-
Chương 324
Ở tập đoàn Lục Thị, vừa mới sáng ra mà Thẩm Quân Dao đã tới đây tìm Lục Tuấn Hiên rồi, đối với chuyện tấm ảnh của cô bị cướp đi lúc tối qua, cô nhất định phải kể cho hắn nghe bằng được, dù thế nào cũng phải nói cho chồng cô biết cái cách mà Trình Ly Nguyệt đã không hề tôn trọng cô như thế.
“Tuấn Hiên, tại sao tối qua anh lại không về nhà thế!” Vẻ mặt của Thẩm Quân Dao hiện lên vẻ tủi thân.
“Tối hôm qua anh tiếp khách mệt quá cho nên nghỉ lại khách sạn luôn.” Lục Tuấn Hiên cầm lấy tài liệu ở bên cạnh lên chỉnh sửa, hắn chọn một phần trong đó ra xem.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ làm việc khổ hạnh của hắn, nhưng bực dọc trong lòng Thẩm Quân Dao sẽ tiêu tan đi một ít, dù sao thì bây giờ cô cũng không giúp được gì cho hắn cả, hơn nữa mỗi lần muốn tiêu tiền thì đều nhất định phải chờ hắn mở miệng.
Cho nên bình thường thì cô sẽ chủ động lấy lòng hắn.
“Vậy thì anh cũng đừng lao tâm quá nhé.” Thẩm Quân Dao lo lắng dặn dò hắn.
Trái lại, Lục Tuấn Hiên lại nghĩ đến chuyện tấm ảnh, hắn hỏi cô: “Tấm ảnh là em trả lại cho Trình Ly Nguyệt à? Cô ấy tha thứ cho em rồi à?”
Thẩm Quân Dao chỉ chờ hắn hỏi như vậy, khuôn mặt cô lập tức lộ ra vẻ tức giận: “Anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, cô ta không hề đến, mà lại cho vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu đến, rồi thẳng thừng lục lọi túi của em lấy bức ảnh đi.”
Nói xong, cô cắn răng, khuôn mặt hiện lên vẻ tủi thân: “Em đã đặt một nhà hàng tốt nhất, chờ cô ta đến để xin lỗi một cách hợp tình hợp lý, em đâu có biết rằng cô ta không xuất hiện thì thôi, thế mà còn cho vệ sĩ đến để ức hiếp em, làm nhục em, dù sao đi nữa thì em cũng là vợ của anh, bị vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu đối xử như là tội phạm như thế mà coi được à?”
Lục Tuấn Hiên giao động vài giây, cộng thêm việc hắn không hề có chút cảm tình nào với Cung Dạ Tiêu nên liền sa sầm mặt: “Bọn họ thật sự đối xử với em như vậy à?”
“Còn không phải sao? Nhất định là do Trình Ly Nguyệt muốn trả thù em nên mới cố ý làm như thế.”
Lục Tuấn Hiên nhíu mày một cái rồi nói: “Anh nghĩ đây là cách làm của Cung Dạ Tiêu, không liên quan gì đến Trình Ly Nguyệt cả.”
“Chồng à, bây giờ mà anh vẫn còn bảo vệ cô ta à?”
Lục Tuấn Hiên nghe xong chuyện này, cảm giác đầu tiên của hắn chính là một tầng ảnh hưởng càng sâu sắc đối với cách làm việc kiêu căng ngạo mạn của Cung Dạ Tiêu, còn đối với Trình Ly Nguyệt, hắn không hề có một chút oán trách, hắn nghĩ là Cung Dạ Tiêu nhất định cũng đã dùng nhiều thủ đoạn để ảnh hưởng đến cô ấy, hơn nữa giữa họ còn có đứa con rnagf buộc cho nền Trình Ly Nguyệt mới có thể thích hắn.
Trên mặt Thẩm Quân Dao hiện lên một chút tức giận và mất mát, cô ta thì muốn chống lại Trình Ly Nguyệt mà chồng cô ta thì không chỉ không trách cô mà còn bảo vệ cô nữa?
Điều này khiến trong lòng cô ta không khỏi càng thêm hoảng sợ, sự tự tin của cô ta cũng nhanh chóng biến mất. Cô ta hoàn toàn có thể nhận thức được rằng, trái tim của Lục Tuấn Hiên không đặt trên người mình, cho dù bây giờ cô t đã trở thành vợ hắn rồi nhưng nhưng vẫn thất bại trước người vợ cũ Trình Ly Nguyệt này.
Bỗng chợt, trong đầu của Thẩm Quân Dao này lên một ý nghĩ điên cuồng, sắc mặt cô đột nhiện trở nên kinh ngạc: “Chồng à, em nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Lục Tuấn Hiên nhíu mày hỏi.
“Em... Cái kia của em đã lâu rồi không đến rồi, đã muộn mất nửa tháng rồi.” Thẩm Quân Dao nhìn hắn, trên gương mặt giả vờ có chút hoảng loạn lại có chút kinh hỷ: “Anh nói xem có phải là em... Em có bầu rồi không?”
“Cái gì?” Lục Tuấn Hiên còn hoảng sợ hơn.
Lục Quân Dao vừa vặn có thể lừa hắn, chuyện vui kia của cô vừa mới hết được vài hôm, nhưng mà do Lục Tuấn Hiên cứ bận bịu mãi không về nhà nên không hề biết thời gian hành kinh mỗi tháng của cô.
Thẩm Quân Dao lập tức ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Nói không chừng là thật đấy, bây giờ em đi mua que thử kiểm tra xem sao, anh chờ em nhé.”
Trái tim của Lục Tuấn Hiên cũng treo lơ lửng, chẳng lẽ mới đó mà hắn đã làm bố rồi ư? Thời điểm Thẩm Quân Dao đứng dậy, trái tim hắn lại đập nhộn nhịp hơn.
“Chồng à, chờ tin tốt của em nhé.” Thẩm Quân Dao nói xong thì liền đi ra khỏi cửa phòng làm việc, trái tim cô cũng đập rất nhanh. Vừa rồi, vì muốn thu hút sự chú ý của Lục Tuấn Hiên cho nên cô mới nói dối như thế.
Nhưng mà, cô phát hiện ra rằng, quả nhiên lúc nhắc đến chuyện mang thai thì ánh mắt của Lục Tuấn Hiên đã tập trung lên người cô, cái loại cảm giác được coi trọng, được hắn để vào trong tầm mắt này đã rất lâu rồi cô không được cảm nhận.
Thẩm Quân Dao cười lạnh một tiếng, lời nói dối này đã ra khỏi miệng rồi thì tại sao cô không nói đến cùng chứ? Để cho người ngoài biết được là cô đã mang thai rồi, hơn nữa trong đầu Trình Ly Nguyệt cũng đã sớm tính đến giá trị lợi dụng của việc mang thai giả này rồi, chỉ cần nhằm đúng lúc hành kinh để đi tìm Trình Ly Nguyệt cãi nhau một trận là được rồi.
Trong quá trình giằng cô, cô sẽ cố ý ngã xuống, dùng kinh nguyệt để thay thế vết máu mà lúc sinh non chảy ra, như thế không phải là có thể dấu đi rồi ư? Cô không tin rằng đến lúc đó Lục Tuấn Hiên vẫn sẽ giữ Trình Ly Nguyệt trong lòng, đó chính là người phụ nữ đã giết con của hắn.
Biện pháp này quả thực là hay đến mức khiến Thẩm Quân Dao cười rộ lên.
Bây giờ, cô chỉ cần đi lên phố rồi cứ tùy tiện mua một chiếc que thử thai, rồi nhỏ nước tiểu của phụ nữ có thai vào que thử thaiđể cho nó hiện ra hai vạch màu đỏ là đủ cho Lục Tuấn Hiên tin rồi.
Chưa đầy một tiếng sau thì Thẩm Quân Dao đã đem chiếc que thử thai có hai vạch đỏ của mình đi vào phòng làm việc của Lục Tuấn Hiên, vừa mới đi vào trong chớp mắt thì cô đã kích động kêu lên: “ Chồng ơi... Chồng, em thực sự đã có rồi...”
Lục Tuấn Hiên vẫn đợi kết quả của việc này mãi, hắn không ngờ rằng Thẩm Quan Dao lại có thật.
“Đưa cho anh xem một chút!” Lục Tuấn Hiên bước lại gần, Thẩm Quân Dao lấy chiếc que thử thai ở trong túi ra: “Anh xem đi, em đã thử ở trong phòng rửa tay của bệnh viện rồi, là thật đấy, em có thai rồi, chồng à... em đã mang trong mình đứa con của anh rồi.”
Nói xong, Thẩm Quân Dao lập tức ôm chặt lấy thắt lưng của anh, cô kích động đến nỗi nước mắt trào cả ra: “Cuối cùng thì em cũng có thể sinh cho anh một đứa con rồi... Tuấn Hiên, anh có vui không?”
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Hiên, chỉ thấy khuôn mặt hắn tràn đầy sự kinh ngạc, hắn liền nở một nụ cười ôn nhu với cô rồi gật đầu: “Ừm! Vui lắm.”
Lục Tuấn Hiên năm nay cũng đã hai mười chín tuổi rồi, hắn cũng cần gấp một người nối dõi, cho nên hắn nôn nóng muốn có một đứa con trai, hắn cũng mong rằng cái thai này của Thẩm Quân Dao là con trai.
“Tuấn Hiên à, em muốn sinh cho anh một đứa con trai đáng yêu, em tin rằng đứa bé trong bụng mình nhất định là con trai.” Thẩm Quân Dao kích động hy vọng, lúc này, Lục Tuấn Hiên cũng ôm chặt cô vào lòng: “Được, em chờ em sinh cho anh một đứa con trai.”
Thẩm Quân Dao vùi khuôn mặt của cô vào lồng ngực hắn, cười đến nỗi có chút đắc ý, cô đã lừa được Lục Tuấn Hiên, khiến hắn tin rằng cô đang mang thai rồi.
“Chồng à, tối nay anh về nhà có được không? Em sợ ngủ một mình lắm.”
“Được! Tối nay anh sẽ về nhà với em.” Lục Tuấn Hiên bằng lòng, tất nhiên là hắn rất để tâm đến đứa con này rồi, đây chính là cốt nhục của hắn.
Trình Ly Nguyệt ngồi trong căn hộ, mỗi ngày đều mong chờ đến kỳ nghỉ của con trai, cuối cũng thì sau dạ hội được tổ chức ở trường tối này thì con trai cô cũng chính thức được nghỉ rồi.
Sáng nay Cung Dạ Tiêu đã nói với cô rằng hắn đã lấy bức ảnh đi rồi, hắn sẽ tiêu hủy nó, Trình Ly Nguyệt an tâm hơn một chút, nhưng mà những tổn thương của bốn năm trước lại không hề dễ dàng biến mất như thế, trừ khi cô lấy lại 15% cổ phần trong tay chồng cũ của mình, thứ đó hoàn toàn thuộc về cô.