-
Chương 203
Trình Ly Nguyệt ngồi bên nghe tới sởn da gà, vô cùng bối rối, cô rất muốn bảo Bùi Tử Hiên đừng hỏi nữa, sợ sau khi biết được thân phận của Cung Dạ Tiêu, anh sẽ khó xử, vì cô cũng biết gia cảnh của Bùi Tử Hiên, căn bản không thể nào so sánh với tập đoàn Cung Thị.
"Tử Hiên, nói việc anh tới Nam Cực thám hiểm lần này đi! Anh thực sự nhìn thấy chim cánh cụt sao? Còn cả cực quang nữa, anh tận mắt chứng kiến ư?" Trình Ly Nguyệt khéo léo lái sang đề tài khác.
Bùi Tử Hiên có phần ngạc nhiên Trình Ly Nguyệt đánh lảng không cho anh tiếp tục hỏi vấn đề của Cung Dạ Tiêu, anh nheo mắt mỉm cười: "Đương nhiên, tôi ở trong khách sạn có thể ngắm cực quang mười ngày, cực quang vô cùng đẹp."
"Ngưỡng mộ quá, em cũng muốn tới vùng cực Nam để xem nơi đó trông như thế nào."
Cung Dạ Tiêu cúi đầu mỉm cười: "Nếu như em muốn đi, tôi có thể lập tức sắp xếp thời gian."
Trình Ly Nguyệt sững người, lắc đầu cười nói: "Hiện tại không đi được, Tiểu Trạch vẫn còn nhỏ."
"Có thể đưa tới chỗ bố mẹ tôi một tháng."
Bùi Tử Hiên tiếp tục tò mò về Cung Dạ Tiêu, đôi mắt màu nâu nhìn anh vô cùng phức tạp: "Xem ra Cung tiên sinh rất rảnh."
Cung Dạ Tiêu đột nhiên vươn tay ôm vai Trình Ly Nguyệt một cách thân mật, ánh mắt mỉm cười, thể hiện sự cưng chiều: "Thời gian ở bên cô ấy đương nhiên phải có."
Cơ thể Trình Ly Nguyệt cứng đơ vài giây, cô thầm vùng ra, Cung Dạ Tiêu thu tay lại, sắc mặt Bùi Tử Hiên có phần khó coi, lần này anh về nước đích thực là vì cô, bởi vậy mới nói với ba mình tới đây để tìm kiếm cơ hội kinh doanh, nhưng anh không ngờ, bên cạnh Trình Ly Nguyệt đã có một người đàn ông khí thế bất phàm tới vậy, hơn nữa anh ta lại còn là cha ruột của Tiểu Trạch.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng lần lượt mang đồ ăn lên, Trình Ly Nguyệt vội mời Bùi Tử Hiên: "Nào, hãy thử món này đi, anh rất thích ăn phải không?"
Cung Dạ Tiêu nhíu chặt mày, cô ấy biết cả những món mà anh ta thích anh, hơn nữa lại còn gọi món cho anh ta.
Đôi mắt Bùi Tử Hiên thoáng vẻ buồn bã nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, anh mỉm cười gặp món ăn mà Trình Ly Nguyệt đẩy qua cho mình.
Một bữa ăn, Trình Ly Nguyệt ăn vô cùng ức chế, trên bàn, Cung Dạ Tiêu không ăn được là bao, Bùi Tử Hiên cũng ăn không nhiều, cũng không có đề tài gì để nói chuyện, Cung Dạ Tiêu lại còn giúp cô gắp thức ăn vào bát, nhiệt tình như thế họ là người yêu của nhau.
"Ăn xong rồi chứ? Xong rồi thì chúng ta đi thôi!" Trình Ly Nguyệt lau miệng, cảm thấy tốt nhất là nên về thôi.
"Tính tiền giúp!" Trình Ly Nguyệt nói với nhân viên phục vụ.
"Vị tiên sinh này đã tính tiền rồi." Nhân viên phục vụ chỉ vào Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh cô.
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh: "Anh tính tiền thế nào vậy?"
"Đã nói là tôi mời, đương nhiên phải là tôi mời rồi." Ánh mắt thâm thúy của Cung Dạ Tiêu ánh lên vẻ cao ngạo.
Trình Ly Nguyệt cạn lời, hai người đàn ông đều đứng dậy, đều rất nổi trội, thu hút chú ý, Cung Dạ Tiêu và Bùi Tử Hiên thuộc hai loại hình hoàn toàn khác nhau, Cung Dạ Tiêu trầm lắng, chín chắn, khí thế mạnh mẽ, rất khó gần; Bùi Tử Hiên ấm áp, quyến rũ, hoạt bát rất dễ gần.
Trình Ly Nguyệt đi lên phía trước, sau lưng là hai người đàn ông này, lập tức cô trở thành tâm điểm bàn tán của nhân viên phục vụ, ai cũng ngưỡng mộ.
Đi tới bãi đỗ xe, Trình Ly Nguyệt quay đầu hỏi Cung Dạ Tiêu: "Anh lái xe không?"
"Không! Tôi kêu lái xe đưa tới." Cung Dạ Tiêu nhướng mày.
Trình Ly Nguyệt lại nhìn Bùi Tử Hiên hỏi: "Anh lát nữa đi đâu? Em đưa anh đi."
Bùi Tử Hiên nghĩ ngợi một lát nói: "Lát nữa tôi bắt taxi tới khách sạn, chốc nữa liên hệ!"
"Được thôi! Tối có thời gian Tiểu Trạch muốn gặp anh." Trình Ly Nguyệt nói.
"Được thôi! Tôi cũng rất nhớ cậu nhóc đó." Bùi Tử Hiên mỉm cười, vô cùng mong đợi.
Lúc này vừa hay có khách xuống xe, Bùi Tử Hiên liền bắt taxi, vẫy tay chào Trình Ly Nguyệt sau đó ngồi vào xe rời đi.
Taxi vừa đi, Trình Ly Nguyệt liền thở phào, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của Cung Dạ Tiêu, trong ánh mắt đó là sự phẫn nộ, khiến tim cô không khỏi run lên.
"Đi với tôi" Giọng nói lạnh lùng ra lệnh, Cung Dạ Tiêu kéo cô tới bãi đậu xe bên cạnh.
"Xe của tôi ở bên kia." Trình Ly Nguyệt chỉ về một hướng khác, lúc này vệ sĩ bước ra từ xe bên cạnh, đưa chìa khóa cho Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu tới bên chiếc xe thể thao sang trọng ở bãi đỗ xe, giận dữ kéo cô ấn ngồi vào ghế phụ.
Trình Ly Nguyệt muốn đẩy cửa xuống xe nhưng anh đã khóa cửa lại.
"Này, Cung Dạ Tiêu, anh cho tôi xuống, anh làm gì vậy?" Trình Ly Nguyệt kêu lên.
Trên ghế lái, Cung Dạ Tiêu ngồi xuống, anh cầm điện thoại mở một đoạn video đưa cho cô, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo: "Trình Ly Nguyệt, sau này nếu em còn tiếp tục chủ động ôm người đàn ông khác, lại còn để người ta hôn em, hậu quả em tự chịu!"
Trình Ly Nguyệt xem đoạn video, cảnh cô và Bùi Tử Hiên gặp mặt đã bị người của anh ghi lại.
"Anh…" Trình Ly Nguyệt nổi giận vì bị xâm phạm đời sống riêng tư: "Anh có thể không làm vậy được không, tôi gặp ai là quyền tự do của tôi."
Cung Dạ Tiêu bất ngờ lấy tay lau mạnh trán cô, vầng trán trắng ngần đầy đặn của cô đã bị Bùi Tử Hiên hôn, anh cần phải lau sạch hết vết tích của anh ta.
Trán của Trình Ly Nguyệt bị anh lau phát đau, cô lập tức giận dữ đẩy anh ra: "Anh làm cái gì vậy?"
Cung Dạ Tiêu lau xong, sắc mặt sa sầm nhìn cô: "Sau này không được gặp mặt riêng Bùi Tử Hiên."
"Tại sao?" Trình Ly Nguyệt giữ chặt trán đau rát, bực bội hỏi.
Cung Dạ Tiêu nghiêng người, gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần cô, hùng hồn bá đạo nói: "Tôi không thích."
"Anh không thấy mình quá bá đạo sao?" Cô phản bác.
"Tôi chỉ bá đạo với một mình em, mọi điều em muốn tôi đều có thể thỏa mãn em." Giọng nói của Cung Dạ Tiêu rất khàn.
Hơi thở của Trình Ly Nguyệt hơn chậm lại, sự bá đạo của anh thường khiến cô cảm thấy ngột ngạt, chỉ có điều tại sao cô lại không thể hận anh được? Không thể ghét anh được? Cô định nói gì đó nhưng giọng lại dịu lại: "Lần sau đừng như vậy, tôi và Bùi Tử Hiên không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ coi anh ấy là bạn."
Cung Dạ Tiêu nói: "Em tưởng rằng trong mắt cậu ta, cậu ta chỉ con em là bạn thôi sao? Đàn ông không bao giờ vô cớ tốt với một người phụ nữ, trừ khi anh ta có mục đích khác."
"Anh ấy không phải người như anh nghĩ đâu, anh ấy rất tôn trọng tôi." Trình Ly Nguyệt thanh minh cho Bùi Tử Hiên.
Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu lập tức trùng xuống, giọng nói nguy hiểm: "Em còn dám nói đỡ cho cậu ta."
Trình Ly Nguyệt mấp máy môi, người anh đè xuống từ bên ghế lái, vòm ngực rắn chắc ép lên nửa người mềm mại của cô, Trình Ly Nguyệt sợ hãi đẩy anh ra: "Cung Dạ Tiêu… có gì thì nói hẳn hoi… anh…"
Còn chưa nói xong, nụ hôn bá đạo của anh đã ập đến.
Mặc dù hôn anh không biết bao nhiêu lần, nhưng Trình Ly Nguyệt mới đầu vẫn không thể thản nhiên đón nhận, hơi thở dừng lại, tay đẩy vai anh theo bản năng.
Chỉ có điều, cô làm vậy chỉ khiến anh hôn cô mạnh bạo hơn.
Cung Dạ Tiêu mút lấy môi cô, mang theo ý vị trừng phạt và chiếm hữu, mỗi lần đều bắt đầu từ chối và dần dần tập trung, bàn tay đẩy anh của Trình Ly Nguyệt dần nắm lấy vạt áo của anh, bị ép không thể không đáp lại nụ hôn của anh.
Trong không gian xe chật hẹp, không khí như bị thiêu đốt, đầu Trình Ly Nguyệt trống rỗng, trái tim loạn nhịp, cho tới khi anh buông ra cô mới có thể hít thở dồn dập.
Cung Dạ Tiêu mở lớn điều hòa, không khí mát lạnh thổi ra, xua tan nhiệt độ cao trong xe.
Nụ hôn này khiến anh rất hài lòng, chí ít cơ thể của cô cũng rất thành thực đón nhận anh.