Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1034
191034.Tịch Ương nắm tay Tịch Phong Hàn, trách yêu , "Lần này cha về được ở nhà bao nhiêu lâu ? Con không cho cha đi nước ngoài đâu, nếu cha đi là con giận đấy !"
"Nhóc con này, con cũng phải xem cha con làm công việc gì chứ." Sở Duyệt rất hiểu tính chất công việc của chồng vì thế, dù đã lấy nhau nhưng ít khi được ở bên nhau. Cô vẫn chia sẻ và bao dung.
Thế nhưng Tịch Ương thì rất nhớ cha, vì thế mới trách. Tịch Phong Hàn đưa tay xoa đầu cô bé, " Cha sẽ ở nhà với con cả tuần, không đi đâu hết. Mọi công việc cha cũng xử lý ở nhà, có được không "
"A, thế thì tốt quá" Tịch Ương quấn lấy anh, khuôn mặt dụi dụi vào cánh tay anh.
Ở phía sau, Quý An Ninh hơi chạnh lòng. Nhìn thấy cảnh hạnh phúc của gia đình Tịch Phong Hàn, cô tự nhiễn nhớ tới người cha chưa bao giờ gặp mặt của mình. Rốt cuộc, cha cô có còn trên thế giới này không ? Ông ấy có biết về sự tồn tại của cô hay không ? Cô chỉ mong được cha cô xoa đầu, cưng nựng như thế này. Trong cuộc đời của cô luôn thiếu vắng một người, đó chính là người cha. Vì thế mỗi lần nhìn thấy cha của người khác, cô đều cảm thấy ghen tị.
"Vũ Trạch. An Ninh vào đây ngồi đi ! Chúng ta cùng nói chuyện" Sở Duyệt gọi hai người vào ngồi bên cạnh họ
Người giúp việc đem trà và hoa quả lên.
Quý An Ninh kìm nén tâm tư trong cô, nhìn người đứng đầu quốc gia ở phía đối diện. Cô thấy hơi căng thẳng, nắm chặt tay, thái độ không tự nhiên, lo sợ bản thân mình có thể mắc lỗi nào đó.
Cung Vũ Trạch nhận thấy sự lo lắng đó của cô, nên đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn động viên, rồi quay sang cậu của anh, "Cậu, cậu đưa Tiểu Sâm vào lính đặc nhiệm, cậu có lo không ?"
Tịch Phong Hàn cười nói, "Nam tử hán đại trượng phu, chịu khổ một chút có là gì ? Cháu chẳng phải cũng từng trải qua rồi hay sao ?"
Quý An Ninh nghe xong quay sang nhìn Cung Vũ Trạch. Anh ấy từng phải chịu vất vả khi nào thế nhỉ ?
Cung Vũ Trạch có chút tự hào nhìn Quý An Ninh, "Đấy là cháu tự nguyện đi huấn luyện, chứ cha mẹ cháu đâu có ép đâu. Hơn nữa cha mẹ cháu còn chẳng cho đi ấy chứ !"
"Mẹ cháu thương cháu đấy thôi "Sở Duyệt cười nói.
"Huấn luyện một chút cũng là điều tốt, chịu khổ khi còn trẻ, sau này cái gì cũng quen." Tịch Phong Hàn cầm cốc trà, uống một cách từ tốn.
"Cha, vậy còn con thì sao ? Con cũng muốn chịu khổ một chút giống như anh trai con. Con cũng thành lính đặc nhiệm" Tịch Ương vừa hỏi, vừa mở to đôi mắt, tỏ vẻ thích thú.
"Con thì không cần. Con chỉ cần ở nhà với mẹ là ngoan rồi." Tịch Phong Hàn nhìn con gái một cách âu yếm.
Cung Vũ Trạch ngồi bên trách, "Sao cậu giống cha cháu thế ! Từ bé toàn cưng chiều con gái, không cưng chiều con trai."
Quý An Ninh bật cười, có chút thương cảm nhìn anh, chẳng lẽ từ bé anh ấy chưa được cưng chiều hay sao ?
Ngay cả Sở Duyệt cũng cười. Thế nhưng cô phản bác, "Mợ nghe mẹ cháu nó, cháu chẳng phải cũng cưng chiều Vũ Ninh lắm sao ?"
"Nhóc đó cậy mình ít tuổi, toàn bám lấy cháu, cháu mà không chiều thì mách mẹ. Mợ xem, cháu có thể không cưng chiều không ?" Cung Vũ Trạch nói với giọng bất lực.
"Anh trai em cũng rất chiều em. Anh ấy còn nói sẽ bảo vệ em nữa" Tịch Ương lập tức khoe anh trai mình,.
“Lúc nào thế. Em cũng muốn gặp em gái anh" Quý An Ninh nhớ tới lần trước gặp nhau ở nhà hàng Cung Vũ Trạch ghen khiến cô cảm thấy buồn cười.
"Nó sắp về nước rồi. Tới lúc đó, hai chị em sẽ được gặp nhau" Cung Vũ Trạch đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt ở phía đối diện nhìn nhau. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến thế, chẳng mấy chốc chàng trai lớn tuổi nhất trong gia đình họ sắp kết hôn rồi.
"Các cháu ngồi đây, mợ đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Ương Ương, con đưa chị An Ninh đi tham quan xung quanh đi. Ở đây phong cảnh rất đẹp, đặc biệt là lúc hoàng hôn.” Sở Duyệt vừa đứng dậy vừa nói.
"Vâng, được ạ" Tịch Ương nhìn Quý An Ninh, "Chị An Ninh, chị có muốn đi tham quan một chút không ? Em sẽ đưa chị đi."
Quý An Ninh quả thực rất thích thú vì đây là phủ tổng thống. Chuyện này thật là điều vinh hạnh, lại còn được công chúa hướng dẫn nữa chưa. Cô gật đầu, "Được !"
Cung Vũ Trạch ngẩng đầu cười, "Vậy em đi tham quan xung quanh đi, anh nói chuyện với cậu một chút."
"Vâng" Quý An Ninh gật đầu. Ngài tổng thống quả thật oai nghiêm, cô ngồi đó ngoài việc lắng nghe một cách kính cẩn, thì chẳng biết làm gì. Vì thế được ra ngoài đi dạo với công chúa thật thích thú.
Sau khi Quý An Ninh và Tịch Ương đi ra ngoài, Tịch Phong Hàn nhìn Cung Vũ Trạch hỏi nghiêm túc, "Vũ Trạch, cháu thực sự muốn kết hôn rồi chứ ?"
Cung Vũ Trạch gật đầu, "Vâng, đợi cha mẹ cháu quay về, cháu sẽ bàn chuyện này với họ."
"Con mắt cháu không tệ, cô gái này khá đặc biệt đấy."Tịch Phong Hàn khen ngợi.
"An Ninh từ nhỏ tới giờ chịu khổ rất nhiều. Cháu đã quyết định lựa chọn cô ấy." Cung Vũ Trạch đẩy vẻ kiên quyết.
Tịch Phong Hàn vỗ vai anh nói, "Được, cậu đợi rượu mừng của cháu. Tới lúc đó chắc chắn cậu sẽ tham gia."
"Cậu, thế cậu phải chịu oan ức một tý rồi. Nếu không tại hôn lễ của cháu, cậu lại trở thành nhân vật trung tâm mất" Cung Vũ Trạch đùa nói.
Tịch Phong Hàn cũng bật cười, "Được, cậu sẽ khiêm tốn một chút."
Cung Vũ Trạch vẫn đang nhìn về phía Quý An Ninh. Tịch Phong Hàn nhận thấy điều đó nên nói với anh, "Đi đi ! Cậu lên tầng xử lý một chút việc, tối gặp lại sau."
"Vâng ! Cậu cũng đừng vất vả quá." Cung Vũ Trạch quan tâm cậu của mình. Sau đó anh đứng dậy và ra ngoài tìm Quý An Ninh.
Tịch Phong Hàn đứng dậy nhưng không đi thẳng lên tầng mà bước qua bếp. Sở Duyệt đang cắm hoa. Từ phía sau, một bàn tay ôm lấy eo cô một cách thân quen, khiến cô nhoẻn miệng cười.
"Bọn trẻ vẫn đang ở đây mà" Giọng Sở Duyệt dịu dàng. Phía sau, Tịch Phong Hàn vẫn cứ ôm lấy cô, "Mấy ngày không được ôm em rồi, nhớ em quá !"
Sở Duyệt chưa bao giờ phải hối hận vì lấy anh. Cả cuộc đời này anh chăm sóc cô chu đáo, đem lại hạnh phúc và sự tự hào cho cô. Cô quay người, chỉnh lại cà-vạt cho anh. Trong mắt của cô, chồng mình luôn là người đẹp trai, mê hoặc nhất.
"Được rồi, anh lên làm việc đi. Em pha cho anh một cốc trà nhé !"
"Ừ, trà em pha là ngon nhất" Tịch Phong Hàn nói xong cầm tay cô lên, lấy ra một chiếc nhất kim cương đeo cho cô. Sở Duyệt vừa cười vừa lắc đầu. "Sao anh lúc nào cũng mua quà cho em thế ?"
"Anh thấy cái gì hợp với em thì đều muốn đem về cho em" Tịch Phong Hàn nói xong xúi người xuống. Thân phận cao quý ấy lúc này trước mặt cô đang cầm lấy bàn tay thon thả của cô, hôn lên tay cô, "Ai bảo anh yêu bà xã anh đến thế cơ chứ"