• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài) (140 Viewers)

  • Chương 1362

191362.
Nhan Lạc Y ở bên cạnh Phan Lê Hân gần một tuần, vết thương của Phan Lê Hân, đang trong quá trình dần hồi phục, do có một buổi họp quan trọng, cần sự có mặt của anh, nên buổi sáng hôm nay, Tần Chính đã mang một bộ đồ vest đến cho anh.

Hiện giờ, trong phòng bệnh, chỉ có cô ở bên cạnh anh, Phan Lê Hân nói với cô: "Lạc Y, có thể thay đồ giúp anh không?"

Nhan Lạc Y gật gật đầu, đi đến bên cạnh anh, giơ tay cởi nút áo ngủ của anh, mùi hóc môn đàn ông đang bao vây lấy cô, cô chỉ cảm thấy khuôn mặt đang bừng cháy, một khuôn mặt trắng trẻo, giống như được tô lên một lớp nền trang điểm thượng hạng.

Ánh mắt của Phan Lê Hân hiền dịu đặt lên giữa đôi mày của cô, nhìn khuôn mặt non nớt ấy, nhịn không được phủ người xuống, nhân lúc cô đang tập trung, đặt lên trên má một nụ hôn.

Nhan Lạc Y hơi sững người vài giây, ngước đầu liền nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trong mắt của anh, cô cong môi cụp mắt xuống, dưới đáy mắt lóe lên một tia u buồn, nhìn vết thương của anh đang hồi phục, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Nhan Lạc Y cởi xong chiếc áo của anh, thì cầm lấy chiếc áo sơ mi bằng lụa ở bên cạnh mặc vào người của anh, và gài từng cúc từng cúc một, còn về chiếc quần, Phan Lê Hân không có yêu cầu bắt cô phải mặc giùm.

Khi cô gài xong cúc áo, người đàn ông thấp giọng nói với cô rằng: "Quay người lại."

Nhan Lạc Y nuốt ngụm nước miếng, cô ngoan ngoãn đi đến đứng bên cửa sổ, quay người lại, nghe thấy phía sau lưng có hình bóng của người đàn ông đang thay quần, cô cắn chặt môi, đợi anh thay xong.

"Được rồi! Quay người lại đi." Người đàn ông mở miệng.

Nhan Lạc Y quay người lại, chỉ thấy người đàn ông phía sau có một khuôn mặt khôi ngô, thân hình cao to mặc bộ đồ vest màu đen, đang đeo chiếc đồng hồ một cách lười nhác và thanh lịch.

Khí thế quân lâm thiên hạ đó, trong thoáng chốc lan tỏa ra bên ngoài, người đàn ông này, dường như bẩm sinh đã tôn quý như vậy rồi.

Nhan Lạc Y chỉ cảm thấy trái tim đang nhảy bụp bụp, cô bị người đàn ông thu hút không thể nào tự kiềm chế được mình.

Phan Lê Hân thấy cô cứ nhìn mình chăm chú, anh nheo mắt cười, "Trông đẹp không?"

"Ơ?" Nhan Lạc Y hơi mở to mắt, phản ứng không kịp.

"Anh! Có đẹp không?" Phan Lê Hân hỏi lại lần nữa.

Nhan Lạc Y mắc cỡ cắn môi, cười gật đầu, "Ừ! Đẹp lắm."

Phan Lê Hân sải bước đôi chân dài của mình tiến đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Có muốn đi cùng anh không?"

Nhan Lạc Y lập tức chớp chớp đôi mắt, kinh ngạc hỏi, "Em có thể đi cùng anh sao?"

"Đương nhiên, anh sẽ sắp xếp cho em một căn phòng nghỉ ngơi để nghỉ ngơi, tối chút mình cùng ra ngoài kia dùng bữa." Phan Lê Hân nói xong, những ngày này thật vất vả để cô ở bệnh viện cùng anh, chắc chắn buồn chết đi được!

Nhan Lạc Y đang định đồng ý với lời mời của anh, nhưng mà, đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, khiến trong lòng cô nghẹt thở, cô vội lắc đầu, cười nói, "Em không đi đâu, em về nhà em nghỉ ngơi được rồi!"

Phan Lê Hân cũng không muốn ép buộc cô, dù sao thì cô ở nhà của mình cũng sẽ thoải mái hơn, anh thấp giọng trả lời, "Được, vậy thì chúng ta buổi tối gặp."

Nhan Lạc Y nhìn thần sắc tươi tắn của anh, đã phục hồi như lúc trước, nỗi sợ hãi trong lòng đang bao trùm lấy cô, cô không thể để anh bị tổn thương vì cô nữa, chỉ cần cô rời xa anh một chút, thì vận ác sẽ không tìm đến anh nữa.

"Cái đó… có một chuyện em muốn thương lượng với anh." Nhan Lạc Y nói, đây là sự việc cô suy nghĩ trước kia.

"Chuyện gì vậy, em nói đi." Phan Lê Hân nhìn cô dịu dàng.

"Em muốn ra nước ngoài ở bên cạnh em trai em một thời gian." Nhan Lạc Y lên tiếng.

Phan Lê Hân có chút kinh ngạc, "Em muốn xuất ngoại?"

"Em và em trai bởi vì học hành lâu năm, không có ở bên cạnh nhau, lần này cha nuôi rời khỏi, chắc em ấy cũng rất khó chịu, em muốn qua đó ở bên cạnh nó." Nhan Lạc Y dứt lời, cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

Bởi vì trong lòng cô, tuy đã quyết định xuất ngoại, nhưng có một bộ phận nguyên nhân là muốn rời xa anh một chút, như vậy, thì anh sẽ an toàn vô sự.

Vốn dĩ cô cũng chẳng tin lời thầy bói nói, nhưng mà, cho đến khi anh bị thương, cô mới không dám nghĩ điều đó sẽ không xảy ra, mà nên tin nó sẽ có.

Cho nên, cô quyết định rời xa anh một chút, cho đến sau này sẽ ra sao, cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ, cũng không cho phép cô nghĩ xa đến vậy.

Phan Lê Hân suy nghĩ một hồi, anh gật gật đầu, "Được, nếu em muốn ở bên cạnh Tử Dương, anh có thể sắp xếp cho em, để hai chị em có một khoảng thời gian bên cạnh ở nước ngoài."

Nhan Lạc Y lập tức lắc đầu, "Không cần rắc rối vậy đâu, em tự đi tìm nó là được rồi, anh cứ bận việc trong nước đi!"

Đáy mắt của Phan Lê Hân lóe lên tia lo lắng, "Em đi một mình như vậy, anh không yên tâm."

"Anh yên tâm, bạn của em trai em vừa đúng lúc nghỉ hè về đây, vài ngày sau em sẽ đi cùng bạn đó." Nhan Lạc Y vội vàng đáp.

Sự lo lắng trong mắt của Phan Lê Hân không hề thuyên giảm, chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, thực sự anh không yên tâm để cô xuất ngoại một mình, anh kiên trì đáp, "Lạc Y, anh cho người đưa em ra nước ngoài, ít ra như vậy anh mới yên tâm."

Nhan Lạc Y suy nghĩ, "Vậy ba ngày sau hãy tính tiếp! Em đi về nghỉ ngơi trước."

Phan Lê Hân thấy cô không vội đi, anh nheo mắt cười, "Được! Bữa tối gặp."

"Buổi tối em… em muốn hẹn gặp một người bạn." Nhan Lạc Y nhẹ nhàng từ chối.

Phan Lê Hân không có suy nghĩ gì nhiều, cô vừa mới tốt nghiệp, chắc chắn có không ít bạn bè, anh không can thiệp vào cuộc sống giao tiếp của cô.

"Được! Vậy ngày mai gặp." Phan Lê Hân sờ mó sau gáy cô, "Tối nay hãy nghĩ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cho anh."

Lúc này, Tần Chính đẩy cửa đi vào, thấy cử động thân mật của bọn họ, định nói gì đó, lại vội vàng chuyển lời, "Một lát tôi vào lại."

Phan Lê Hân nói với anh ta, "Đi thôi!"

"Được! Các hạ, xe ở ngoài cửa." Tần Chính nói vội.

Thân hình cao to bá đạo của Phan Lê Hân biến mất ở ngoài cửa, Nhan Lạc Y lập tức ấn vào vị trí của trái tim, dường như đau đến nỗi bị nghẹt thở.

Cô làm như vậy, chỉ vì quá yêu anh, mới không muốn anh xảy ra chuyện, hoặc là, cô khờ dại, cô mê tín, giống một con người sa vào tà đạo, nhưng mà, ai thích đem tính mạng của người mình yêu ra làm trò đùa kia chứ?

Trong cuộc đời của cô, người đã rời khỏi quá nhiều, và những người đó đều là người thân cận bên cạnh cô, từng người một, giống như lời dự đoán của thầy bói, rốt cuộc cũng sẽ rời khỏi.

Nhan Lạc Y đối với mệnh cách của mình, cảm thấy thật đau buồn, đồng thời, cũng rất bất lực, cô không phải là con người mê tín, chỉ vì những gì xảy ra trên người cô, chứng thực cô là một con người xui xẻo.

Nhan Lạc Y đi ra khỏi cửa bệnh viện, liền thấy một vệ sĩ đứng ở đó, nói với cô, "Nhan tiểu thư, các hạ dặn tôi đưa cô về."

Nhan Lạc Y gật đầu cảm kích, "Đa tạ."

Ngồi vào xe của vệ sĩ, Nhan Lạc Y lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay ở trên đó, vé bay vào tám giờ tối mai, đến đất nước mà Nhan Tử Dương đang ở, là buổi sáng tám giờ, trước kia Nhan Lạc Y đã liên lạc với Nhan Tử Dương, nói sẽ qua đó thăm nom anh.

Nhan Lạc Y đặt xong vé máy bay, trong lòng thầm nói một câu xin lỗi với Phan Lê Hân, bởi vì cô thực sự không thể dựa dẫm vào anh được nữa.

Khi Nhan Lạc Y về đến nhà, cô lập tức gửi tin nhắn cho Nhan Tử Dương, Nhan Tử Dương ở bên đó rất vui vẻ, và cũng rất mong chờ cô qua đó.

Buổi tối, Nhan Lạc Y thu dọn hành lý, đến khuya lắm mới đi ngủ.

Tối đó Phan Lê Hân trở về nhà họ Phan một phen, Liễu phu nhân vốn dĩ không biết con trai bị thương, tinh thần của Phan Lê Hân như mọi thường, không bị bà phát hiện.

Giống tuổi tác của bà hiện tại, Phan Lê Hân cố gắng không để bà lo lắng nhiều, cũng nhắc đến Nhan Lạc Y, Phan Lê Hân hứa với bà, hai ngày nữa sẽ dắt cô về dùng cơm.

"Lê Hân, Lạc Y là một người mệnh khổ, con đừng có phụ lòng của nó." Liễu phu nhân mệnh lệnh với con trai.

Phan Lê Hân dùng thần sắc nghiêm túc trả lời bà, "Mẹ, đợi sau khi kết thúc lễ tấn phong cho con, thì con sẽ cầu hôn với cô ấy, để cô ấy gả cho con, đời này sẽ yêu và bảo vệ cho cô ấy, chăm sóc cô ấy."

"Ừ! Con biết nghĩ vậy thì tốt rồi." Liễu phu nhân hài lòng gật đầu.

Buổi sáng sớm, Phan Lê Hân đến bệnh viện làm một số xét nghiệm, bèn trực tiếp đi về phủ tổng thống, lúc này, Tần Chính đã làm một bản điều tra chi tiết về sự kiện đột kích hôm trước, hướng điều tra cuối cùng chỉ về những thế lực ở nước ngoài, đó là một kế hoạch được sắp đặt vô cùng tỉ mỉ, thậm chí nguồn gốc cuối cùng cũng bị cắt đứt, nhưng toàn bộ sự việc, đều chỉ về những kẻ âm mưu có ý đồ phá hoại, muốn gây sự xâm phạm đến nước X.

"Các hạ yên tâm, trước khi ngài kế vị, chúng tôi đã nâng cấp hệ thống phòng hộ cho cả nước, không để xảy ra một vụ việc tương tự như vậy nữa."

Phan Lê Hân thấp giọng nói, "Mở một hội nghị triệu tập cho ta, chuyên nhắm vào vụ việc này làm một phương án củng cố hoàn chỉnh nhất, ta muốn có kết quả của cuộc hội nghị đó."

"Được!" Tần Chính trả lời và rời khỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom