Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1125
191125.Trang viên màu trắng bên bờ biển, một đám cưới linh đình đang được tổ chức, giờ lành sắp tới, cô dâu Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trên một cỗ xe ngựa thủy tinh từ từ tiến vào, cô dâu trên xe ngựa xinh đẹp tuyệt trần.
Cô chậm rãi bước xuống, ánh mắt vui mừng hạnh phúc, bên cạnh cô, Quý Ân Ninh giúp cô cầm hoa, một tay đỡ cô từ từ bước về phía bậc thềm, đuôi váy trên thảm đỏ của cô giống như tỏa ra muôn ngàn vì sao sáng, phản xạ ánh sáng mê ly dưới ánh mắt trời, cả người cô giống như được bao trùm trong ánh sáng đó, thợ chụp ảnh ở bên cạnh đều giơ máy ánh liên tục bấm máy, cô gái trong ống kính căn bản không cần chỉnh sửa cũng đẹp ngất ngây.
Âu Dương Bộ Vinh nhìn người con gái út đi lấy chồng, trong lòng ông vô cùng xúc động, hai người con gái của ông đều rất hạnh phúc, ông chứng kiến từ đầu tới cuối con đường tình cảm của đứa con gái út này, để có được hôn lễ ngày hôm nay hai người họ đã phải nỗ lực rất nhiều.
Âu Dương Mộng Duyệt từng bước bước tới trước mặt cha mình, cô mỉm cười nói: "Ba, con chuẩn bị xong rồi."
Quý An Ninh ôm hoa trao vào tay cô, tận tay giúp cô chỉnh sửa lại khăn voan trên đầu, Âu Dương Mộng Duyệt cảm động ôm chầm lấy cô, Quý An Ninh vô vai cô nói: "Được rồi, mau vào đi, đừng để lỡ giờ lành khiến chú rể phải chờ lâu."
Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, khoác tay ba đứng ở cửa vào hôn lễ, bên tai vang lên khúc nhạc hôn lễ vô cùng thần thánh và trang nghiêm, Âu Dương Bộ Vinh khẽ vỗ nhẹ tay cô: "Chúng ta vào thôi."
Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, cô bước vào sảnh yến tiệc, trên đường đi có tám cây cột, xung quanh có trang trí hoa tươi, khiến con đường này giống như nối liền với một đầu của hạnh phúc, tràn ngập hương hoa, ở tận cùng của thảm đỏ, chú rể của cô đang đứng đợi cô.
Bốn mắt nhìn nhau từ xa, lập tức lấp đầy trái tim cô.
Có thể đợi tới ngày hôm nay, cô giống như đã nằm mơ, giấc mơ này quá đẹp, cô hoàn toàn không dám nghĩ rằng có một ngày mình sẽ gả cho anh, vì từng nghĩ rằng đó là rào cản không thể vượt qua. Bây giờ đứng trước mặt họ là con đường hạnh phúc, không hề có bất cứ rào cản nào nữa.
Vị trí đứng đầu ở bên cạnh là Âu Dương Đoàn, khóe mắt rớm lệ, ông bỗng nhiên có cảm giác vui mừng vì mình đã không ngăn cản con đường hạnh phúc của cháu gái, vì đã lâu lắm rồi ông không cảm nhận được loại hạnh phúc này, so với ân oán tình thù, không có việc gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của người thân.
Điều này khiến ông hối hận việc trước đây đã ngăn cản tình cảm của con trai mình, nhưng hối hận cũng vô dụng, điều duy nhất ông có thể làm là mở rộng tấm lòng đón nhận người nhà họ Quý, Quý Thiên Tứ cũng khiến ông thay đổi hoàn toàn cách nhìn về người nhà họ Quý.
Anh ta là một người chín chắn, có trách nhiệm, ông tin rằng cháu gái mình gả cho anh ta tuyệt đối sẽ không phải hối hận.
Ánh mắt Quý Thiên Tứ nhìn về cô dâu của mình, hôm nay cô vô cùng xinh đẹp, trong trái tim anh, ánh mắt anh chỉ có một mình cô, chỉ có sự kiên định và không bao giờ hối hận đến bên anh của cô, vì một người như vậy, anh thề rằng sẽ yêu chiều cô suốt cả cuộc đời, nhất định phải khiến cô hạnh phúc.
Âu Dương Mộng Duyệt tưởng rằng mình sẽ căng thẳng, bất an nhưng khi đôi mắt ấy nhìn mình chăm chú, bước chân cô chưa bao giờ kiên định tới vậy, cô muốn nhanh chóng bước tới bên anh, thậm chí cô còn muốn chạy, nhưng cô chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của ba, từng bước từng bước đến trước mặt anh.
Âu Dương Bộ Vinh vốn có điều muốn nói nhưng ông biết đối với Quý Thiên Tứ, bất cứ lời nói nào của ông cũng là thừa thãi, vì người đàn ông này nhất định sẽ dành toàn bộ tình yêu cho con gái ông.
Ông chỉ đưa mắt nhìn Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ gật đầu với ông, khi ông trao tay Âu Dương Mộng Duyệt vào lòng bàn tay anh, anh liền nắm chặt lại, Âu Dương Bộ Vinh vỗ vai anh sau đó bước xuống, trở lại vị trí của mình.
Quý An Ninh ở bên cạnh thì tiến sát lại bên người đàn ông của mình, tay cô cũng nhanh chóng được anh nắm lấy, có lẽ bị không khí hôm nay ảnh hưởng, đứng bên cạnh Cung Vũ Trạch dường như cô cũng có cảm xúc lại được đứng trên lễ đường.
Cô lén nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, cô mỉm cười, Cung Vũ Trạch nhìn nụ cười tươi tắn của cô rất muốn hôn cô, cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Dù sao hôm nay nhân vật chính không phải họ, anh không thể cướp hết sự chú ý.
Vị trí đầu ở bên kia, Cung Vũ Ninh chống cằm nhìn cặp đôi trên sân khấu, trái tim cô cũng ngập tràn cảm xúc tươi đẹp, đương nhiên không phải ngưỡng mộ, vì cô chưa có ý định kết hôn.
"Chú rể đẹp trai quá, cô dâu thật xinh đẹp." Cổ Hạo đứng bên cạnh không ngớt lời khen ngợi.
"Đương nhiên rồi, đó là em gái và anh trai của chị dâu mình đấy."
"Sao?" Cổ Hạo ngạc nhiên.
Cung Vũ Ninh ghé sát tai cậu ta nói: "Đừng ngạc nhiên, không có quan hệ huyết thống! Nói chung họ là một cặp đôi hạnh phúc."
"Chị Vũ Ninh, vậy khi nào chị tìm cho em một người tỉ muội đây!" Cổ Hạo ghé sát tai cô hỏi.
Cung Vũ Ninh lập tức quay đầu lại cười: "Muốn uống rượu cưới của chị à, còn sớm lắm."
Câu nói này bị Trình Ly Nguyệt ở bên cạnh nghe được, bà liếc mắt nhìn qua, Cung Vũ Ninh lập tức gượng cười: "Mẹ, nào, cạn ly!"
Hai câu "Tôi đồng ý!" vang lên trên khán đài, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Quý Thiên Tứ ôm lấy cô dâu của mình, hôn một nụ hôn thật sâu lên môi cô, hai người trao cho nhau nhẫn cưới kim cương, ánh sáng hạnh phúc bao trùm lên họ, mọi người có mặt đều cảm thấy đây là một hôn lễ minh chứng cho tình yêu đích thực, chỉ có tình cảm thần thánh.
Âu Dương Mộng Duyệt hoàn thành hết mọi nghi lễ trên khán đài, bước cuối cùng đương nhiên là ném hoa, đây là hành động truyền hạnh phúc, rất nhiều cô gái chưa chồng đều muốn giành được bó hoa này.
Lúc này, Cổ Hạo nghịch ngợm đẩy Cung Vũ Ninh: "Chị Vũ Ninh, mau xông lên, xông lên cướp hoa!"
"Chị không muốn cướp!" Cung Vũ Ninh mỉm cười, tuy nhiên Cổ Hạo vẫn giơ tay kéo cô đứng dậy, đẩy tới bên cạnh bốn năm cô gái trẻ tuổi: "Đi đi mà! Đây là một việc rất có phúc đấy!"
Cung Vũ Ninh đành phải đứng ở một góc khá xa, cô biết, mình không có may mắn nhận được hoa, nếu như ông trời có thể hiểu được tiếng lòng cô thì sẽ không đưa hoa tới tay cô.
Vì thế cô tới góp vui một chút thôi!
Âu Dương Mộng Duyệt trên khán đài nhìn các cô gái đang háo hức dưới khán đài, cô quay lưng lại, sau đó mỉm cười đếm: "Tôi ném nhé, một, hai, ba..."
Khi đếm tới ba, cô ném bó hoa trong tay xuống khán đàn, bốn năm cô gái lập tức giơ tay đón lấy, có điều bó hoa được bọc giấy dầu, hơi trơn, những cô gái đó không túm được, ngược lại còn đẩy bó hoa đó ra xa, bó hoa đập về phía một cô gái đứng ở trong góc.