Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: Anh ra mặt thay cô
Cung Dạ Tiêu vui vẻ, cong khóe môi
"Cô nói đúng rồi."
Trình Ly Nguyệt lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Đừng nói đùa." Cung Dạ Tiêu dẫn cô rời đi. Cô y tá cầm thuốc trở về văn phòng lớn, báo cáo với các chị em vẫn đang thì thầm to nhỏ:
"Đừng thảo luận nữa, là chồng của cô gái lúc nãy."
Bỗng chốc, các chị em y tá cảm thấy hâm mộ không thôi.
Trình Ly Nguyệt ngồi vào trong xe của anh, nghĩ đến câu thừa nhận của anh lúc này, cô cau mày nói: "Lần sau anh đừng có thừa nhận bậy bạ có được không, như vậy không tốt đâu."
Cung Dạ Tiêu nhướng mày phản bác: "Thừa nhận tôi là chồng xem, em đi đâu cũng sẽ đều thấy rất hãnh diện."
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười: "Hình như mọi người vẫn chưa biết anh là ai nhỉ!"
"Chỉ dựa vào khuôn mặt của tôi là đủ rồi." Cung Dạ Tiêu nói với vẻ rất ư là tự tin.
Trình Ly Nguyệt á khẩu, đúng thật, khuôn mặt của anh khi đi đến đâu cũng đều lóa mắt mê người, cho dù anh chẳng phải là người giàu nhất, nhưng cũng đủ khiến người ta phải ngước nhìn. Trình Ly Nguyệt về nhà nghỉ ngơi.
Cung Dạ Tiêu đưa cô đến cửa, rồi về công ty.
Khó lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi như hôm nay, cô không muốn nghĩ gì hết, không muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ cả ngày.
Tập đoàn Cung Thị, dưới ánh nắng mặt trời, cao to đồ sộ. Thế nhưng, Cung Dạ Tiêu không đi vào tòa nhà công ty anh, mà đứng dưới tòa nhà công ty Trình Ly Nguyệt. Anh cất bước đi vào, tiếp tân phát hiện anh, còn chưa có gan tiến lên hỏi anh, thì anh đã bước vào trong thang máy, lên thẳng lầu 10.
Văn phòng buổi trưa vẫn còn hơi ồn ào, các tiếp tân cũng nhàn rỗi tám chuyện xoay quanh chủ đề đàn ông, đột nhiên, một bóng dáng cao lớn toát ra khí lạnh sải bước tiến vào. Bốn cô tiếp tân nhìn rõ dáng vẻ của anh, họ đứng phắt dậy
"Anh Cung Dạ Tiêu, xin hỏi anh có việc gì sao?"
Cung Dạ Tiêu nhìn lướt qua họ: "Tôi tìm cấp trên của Trình Ly Nguyệt."
"Anh đến tìm chị Linda à?"
"Dẫn đường giúp tôi." Cung Dạ Tiêu ra lệnh cho cô tiếp tân này.
Cô tiếp tân kia vui vẻ bước ra: "Vâng, mời đi theo tôi."
Ba tiếp tân còn lại, đều nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hâm mộ ganh tị. Khi Cung Dạ Tiêu bước vào, bầu không khí sôi động trong văn phòng, bỗng chốc trở nên sượng cứng, tất cả nhân viên đều quên chuyện đang làm, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, một cô gái trong số đó kích động kêu lên: "Cung Dạ Tiêu?"
"Trời ơi! Thật sự là Cung Dạ Tiêu đó!"
Nhất thời, các cô gái đều như sắp bùng nổ.
Ánh mắt trông có vẻ hơi bực bội của Cung Dạ Tiêu, lạnh lùng lướt qua vài cô gái kích động kia. Các cô gái giật mình vội vàng che miệng lại, không dám thở mạnh, trời ơi! Ánh mắt lúc nãy của Cung Dạ Tiêu đáng sợ quá!
Đến văn phòng của Linda, tiếp tân gõ cửa, làm động tác mời.
Cung Dạ Tiêu đẩy cửa đi vào.
Linda đang ngồi xem tài liệu trên máy tính, bất ngờ nhìn thấy anh bước vào, cô lập tức đứng dậy, chào hỏi lịch sự:
"Anh Cung, xin hỏi có việc gì sao?"
"Xin chào, tôi đến để tìm hiểu chuyện Trình Ly Nguyệt bị thương vào hôm qua."
Cung Dạ Tiêu tỏ ra khách sáo với người phụ nữ trung niên từng giúp đỡ mẹ con Trình Ly Nguyệt.
Linda thầm kinh ngạc, Cung Dạ Tiêu quan tâm đến chuyện của Trình Ly Nguyệt như thế sao? Cô gật đầu, chỉ vào vào chiếc ghế đối diện: "Mời ngồi."
Linda kể lại những cảnh tượng nhìn thấy khi lao ra khỏi văn phòng vào hôm qua, còn về thân phận người đánh, Trình Ly Nguyệt không nói, hai cô gái kia cũng không hề đăng ký thông tin, vì thế thân phận không rõ. Nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết hai cô gái kia là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, quần áo ăn mặc vô cùng thời trang sang trọng, còn chạy siêu xe đến nữa.
"Có đoạn clip ghi hình hai cô gái đó không? Gửi cho tôi một bản."
Cung Dạ Tiêu phải điều tra ra được thân phận của hai người kia.
Linda gật đầu: "Vừa hay được lưu ở chỗ tôi, tôi sợ hai cô gái này sẽ kiện công ty, bây giờ tôi sẽ gửi vào di động cho anh."
Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại, nhìn hai cô gái bước vào với vẻ hống hách, thấy họ cùng đi vào văn phòng của Trình Ly Nguyệt, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng đánh nhau, nhưng cụ thể thế nào vẫn không nhìn thấy rõ được. Nhưng, khuôn mặt vóc dáng của hai cô gái này được quay lại khá rõ ràng, muốn điều tra ra thân phận không hề khó.
Cung Dạ Tiêu trở về công ty, ngón tay thon dài gọi vào số nội bộ của trợ lý, Nhan Dương đi vào, anh kêu cô nhanh chóng điều tra ra thân phận của hai cô gái kia.
Hiệu suất làm việc của Nhan Dương luôn rất nhanh, cô ấy đã làm trợ lý cho Cung Dạ Tiêu ba năm, những việc thông thường đều có thể xử lý được.
Mười phút sau, Nhan Dương tiến vào, cầm hai phần tư liệu đưa đến trước mắt Cung Dạ Tiêu:
"Cung Tổng, đã điều tra ra thân phận của hai cô gái này, một người là Lục Nhã Tình - em gái của Lục Tuấn Hiên, người còn lại là Tống Y Nha - con gái của một đại gia kinh doanh một chuỗi cửa hàng"
Cung Dạ Tiêu híp mắt, nhìn tư liệu của Lục Nhã Tình, chẳng trách lại đến gây phiền phức cho Trình Ly Nguyệt, hóa ra là người nhà họ Lục. "Liên lạc với Lục Tuấn Hiên, chuyển cuộc gọi vào đây, cứ nói là tội tìm anh ta." Cung Dạ Tiêu dặn dò với vẻ mặt nặng nề.
Nhan Dương đẩy cửa bước ra, hai phút sau, điện thoại nội bộ của Cung Dạ Tiêu đổ chuông, anh nhấc máy, giọng của Nhan Dương vang lên: "Cung Tổng Lục Tuấn Hiện đang đợi máy, anh đợi một chút."
Sau đó là tiếng chuyển cuộc gọi, giọng nói có hơi kinh ngạc của Lục Tuấn Hiên vang lên: "Anh Cung Dạ Tiêu, anh tìm tôi?"
"Phiền anh Lục thông báo em gái anh chiều nay đến văn phòng của tôi một chuyến." Cung Dạ Tiêu dặn dò với giọng điệu kiêu ngạo.
Đầu dây bên kia Lục Tuấn Hiên giật mình: "Nhã Tình em gái của tôi?"
"Đúng vậy, kêu cô ta đến trước 3 giờ chiều, cũng kêu luôn Tống Y Na ô cùng đến đây luôn."
"Xin hỏi anh tìm em gái tôi có việc gì không?" Lục Tuấn Hiên tò mò hỏi.
"Anh chỉ cần thông báo đến em gái anh là được, nếu anh không làm, thì tôi chỉ đánh cử người đi "mời" thôi."
Chữ "mời" của Cung Dạ Tiêu nói rất lạnh lùng. Khiến người ta vừa nghe thấy liền cảm thấy không hay.
"Cung Tổng yên tâm, chiều nay tôi sẽ đi cùng với em gái đến văn phòng của anh." Đầu dây bên kia Lục Tuấn Hiên lên tiếng.
"Tôi chỉ muốn thấy em gái anh và bạn của cô ấy, 3 giờ, kêu cô ta đừng đến trễ, nếu không...tự chịu hậu quả."
Nói xong, Cung Dạ Tiêu lạnh lùng ấn nút chấm dứt cuộc gọi.
Trong văn phòng Tập đoàn Lục Thị, khuôn mặt điển trai của Lục Tuấn Hiên nặng nề khó coi, hắn ta không ngờ Cung Dạ Tiêu lại tự cao tự đại như thế, dám dùng giọng điệu khinh thường nói chuyện với hắn ta, cho dù Tập đoàn Lục Thị không giàu bằng của anh ta, nhưng tuyệt đối cũng không thể để người khác xem thường được. Lục Tuấn Hiên bốc lửa giận, hắn ta nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho em gái hắn Lục Nhã Tình.
"Alo, anh trai, anh tìm em hả?"
Đầu dây bên kia, giọng của Lục Nhã Tình vang lên.
"Nhã Tình, em mau nói cho anh biết, gần đây có phải em đã chọc phải người nào rồi không?"
"Cô nói đúng rồi."
Trình Ly Nguyệt lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Đừng nói đùa." Cung Dạ Tiêu dẫn cô rời đi. Cô y tá cầm thuốc trở về văn phòng lớn, báo cáo với các chị em vẫn đang thì thầm to nhỏ:
"Đừng thảo luận nữa, là chồng của cô gái lúc nãy."
Bỗng chốc, các chị em y tá cảm thấy hâm mộ không thôi.
Trình Ly Nguyệt ngồi vào trong xe của anh, nghĩ đến câu thừa nhận của anh lúc này, cô cau mày nói: "Lần sau anh đừng có thừa nhận bậy bạ có được không, như vậy không tốt đâu."
Cung Dạ Tiêu nhướng mày phản bác: "Thừa nhận tôi là chồng xem, em đi đâu cũng sẽ đều thấy rất hãnh diện."
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười: "Hình như mọi người vẫn chưa biết anh là ai nhỉ!"
"Chỉ dựa vào khuôn mặt của tôi là đủ rồi." Cung Dạ Tiêu nói với vẻ rất ư là tự tin.
Trình Ly Nguyệt á khẩu, đúng thật, khuôn mặt của anh khi đi đến đâu cũng đều lóa mắt mê người, cho dù anh chẳng phải là người giàu nhất, nhưng cũng đủ khiến người ta phải ngước nhìn. Trình Ly Nguyệt về nhà nghỉ ngơi.
Cung Dạ Tiêu đưa cô đến cửa, rồi về công ty.
Khó lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi như hôm nay, cô không muốn nghĩ gì hết, không muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ cả ngày.
Tập đoàn Cung Thị, dưới ánh nắng mặt trời, cao to đồ sộ. Thế nhưng, Cung Dạ Tiêu không đi vào tòa nhà công ty anh, mà đứng dưới tòa nhà công ty Trình Ly Nguyệt. Anh cất bước đi vào, tiếp tân phát hiện anh, còn chưa có gan tiến lên hỏi anh, thì anh đã bước vào trong thang máy, lên thẳng lầu 10.
Văn phòng buổi trưa vẫn còn hơi ồn ào, các tiếp tân cũng nhàn rỗi tám chuyện xoay quanh chủ đề đàn ông, đột nhiên, một bóng dáng cao lớn toát ra khí lạnh sải bước tiến vào. Bốn cô tiếp tân nhìn rõ dáng vẻ của anh, họ đứng phắt dậy
"Anh Cung Dạ Tiêu, xin hỏi anh có việc gì sao?"
Cung Dạ Tiêu nhìn lướt qua họ: "Tôi tìm cấp trên của Trình Ly Nguyệt."
"Anh đến tìm chị Linda à?"
"Dẫn đường giúp tôi." Cung Dạ Tiêu ra lệnh cho cô tiếp tân này.
Cô tiếp tân kia vui vẻ bước ra: "Vâng, mời đi theo tôi."
Ba tiếp tân còn lại, đều nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hâm mộ ganh tị. Khi Cung Dạ Tiêu bước vào, bầu không khí sôi động trong văn phòng, bỗng chốc trở nên sượng cứng, tất cả nhân viên đều quên chuyện đang làm, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, một cô gái trong số đó kích động kêu lên: "Cung Dạ Tiêu?"
"Trời ơi! Thật sự là Cung Dạ Tiêu đó!"
Nhất thời, các cô gái đều như sắp bùng nổ.
Ánh mắt trông có vẻ hơi bực bội của Cung Dạ Tiêu, lạnh lùng lướt qua vài cô gái kích động kia. Các cô gái giật mình vội vàng che miệng lại, không dám thở mạnh, trời ơi! Ánh mắt lúc nãy của Cung Dạ Tiêu đáng sợ quá!
Đến văn phòng của Linda, tiếp tân gõ cửa, làm động tác mời.
Cung Dạ Tiêu đẩy cửa đi vào.
Linda đang ngồi xem tài liệu trên máy tính, bất ngờ nhìn thấy anh bước vào, cô lập tức đứng dậy, chào hỏi lịch sự:
"Anh Cung, xin hỏi có việc gì sao?"
"Xin chào, tôi đến để tìm hiểu chuyện Trình Ly Nguyệt bị thương vào hôm qua."
Cung Dạ Tiêu tỏ ra khách sáo với người phụ nữ trung niên từng giúp đỡ mẹ con Trình Ly Nguyệt.
Linda thầm kinh ngạc, Cung Dạ Tiêu quan tâm đến chuyện của Trình Ly Nguyệt như thế sao? Cô gật đầu, chỉ vào vào chiếc ghế đối diện: "Mời ngồi."
Linda kể lại những cảnh tượng nhìn thấy khi lao ra khỏi văn phòng vào hôm qua, còn về thân phận người đánh, Trình Ly Nguyệt không nói, hai cô gái kia cũng không hề đăng ký thông tin, vì thế thân phận không rõ. Nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết hai cô gái kia là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, quần áo ăn mặc vô cùng thời trang sang trọng, còn chạy siêu xe đến nữa.
"Có đoạn clip ghi hình hai cô gái đó không? Gửi cho tôi một bản."
Cung Dạ Tiêu phải điều tra ra được thân phận của hai người kia.
Linda gật đầu: "Vừa hay được lưu ở chỗ tôi, tôi sợ hai cô gái này sẽ kiện công ty, bây giờ tôi sẽ gửi vào di động cho anh."
Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại, nhìn hai cô gái bước vào với vẻ hống hách, thấy họ cùng đi vào văn phòng của Trình Ly Nguyệt, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng đánh nhau, nhưng cụ thể thế nào vẫn không nhìn thấy rõ được. Nhưng, khuôn mặt vóc dáng của hai cô gái này được quay lại khá rõ ràng, muốn điều tra ra thân phận không hề khó.
Cung Dạ Tiêu trở về công ty, ngón tay thon dài gọi vào số nội bộ của trợ lý, Nhan Dương đi vào, anh kêu cô nhanh chóng điều tra ra thân phận của hai cô gái kia.
Hiệu suất làm việc của Nhan Dương luôn rất nhanh, cô ấy đã làm trợ lý cho Cung Dạ Tiêu ba năm, những việc thông thường đều có thể xử lý được.
Mười phút sau, Nhan Dương tiến vào, cầm hai phần tư liệu đưa đến trước mắt Cung Dạ Tiêu:
"Cung Tổng, đã điều tra ra thân phận của hai cô gái này, một người là Lục Nhã Tình - em gái của Lục Tuấn Hiên, người còn lại là Tống Y Nha - con gái của một đại gia kinh doanh một chuỗi cửa hàng"
Cung Dạ Tiêu híp mắt, nhìn tư liệu của Lục Nhã Tình, chẳng trách lại đến gây phiền phức cho Trình Ly Nguyệt, hóa ra là người nhà họ Lục. "Liên lạc với Lục Tuấn Hiên, chuyển cuộc gọi vào đây, cứ nói là tội tìm anh ta." Cung Dạ Tiêu dặn dò với vẻ mặt nặng nề.
Nhan Dương đẩy cửa bước ra, hai phút sau, điện thoại nội bộ của Cung Dạ Tiêu đổ chuông, anh nhấc máy, giọng của Nhan Dương vang lên: "Cung Tổng Lục Tuấn Hiện đang đợi máy, anh đợi một chút."
Sau đó là tiếng chuyển cuộc gọi, giọng nói có hơi kinh ngạc của Lục Tuấn Hiên vang lên: "Anh Cung Dạ Tiêu, anh tìm tôi?"
"Phiền anh Lục thông báo em gái anh chiều nay đến văn phòng của tôi một chuyến." Cung Dạ Tiêu dặn dò với giọng điệu kiêu ngạo.
Đầu dây bên kia Lục Tuấn Hiên giật mình: "Nhã Tình em gái của tôi?"
"Đúng vậy, kêu cô ta đến trước 3 giờ chiều, cũng kêu luôn Tống Y Na ô cùng đến đây luôn."
"Xin hỏi anh tìm em gái tôi có việc gì không?" Lục Tuấn Hiên tò mò hỏi.
"Anh chỉ cần thông báo đến em gái anh là được, nếu anh không làm, thì tôi chỉ đánh cử người đi "mời" thôi."
Chữ "mời" của Cung Dạ Tiêu nói rất lạnh lùng. Khiến người ta vừa nghe thấy liền cảm thấy không hay.
"Cung Tổng yên tâm, chiều nay tôi sẽ đi cùng với em gái đến văn phòng của anh." Đầu dây bên kia Lục Tuấn Hiên lên tiếng.
"Tôi chỉ muốn thấy em gái anh và bạn của cô ấy, 3 giờ, kêu cô ta đừng đến trễ, nếu không...tự chịu hậu quả."
Nói xong, Cung Dạ Tiêu lạnh lùng ấn nút chấm dứt cuộc gọi.
Trong văn phòng Tập đoàn Lục Thị, khuôn mặt điển trai của Lục Tuấn Hiên nặng nề khó coi, hắn ta không ngờ Cung Dạ Tiêu lại tự cao tự đại như thế, dám dùng giọng điệu khinh thường nói chuyện với hắn ta, cho dù Tập đoàn Lục Thị không giàu bằng của anh ta, nhưng tuyệt đối cũng không thể để người khác xem thường được. Lục Tuấn Hiên bốc lửa giận, hắn ta nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho em gái hắn Lục Nhã Tình.
"Alo, anh trai, anh tìm em hả?"
Đầu dây bên kia, giọng của Lục Nhã Tình vang lên.
"Nhã Tình, em mau nói cho anh biết, gần đây có phải em đã chọc phải người nào rồi không?"