-
Chương 390
Cung Dạ Tiêu liên tục chụp vài cái, lúc hắn đến gần, Trình Ly Nguyệt liền phát hiện, cô không tự chủ ngoái đầu nhìn lại, Cung Dạ Tiêu lập tức ấn máy, trong nháy mắt, đã chụp được vài ảnh ngoái đầu duyên dáng đầy vẻ thư thái.
"Anh chụp trộm em." Trình Ly Nguyệt cười đầy e thẹn, lập tức chạy đến bên cạnh hắn,"Em xem xem, liệu có tấm ảnh nào chụp xấu em không, chụp rồi cũng phải xóa đi."
Cung Dạ Tiêu cười rộ lên,"Tin tưởng kỹ thuật của anh đi."
Trình Ly Nguyệt vẫn là ầm ĩ muốn xem, Cung Dạ Tiêu cho cô xem vài tấm, Trình Ly Nguyệt ngay tức khắc ôm lấy hắn nói,"Nào, chụp một tấm đi."
Nói xong, cô tiến vào trong lồng ngực của hắn, dựa sát vào ngực hắn, Cung Dạ Tiêu tự chụp lấy một tấm, trong ảnh, hiện ra hai khôn mặt với dung nhan hơn người, có thể nói là sự xinh đẹp đang ở thời hoàng kim.
Trình Ly Nguyệt đứng bên hoa cúc tựa như nhành hoa giữa vạn vật, nhất thời không đành rời đi, Cung Dạ Tiêu để lại cho cô thời gian yên tĩnh thưởng thức cảnh vật, hắn đi ra khu mua sắm mua lấy hai chai nước, ngồi một chỗ phía dưới nơi nghỉ mát chờ cô.
Trình Ly Nguyệt hai tay vịn lấy lan can, vào buổi chiều ngày xuân, lộ rõ vẻ lười nhác khác thường, Trình Ly Nguyệt cẩn thận nghiên cứu hình dáng của đóa hoa, phát hiện ra hoa cúc có rất nhiều sắc màu, lộ ra các khí chất khác nhau, khi đơn độc lẻ loi, khi cao ngạo, phóng túng, như phô bày ra tính cách không khuất không phục của con người, hoặc thanh lịch cao thượng, khi lại tao nhã đến động lòng người.
Trong đầu của Trình Ly Nguyệt, đột nhiên có một loại linh cảm mạnh mẽ, cảm giác như đã sáng tỏ thông suốt, cô vẫn luôn chú trọng mô tả hình dáng, nhưng lại không mang đến linh hồn, hiện giờ, cô đem theo dòng suy nghĩ vô cùng mới mẻ, sẽ không có gì có thể cản trở được cô.
Cô quay đầu lại nhìn về phía nghỉ mát nơi bong hình cao ngất mê người đang hiện hữu, có một loại cảm giác xúc động lập tức muốn tiến tới ôm lấy hắn, nét mặt tươi cười hướng về phía hắn.
Đôi mắt thâm thúy của Cung Dạ Tiêu vẫn luôn chăm chú nhìn cô, cẩn thận nhìn theo thân ảnh cô đang chầm chậm tiến tới, hắn đứng thẳng dậy, liền trông thấy cô cứ thế chui vào lồng ngực, ôm chầm lấy hắn.
"Cung Dạ Tiêu, cảm ơn anh."
"Có linh cảm rồi sao?"
"Vâng! Em có rồi." Trình Ly Nguyệt gật gật đầu, nhón chân, hôn lên khuôn mặt của hắn một cái.
"Hiện giờ đừng nghĩ gì nữa, chúng ta cùng đi tản bộ, lát nữa đi ngâm suối nước nóng, anh đã bảo người bơm thêm một lần nước nóng nữa rồi."Cung Dạ Tiêu vừa rồi chính là đưa ra một cái giá đắt.
Trình Ly Nguyệt kéo lấy cánh tay của hắn,"Được, giờ em sẽ không nghĩ bất cứ thứ gì nữa, chỉ ở cùng anh thôi."
Lúc này đương tiết xuân, ven theo con đường trên núi, cũng có nhiều điểm khác thường đầy thú vị, cây xanh lá biếc, cũng không biết loài chim nào đang hót, dường như quay lại với tự nhiên đầy lý thú.
Trình Ly Nguyệt cũng bị cánh cúc nhỏ hấp dẫn, cô cúi người xuống nói,"Thiết kế vật này thành khuyên tai thì thật xinh đẹp biết bao."
Nói xong, cô ngắt lấy một bông kẹp lên tai, đi hướng về phía hắn,"Đẹp không?"
"Đẹp lắm." Cung Dạ Tiêu tán thưởng một câu, trong mắt hắn, điều này chứng tỏ cô so với hoa còn đẹp đẽ, yêu kiều gấp ngàn lần.
Trình Ly Nguyệt cười rộ lên, tiếp tục đi về phía trước, hai người cứ thế tiếp tục đi đến chỗ đỉnh núi, ở nơi đó có một cách bao quát toàn bộ khí thế của các ngọn núi, Trình Ly Nguyệt dựa sát vào hắn, vẫn cứ như vậy cho tới khi mặt trời lặn, phong cảnh như vậy, cũng không phải thứ có thể trông thấy ở thế giới đầy cốt thép xi.
Buổi chiều năm giờ rưỡi, hai người đã đến tới suối nước nóng ở bên sườn núi, một trong những nơi cao cấp nhất tại đây, nơi mà suối nước nóng được thiết kế theo kiểu điêu khắc ngọc giống như cung đình cổ đại, bên cạnh còn có bình phong điêu khắc Long Ngọc Phượng, toát lên hơi thở của bậc đế vương.
Trình Ly Nguyệt "Oa" một tiếng, họ nhận lấy áo tắm rồi tiến vào, Trình Ly Nguyệt nhìn xuống suối nước nóng trong suốt có thể nhìn xuống đáy, nghĩ tới việc lát nữa cùng Cung Dạ Tiêu ngồi trong đó không tự chủ liền có chút ngại ngùng.
Cô thay áo tắm, vừa ban nãy khi mua, cô còn đặc biệt mua một bộ tương đối gợi cảm, là bikini.
Cung Dạ Tiêu cẩn thận kiểm tra một lượt, hắn không cho phép có bất cứ thứ chụp lén nào có thể xuất hiện ở đây.
Trình Ly Nguyệt thay xong quần áo đi ra, liền trông thấy Cung Dạ Tiêu chỉ mặc một chiếc quần bơi che đi nơi đó, thân hình thon dài đầy tĩnh mịch dưới dòng nước, giống như nam nhân ngư với thân hình chắc khỏe nơi sông nước, toát ra hơi thở đầy khêu gợi.
Trình Ly Nguyệt khoác lên người một chiếc khăn tắm, cái lạnh như xâm nhập vào da thịt, cô liền run lên một chút, mau chóng bước tới cầu thang phía trước, cô thử một chút nhiệt độ nước, cô liền cởi chiếc áo khoác ngoài đặt lên giá áo bên cạnh, sau đó, từng bước từng bước tiến vào dòng nước.
Cô than nhẹ một tiếng đầy thoải mái, cảm giác được dòng nước ấm bao vây thật dễ chịu.
Múc độ hàm lượng nước ở đây, Trình Ly Nguyệt ngồi vào vị trí nước tương đối sâu, Cung Dạ Tiêu lập tức chìa cánh tay khỏa mạnh ôm lấy, khiến cô nằm trong lòng hắn, Trình Ly Nguyệt nghiêng mình ghé vào lồng ngực của hắn, đôi mắt cười nhìn vào hắn,"Thật là thoải mái!"
Trình Ly Nguyệt ngồi trong lòng hắn có chút cười thầm, vẽ lên những gợn nước, nhìn những con nước cứ từng vòng từng vòng trắng xóa đánh lên bề mặt bức tường, sau đó lại quay ngược trở lại, cô liền cười khanh khách.
Cung Dạ Tiêu trông thấy cô vì một sự việc đơn giản đến như vậy liền có thể vui vẻ, cũng không tự chủ cảm thấy ngưỡng mộ, đồng thời, cũng cuốn hút cả hắn ta, bên cạnh hắn, chính là cần một người phụ nữ có thể như vậy mà thỏa mãn được hắn, bất cứ khi nào và nơi đâu có thể khiến cho niềm vui của cô lan tỏa tới hắn.
Trình Ly Nguyệt cứ phe phẩy, bỗng nhiên cảm thấy cô giống như một đứa trẻ con, cô hất nước rời xa chỗ của Cung Dạ Tiêu, chạy đến trước chỗ thềm đá trước mặt hắn ngồi, sau đó, cô một tay hất, một mảng bọt nước liền chiếu vào mặt của Cung Dạ Tiêu, tiếng cười khi chuông bạc của cô được vung lên.
Cung Dạ Tiêu lạnh nhạt môi che dấu ý cười đầy nguy hiểm,"Em gái nhỏ, em thật sự muốn nghịch nước với tôi sao?"
"Em chẳng sợ anh đâu." Trình Ly Nguyệt lập tức nhướn lông mày, vừa đưa tay phẩy một chuỗi bọt nước về phía hắn.
Chỉ thấy mái tóc đen của Cung Dạ Tiêu ướt đẫm, bọt nước tựa như một ngòi bút đầy tao nhã, mô tả dung nhan anh tuấn tiêu sái của hắn, đưa sự gợi cảm đẩy cao tới mức cực hạn.
Trình Ly Nguyệt không tự chủ nhìn hắn, nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác thân thể như bị chôn dước dòng nước, không thể tự mình thoát ra khỏi nguồn điện cảm hứng này được, cô hiểu, mình đã bị người đàn ông này quyến rũ sinh tình rồi.
Cung Dạ Tiêu lập tức phẩy nhẹ một làn sóng qua, Trình Ly Nguyệt trong lúc ngây ngất, bị giội một lượt nước thẩm thấu, cô lập tức giống như một cô gái nhỏ không chịu khuất phục, bắt đầu cùng hắn đọ sức.
Hai người tựa như hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành, chơi trò tát nước đầy ấu trĩ, nhưng hơn hết, Cung Dạ Tiêu vẩy bọt nước về phía cô, vẫn luôn là dòng nước ấm, Trình Ly Nguyệt cũng không muốn tranh giành thắng bại, cuối cùng, vẩy được phân nửa, Cung Dạ Tiêu bơi tới bên cạnh cô, cánh tay khỏe mạnh tráng kiệt ôm cô một vòng.
Trình Ly Nguyệt được hắn mang tới nơi sâu nhất ở chính giữa, hắn ngồi xuống, nước đúng lúc bao quanh khuôn ngực dập dờn, Trình Ly Nguyệt bị hắn ấn xuống ngồi trên đùi, Trình Ly Nguyệt tóc ẩm ướt gộp lại với nhau, lộ ra một khuôn mặt trắng noãn, hàng mi dài của cô ướt nước, hiện ra sức hấp dẫn mê người đặc biệt, đôi mắt đen bóng, tựa như yêu tinh lẳng lơ đầy quyến rũ chưa vượt ra khỏi chốn núi rừng nhân gian.
Cung Dạ Tiêu đôi lông mi dài nồng đậm vểnh lên, cũng dính bọt nước, con ngươi đầy thâm sâu, tựa như bầu trời ban đêm, khiên con người ta hồn xiêu phách lạc.
Giờ khắc này, bốn phía hồ nước nóng, cực kỳ yên tĩnh, mà hô hấp của hai người lại dần trở lên gấp gáp hơn, bên trong tầm mắt đan xen vào nhau, Cung Dạ Tiêu mặc dù không chủ động giam giữ ý thức của cô, Trình Ly Nguyệt cũng bị người đàn ông này dụ cúi xuống hôn lấy đôi môi mỏng đầy gợi cảm.