Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1204
191204.
"Ừ! Không được chụp xấu đấy nhé."
"Yên tâm đi đại mỹ nữ, cho dù tớ có chụp mờ thì cậu vẫn xinh đẹp động lòng người như thế thôi."
Cung Vũ Ninh mím môi cười, lúc này mọi người đều đã lên lễ đài cắt băng khánh thành rồi, có một sân khấu đặt chính giữa hội trường triển lãm.
"Xin mời đại biểu lên sân khấu, chúng ta sẽ tiếp hành cắt băng khánh thành vào đúng 10 giờ, bắt đầu chuyến du hành tâm hồn đợt này." MC đứng trên sân khấu, phát biểu với giọng điệu cực kỳ nhiệt tình và kích động.
Cung Vũ Ninh nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy Hạ Lăng Sơ, trong lòng cô thấy hơi thấy vọng, sao anh vẫn chưa đến nữa? Và vào lúc này, ở cửa ra vào, Hạ Lăng Sơ đã gọi điện thoại cho phía ban tổ chức, nhân viên phục vụ đang đợi anh ở đó và đã gài hoa lên ngực cho anh. Hạ Lăng Sơ bước ra từ một lối hành lang khác, anh xuyên qua đám đông, đi về hướng sân khấu.
Cung Vũ Ninh đã đứng vào chỗ, và bên cạnh cô là một chỗ trống, cô thấy hơi kinh ngạc, vẫn còn một người chưa đến à?
Dưới sân khấu, Cổ Duyệt nháy mắt với cô, khiến cho Cung Vũ Ninh cứ nhìn chằm chằm cô ấy rồi bật cười, trong lúc cô và Cổ Duyệt đang giao lưu với nhau, cô không hề phát hiện ra, từ chỗ bậc thang bên trái, có một bóng dáng tuấn tú mê người đang cất bước đi đến.
Cổ Duyệt lập tức trừng to hai mắt, ra hiệu muốn báo cho Cung Vũ Ninh biết, Cung Vũ Ninh đứng ở khá xa, nên không nghe được gì.
Đột nhiên có một người xuất hiện, lắp đầy chỗ trống bên cạnh cô, Cung Vũ Ninh sửng sốt, xoay đầu sang nhìn.
Thế nhưng khi nhìn thấy người bước đến là ai, cả người cô liền ngơ ngác, sau đó sự ngơ ngác được thay thế bằng cảm giác vui sướng điên người.
"Sao lại là anh?" Cung Vũ Ninh hỏi anh.
Hạ Lăng Sơ vẫn còn thở hổn hễn, bởi vì anh đã phải chạy cả một đường mới kịp đến đây, anh khẽ cười, giọng hơi khàn: "Chính là anh."
"Hôm qua anh đâu có nói là anh cũng sẽ đến cắt băng đâu!"
"Muốn cho em sự bất ngờ." Hạ Lăng Sơ khẽ khom người, cười khẽ.
Lần này Cung Vũ Ninh thật sự cảm thấy kinh ngạc, cô khịt mũi nhưng lại cười mắng một câu, "Đáng ghét!"
Hạ Lăng Sơ cực kỳ yêu thích giọng nói ngân nga của cô, anh cũng nhìn xuống khuôn mặt của cô, nhìn ngắm dáng vẻ hôm nay của cô, hôm nay cô trông rất đẹp.
Dưới sân khấu, Tống Dung Dung đã đứng trong đám đông, lúc này cô ta cũng đã nhìn thấy Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đang đánh thương mắng yêu, cô ta nhìn Cung Vũ Ninh, thầm nghĩ, cô gái kia là ai? Vì sao lại thân thiết với Hạ Lăng Sơ đến thế?
Trong mắt cô ta, Hạ Lăng Sơ là một người rất lạnh lùng, không nhiều lời, nhưng mỗi một câu nói đều rất có sức mạnh, nhưng lúc nãy cô ta lại nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của Hạ Lăng Sơ và cô ta cũng nhìn thấy một nụ cười xuất hiện trên môi của anh.
Rất rõ ràng, anh rất thích cô gái này. Ngoại trừ Tống Dung Dung nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy ra, thì tại một góc khác, Thượng Quan Ngưng Mạn đứng bên cạnh Phan Lệ, cũng nhìn chằm chằm Cung Vũ Ninh bằng một ánh mắt độc địa oán hận, cô ta không ngờ đến, Cung Vũ Ninh lại có tư cách lên sân khấu cắt băng khánh thành, Cung Vũ Ninh có thân phận gì chứ?
Phan Lệ tò mò hỏi con gái: "Ngưng Mạn à, cô gái đang trò chuyện với Lăng Sơ là ai vậy? Con có quen biết không?"
"Không quen biết." Thượng Quan Ngưng Mạn không muốn nói cho mẹ cô ta biết, cô gái kia chính là bạn gái của anh họ.
"Cô gái đó thật sự rất có khí chất, cũng rất xinh đẹp, lát nữa mẹ sẽ kêu anh họ con giới thiệu cho chúng ta quen biết mới được."
"Mẹ, mẹ có biết những ai mới có tư cách được lên cắt băng khánh thành không?"
"Chắc những người này đều là họa sĩ của buổi triển lãm tranh lần này đó!"
Thượng Quan Ngưng Mạn kinh ngạc, Cung Vũ Ninh là họa sĩ, trong này có tác phẩm của cô ta sao? Có thể được chọn vào cuộc triển lãm vòng quanh thế giới, điều đó nói lên khả năng vẽ của cô ta phải rất giỏi, hừ, Thượng Quan Ngưng Mạn càng nghĩ càng thấy tức giận.
Rõ ràng Cung Vũ Ninh chỉ là một cô gái có độ tuổi gần bằng cô ta, cô ta lấy đâu ra lắm thành tựu như vậy?
"Được rồi, khách quý của chúng ta đều đã đến đông đủ, sau đây chúng tôi xin giới thiệu thân phận của họ." MC bắt đầu giới thiệu người đứng trên sân khấu, quả nhiên Cung Vũ Ninh xuất hiện với thân phận là họa sĩ, còn Hạ Lăng Sơ thì lại lấy thân phận nhà tài trợ toàn quyền.
Khi giới thiệu Hạ Lăng Sơ, các cô gái dưới sân khấu đồng loạt ồ lên, rõ ràng là rất hứng thú với Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sở chỉ mỉm cười, còn ánh mắt thì vẫn nhìn về phía Cung Vũ Ninh.
Cung Vũ Ninh đã ý thức được mức độ được yêu thích của anh ở trong nước, dưới sân khấu có bao nhiêu cặp mắt của những cô gái trẻ trung nhìn anh, đánh giá anh, trong từng đôi mắt ấy, đứng chứa đựng màu sắc ái mộ và khát vọng.
"Vâng tiếp theo đây, tôi tuyên bố nghi thức cắt băng xin được phép bắt đầu." Trưởng ban tổ chức nhận lấy mirco, lên tiếng với giọng điệu vô cùng cảm kích. Dưới sân khấu các phóng viên chụp ảnh liên tục, trên sân khấu các khách mời cầm lấy chiếc kéo màu vàng từ trong khay của nhân viên phục vụ, bắt đầu cùng cắt đoạn băng màu vàng trong tay, sau khi cắt xong và đưa kéo lại cho nhân viên phục vụ, họ đều cuối chào rồi bước xuống sân khấu.
Cung Vũ Ninh đi theo sau Hạ Lăng Sơ, đột nhiên anh dừng bước, ngay vào lúc Cung Vũ Ninh sắp đập vào lưng anh thì anh đưa tay ra nắm lấy tay cô trong lúc Cung Vũ Ninh vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Cung Vũ Nình nhìn anh với biểu cảm hơi thẹn thùng, dưới sân khấu có rất nhiều người đang nhìn họ kìa! Nhưng cô không hề vùng tay ra, hai người cứ dắt tay nhau đi xuống như thế. Dưới sân khấu, Tống Dung Dung trừng to hai mắt, nhìn Hạ Lăng Sơ dắt tay cô gái kia với một biểu cảm không thể tin được, trong lòng cô ta cảm thấy hoảng loạn, điều này có nghĩa là đã có thêm một yếu tố cản trở tương lai của cô ta và Hạ Lăng Sơ, yếu tố này chính là cô gái kia.
Ở một phía khác, Phan Lệ cũng đã nhìn thấy, bà ấy bất ngờ: "Ngưng Mạn, con nói xem, cô gái kia có phải là bạn gái của Lăng Sơ hay không?"
"Anh họ sao có thể nhìn trúng cô ta được?" Trong giọng điệu của Thượng Quan Ngưng Mạn, toát lên vẻ rất xem thường Cung Vũ Ninh.
"Cô gái kia có chỗ nào không tốt chứ? Mẹ cảm thấy cũng được lắm, vừa là họa sĩ nữa, vừa có khí chất, xem ra anh họ con rất thích cô bé ấy." Phan Lệ nói xong, bà đi về phía Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh, bây giờ bà chỉ muốn đi làm quen Cung Vũ Ninh mà thôi.
Hạ Lăng Sơ dẫn Cung Vũ Ninh đến chỗ ít người, Cung Vũ Ninh ngẩng đầu hỏi: "Sao anh đến trễ vậy, em cứ cho rằng anh không đến nữa cơ!"
"Anh phải đến công ty một chuyến, trên đường bị kẹt xe, may mà đã đến kịp lúc." Hạ Lăng Sơ nói xong, cười nhìn cô, "Nhìn thấy anh đứng bên cạnh em, em có cảm giác thế nào?"
"Bất ngờ." Cung Vũ Ninh thành thật lên tiếng, giây phút ấy, con tim cô đập điên cuồng, khiến cả người cô cảm tháy vô cùng bất ngờ.
Hạ Lăng Sơ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thấy Phan Lệ đi tới, anh dắt tay Cung Vũ Ninh: "Đi, anh dẫn em đi làm quen với dì của anh." Cung Vũ Ninh nhìn thấy có một quý bà mỉm cười với cô, Thượng Quan Ngưng Mạn đi cạnh bên bà ấy, dì của Hạ Lăng Sơ, quả nhiên là một người cực ký có khí chất.