nói, rồi cả hai cô nhân viên cười thật lớn sau lưng cô. Dù cô là thư kí của chủ tịch cấp bậc có cao hơn bọn họ nhưng cô chỉ mới vào tập đoàn một thời gian ngắn đã thăng cấp nhanh như vậy, ai cũng nghĩ cô dùng sắc mà đi lên nên mọi người đều rất coi thường cô. Tất cả thái độ của mọi người trong nhà ăn ai nấy đều khinh bỉ cô.
Chủ tịch Lê đi qua nghe thấy, nhìn thấy tất cả. Từ khi cô vào tập đoàn, cô nổ lực như thế nào chỉ mình ông thấy rõ nhất. Thấy cô không hề có ý biện giải, để mặc mọi người coi thường mình, ông thật sự chịu không được quyết đòi lại công bằng cho cô.
" Thông báo khẩn, cần một người tình nguyện tăng ca thâu đêm hoàn thành dự án mới, ngày mai phải họp gấp, lần này do dự án đã bị đùn đẩy quá lâu không ai làm, mai phải dùng gấp nên không thưởng nóng, dồn đến cuối tháng thưởng sau"
Nghe không được thưởng nóng, lại còn phải thâu đêm chẳng ai chịu làm, vẫn cứ đùn đẩy cho nhau. Mãi đến gần giờ tan làm ai ai cũng nhanh chóng chuồn lẹ.
Cô cầm tập hồ sơ xuống để phân phó tài liệu cho người ở lại làm thâu đêm, nhưng bước xuống thì lại chẳng có ai, cô đành ôm tập tài liệu quay về bàn làm việc của mình. Đây không phải công việc của cô nhưng ngày mai lại cần dùng gấp, trước kia cô cũng từng làm qua những dự án đại loại như vầy nên cũng không khó khăn gì, thôi thì cứ làm đi dù gì cô cũng rảnh. Lúc trước vướng bận Tiểu Nhan cũng ráng tranh thủ xong việc sớm về nhà, nếu mà không cong thì đem về nhà làm tiếp. Bây giờ thì có một mình cô, muốn quên đi anh thì như trước kia thôi cứ lao đầu vào công việc để không có thời gian nghĩ về anh. Cô cứ cặm cụi làm đề án mãi tới gần năm giờ sáng mới xong, quá mệt mỏi cô ngồi gục trên bàn mà ngủ.
Gần tám giờ tất cả nhân viên ai nấy đều lũ lượt kéo vào công ty, ai nấy cũng cười nói vui vẻ, không ai đoái hoài gì về dự án hôm qua.
Đúng tám giờ, tiếng chuông reo lên báo hiệu bắt đầu làm việc, cô bị tiếng chuông làm giật mình thức giấc, chạy vội ra nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
" Thông báo: đề án hôm qua đã được hoàn thành, rất cảm ơn sự tận tâm của các nhân viên".
Nghe thông báo ai cũng muốn biết người đã làm đề án hôm qua, hỏi người nào cũng không phải, thế rốt cuộc là ai đã làm. Mọi người ai cũng tò mò muốn biết. Nhưng không ai có thể biết được đáp án, thì một thông báo lại vang lên.
"thông báo: mời tất cả nhân viên trong tập đoàn đến phòng họp lầu 3 tham dự buổi họp".
Đây là lần đầu tiên tất cả các nhân viên trong tập đoàn được triệu tập họp cùng một lúc như vậy. Ai ai cũng rất mong đợi.
Bên trong phòng họp đã có chủ tịch Lê, cô và các giám đốc của các bộ phận đang ngồi sẵn, sau khi tất cả nhân viên của tập đoàn đã có mặt đầy đủ, chủ tịch Lê mời bắt đầu lên tiếng.
"Dự án hôm qua tôi đề nghị đã làm rất tốt, tôi rất hài lòng về dự án đó. Nhưng..."
Cái chữ 'Nhưng' mà chủ tịch ngắt lại khiến cho ai nấy trong tập đoàn đều run sợ, những người có liên quan đến đề án điều không ở lại làm, không ai biết người làm đề án là ai để đổ tội. .
" Nhưng bộ phận đề ra dự án đáng ra phải cử người làm, thế mà tất cả đều đùn đẩy cho nhau chẳng ai ở lại. Có ai nghĩ mình có trách nhiệm như thế nào với cái tập đoàn này không? chỉ làm những chuyện có lợi trước mắt cho mình." chủ tịch Lê tức giận.
Trên máy chiếu lúc này mới phát lên hình ảnh tua nhanh, một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi cặm cụi trong đống tài liệu, tự mình photo các thứ. Cuối cùng dừng tại thời điểm bốn giờ ba mươi lăm phút cũng là lúc cô hoàn thành xong dự án, rồi gục xuống bàn mà ngủ. Mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
"Nếu không có sự tận tâm với tập đoàn của cô Jenny đây, chắc hẳn hôm nay tập đoàn chúng ta sẽ bị tổn thất một khoảng khá lớn, nhiệt liệt vỗ tay cảm ơn cô ấy nào!" chủ tịch Lê nói
Tiếng pháo tay từ tất cả mọi người vang lên. Ai nấy cũng cười như trảy hội vì nghĩ mình đã qua kiếp nạn này rồi.
" Việc đáng ra của mình làm thì bỏ về đùn đẩy cho người khác, thế mà suốt ngày cứ kêu ca đòi tăng lương, thăng cấp. Trong lúc các người ăn no ngủ kĩ ở nhà cô Jenny đây đã phải tự hoàn thành tất cả các công việc, không phải chỉ chuyện ngày hôm qua thôi đâu.
Từ lúc bước vào tập đoàn chỉ là một nhân viên nhỏ cô ấy đã rất tận tâm vì tập đoàn, tất cả những lần thăng cấp đều được các giám đốc bộ phận đề xuất, sau này ai còn có khuất mắt gì với cô Jenny đây thì cứ đến tìm các giám đốc bộ phận mà hỏi.
Cô Jenny đây sẽ được tăng lương gấp đôi. Riêng những người nằm trong tổ đề án phạt trừ một tháng lương, cắt tiền thưởng lễ tết một năm." chủ tịch Lê nói giọng chắc nịch, nói rồi đứng dậy bước ra ngoài.