-
Chương 584
Nhóm nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng vô cùng lúng túng, đúng là rừng rộng chim nào cũng có, những người khách biến thái thế này họ cũng gặp phải không ít lần, bây giờ họ cũng chỉ có thể tới khuyên can bọn họ nói nhỏ tiếng thôi.
Chỉ có điều người đàn ông tên Nguyên Ca kia dường như không phải là người biết quan tâm tới địa điểm, anh ta bị chiếc váy ngắn sát mông Lý Nhã mặc lôi cuốn, chỉ muốn ngay lập tức muốn làm gì cô thì làm, còn Lý Nhã lần này tới đây cũng chính là vì người đàn ông này mời cô tới nơi sang trọng này để ăn cơm.
Lý Nhã mặc dù bình thường cũng là người hết sức dễ dãi, nhưng bị đàn ông sàm sỡ trước mặt bao người thế này cô cũng cảm thấy rất không vui, khi Nguyên Ca có những hành động sỗ sàng hơn nữa, cô lập tức lo lắng ngăn cản: "Nguyên Ca, đừng làm vậy!"
"Mẹ kiếp, cô có muốn ăn cơm nữa hay không?" Nguyên Ca bỗng nổi giận, anh ta bỏ tiền ra mời gái, đương nhiên là để thỏa mãn ham muốn cá nhân, sao có thể cho phép cô gái được mời tới từ chối?
Lý Nhã vừa tủi thân vừa sợ hãi, Nguyên Ca lợi dụng chỗ ngồi có một số món đồ trang trí che xung quanh, anh ta muốn thỏa mãn tại đây trước, tâm lý biến thái của một số gã đàn ông đạt tới mức độ nào, hoàn toàn khó lòng đoán biết trước được.
Lý Nhã cuối cùng cũng không thể ngồi yên, cô định không ăn bữa cơm này nữa, cô đứng dậy nói: "Nguyên Ca, xin lỗi, hôm nay tôi có việc bận, tôi về trước đây."
"Mẹ kiếp, cô đi đâu? Vừa rồi cô gọi liền mười hai món ăn, cô không ăn nữa sao?" Gã đàn ông bỗng nhiên thét lên.
Lý Nhã giật nảy mình, cô quyết định không muốn đắc tội anh ta, quay người định đi ra khỏi chỗ ngồi, nhưng anh ta đâu thể cho phép, liền giơ tay kéo cô lại, tát cô một cú trời giáng.
Lý Nhã không chịu đựng được, ngã nhào ra đất, cuống cuồng ôm mặt, khi cô hoảng hốt nhìn ra xung quanh liền sững người, cô nhìn thấy Diệp Tiểu Thi và Lam Ca, mặt cô vốn đang đỏ lúc này lại càng đỏ vì xấu hổ.
Diệp Tiểu Thi nhìn thấy cô còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đánh người đã bước ra, một tay xách Lý Nhã lên: "Không ăn xong bữa cơm này với ông, mày đừng hòng đi đâu được."
Trái tim Lý Nhã lúc này vô cùng đau đớn, không phải vì người đàn ông này đánh cô mà vì sự thảm hại của cô lúc này, giây phút cô mất mặt nhất đều bị Diệp Tiểu Thi và Lam Ca nhìn thấy, điều này khiến cô như rơi xuống vực sâu, lòng tự tôn quét đất.
Lam Ca đã rất phản cảm, anh lập tức đứng dậy gọi nhân viên phục vụ: "Tính tiền."
"Tiên sinh, đồ ăn của ngài vẫn chưa mang lên!" Nhân viên phục vụ tốt bụng nhắc nhở.
"Không ăn nữa, tính tiền luôn đi!" Lam Ca khí khái lên tiếng rồi đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vội đi tính tiền cho anh, Lam Ca bước tới bên cạnh Diệp Tiểu Thi, anh thân mật dắt tay cô đi ra ngoài đại sảnh.
Diệp Tiểu Thi quay đầu nhìn Lý Nhã, Lý Nhã cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ. Lúc này Lý Nhã cuối cùng cũng nhìn thấy sự cách biệt giữa cô và Diệp Tiểu Thi, còn cả đàn ông bên cạnh họ nữa.
Diệp Tiểu Thi có Lam Ca, bá tước trẻ tuổi huyết thống cao quý ở bên, còn cô chỉ có những gã đàn ông thô tục này, bị họ chà đạp lên thể xác và lòng tự tôn.
Lam Ca dắt Diệp Tiểu Thi xuống lầu, vừa hay ở cách đây không xa có một nhà hàng đồ ăn tây, Lam Ca nói với cô: "Chúng ta qua nhà hàng bên kia ăn."
Diệp Tiểu Thi gật đầu, cô không có ý kiến gì cả, trong lòng cô đang rất không vui, Lam Ca biết cô sợ hãi vì cách Lý Nhã bị đối xử ban nãy.
"Em đừng cảm thông với cô ta, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, bất luận cô ta phải sống cuộc sống như thế nào cũng đều là do cô ta tự lựa chọn, là cô ta đáng đời." Lam Ca vô cùng lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Tiểu Thi cũng không băn khoăn nữa, trước đây cũng vì cô quá lương thiện nên mới để Lý Nhã có cơ hội lấy chứng minh thư của cô tới quán bar, sau đó lại lấy tên cô để mạo danh cô, nhưng lần này cô quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Khi tới nhà hàng đồ ăn tây bên cạnh, môi trường ở đây rất yên tĩnh, Lam Ca gọi lại món, anh quyết định đợi tham gia xong hôn lễ của Trình Ly Nguyệt sẽ lập tức dẫn Diệp Tiểu Thi về đảo để cô vĩnh viễn không phải phiền lòng vì những người đã từng làm tổn thương cô nữa.
Ở tập đoàn Cung Thị, trợ lý của Cung Dạ Tiêu mang tới cho anh danh sách xác nhận của thiệp mời gửi đi, tiệc cưới của anh lần này gồm hai trăm bàn, khách mời gồm các nhân vật của chính giới, doanh nhân, quân sự; đồng thời cũng có cả khách mời và bạn bè nước ngoài tới dự, vô cùng long trọng.
"Cung tổng, chín mươi phần trăm khách mời đều đã gửi thư trả lời, có một số khách mời vẫn còn đang liên lạc." Nhan Dương nghiêm túc báo cáo công việc.
Cung Dạ Tiêu gật đầu: "Ừ, chiều hãy để người của công ty tiệc cưới tới đây một lát."
"Vâng! Tôi lập tức đi hẹn gặp! Cung tổng, chúc mừng anh."
"Cám ơn!" Tâm trạng của Cung Dạ Tiêu lúc này rất vui, anh sắp sửa được làm chú rể, người khác mắc phải chứng sợ kết hôn còn anh thì hoàn toàn không.
Vì anh đợi ngày cưới người con gái này từ rất lâu rồi.
Nhà họ Tịch.
Trình Ly Nguyệt ngồi xe của vệ sĩ tới nhà họ Tịch mà không báo trước, cô biết mẹ cô bình thường đều ở nhà, vốn dĩ cô định đi mua sắm nhưng đột nhiên thuận đường nên tới chỗ mẹ.
Trình Ly Nguyệt bấm chuông, một lát sau mới nhìn thấy người giúp việc của nhà họ Tịch đi ra: "Tiểu thư, cô về rồi sao?"
"Mẹ tôi có nhà không?"
"Phu nhân đang ở bệnh viện!" Người giúp việc này là một người lớn tuổi, bà ấy cũng thành thực nói.
Trình Ly Nguyệt giật mình: "Mẹ tôi sao vậy?"
"Lão phu nhân không sao cả, bà chỉ tới bệnh viện để thử thuốc, cần ở lại viện để quan sát."
“Mẹ tôi thử thuốc gì?"
Người giúp việc lớn tuổi nói: "Chính là loại thuốc mới mà bác sĩ mới nghiên cứu ra, phu nhân đích thân thử thuốc là muốn sau này tiểu thư không còn đau khổ vì mất trí nữa."
"Mẹ tôi nằm viện bao lâu rồi?"
"Sắp một tháng rồi!"
Trình Ly Nguyệt mắt ngân ngấn lệ, cô quay lại nói vội với vệ sĩ: "Chúng ta tới bệnh viện Hoàng Gia một chuyến."
Trình Ly Nguyệt vội vàng tới bệnh viện Hoàng Gia, trên đường tâm trạng cô vô cùng căng thẳng, mẹ cô lại giấu cô đi thử thuốc? Thật nguy hiểm, sao cô có thể để mẹ mình mạo hiểm như vậy được?
Trong bệnh viện Hoàng Gia, Trình Ly Nguyệt được y tá dẫn tới phòng bệnh của Tịch phu nhân, cô gõ cửa thì thấy người giúp việc bên cạnh mẹ mình ra mở cửa.
"Tiểu thư? Sao cô lại tới đây?" Người giúp việc nhìn thấy cô có phần ngạc nhiên.
"Mẹ tôi đâu?" Trình Ly Nguyệt lo lắng hỏi.
"Phu nhân đang xem tin tức."
Trình Ly Nguyệt bước vội vào thì thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa xem tin tức, nhưng thể một thời gian không gặp bà đã gầy đi nhiều.
"Mẹ!" Trình Ly Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bà.
"Ly Nguyệt! Con tới rồi sao!" Tịch phu nhân mỉm cười dịu dàng.
"Mẹ, sao mẹ lại làm vậy?" Trình Ly Nguyệt bật khóc.
Tịch phu nhân mỉm cười vuốt tóc cô nói: "Khóc gì chứ! Mẹ rất khỏe, mọi chuyện đều thuận lợi, con đừng lo lắng."
Trình Ly Nguyệt biết rằng mẹ mình làm vậy là vì cô, bà đang dùng tính mạng của mình để mạo hiểm thay cô, cô xúc động ôm chầm lấy mẹ: "Mẹ, con không cho phép mẹ làm vậy!"