-
Chương 206
"Baba." Cậu bé lập tức buông tay Trình Ly Nguyệt, chạy về phía ba.
Cậu bé vừa đi khỏi, Bùi Tử Hiên quay đầu nhìn Trình Ly Nguyệt, ánh mắt thắc mắc: "Hiện tại hai người sống cùng nhau sao?"
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt bối rối khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Bùi Tử Hiên lập tức hiểu ra, sống cùng nhau cũng có nghĩa là quan hệ giữa cô và Cung Dạ Tiêu đã thân mật tới mức anh không thể tưởng tượng được.
Bùi Tử Hiên khẽ đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ: "Ly Nguyệt, mặc dù tôi không theo đuổi được em, nhưng tôi vẫn chúc em hạnh phúc, cũng sẽ nhìn em hạnh phúc."
Ánh mắt Trình Ly Nguyệt cũng vô cùng dịu dàng, cảm động, mỉm cười với anh, xúc động nói: "Cám ơn anh, Tử Hiên!"
Trước cửa xe, Trình Dạ Tiêu giống như người mẫu xe đỉnh cấp đang dựa vào xe đợi cô, Tiểu Trạch đã được anh đặt vào trong xe, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, cô đành vẫy tay chào Bùi Tử Hiên: "Khi khác gặp lại!"
Bùi Tử Hiên mỉm cười tiễn cô, khi anh đi theo ra tới ngoài Trình Ly Nguyệt đã ngồi vào trong xe, Cung Dạ Tiêu vẫn đứng ở ngoài, Bùi Tử Hiên bước vào, ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn anh, nghiêm túc lên tiếng: "Bùi tiên sinh, tôi rất cảm kích việc anh đã chăm sóc hai mẹ con họ ở nước ngoài, có cơ hội tôi sẽ báo đáp anh."
Bùi Tử Hiên sững người, ấn tượng về Cung Dạ Tiêu cũng cải thiện hơn vài phần, anh cười nói: "Không cần khách sáo."
Trình Ly Nguyệt ngồi trong xe cũng nghe được, thật hiếm khi thấy Cung Dạ Tiêu nói chuyện mềm mỏng với người khác.
"Đợi một lát, tôi có thứ này đưa cho Ly Nguyệt." Bùi Tử Hiên nói xong liền bước tới xe của anh dừng ở bên cạnh, lấy ra một túi nước sốt, Trình Ly Nguyệt đón lấy, liền cảm thấy ấm lòng, dì vẫn nhớ tới họ, có thời gian cô nhất định sẽ đi thăm dì.
Cung Dạ Tiêu ngồi vào xe, đóng cửa lại, xe từ từ chạy lên con đường trước mặt nhà hàng, hòa vào dòng xe.
Trên xe, Cung Dạ Tiêu bình thản hỏi con về chuyện tối nay, cậu bé liền kể lại cho ba mình nghe những câu chuyện Bùi Tử Hiên kể, Trình Ly Nguyệt thì cẩn thận chú ý tới tâm trạng của anh, cô nghĩ tối nay anh chắc rất buồn bực.
Rõ ràng anh không thích mình và Bùi Tử Hiên ở gần nhau nhưng vì con anh đã nhượng bộ.
"Anh ăn tối chưa?" Trình Ly Nguyệt quan tâm hỏi.
"Ăn rồi." Cung Dạ Tiêu đáp một tiếng.
"Anh ăn ở đâu?"
"Ở công ty!"
"Baba, ba ăn no chưa?"
"Ừ, ba ăn no rồi."
"Con cũng ăn no rồi, ba có muốn xoa bụng con không?" Cậu nhóc ưỡn bụng ra hỏi.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười xoa cái bụng nhỏ căng tròn của con, cười khen ngợi: "Tiểu Trạch giỏi quá."
"Con còn có thể ăn no hơn nữa…" Tiểu Trạch ngẩng đầu đắc ý nói.
"Buổi tối đừng ăn quá no, không sẽ bội thực." Trình Ly Nguyệt bật cười, con trai chỉ cần khen một câu là lập tức đắc ý không biết trời đất là gì nữa.
Xe chạy một mạch tới trước cửa khu căn hộ của họ, giờ cao điểm buổi tối, về tới nhà đã hơn chín giờ, cậu nhóc đã bắt đầu buồn ngủ, bàn tay mũm mĩm dụi tóc liên tục.
Trẻ con không giống như người lớn, có thể khắc chế cơn buồn ngủ, khi chúng buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ sẽ không thể ngăn cản.
Trình Ly Nguyệt nhớ tới các kiểu nằm ngủ của con khi con còn bé lại thấy buồn cười, ôm bình sữa ngủ, có lúc lấy bình sữa ra khỏi miệng con, con còn chu môi ra mút một hồi lâu mới thôi.
Cung Dạ Tiêu ôm con lên lầu, nhất định phải nhanh chóng tắm xong rồi mới cho con đi ngủ được.
Về tới căn hộ, khoảng thời gian này thông thường chỉ có thể làm một việc đó là tắm cho con và bế con lên giường ngủ.
Từ sau khi cậu nhóc quấn lấy đòi ba tắm, Trình Ly Nguyệt liền không có việc gì để làm, có điều, lúc này con chưa ngủ, cô cũng không có tâm trạng làm gì cả.
Khi Cung Dạ Tiêu bế con ra, cậu bé đã nằm ngủ trong khăn tắm, quần áo còn chưa mặc! Trình Ly Nguyệt vội chạy tới giúp, cơ thể mũm mĩm của con thật sự khiến người ta muốn nhéo vài cái.
Giúp con sấy khô tóc, Trình Ly Nguyệt đặt con ngủ, ánh mắt cô dịu dàng nhìn lên gương mặt con, lặng lẽ ngồi nhìn một lúc mới đi ra ngoài.
Cô nghe thấy trong phòng tắm của Cung Dạ Tiêu vọng ra tiếng nước chảy, chắc anh đang tắm.
Trình Ly Nguyệt về phòng tắm, hôm nay cô khá mệt, hơn nữa lần này kinh nguyệt ra hơi nhiều, cô cần mất vài ngày mới hồi phục được.
Trình Ly Nguyệt tắm xong liền mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy anh đang nằm trên giường mình, cô giật nảy mình.
"Sao anh lại ở trong phòng tôi."
Cung Dạ Tiêu nhướng mày, thản nhiên hỏi cô: "Em có muốn ăn đêm không?"
Trình Ly Nguyệt ôm ngực theo bản năng, vừa cảnh giác nhìn anh: "Không muốn ăn."
"Tôi muốn ăn, tôi đói rồi, giúp tôi nấu một tô mì!" Cung Dạ Tiêu mặc bộ đồ ngủ nam, từ khi có con trai ở nhà, anh liền mặc loại lụa này.
Song bất luận anh mặc gì cũng đều rất đẹp trai quyến rũ, mặc dù anh không mặc gì cũng rất tuyệt vời.
Trong đầu Trình Ly Nguyệt xuất hiện cơ ngực săn chắc của anh dưới lớp áo, đường V-cup hoàn mỹ… cô lập tức chấm dứt ngay những suy nghĩ này.
"Không phải anh nói đã ăn no rồi sao?"
"Gạt con thôi! Tối tôi chưa ăn gì." Cung Dạ Tiêu không ngại nói với cô.
Trình Ly Nguyệt mở tròn mắt nhìn anh: "Tại sao anh lại không ăn?"
"Tối qua tôi dẫn con về nhà họ Cung dùng cơm với Hoắc Yên Nhiên, em có ăn nổi không?" Cung Dạ Tiêu hỏi.
Trình Ly Nguyện lập tức lĩnh ngộ, đúng vậy, tối qua Nhan Dương bày một bàn thức ăn ngon nhưng đã bị cô lãng phí hết, chỉ ăn được mấy miếng.
"Được rồi, giờ tôi đi nấu cho anh." Trình Ly Nguyệt không nói gì, đi nấu cho anh là được chứ gì.
Cung Dạ Tiêu ngồi dậy khỏi giường đi theo cô, Trình Ly Nguyệt vào bếp, các công đoạn tiếp theo vô cùng đơn giản, hơn nữa cô nghĩ tới nước sốt thịt bò của dì hôm nay mang về, cho vào mì sẽ rất tuyệt.
Cô đang đợi nước sôi, Cung Dạ Tiêu bước vào, sau đó anh ôm lấy eo cô từ phía sau, chiếc cằm hoàn mĩ đặt lên vai cô, thân mật kề sát cô.
"Đừng giỡn nữa, ra ngoài ngồi đợi đi!" Trình Ly Nguyệt khẽ ngọ nguậy.
Có điều, anh như thể không quan tâm, cứ tiếp tục ôm lấy eo cô sau đó tiến dần lên, chạm dần tới chỗ mềm mại của cô, siết chặt.
Anh làm vậy có phần quá đáng rồi.
Trình Ly Nguyệt nổi cáu đưa tay kéo cánh tay đang siết trên ngực mình ra: "Anh đừng làm vậy, tôi không nấu nữa đâu."
"Đâu phải chưa sờ bao giờ đâu, lần trước tắm, có chỗ nào của em mà tôi chưa nhìn thấy?" Anh nói vô cùng đắc ý.
Trình Ly Nguyệt nghe vậy thực sự giận đỏ mặt: "Anh thật biến thái."
"Tôi biến thái cũng là vì em, là em khiến tôi trở thành biến thái." Anh trả lời rất hùng hồn, nhưng bàn tay sàm sỡ trên ngực cô thì vẫn không buông ra.
Trình Ly Nguyệt vô cùng tức giận, đành nói: "Buông ra, tôi ra tủ lạnh lấy mì."