Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1373
191373.
Bạch Trâm thấy anh nói xong, trong mắt hiện lên sự buồn bã, tuy rất nhỏ nhưng Bạch Trân vẫn cảm nhận được sau khi nói xong câu này, một cảm giác bất đắc dĩ bao phủ lên người đàn ông này.
Cô và Nhan Lạc Y đã nói chuyện này rồi, Nhan Lạc Y vì bảo vệ an toàn cho anh mà lựa chọn rời khỏi anh, mà Phan Lê Hân không hề biết chuyện tất nhiên là vô cùng đau khổ không thể làm gì được rồi.
Bạch Trân là người duy nhất biết chuyện, thấy hai người yêu nhau lại không thể ở cạnh nhau, cô thật là sốt ruột thay họ rồi.
Đúng lúc này, cửa đẩy ra, Nhan Lạc Y cầm điểm tâm tới, khi bước vào nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, cô giật mình hoảng sợ.
Ánh mắt của cô nhìn về phía Bạch Trân trước, Bạch Trân nhìn ra được cô đang lo lắng điều gì, lập tức âm thầm lắc đầu, nói với cô, mình không hề nói lung tung.
“Lạc Y, em về rồi.” Ánh mắt Phan Lê Hân long lanh mê người, giống như chưa từng có sự bi thương lúc nãy vậy.
Nhan Lạc Y cũng kinh ngạc khi anh tới, cô nói với Bạch Trân: “A Trân, điểm tâm để ở đây nhé.”
Phan Lê Hân thấy cô ra ngoài, anh liền đi ra theo cô.
Hai người đi từ hành lang hướng về phía hoa viên, ánh mắt Phan Lê Hân cứ nhìn vào cô, một số cảm xúc bị kiềm chế lại.
Nhan Lạc Y đi một lúc rồi ngẩng đầu nói: “Anh Lê Hân, em có thể thỉnh cầu anh một chuyện được không?”
“Em nói đi.” Phan Lê Hân thấp giọng nói.
“Bố mẹ em có để lại bất động sản cho em, em muốn đổi thành tiền vốn lưu động.”
“Em cần tiền?” Phan Lê Hân hơi ngơ ngác, nghĩ là cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Lạc Y lắc đầu: “Không phải em cần tiền, em chỉ là muốn dùng số tiền này làm chút chuyện.”
“Làm chuyện gì?”
“Em có thể giữ bí mật trước không?” Nhan Lạc Y không muốn nói, bởi vì tài sản của cô đều trong tay anh cả, cho nên, muốn đổi thành tiền mặt, cũng cần qua tay anh mới thực hiện được.
Ánh mắt Phan Lê Hân có chút phức tạp, thật sự anh không thể nhìn thấu tâm tư của cô, trong đầu nhỏ của cô rốt cuộc là có dự tính gì.
Đây có lẽ là yêu một người mới nảy sinh, bởi vì tình cảm khiến phán đoán của anh sai lầm, khiến anh mất đi lý trí và sự bình tĩnh.
“Được, mấy ngày này anh sẽ bảo người đổi tiền mặt chỗ tài sản đó thay em, em muốn làm gì cũng được.” Phan Lê Hân tôn trọng quyết định của cô.
“Cảm ơn.” Nhan Lạc Y ngước đầu nhìn anh.
Trong ánh mắt Phan Lê Hân hiện lên sự cay đắng, cô đã giữ khoảng cách với anh rồi.
“Em cũng thay Bạch Trân bạn em cảm ơn anh.” Nhan Lạc Y lại lần nữa lên tiếng.
Phan Lê Hân nhìn cô, lông mi dày ủ rủ cụp xuống: “Lạc Y, nếu em đã coi anh như anh trai, chúng ta là người thân, sau này, đừng nói cảm ơn.”
Trái tim Nhan Lạc Y cũng bỗng đập mạnh, anh ấy tưởng thật rồi.
“Anh về trước đây, em chăm sóc bạn em thật tốt nhé, khi nào xuất viện, chào hỏi một tiếng là được rồi.” Phan Lê Hân nói xong, xoay người bước đi.
Nhan Lạc Y đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng trở nên chua xót khổ sở, cô kìm nén mọi ưu tư, đợi anh rời khỏi.
Bạch Trân nhìn Nhan Lạc Y thất thần quay lại, cô tò mò hỏi: “Ngài phó tổng thống đi rồi à?”
“Ừ!” Nhan Lạc Y gật đầu.
“Lạc Y, cậu thật sự không định nói với anh ấy tình hình thực tế sao?” Bạch Trân cảm thất Nhan Lạc Y quá ngốc rồi, hạnh phúc trong tầm tay, cô lại bất chấp đẩy ra.
“Bạch Trân, xin cậu đừng nói nữa được không? Tớ... tớ đã quyết định rồi.” Nhan Lạc Y chỉ muốn kiên định với niềm tin trong lòng.
Bạch Trân chỉ biết gật đầu: “Được thôi!”
Thoáng cái đã tới ngày Bạch Trân xuất viện, chân của cô đã có thể đi được rồi, hơn nữa, vết thương trên mặt cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ không để lại vết sẹo nghiêm trọng, sau này chỉ cần trang điểm là che được rồi.
“Lạc Y, cậu tới hoa viên chờ tớ, tớ tới nói lời cảm ơn bác sĩ Trần.” Trong khoảng thời gian này, Bạch Trân đều được vị bác sĩ này chăm sóc chu đáo, lúc rời đi, cô nhất định phải đích thân cảm ơn một câu.
Nhan Lạc Y gật đầu: “Được, tớ đợi cậu ở hoa viên.”
Nhan Lạc Y ngồi trên một chiếc ghế chạm trổ hoa văn trong hoa viên chờ cô. Sau khi Bạch Trân rời khỏi, trước cửa sổ sát đất ở tầng hai, bóng dáng Phan Lê Hân chậm rãi bước ra, anh vừa tới thăm ngài tổng thống nằm viện kiểm tra, lúc anh đi tới tầng hai, bất thình lình bị cô gái ngoài cửa sổ thu hút.
Phan Lê Hân vốn định tới thăm cô, không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây. Nhan Lạc Y ngồi trên ghế, chống cánh tay, nét mặt lộ ra vẻ trầm tư, giống như đang rơi vào mạch suy nghĩ gì đó vậy, cả khuôn mặt nhỏ không có sức sống gì cả.
Trong phong cảnh xung quanh, thần sắc u buồn của cô khiến người ta đau lòng.
Phan Lê Hân đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt thâm tình của anh nhìn khuôn mặt cô, trước mặt cô, không dám để lộ ra tình cảm, lúc này, lại điên cuồng trong lòng.
Nếu như không thể có được cô, là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi nói lời cảm ơn xong, Bạch Trân đi từ hành lang tầng hai xuống, cô đang đợi thang máy, quay đầu, lại bất thình lình, bị bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất kia làm hoảng sợ.
Ngài phó tổng thống? Sao ngài ấy lại ở đây? Bạch Trân kinh ngạc nghĩ, đồng thời, nghĩ lần này mình vẫn có thể sống sờ sờ đứng ở đây, không phải là ơn cứu mạng của ngài ấy sao?
Cô có cần phải tới nói câu cảm ơn không, dù sao cũng phải đi rồi, sau này cũng không có cơ hội cảm kích ngài ấy nữa.
Bạch Trân chuẩn bị qua đó, thế nhưng, cô nghĩ tiếng bước chân của mình sẽ khiến Phan Lê Hân phát hiện, như thế, tới chào hỏi cũng tự nhiên hơn.
Nhưng mà, cô đến gần một chút, mới phát hiện ánh mắt của Phan Lê Hân đang nhìn ngoài cửa sổ, dường như tất cả tâm tư của anh đều đang ở trên người nào đó ngoài cửa sổ vậy, căn bản không phát giác tới cô đang tới gần.
Hơn nữa, càng tới gần anh, Bạch Trân cảm nhận được sự bi thương và đau khổ lộ ra khắp người anh, hình như anh đang chịu sự dày vò trong lòng vậy.
Bạch Trân không dám lại gần nữa, cô lặng lẽ rời đi.
Bạch Trân xuống thang máy, nhìn thấy Nhan Lạc Y, cô lập tức hiểu ra, lúc nãy ánh mắt của phó tổng thống không phải là phương hướng của Nhan Lạc Y sao?
“Lạc Y, cậu ở đây à!” Lúc bước tới, Bạch Trân đồng thời nhìn lên phía tầng hai, Phan Lê Hân đã không còn ở đó nữa.
“Lạc Y, cậu nhìn thấy ngài phó tổng thống không?” Bạch Trân nhỏ giọng hỏi cô một câu.
“Cái gì? Anh ấy ở đây?” Nhan Lạc Y kinh ngạc.
“Cậu có muốn chào anh ấy một tiếng không?” Bạch Trân hỏi cô.
Rõ ràng trong ánh mắt của Nhan Lạc Y có một khát vọng mãnh liệt nhưng vài giây sau, cô lắc đầu: “Không được, chúng ta đi thôi!”
“Lạc Y, tớ cảm thấy ngài phó tổng thống thật sự rất thích cậu.” Bạch Trân cảm thấy cô ấy không nên cố chấp với cái sự mê tín kia nữa.
“A Trân, đừng khuyên tớ nữa, chúng ta đi thôi!” Nói xong, Nhan Lạc Y đi về phía trước, nhưng rõ ràng là bóng lưng cô lộ ra vẻ đau thương trầm trọng.
Bạch Trân liếc mắt nhìn hành lang tầng hai phía sau lưng, trong ánh mắt của cô hiện lên sự quấn quýt và đấu tranh, cô nhìn bóng lưng Nhan Lạc Y, mấy ngày này ở cùng cô, cô đều là miễn cưỡng vui cười, cô chỉ là không có dũng khí đối mặt mọi chuyện.
Nhưng mà, trong lòng Bạch Trân, lời của thầy bói kia hoàn toàn không đếm xỉa tới.
Đặc biệt, lần này sau khi trải qua sinh tử, cô cảm thấy, trên thế giới này, không ai có thể chi phối được vận mệnh, có thể nắm chắc hạnh phúc của mình, chỉ có bản thân mình.
Nhan Lạc Y chìm trong sự đau thương khi người thân lần lượt ra đi, không thể tự thoát khỏi, nghĩ rằng bản thân không may mắn, liền từ bỏ quyền có được tình yêu đẹp, cuộc đời của cô đã bất hạnh như thế rồi.
Lẽ nào cô làm bạn tốt, còn muốn trơ mắt nhìn cô ấy khiến cuộc đời của bản thân càng thêm bất hạnh sao?
“Lạc Y...” Bạch Trân gọi cô lại.
Nhan Lạc Y quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Lúc nãy tớ... lúc nãy chưa kịp tới tạm biệt bác sĩ Trần, ông ấy đang kiểm tra phòng, bây giờ tớ đi tìm ông ấy một lát.” Bạch Trân có chút chột dạ nên nói hơi khẩn trương.
Nhan Lạc Y mím môi cười, gật đầu: “Được rồi! Đi đi! Tớ đợi cậu”
Bạch Trân xoay người, cô hít thở sâu một hơi, đáy lòng tự an ủi, hy vọng mình làm như vậy, Lạc Y sẽ không hận mình, hy vọng cô làm như thế, là đúng, là tốt với Lạc Y.
Nhưng Bạch Trân không muốn nhìn thấy cô từ bỏ hạnh phúc của bản thân.
Bạch Trân đi về phía tầng hai, cô không nhìn thấy bóng dáng của Phan Lê Hân, không khỏi sốt ruột, đi tìm hỏi y tá dọc đường, y tá nói với cô, có thể Phan Lê Hân sắp đi tới cổng rồi, bởi vì anh phải đi rồi.
Bạch Trân lập tức không để ý đến chân vừa mới bị thương nữa, nhanh chóng chạy xuống thang gác, đi về phía cổng lớn.
Lúc này, mấy chiếc xe con màu đen đã chuẩn bị rời đi, bảo vệ của Phan Lê Hân thay anh kéo cửa ra, anh chuẩn bị bước lên xe.
“Ngài phó tổng thống... đợi một chút...” Bạch Trân kêu to một câu.
Bảo vệ lập tức giơ tay làm động tác ngăn cản, Phan Lê Hân ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Trân chạy tới, anh hơi kinh ngạc: “Cô Bạch có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với ngài, ngài có thể cho tôi một chút thời gian không?”
Phan Lê Hân do dự một chút, rồi gật đầu: “Được, nói đi!”