-
Chương 11-15
Chương 11 : Bảo Vệ Em
Phó lão gia nhìn xong, không hề có phản ứng nghi ngờ gì. Ông lại tiếp tục đọc tờ báo đang dang dở, Còn Thi Nhi, nhìn thấy thái độ nhiệt tình của phu nhân, cô đã liền cảm thấy không đúng một chút nào.
Ánh mắt đầy hoài nghi, cô nhìn bát thuốc màu nâu nâu trên tay Phó phu nhân.
Không phải bà ấy rất khó chịu về chuyện này sao, sao bây giờ lại muốn bồi bổ cho mình? Chuyện này... không hề đơn giản chút nào. Có khi nào... thuốc này có vấn đề gì đó không?
Hàn Thẩm liếc mắt nhìn Thi Nhi. Thấy cô có vẻ chần chừ, anh hi vọng rằng cô sẽ đủ nhạy bén để nhận ra điều bất thường.
Như những gì anh mong đợi, Thi Nhi đã từ chối khéo bát thuốc trên tay của Phó phu nhân.
"Không cần đâu ạ! Sức khoẻ con vẫn tốt mà, với lại con không quen uống mấy thứ thuốc này đâu. Cảm ơn mẹ đã quan tâm con."
Phó phu nhân đơ mặt.
Không uống? Công tình mình chạy đến quầy thuốc tốt nhất để mua loại thuốc tránh thai này, lừa nó uống. Mà bây giờ nó không uống là sao? Không lẽ nó phát hiện ra gì đó rồi? Không đúng. Lúc mình và lão gia nói chuyện, nó đang ở sau bếp kia mà? Phải nghĩ cách để nó uống hết bát thuốc này mới được.
Phó phu nhân đối với Thi Nhi vẫn còn vô cùng mềm mỏng và từ tốn. Bà ta nhìn cô cười thân thiện, giật lấy bát cơm đang bón cho Hàn Thẩm rồi để sang một bên, đặt bát thuốc lên tay cô, bảo.
"Không sao, uống rồi sẽ quen thôi. Một ngày 3 lần, cứ đều đặn như vậy sẽ rất tốt cho sức khỏe đấy!"
Cầm bát thuốc "bổ" trên tay, Thi Nhi có phần khó xử. Lúc đầu cô vốn dĩ định từ chối, nhưng thuốc đã trao đến tay rồi, sao mà còn cách khác được nữa. Phó lão gia thấy vậy, còn không biết gì mà nói giúp cho phu nhân.
"Nếu bà ấy đã có lòng như vậy, thì con cứ uống đi!"
Cô nghẹn họng, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an đến lạ.
Có lẽ không như mình nghĩ đâu. Bà ấy chắc sẽ không làm gì tổn hại đến mình, huống hồ còn có cha ở đây kia mà!
Vậy là dẹp qua mọi sự nghi hoặc trong lòng, Thi Nhi cầm bát thuốc lên định một hơi uống cạn. Giây phút này, Hàn Thẩm không thể chờ đợi lâu được nữa. Anh bất ngờ vung tay lên, làm bát thuốc rơi "xoảng" xuống đất, vỡ nát, thuốc thì đổ tràn lan ra ngoài. Thi Nhi giật mình, còn Phó phu nhân thì vô cùng hoảng hốt.
"Làm cái gì vậy hả?"
Hàn Thẩm nhăn nhó.
"Không được uống đâu. Thi Nhi uống cái gì mà đen thui nhìn ghê quá đi!"
Phó phu nhân nổi cơn tam bành, bà quát.
"Ghê cái gì mà ghê? Mày có biết mày làm hỏng chuyện của tao rồi không?"
Lão gia dừng mắt trên tờ báo rồi đặt nó xuống, nhìn bà ta nghi hoặc. Nhận ra mình đã nói lỡ lời, bà ta cứng họng. Còn Hàn Thẩm, anh đang thầm đắc ý vì cuối cùng có người tự nguyện để lộ đuôi hồ ly.
Nghe câu nói này của bà, Thi Nhi càng khẳng định những suy nghĩ của mình là đúng. Cô nhìn sang Hàn Thẩm đang ngồi ngơ ngẩn, vậy ra anh chồng ngốc này đã cứu cô tận mấy lần.
Lão gia đứng dậy, đi đến chỗ của phu nhân, nghiêm giọng hỏi.
"Hỏng chuyện gì?"
Sau một hồi bối rối, cuối cùng bà ta cũng diện được lí do cho mình, rằng sợ Thi Nhi không uống được thuốc bổ thì sẽ làm hỏng chuyện sinh con đẻ cái. Lão gia không nói gì nhiều, chỉ điềm tĩnh bảo.
"Không uống hôm nay thì ngày mai uống, bà gấp làm gì?"
Hành động kì quặc này của bà ta, làm ông cũng có chút suy nghĩ, nhưng lại không hề biết được âm mưu thật sự đằng sau. Lúc này, Hàn Thẩm đột ngột đứng dậy, lao đến chỗ bà ta, còn đẩy bà ta một cái. Phó phu nhân trợn mắt tức giận.
"Dám đẩy tao hả?"
Bà ta hung hăng định đánh anh, bàn tay vừa vung lên đã giáng xuống được nửa chừng thì bị Thi Nhi giữ lại. Cô cầm chắc lấy cổ tay của bà ta, ánh mắt sắc bén.
"Chồng con bị ngốc mà? Mẹ cần gì chấp nhận anh ấy?"
"Đủ rồi đó Lệ Quyên! Dù sao thì đây cũng là con trai của tôi."
Sau chuyện này, ai về phòng nấy, nhưng Thi Nhi thì vẫn cứ khó chịu trong lòng. Cô không ngờ những suy nghĩ vu vơ của mình, đã hoàn toàn đúng. Lại càng không ngờ, Phó phu nhân có tâm địa độc ác như vậy. Cô không có chứng cứ, vạch trần bà ta là chuyện không có khả năng. Hơn nữa, bà ta cũng đã sinh cho Phó gia một đứa con trai, liệu những lời mà cô nói có mấy ai tin?
Nhìn sang Hàn Thẩm đang ngồi trên giường nghịch gấu bông, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, anh lại cứu cô một lần nữa, sau lần trước ở công viên. Cô chưa từng nghĩ mình và anh sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Có thể nói, không có thai với anh cũng là một sự may mắn, nếu không thì... có lẽ con của cô và anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, bị cuốn vào âm mưu này.
Hàn Thẩm ngồi chơi gấu bông, nhưng vẫn không ngừng nghĩ về chuyện lúc nãy.
Mình hành động theo cảm tính, tự ý đẩy đổ bát thuốc như vậy, có lẽ Lao Lệ Quyên cũng đã nghi ngờ. Nhưng mình đã nói rồi, dù chuyện này có ra sao đi nữa, mình cũng sẽ bảo vệ Thi Nhi đến cùng.
Chương 12 : Điều Tra
Vì để có thể vạch trần Phó phu nhân trong chuyện lần trước, Hàn Thẩm chỉ còn cách ra ngoài đích thân điều tra. Anh biết rõ một điều, để ra được khỏi nhà thì phải cón lí do thuyết phục nhất với Thi Nhi - vợ của mình.
Cô đang ngồi xếp đồ ở trong phòng. Mặc dù ngày nào cũng phải giả ngốc, nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô anh đều quan sát rất tỉ mỉ. Phải công nhận rằng, Thi Nhi rất chăm chỉ và đảm đang, hầu như đều làm hết việc trong nhà, còn chăm sóc cho anh. Có một người vợ như cô, anh cảm thấy mình thật may mắn.
Vợ của mình, đúng là giỏi thật! Không biết dáng vẻ của cô ấy khi chăm con sẽ như thế nào nhỉ?
Hàn Thẩm lén nhìn cô, bất giác cười.
Đến trưa. Anh cứ đi qua đi lại chỗ cô lau dọn phòng, cứ như muốn nói gì đó. Thi Nhi đang làm việc nhà, nhìn anh đi mà hoa mắt chóng mặt. Cô dừng tay lại, nhăn mày hỏi anh.
"Có chuyện gì thì nói đi! Sao anh đi lòng vòng mãi thế?"
Hàn Thẩm gãi đầu rồi nhìn cô cười hì hì.
"Vợ ơi! Anh muốn đi mua kem với Chung Thất!"
Đi với cô nhất định sẽ không điều tra được gì, ngược lại mọi chuyện còn dễ bị lộ. Nhưng nếu là Chung quản gia thì khác, cậu ta rất nhanh nhẹn, có thể sẽ giúp ích được nhiều chuyện. Anh biết trước giờ mình đi đâu cũng là Thi Nhi đi cùng, bây giờ lại đòi đi với Chung Thất, thế nào cô cũng cảm thấy lạ. Nhưng dù có thế nào, anh cũng phải điều tra cho rõ chuyện này.
Thi Nhi nhìn anh, hỏi.
"Hôm nay không muốn đi với tôi à?"
"Anh muốn đi với Chung Thất! Vợ ở nhà ngoan đi! Hihi!"
Hàn Thẩm vừa nói vừa xoa đầu của cô, còn cô thì ngồi ngây ra, phút chốc như bị biến thành đứa trẻ thơ.
Cuối cùng, sau một hồi nài nỉ tỉ tê, cuối cùng cũng thành công đi cùng Chung quản gia ra ngoài. Vừa bước lên xe, Hàn Thẩm liền rũ bỏ hình ảnh người chồng ngốc nghếch, trở về là chính mình, một Phó Hàn Thẩm lạnh lùng.
Hai người họ nhanh chóng đi đến quầy thuốc mà Phó phu nhân đã ghé. Để tránh bị phát hiện, Hàn Thẩm và cả Chung Thất đều phải đeo khẩu trang để đến đó.
Quầy thuốc này người ra vào khá là đông, cũng đủ hiểu đây là một nơi uy tín và chất lượng để nhiều người tin tưởng, trong đó có Phó phu nhân. Chung quản gia thay mặt anh đi đến gần, hỏi thăm.
Ông chủ nhìn cậu ta đầy nghi hoặc. Vì lúc trước đến đây, Lao Lệ Quyên đã từng dặn dò rằng không được tiết lộ chuyện bà ta đã đến và mua thuốc gì. Cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, bà ta không quay lại nữa, vậy mà bây giờ có người đến hỏi nên ông chủ liền sinh nghi.
Thấy ông ta cứ chần chừ, Chung Thất liền nói.
"Tôi là quản gia của Phó gia, theo lệnh của Phó lão gia đến đây để lấy thêm thuốc mà phu nhân lấy."
Lúc này, ông chủ liền không còn nghi ngờ gì nữa, mà nhiệt tình bảo cậu ta đợi chút, mình sẽ quay vào trong bốc thuốc ngay. Chung Thất quay lại nhìn Hàn Thẩm đang ngồi ở trên xe, gật đầu một cái.
Lúc đem thuốc ra, ông ta còn cười rồi bảo.
"Nghe phu nhân nói, là lão gia muốn bà ấy uống thuốc tránh thai nên mới đến đây tìm tôi."
Nói đến đây, ông ta có vẻ ngượng ngùng, gãi đầu nói thêm.
"Họ đúng là tình cảm vẫn mặn nồng như ngày đầu."
Lúc này, Chung Thất nhếch môi cười sau lớp khẩu trang đen. Anh lấy ra một cọc tiền lớn rồi đặt lên bàn, làm ông chủ quầy thuốc khó hiểu. Không để ông ta đợi lâu, cậu ta nói thẳng luôn.
"Lão gia dặn ông không được tiết lộ chuyện hôm nay tôi đến đây, kể cả phu nhân cũng không được biết. Nếu không thì..."
Cậu ta nhướng mày, khởi động các khớp tay là tự động ông chủ quầy thuốc đã hiểu. Không ngờ mọi chuyện đối với họ lại dễ dàng đến như thế, mọi chứng cứ đều đã được rõ ràng. Bây giờ, chỉ cần khéo léo vạch trần bộ mặt thật của Lao Lệ Quyên trước mặt Phó lão gia nữa là xong xuôi.
Trên đường về, để tránh bị nghi ngờ và đúng như mục đích của lúc rời khỏi nhà, Chung Thất đã ghé một cửa hàng để mua kem. Điện thoại cậu ta rung lên, người gọi là Thi Nhi.
"Tôi nghe đây thiếu phu nhân?"
"Thiếu gia đâu? Sao bây giờ cậu còn chưa đưa thiếu gia về?"
Đến giờ ăn cơm rồi mà hai người đi vẫn chưa về, vậy nên Thi Nhi rất lo lắng. Cô nấu xong bữa trưa thì đã lập tức gọi điện cho Chung Thất hỏi thăm tình hình.
Nghe giọng nói lo lắng này của cô, Hàn Thẩm mừng thầm, không giấu nổi nụ cười trên môi mình. Để cô yên tâm, anh còn tranh thủ lấy một que kem ra ăn rồi cho cô nghe giọng của mình. Nào ngờ, lại lấy nhầm cây kem vị việt quất mà mình ghét anh nhất. Anh cầm điện thoại và que kem trên tay, ngậm đắng nuốt cay bảo.
"Vợ ơi! Kem... dở quá à!"
...
Chương 13 : Anh Chỉ Muốn Ăn Em Thôi!
Về nhà, Hàn Thẩm thấy Thi Nhi đã ngồi đợi cơm sẵn thì liền sà vào lòng cô như một đứa trẻ. Anh cười hí hửng bảo.
"Vợ ơi! Chồng về rồi!"
Thi Nhi nhẹ nhàng gạt đẩy anh ra khỏi lòng mình, cô nhìn anh gật đầu một cái rồi bảo anh mau ăn cơm đi. Lão gia thì đến công ty, phu nhân thì ra ngoài tụ tập bè bạn không có ở nhà. Nhà bây giờ chỉ còn hai vợ chồng và Chung quản gia. Chung Thất vừa bước vào thấy cảnh tượng tình tứ này, như bị nghẹn họng mà vội quay đi chỗ khác.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Thẩm phấn khích lấy cả một túi kem trong tủ lạnh ra rồi đưa cho Thi Nhi.
"Vợ ăn kem đi!"
Cô nhìn anh hỏi.
"Không phải khi nãy anh nói nó dở lắm sao?"
Anh cũng cạn lời. Nếu có trách thì chỉ đành trách Chung Thất, đã biết anh không thích việt quất mà còn mua kem loại này, trong túi lại còn tận mấy cây hệt như vậy. Thầm thở dài một hơi, anh nhìn Thi Nhi rồi nói.
"Anh không thích ăn việt quất, em có thích không? Có thích không?"
Cô nhìn qua một lượt mấy que kem trên bàn rồi lấy que kem dâu lên, nhìn anh cười nói.
"Tôi thích kem dâu hơn."
"Tôi thích kem dâu hơn."
Thi Nhi... cô ấy đang cười. Nụ cười này thật đẹp, đẹp giống như một tia nắng mai vậy.
Làm vợ anh được một năm rồi, nhưng đây là lần đầu cô biết anh không thích ăn việt quất, đúng là có chút thiếu sót. Nhưng cũng phải thôi, anh trước giờ rất ít khi nào đòi ăn kem, mà chỉ toàn ăn kem socola nên cô mới không biết điều này. Thi Nhi vừa ăn kem, vừa nhìn Hàn Thẩm hỏi.
"Còn anh? Thích kem gì ngoài socola nữa không?"
Anh thích ăn gì à? Có một thứ, mà một năm qua anh đã muốn ăn lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa thể ăn được. Đợi sau khi thời cơ đến, anh nhất định... phải ăn cho thật sạch sẽ.
Hàn Thẩm đột nhiên nhào đến ôm lấy cô, còn vùi vùi đầu mình vào ngực cô nói.
"Anh muốn ăn Thi Nhi! Muốn ăn Thi Nhi!"
"Này..."
Thi Nhi nghe xong mà bấn loạn, nhịp tim đập loạn xạ liên hồi. Gì mà đòi ăn cả cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh chồng ngốc này lần trước còn bỡ ngỡ đòi hôn cô, bây giờ còn muốn ăn luôn cả cô. Lợi dụng. Có phải là quá lợi dụng rồi không vậy? Chung quản gia còn ở đó không xa, nghe hết những lời này xong thì thật chỉ muốn độn thổ. Cậu ta đang cắt tỉa chậu hoa hồng thì dừng kéo lại, bỏ đi một nước.
Cô bối rối đẩy anh ra.
"Nói lung tung gì vậy? Ăn cơm rồi còn gì?"
Phó Hàn Thẩm này! Càng lúc mình càng thấy anh ta có gì đó không ổn, cứ sai sai làm sao ấy.
Anh vẫn giữ nguyên trạng thái vùi đầu vào ngực của cô, còn hít lấy hít để mùi hương ở trên đó. Cô cúi đầu xuống nhìn, thấy cổ áo của mình bị hở ra mà phát hoảng, vội đẩy anh ra khỏi người , cô hối hả hỏi.
"Này! Anh làm gì đấy?"
"Anh đang ăn em mà?"
Hàn Thẩm ngây thơ nhìn Thi Nhi, còn cô thì tức muốn điên lên được. Chỉ cần nhìn tới đôi môi của anh đang há ra, yết hầu cứ đưa lên đưa xuống là cô lại xấu hổ chết đi được. Cô tiện tay lấy một que kem việt quất rồi đẩy vào cổ họng của anh, làm anh suýt bị sặc. Hương vị ấy như tràn vào cuống họng, thứ mà anh căm ghét nhất như đang xâm chiếm anh làm anh như muốn ngơ ngác.
Ú a ú ớ không ngừng, mãi mới lấy được que kem ra khỏi miệng mình, anh thút thít nhìn cô. Thật là đáng thương mà. Anh còn không nghĩ tới chuyện cô lại làm vậy với mình nữa kìa. Đây cũng là tự mình chuốc họa vào thân mà thôi.
"Sao vợ làm vậy với anh? Huhu! Vợ không thương anh gì cả!"
Cô thấy anh sắp khóc rồi thì còn bối rối hơn nữa, đưa tay bịt miệng anh lại.
"Khóc gì chứ? Tôi có ăn thịt ăn cá gì anh đâu mà khóc?"
Hàn Thẩm như đang muốn vùng lên phản kháng. Anh gạt tay của Thi Nhi ra, nhăn nhó khóc lóc thảm thương lắm.
"Anh không muốn ăn thịt ăn cá gì hết! Anh chỉ muốn ăn em thôi à!"
Thi Nhi bất lực. Cô không đôi co với một người ngốc làm gì. Ngồi nhìn anh đang mếu máo, cô im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Cô nhớ anh đây bị ngốc thật kia mà? Là ngốc từ lúc còn bé cho đến tận bây giờ, chứ không phải ngày một ngày hai. Nhưng trường hợp bị ngốc mà đòi hỏi vô lí và quá đáng như anh, thì chắc chỉ có mỗi mình anh như vậy mà thôi.
Thi Nhi chợt nhìn anh bằng ánh mắt rất giang tà, còn cười cười khó hiểu.
Cô ấy cười như vậy là sao nhỉ?
Nhìn anh cười cười, Thi Nhi nhướn mày bảo.
"Muốn ăn tôi à? Nếu như anh không ngốc, vậy thì tôi còn suy nghĩ lại."
Nghe câu nói này của cô, chắc hẳn có người đang cười thầm và thích lắm.
Này là em nói đấy nhé! Đừng có hối hận! Đến lúc đó, anh sẽ không nể mặt em đâu!
Chương 14 : Vạch Trần
Không ăn được thì vẫn là không ăn được. Ai kia vẫn phải kìm nén cơn thèm khát của mình mà tiếp tục diễn vai thiếu gia ngốc nghếch. Nhân lúc Thi Nhi đang ở trên lầu dọn dẹp, Hàn Thẩm và Chung Thất bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Ở dưới này, nghe cô hát líu lo mà tâm trạng của anh cũng tốt lên hẳn, bớt căng thẳng rất nhiều.
"Có chú chim nhỏ
Bay ngang cánh đồng
Đồng hoa rộng lớn
Gió lùa mênh mông."
Bài hát nhẹ nhàng ấy như làm anh dễ chịu hơn rất nhiều. Giọng của cô khi hát, thật trong trẻo và dễ thương làm sao.
"Bà ấy chưa về nữa sao?"
Đến chiều tối thì lão gia về nhà trước. Bình thường mỗi khi ông về là phu nhân sẽ ra đón ngay. Hôm nay người ra đón lại là Thi Nhi, nên vừa nhìn đã biết bà ta lại đi chơi vắng nhà. Ông thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi cô.
"Bà ấy chưa về nữa sao?"
Thi Nhi vội lắc đầu.
"Dạ chưa! Cha ăn cơm bây giờ không ạ?"
"Chưa đâu! Cứ để đó cho cha!"
Cô gật đầu một cái rồi lại quay về việc mình đang làm dang dở đó là lau nhà. Ngày trước, lão gia cũng đã từng đề nghị sẽ tuyển thêm người giúp việc về để cô đỡ đi phần nào cực nhọc. Nhưng cô cứ không chịu, nói mình làm được tất. Ông im lặng, chỉ biết thầm nghĩ rằng cô đúng là một cô gái giỏi giang, chu toàn.
Đánh mắt thấy lão gia đã đi về phòng, Chung Thất đứng ngoài cửa sổ liền nhắn tín hiệu sang cho Hàn Thẩm đang ở trên lầu.
Bầu không khí trở nên im lặng, cho đến khi Phó phu nhân đi từ ngoài cửa đi vào. Bà ta ăn mặc sang trọng, trên tay cầm theo túi xách, mang giày cao gót đen đính đá. Thi Nhi đang mãi miết lau nhà nên không để ý, vô tình đẩy cây lau vào chân làm bà ta giật mình một cái.
"Á trời ơi! Mắt mũi để đâu vậy hả?"
Cô vội vàng cúi đầu.
"Con xin lỗi mẹ! Con không để ý."
Bà ta gắt giọng quát.
Cô vội vàng cúi đầu.
Bà ta gắt giọng quát.
"Mẹ gì mà mẹ? Ai là mẹ của cô?"
Quay người sang nhìn thấy Phó lão gia, bà ta liền thay đổi 180°, môi nở nụ cười trìu mến, cử chỉ dịu dàng, giọng nói ngọt ngào. Hành động này của bà ta còn khiến cho Thi Nhi ngỡ ngàng, ngơ ngác.
"Lão gia! Tôi về rồi này!"
Đi đến gần ông, bà ta mới nhận ra hình như ông khác với thường ngày. Ánh mắt lạnh lùng đó, bà ta chưa từng bị ông nhìn mình như thế, đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Đứng khựng lại cách nhau một cái ghế sô pha dài, bà ta gượng gạo hỏi.
"Ông... làm sao vậy?"
Hàn Thẩm đứng ở ngay cầu thang nhìn thấy, khoé môi khẽ cong lên như đang cười đắc ý. Nhưng anh lại không biết, hành động này của mình đã vô tình để Thi Nhi thấy được.
Phó Hàn Thẩm... vừa nhếch môi sao? Thái độ đó của anh ta... tại sao lại...
Phó lão gia lấy ra một đơn thuốc đưa ra trước mặt, ông nhìn Lao Lệ Quyên hỏi.
"Đây là thuốc gì?"
"Đây là thuốc gì?"
Lao Lệ Quyên như bất động, bà ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn ngay vào tờ giấy trên tay lão gia.
"Ờ tôi... đây là..."
"Đừng nói với tôi rằng, dù không ngủ cùng tôi nhưng bà vẫn dùng thuốc tránh thai đấy nhé?"
Thi Nhi đang lau nhà mà khựng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn tờ giấy ấy, chợt nhớ lại lần mà Lao Lệ Quyên niềm nở mời cô uống thuốc "bổ". Bây giờ trong nhà lại xuất hiện thuốc tránh thai, đây không phải là sự trùng hợp chứ?
Bà ta của lúc này tái xanh cả mặt, không hé môi được lời nào. Hàn Thẩm bất ngờ ôm gấu bông đi xuống, chỉ tay vào mặt bà ta, nhăn mày bảo.
"Bà cho vợ tôi uống thuốc này hả? Xấu xa quá đi à!"
Phó phu nhân như bị nói trúng tim đen, có tật giật mình mà quát vào mặt anh.
"Mày im đi! Nói lung tung gì vậy?"
Phó lão gia trừng mắt nhìn bà ta đang cố bao biện, hỏi.
"Trả lời đi! Có phải vậy không?"
"Trả lời đi! Có phải vậy không?"
Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, mà ông vẫn còn muốn hỏi bà ta? Chẳng lẽ đi đến nước này rồi, ông vẫn còn tin tưởng bà ta đến như vậy? Vậy mẹ tôi đối với ông là gì? Tình nghĩa vợ chồng của ông và mẹ tôi là gì? Chẳng lẽ chỉ cần một dao là đã kết thúc mọi chuyện rồi sao?
Thấy bà ta vẫn cứng đơ như khúc gỗ, trán toát mồ không nói được gì. Phó lão gia ra lệnh cho Chung Thất, nhốt bà ta trong phòng không được ra ngoài. Đợi đến khi bà ta nói rõ mọi chuyện thì mới tính tiếp.
Vừa quay về phòng, Thi Nhi đã bất ngờ nắm lấy cánh tay Hàn Thẩm rồi xoay người anh lại, làm anh giật mình. Hai ánh mắt hốt hoảng nhìn nhau. Cô biết, linh cảm của mình không nhìn lầm mà không hề có căn cứ xác thực. Cô biết, rõ ràng người chồng ngốc này của cô dường như đang che giấu điều gì.
Nhìn xoáy vào mắt anh, Thi Nhi hỏi.
"Phó Hàn Thẩm? Anh đang giả ngốc phải không?"
Hàn Thẩm như đứng hình vài giây. Vậy mà lại để cô phát hiện ra rồi? Anh vẫn giả vờ không biết gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi cô.
"Vợ? Em đang nói gì vậy? Là sao?"
...
Chương 15 : Lời Thú Tội Ngọt Ngào
Mình từng nhớ có lần Phó Hàn Thẩm nhìn mình, ánh mắt của anh ta lúc ấy, rõ ràng không hề giống một tên ngốc. Bây giờ nhớ lại mới thấy, những lần mà anh ta cứu mình không phải chỉ dừng lại ở việc tình cờ. Không lẽ... anh ta giả ngốc thật? Vậy là bao nhiêu năm qua, anh ta sống trong vỏ bọc này, chỉ là vì muốn vạch trần Lao Lệ Quyên? Nhưng không phải, bà ta chỉ mới có âm mưu gần đây thôi, vậy thì việc gì anh ta phải giả ngốc lâu đến như vậy?
Đầu Thi Nhi như muốn nổ tung khi suy nghĩ đủ thứ chuyện. Cô nhớ lại lần mà mình và anh hôn nhau, lần đó anh còn chiếm thế chủ động. Nếu như anh không bị ngốc, biết đâu bây giờ cũng sẽ như vậy?
Cô nhìn anh chằm chằm, rồi bỗng nhiên lao đến gặm lấy môi của anh. Sức lao đến vun vút của cô cứ như mang theo một cơn gió đến, lướt qua vành tai anh rồi đọng lại nơi vành môi. Một mùi vị ngọt ngào, vội vã. Hàn Thẩm cứng đờ người, hai tay bất động giữa khoảng không. Môi của anh hoàn toàn bị Thi Nhi chiếm lấy triệt để, không có cơ hội vẫy vùng. Sau một hồi ngơ ngác, anh mới chợt hiểu ra là cô đang thử mình.
Muốn hôn?
Hàn Thẩm đưa hai tay lên ôm lấy eo của Thi Nhi, kéo cô thật lại gần. Lần này thì hai người đều đang dùng lưỡi để tấn công nhau. Cô thoáng chốc hiểu ra, suy nghĩ của mình đã đúng.
Đẩy anh ra khỏi người mình, cô thở hỗn hển. Sau một hồi định thần lại, cô mới hỏi.
Đẩy anh ra khỏi người mình, cô thở hỗn hển. Sau một hồi định thần lại, cô mới hỏi.
"Anh... là đang giả ngốc?"
Anh nhìn cô, vẻ hời hợt ngốc nghếch ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó, là một Phó Hàn Thẩm thật sự, đằng sau lớp vỏ bọc được che đậy hoàn hảo bao nhiêu lâu nay. Ngay lúc này, anh chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu và một giọng nói nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, vì đã không cho em biết sự thật."
Thi Nhi đơ người, cô như bị sốc toàn tập. Không kể khoảng thời gian mà cô chưa đến Phó gia, vậy thì cô đã sống cùng một người hoàn toàn tỉnh táo và bình thường. Cô cười khẩy, một nụ cười của sự hoang mang và bàng hoàng.
"Anh... thật sự không bị ngốc?"
Hàn Thẩm khẽ thở dài rồi gật đầu. Biết làm sao được? Khi âm mưu của Lao Lệ Quyên bị vạch trần, liệu bà ta có thật sự chịu yên phận hay lại tiếp tục làm càn. Đến nước này, anh chỉ có thể cho cô biết sự thật mà thôi. Khi đó, anh mới có thể thật sự bảo vệ cho cô. Lại một lần nữa, vẫn là giọng điệu ôn nhu ấy, anh nói.
"Xin lỗi em, vì đã để em bị cuốn vào những chuyện này!"
Ngày trước còn nghĩ, nếu như anh không ngốc thì tốt biết mấy. Nhưng còn bây giờ, cô lại không quen chút nào với cái giọng điệu và dáng vẻ này. Một năm rồi nhìn anh cứ ngốc nghếch như thế, đùng một phát lại biến thành con người điềm đạm ôn nhu. Anh mà không nói cô còn nghĩ anh đang bị trúng tà.
Đến bây giờ, Thi Nhi vẫn còn đứng hình với những việc xảy ra trước mắt mình. Gần đây cô đã cảm thấy không ổn rồi, thi thoảng còn nghĩ mình bị lừa. Ai mà ngờ, đến cuối cùng thì mình vẫn là người bị lừa thật.
Đến bây giờ, Thi Nhi vẫn còn đứng hình với những việc xảy ra trước mắt mình. Gần đây cô đã cảm thấy không ổn rồi, thi thoảng còn nghĩ mình bị lừa. Ai mà ngờ, đến cuối cùng thì mình vẫn là người bị lừa thật.
"Vậy ra anh giả ngốc để lừa tôi à? Rồi anh biến tôi thành con ngốc sao?"
Cô bàng hoàng hỏi. Chỉ thấy Hàn Thẩm chậm rãi bước đến gần chỗ mình. Ánh mắt dịu dàng này, càng khiến cô cảm thấy không thân thuộc, cứ xa lạ kiểu gì.
"Anh bị ngốc là giả, nhưng yêu em là thật."
Tạm thời không thể chấp nhận được chuyện này, Thi Nhi bàng hoàng quay lưng định bỏ đi thì bị anh giữ tay lại.
"Em đi đâu?"
Cô ngơ ngơ như thể bây giờ mình mới là người ngốc, giọng như không còn thở ra hơi.
"Tôi... tôi đi làm việc nhà."
Thi Nhi làm sao vậy? Mình biết khi nói sự thật rằng mình không hề bị ngốc thì cô ấy sẽ rất sốc. Nhưng mình lại không nghĩ rằng, cô ấy sốc đến mức độ này.
Hàn Thẩm nghẹn họng, anh im lặng một lúc rồi lại muốn giữ lấy cô.
Hàn Thẩm nghẹn họng, anh im lặng một lúc rồi lại muốn giữ lấy cô.
"Em không muốn nghe anh giải thích gì cả sao?"
Cô không nhìn mặt anh, sắc mặt vẫn còn sốc và bàng hoàng lắm.
"Không cần. Anh không phải chồng của tôi. Ý của tôi là... anh không phải tên ngốc mà bình thường tôi biết. Hình như anh, bị ma nhập rồi."
Hàn Thẩm nghe xong, không nhịn được mà bật cười. Nãy giờ đứng đây giải thích cho cô hiểu, đến cuối cùng cô lại nghĩ anh bị ma nhập rồi trúng tà. Xem ra thì sau khi là chính mình, anh mới phát hiện ra cô mới là người ngốc, ngốc nhất trên đời này. Nghe tiếng anh cười, Thi Nhi nổi cáu quay người lại.
"Anh cười cái gì? Vui lắm sao? Tôi còn chưa đánh anh vì tội lừa gạt đấy? Không. Tôi phải kéo anh lên đồn cảnh sát mới phải."
Hàn Thẩm nghiêng đầu nhìn, khoé môi khẽ cong hỏi.
"Vì tội lừa em sao?"
Cô liền gật đầu, vênh váo mà phản ứng.
"Chứ gì nữa? Tội này đáng bị trừng phạt quá mà."
"Nhưng khi em đến đây thì tôi đã giả ngốc rồi, đâu thể nói là lừa em?"
Thi Nhi đứng hình mất 5 giây, sau đó xoa xoa cằm suy nghĩ lại. Nghe lời anh nói thì đúng thật. Anh đã giả ngốc như thế lâu lắm rồi. Cô nhớ là khi về Phó gia, lão gia đã bảo đại thiếu gia nhà này bị ngốc từ năm 11 tuổi, tức là sau khi mẹ anh mất, không phải mới đây. Nếu vậy thì, cô cũng chỉ là vô tình bị anh lừa mà thôi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô hời hợt nói.
"Ừ nhỉ? Cũng đúng đấy!"
"Thì đúng mà? Hay là em muốn đưa tôi lên đồn, vì tôi đã lừa lấy mất trái tim em?"
Phó lão gia nhìn xong, không hề có phản ứng nghi ngờ gì. Ông lại tiếp tục đọc tờ báo đang dang dở, Còn Thi Nhi, nhìn thấy thái độ nhiệt tình của phu nhân, cô đã liền cảm thấy không đúng một chút nào.
Ánh mắt đầy hoài nghi, cô nhìn bát thuốc màu nâu nâu trên tay Phó phu nhân.
Không phải bà ấy rất khó chịu về chuyện này sao, sao bây giờ lại muốn bồi bổ cho mình? Chuyện này... không hề đơn giản chút nào. Có khi nào... thuốc này có vấn đề gì đó không?
Hàn Thẩm liếc mắt nhìn Thi Nhi. Thấy cô có vẻ chần chừ, anh hi vọng rằng cô sẽ đủ nhạy bén để nhận ra điều bất thường.
Như những gì anh mong đợi, Thi Nhi đã từ chối khéo bát thuốc trên tay của Phó phu nhân.
"Không cần đâu ạ! Sức khoẻ con vẫn tốt mà, với lại con không quen uống mấy thứ thuốc này đâu. Cảm ơn mẹ đã quan tâm con."
Phó phu nhân đơ mặt.
Không uống? Công tình mình chạy đến quầy thuốc tốt nhất để mua loại thuốc tránh thai này, lừa nó uống. Mà bây giờ nó không uống là sao? Không lẽ nó phát hiện ra gì đó rồi? Không đúng. Lúc mình và lão gia nói chuyện, nó đang ở sau bếp kia mà? Phải nghĩ cách để nó uống hết bát thuốc này mới được.
Phó phu nhân đối với Thi Nhi vẫn còn vô cùng mềm mỏng và từ tốn. Bà ta nhìn cô cười thân thiện, giật lấy bát cơm đang bón cho Hàn Thẩm rồi để sang một bên, đặt bát thuốc lên tay cô, bảo.
"Không sao, uống rồi sẽ quen thôi. Một ngày 3 lần, cứ đều đặn như vậy sẽ rất tốt cho sức khỏe đấy!"
Cầm bát thuốc "bổ" trên tay, Thi Nhi có phần khó xử. Lúc đầu cô vốn dĩ định từ chối, nhưng thuốc đã trao đến tay rồi, sao mà còn cách khác được nữa. Phó lão gia thấy vậy, còn không biết gì mà nói giúp cho phu nhân.
"Nếu bà ấy đã có lòng như vậy, thì con cứ uống đi!"
Cô nghẹn họng, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an đến lạ.
Có lẽ không như mình nghĩ đâu. Bà ấy chắc sẽ không làm gì tổn hại đến mình, huống hồ còn có cha ở đây kia mà!
Vậy là dẹp qua mọi sự nghi hoặc trong lòng, Thi Nhi cầm bát thuốc lên định một hơi uống cạn. Giây phút này, Hàn Thẩm không thể chờ đợi lâu được nữa. Anh bất ngờ vung tay lên, làm bát thuốc rơi "xoảng" xuống đất, vỡ nát, thuốc thì đổ tràn lan ra ngoài. Thi Nhi giật mình, còn Phó phu nhân thì vô cùng hoảng hốt.
"Làm cái gì vậy hả?"
Hàn Thẩm nhăn nhó.
"Không được uống đâu. Thi Nhi uống cái gì mà đen thui nhìn ghê quá đi!"
Phó phu nhân nổi cơn tam bành, bà quát.
"Ghê cái gì mà ghê? Mày có biết mày làm hỏng chuyện của tao rồi không?"
Lão gia dừng mắt trên tờ báo rồi đặt nó xuống, nhìn bà ta nghi hoặc. Nhận ra mình đã nói lỡ lời, bà ta cứng họng. Còn Hàn Thẩm, anh đang thầm đắc ý vì cuối cùng có người tự nguyện để lộ đuôi hồ ly.
Nghe câu nói này của bà, Thi Nhi càng khẳng định những suy nghĩ của mình là đúng. Cô nhìn sang Hàn Thẩm đang ngồi ngơ ngẩn, vậy ra anh chồng ngốc này đã cứu cô tận mấy lần.
Lão gia đứng dậy, đi đến chỗ của phu nhân, nghiêm giọng hỏi.
"Hỏng chuyện gì?"
Sau một hồi bối rối, cuối cùng bà ta cũng diện được lí do cho mình, rằng sợ Thi Nhi không uống được thuốc bổ thì sẽ làm hỏng chuyện sinh con đẻ cái. Lão gia không nói gì nhiều, chỉ điềm tĩnh bảo.
"Không uống hôm nay thì ngày mai uống, bà gấp làm gì?"
Hành động kì quặc này của bà ta, làm ông cũng có chút suy nghĩ, nhưng lại không hề biết được âm mưu thật sự đằng sau. Lúc này, Hàn Thẩm đột ngột đứng dậy, lao đến chỗ bà ta, còn đẩy bà ta một cái. Phó phu nhân trợn mắt tức giận.
"Dám đẩy tao hả?"
Bà ta hung hăng định đánh anh, bàn tay vừa vung lên đã giáng xuống được nửa chừng thì bị Thi Nhi giữ lại. Cô cầm chắc lấy cổ tay của bà ta, ánh mắt sắc bén.
"Chồng con bị ngốc mà? Mẹ cần gì chấp nhận anh ấy?"
"Đủ rồi đó Lệ Quyên! Dù sao thì đây cũng là con trai của tôi."
Sau chuyện này, ai về phòng nấy, nhưng Thi Nhi thì vẫn cứ khó chịu trong lòng. Cô không ngờ những suy nghĩ vu vơ của mình, đã hoàn toàn đúng. Lại càng không ngờ, Phó phu nhân có tâm địa độc ác như vậy. Cô không có chứng cứ, vạch trần bà ta là chuyện không có khả năng. Hơn nữa, bà ta cũng đã sinh cho Phó gia một đứa con trai, liệu những lời mà cô nói có mấy ai tin?
Nhìn sang Hàn Thẩm đang ngồi trên giường nghịch gấu bông, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, anh lại cứu cô một lần nữa, sau lần trước ở công viên. Cô chưa từng nghĩ mình và anh sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Có thể nói, không có thai với anh cũng là một sự may mắn, nếu không thì... có lẽ con của cô và anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, bị cuốn vào âm mưu này.
Hàn Thẩm ngồi chơi gấu bông, nhưng vẫn không ngừng nghĩ về chuyện lúc nãy.
Mình hành động theo cảm tính, tự ý đẩy đổ bát thuốc như vậy, có lẽ Lao Lệ Quyên cũng đã nghi ngờ. Nhưng mình đã nói rồi, dù chuyện này có ra sao đi nữa, mình cũng sẽ bảo vệ Thi Nhi đến cùng.
Chương 12 : Điều Tra
Vì để có thể vạch trần Phó phu nhân trong chuyện lần trước, Hàn Thẩm chỉ còn cách ra ngoài đích thân điều tra. Anh biết rõ một điều, để ra được khỏi nhà thì phải cón lí do thuyết phục nhất với Thi Nhi - vợ của mình.
Cô đang ngồi xếp đồ ở trong phòng. Mặc dù ngày nào cũng phải giả ngốc, nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô anh đều quan sát rất tỉ mỉ. Phải công nhận rằng, Thi Nhi rất chăm chỉ và đảm đang, hầu như đều làm hết việc trong nhà, còn chăm sóc cho anh. Có một người vợ như cô, anh cảm thấy mình thật may mắn.
Vợ của mình, đúng là giỏi thật! Không biết dáng vẻ của cô ấy khi chăm con sẽ như thế nào nhỉ?
Hàn Thẩm lén nhìn cô, bất giác cười.
Đến trưa. Anh cứ đi qua đi lại chỗ cô lau dọn phòng, cứ như muốn nói gì đó. Thi Nhi đang làm việc nhà, nhìn anh đi mà hoa mắt chóng mặt. Cô dừng tay lại, nhăn mày hỏi anh.
"Có chuyện gì thì nói đi! Sao anh đi lòng vòng mãi thế?"
Hàn Thẩm gãi đầu rồi nhìn cô cười hì hì.
"Vợ ơi! Anh muốn đi mua kem với Chung Thất!"
Đi với cô nhất định sẽ không điều tra được gì, ngược lại mọi chuyện còn dễ bị lộ. Nhưng nếu là Chung quản gia thì khác, cậu ta rất nhanh nhẹn, có thể sẽ giúp ích được nhiều chuyện. Anh biết trước giờ mình đi đâu cũng là Thi Nhi đi cùng, bây giờ lại đòi đi với Chung Thất, thế nào cô cũng cảm thấy lạ. Nhưng dù có thế nào, anh cũng phải điều tra cho rõ chuyện này.
Thi Nhi nhìn anh, hỏi.
"Hôm nay không muốn đi với tôi à?"
"Anh muốn đi với Chung Thất! Vợ ở nhà ngoan đi! Hihi!"
Hàn Thẩm vừa nói vừa xoa đầu của cô, còn cô thì ngồi ngây ra, phút chốc như bị biến thành đứa trẻ thơ.
Cuối cùng, sau một hồi nài nỉ tỉ tê, cuối cùng cũng thành công đi cùng Chung quản gia ra ngoài. Vừa bước lên xe, Hàn Thẩm liền rũ bỏ hình ảnh người chồng ngốc nghếch, trở về là chính mình, một Phó Hàn Thẩm lạnh lùng.
Hai người họ nhanh chóng đi đến quầy thuốc mà Phó phu nhân đã ghé. Để tránh bị phát hiện, Hàn Thẩm và cả Chung Thất đều phải đeo khẩu trang để đến đó.
Quầy thuốc này người ra vào khá là đông, cũng đủ hiểu đây là một nơi uy tín và chất lượng để nhiều người tin tưởng, trong đó có Phó phu nhân. Chung quản gia thay mặt anh đi đến gần, hỏi thăm.
Ông chủ nhìn cậu ta đầy nghi hoặc. Vì lúc trước đến đây, Lao Lệ Quyên đã từng dặn dò rằng không được tiết lộ chuyện bà ta đã đến và mua thuốc gì. Cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, bà ta không quay lại nữa, vậy mà bây giờ có người đến hỏi nên ông chủ liền sinh nghi.
Thấy ông ta cứ chần chừ, Chung Thất liền nói.
"Tôi là quản gia của Phó gia, theo lệnh của Phó lão gia đến đây để lấy thêm thuốc mà phu nhân lấy."
Lúc này, ông chủ liền không còn nghi ngờ gì nữa, mà nhiệt tình bảo cậu ta đợi chút, mình sẽ quay vào trong bốc thuốc ngay. Chung Thất quay lại nhìn Hàn Thẩm đang ngồi ở trên xe, gật đầu một cái.
Lúc đem thuốc ra, ông ta còn cười rồi bảo.
"Nghe phu nhân nói, là lão gia muốn bà ấy uống thuốc tránh thai nên mới đến đây tìm tôi."
Nói đến đây, ông ta có vẻ ngượng ngùng, gãi đầu nói thêm.
"Họ đúng là tình cảm vẫn mặn nồng như ngày đầu."
Lúc này, Chung Thất nhếch môi cười sau lớp khẩu trang đen. Anh lấy ra một cọc tiền lớn rồi đặt lên bàn, làm ông chủ quầy thuốc khó hiểu. Không để ông ta đợi lâu, cậu ta nói thẳng luôn.
"Lão gia dặn ông không được tiết lộ chuyện hôm nay tôi đến đây, kể cả phu nhân cũng không được biết. Nếu không thì..."
Cậu ta nhướng mày, khởi động các khớp tay là tự động ông chủ quầy thuốc đã hiểu. Không ngờ mọi chuyện đối với họ lại dễ dàng đến như thế, mọi chứng cứ đều đã được rõ ràng. Bây giờ, chỉ cần khéo léo vạch trần bộ mặt thật của Lao Lệ Quyên trước mặt Phó lão gia nữa là xong xuôi.
Trên đường về, để tránh bị nghi ngờ và đúng như mục đích của lúc rời khỏi nhà, Chung Thất đã ghé một cửa hàng để mua kem. Điện thoại cậu ta rung lên, người gọi là Thi Nhi.
"Tôi nghe đây thiếu phu nhân?"
"Thiếu gia đâu? Sao bây giờ cậu còn chưa đưa thiếu gia về?"
Đến giờ ăn cơm rồi mà hai người đi vẫn chưa về, vậy nên Thi Nhi rất lo lắng. Cô nấu xong bữa trưa thì đã lập tức gọi điện cho Chung Thất hỏi thăm tình hình.
Nghe giọng nói lo lắng này của cô, Hàn Thẩm mừng thầm, không giấu nổi nụ cười trên môi mình. Để cô yên tâm, anh còn tranh thủ lấy một que kem ra ăn rồi cho cô nghe giọng của mình. Nào ngờ, lại lấy nhầm cây kem vị việt quất mà mình ghét anh nhất. Anh cầm điện thoại và que kem trên tay, ngậm đắng nuốt cay bảo.
"Vợ ơi! Kem... dở quá à!"
...
Chương 13 : Anh Chỉ Muốn Ăn Em Thôi!
Về nhà, Hàn Thẩm thấy Thi Nhi đã ngồi đợi cơm sẵn thì liền sà vào lòng cô như một đứa trẻ. Anh cười hí hửng bảo.
"Vợ ơi! Chồng về rồi!"
Thi Nhi nhẹ nhàng gạt đẩy anh ra khỏi lòng mình, cô nhìn anh gật đầu một cái rồi bảo anh mau ăn cơm đi. Lão gia thì đến công ty, phu nhân thì ra ngoài tụ tập bè bạn không có ở nhà. Nhà bây giờ chỉ còn hai vợ chồng và Chung quản gia. Chung Thất vừa bước vào thấy cảnh tượng tình tứ này, như bị nghẹn họng mà vội quay đi chỗ khác.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Thẩm phấn khích lấy cả một túi kem trong tủ lạnh ra rồi đưa cho Thi Nhi.
"Vợ ăn kem đi!"
Cô nhìn anh hỏi.
"Không phải khi nãy anh nói nó dở lắm sao?"
Anh cũng cạn lời. Nếu có trách thì chỉ đành trách Chung Thất, đã biết anh không thích việt quất mà còn mua kem loại này, trong túi lại còn tận mấy cây hệt như vậy. Thầm thở dài một hơi, anh nhìn Thi Nhi rồi nói.
"Anh không thích ăn việt quất, em có thích không? Có thích không?"
Cô nhìn qua một lượt mấy que kem trên bàn rồi lấy que kem dâu lên, nhìn anh cười nói.
"Tôi thích kem dâu hơn."
"Tôi thích kem dâu hơn."
Thi Nhi... cô ấy đang cười. Nụ cười này thật đẹp, đẹp giống như một tia nắng mai vậy.
Làm vợ anh được một năm rồi, nhưng đây là lần đầu cô biết anh không thích ăn việt quất, đúng là có chút thiếu sót. Nhưng cũng phải thôi, anh trước giờ rất ít khi nào đòi ăn kem, mà chỉ toàn ăn kem socola nên cô mới không biết điều này. Thi Nhi vừa ăn kem, vừa nhìn Hàn Thẩm hỏi.
"Còn anh? Thích kem gì ngoài socola nữa không?"
Anh thích ăn gì à? Có một thứ, mà một năm qua anh đã muốn ăn lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa thể ăn được. Đợi sau khi thời cơ đến, anh nhất định... phải ăn cho thật sạch sẽ.
Hàn Thẩm đột nhiên nhào đến ôm lấy cô, còn vùi vùi đầu mình vào ngực cô nói.
"Anh muốn ăn Thi Nhi! Muốn ăn Thi Nhi!"
"Này..."
Thi Nhi nghe xong mà bấn loạn, nhịp tim đập loạn xạ liên hồi. Gì mà đòi ăn cả cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh chồng ngốc này lần trước còn bỡ ngỡ đòi hôn cô, bây giờ còn muốn ăn luôn cả cô. Lợi dụng. Có phải là quá lợi dụng rồi không vậy? Chung quản gia còn ở đó không xa, nghe hết những lời này xong thì thật chỉ muốn độn thổ. Cậu ta đang cắt tỉa chậu hoa hồng thì dừng kéo lại, bỏ đi một nước.
Cô bối rối đẩy anh ra.
"Nói lung tung gì vậy? Ăn cơm rồi còn gì?"
Phó Hàn Thẩm này! Càng lúc mình càng thấy anh ta có gì đó không ổn, cứ sai sai làm sao ấy.
Anh vẫn giữ nguyên trạng thái vùi đầu vào ngực của cô, còn hít lấy hít để mùi hương ở trên đó. Cô cúi đầu xuống nhìn, thấy cổ áo của mình bị hở ra mà phát hoảng, vội đẩy anh ra khỏi người , cô hối hả hỏi.
"Này! Anh làm gì đấy?"
"Anh đang ăn em mà?"
Hàn Thẩm ngây thơ nhìn Thi Nhi, còn cô thì tức muốn điên lên được. Chỉ cần nhìn tới đôi môi của anh đang há ra, yết hầu cứ đưa lên đưa xuống là cô lại xấu hổ chết đi được. Cô tiện tay lấy một que kem việt quất rồi đẩy vào cổ họng của anh, làm anh suýt bị sặc. Hương vị ấy như tràn vào cuống họng, thứ mà anh căm ghét nhất như đang xâm chiếm anh làm anh như muốn ngơ ngác.
Ú a ú ớ không ngừng, mãi mới lấy được que kem ra khỏi miệng mình, anh thút thít nhìn cô. Thật là đáng thương mà. Anh còn không nghĩ tới chuyện cô lại làm vậy với mình nữa kìa. Đây cũng là tự mình chuốc họa vào thân mà thôi.
"Sao vợ làm vậy với anh? Huhu! Vợ không thương anh gì cả!"
Cô thấy anh sắp khóc rồi thì còn bối rối hơn nữa, đưa tay bịt miệng anh lại.
"Khóc gì chứ? Tôi có ăn thịt ăn cá gì anh đâu mà khóc?"
Hàn Thẩm như đang muốn vùng lên phản kháng. Anh gạt tay của Thi Nhi ra, nhăn nhó khóc lóc thảm thương lắm.
"Anh không muốn ăn thịt ăn cá gì hết! Anh chỉ muốn ăn em thôi à!"
Thi Nhi bất lực. Cô không đôi co với một người ngốc làm gì. Ngồi nhìn anh đang mếu máo, cô im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Cô nhớ anh đây bị ngốc thật kia mà? Là ngốc từ lúc còn bé cho đến tận bây giờ, chứ không phải ngày một ngày hai. Nhưng trường hợp bị ngốc mà đòi hỏi vô lí và quá đáng như anh, thì chắc chỉ có mỗi mình anh như vậy mà thôi.
Thi Nhi chợt nhìn anh bằng ánh mắt rất giang tà, còn cười cười khó hiểu.
Cô ấy cười như vậy là sao nhỉ?
Nhìn anh cười cười, Thi Nhi nhướn mày bảo.
"Muốn ăn tôi à? Nếu như anh không ngốc, vậy thì tôi còn suy nghĩ lại."
Nghe câu nói này của cô, chắc hẳn có người đang cười thầm và thích lắm.
Này là em nói đấy nhé! Đừng có hối hận! Đến lúc đó, anh sẽ không nể mặt em đâu!
Chương 14 : Vạch Trần
Không ăn được thì vẫn là không ăn được. Ai kia vẫn phải kìm nén cơn thèm khát của mình mà tiếp tục diễn vai thiếu gia ngốc nghếch. Nhân lúc Thi Nhi đang ở trên lầu dọn dẹp, Hàn Thẩm và Chung Thất bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Ở dưới này, nghe cô hát líu lo mà tâm trạng của anh cũng tốt lên hẳn, bớt căng thẳng rất nhiều.
"Có chú chim nhỏ
Bay ngang cánh đồng
Đồng hoa rộng lớn
Gió lùa mênh mông."
Bài hát nhẹ nhàng ấy như làm anh dễ chịu hơn rất nhiều. Giọng của cô khi hát, thật trong trẻo và dễ thương làm sao.
"Bà ấy chưa về nữa sao?"
Đến chiều tối thì lão gia về nhà trước. Bình thường mỗi khi ông về là phu nhân sẽ ra đón ngay. Hôm nay người ra đón lại là Thi Nhi, nên vừa nhìn đã biết bà ta lại đi chơi vắng nhà. Ông thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi cô.
"Bà ấy chưa về nữa sao?"
Thi Nhi vội lắc đầu.
"Dạ chưa! Cha ăn cơm bây giờ không ạ?"
"Chưa đâu! Cứ để đó cho cha!"
Cô gật đầu một cái rồi lại quay về việc mình đang làm dang dở đó là lau nhà. Ngày trước, lão gia cũng đã từng đề nghị sẽ tuyển thêm người giúp việc về để cô đỡ đi phần nào cực nhọc. Nhưng cô cứ không chịu, nói mình làm được tất. Ông im lặng, chỉ biết thầm nghĩ rằng cô đúng là một cô gái giỏi giang, chu toàn.
Đánh mắt thấy lão gia đã đi về phòng, Chung Thất đứng ngoài cửa sổ liền nhắn tín hiệu sang cho Hàn Thẩm đang ở trên lầu.
Bầu không khí trở nên im lặng, cho đến khi Phó phu nhân đi từ ngoài cửa đi vào. Bà ta ăn mặc sang trọng, trên tay cầm theo túi xách, mang giày cao gót đen đính đá. Thi Nhi đang mãi miết lau nhà nên không để ý, vô tình đẩy cây lau vào chân làm bà ta giật mình một cái.
"Á trời ơi! Mắt mũi để đâu vậy hả?"
Cô vội vàng cúi đầu.
"Con xin lỗi mẹ! Con không để ý."
Bà ta gắt giọng quát.
Cô vội vàng cúi đầu.
Bà ta gắt giọng quát.
"Mẹ gì mà mẹ? Ai là mẹ của cô?"
Quay người sang nhìn thấy Phó lão gia, bà ta liền thay đổi 180°, môi nở nụ cười trìu mến, cử chỉ dịu dàng, giọng nói ngọt ngào. Hành động này của bà ta còn khiến cho Thi Nhi ngỡ ngàng, ngơ ngác.
"Lão gia! Tôi về rồi này!"
Đi đến gần ông, bà ta mới nhận ra hình như ông khác với thường ngày. Ánh mắt lạnh lùng đó, bà ta chưa từng bị ông nhìn mình như thế, đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Đứng khựng lại cách nhau một cái ghế sô pha dài, bà ta gượng gạo hỏi.
"Ông... làm sao vậy?"
Hàn Thẩm đứng ở ngay cầu thang nhìn thấy, khoé môi khẽ cong lên như đang cười đắc ý. Nhưng anh lại không biết, hành động này của mình đã vô tình để Thi Nhi thấy được.
Phó Hàn Thẩm... vừa nhếch môi sao? Thái độ đó của anh ta... tại sao lại...
Phó lão gia lấy ra một đơn thuốc đưa ra trước mặt, ông nhìn Lao Lệ Quyên hỏi.
"Đây là thuốc gì?"
"Đây là thuốc gì?"
Lao Lệ Quyên như bất động, bà ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn ngay vào tờ giấy trên tay lão gia.
"Ờ tôi... đây là..."
"Đừng nói với tôi rằng, dù không ngủ cùng tôi nhưng bà vẫn dùng thuốc tránh thai đấy nhé?"
Thi Nhi đang lau nhà mà khựng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn tờ giấy ấy, chợt nhớ lại lần mà Lao Lệ Quyên niềm nở mời cô uống thuốc "bổ". Bây giờ trong nhà lại xuất hiện thuốc tránh thai, đây không phải là sự trùng hợp chứ?
Bà ta của lúc này tái xanh cả mặt, không hé môi được lời nào. Hàn Thẩm bất ngờ ôm gấu bông đi xuống, chỉ tay vào mặt bà ta, nhăn mày bảo.
"Bà cho vợ tôi uống thuốc này hả? Xấu xa quá đi à!"
Phó phu nhân như bị nói trúng tim đen, có tật giật mình mà quát vào mặt anh.
"Mày im đi! Nói lung tung gì vậy?"
Phó lão gia trừng mắt nhìn bà ta đang cố bao biện, hỏi.
"Trả lời đi! Có phải vậy không?"
"Trả lời đi! Có phải vậy không?"
Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, mà ông vẫn còn muốn hỏi bà ta? Chẳng lẽ đi đến nước này rồi, ông vẫn còn tin tưởng bà ta đến như vậy? Vậy mẹ tôi đối với ông là gì? Tình nghĩa vợ chồng của ông và mẹ tôi là gì? Chẳng lẽ chỉ cần một dao là đã kết thúc mọi chuyện rồi sao?
Thấy bà ta vẫn cứng đơ như khúc gỗ, trán toát mồ không nói được gì. Phó lão gia ra lệnh cho Chung Thất, nhốt bà ta trong phòng không được ra ngoài. Đợi đến khi bà ta nói rõ mọi chuyện thì mới tính tiếp.
Vừa quay về phòng, Thi Nhi đã bất ngờ nắm lấy cánh tay Hàn Thẩm rồi xoay người anh lại, làm anh giật mình. Hai ánh mắt hốt hoảng nhìn nhau. Cô biết, linh cảm của mình không nhìn lầm mà không hề có căn cứ xác thực. Cô biết, rõ ràng người chồng ngốc này của cô dường như đang che giấu điều gì.
Nhìn xoáy vào mắt anh, Thi Nhi hỏi.
"Phó Hàn Thẩm? Anh đang giả ngốc phải không?"
Hàn Thẩm như đứng hình vài giây. Vậy mà lại để cô phát hiện ra rồi? Anh vẫn giả vờ không biết gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi cô.
"Vợ? Em đang nói gì vậy? Là sao?"
...
Chương 15 : Lời Thú Tội Ngọt Ngào
Mình từng nhớ có lần Phó Hàn Thẩm nhìn mình, ánh mắt của anh ta lúc ấy, rõ ràng không hề giống một tên ngốc. Bây giờ nhớ lại mới thấy, những lần mà anh ta cứu mình không phải chỉ dừng lại ở việc tình cờ. Không lẽ... anh ta giả ngốc thật? Vậy là bao nhiêu năm qua, anh ta sống trong vỏ bọc này, chỉ là vì muốn vạch trần Lao Lệ Quyên? Nhưng không phải, bà ta chỉ mới có âm mưu gần đây thôi, vậy thì việc gì anh ta phải giả ngốc lâu đến như vậy?
Đầu Thi Nhi như muốn nổ tung khi suy nghĩ đủ thứ chuyện. Cô nhớ lại lần mà mình và anh hôn nhau, lần đó anh còn chiếm thế chủ động. Nếu như anh không bị ngốc, biết đâu bây giờ cũng sẽ như vậy?
Cô nhìn anh chằm chằm, rồi bỗng nhiên lao đến gặm lấy môi của anh. Sức lao đến vun vút của cô cứ như mang theo một cơn gió đến, lướt qua vành tai anh rồi đọng lại nơi vành môi. Một mùi vị ngọt ngào, vội vã. Hàn Thẩm cứng đờ người, hai tay bất động giữa khoảng không. Môi của anh hoàn toàn bị Thi Nhi chiếm lấy triệt để, không có cơ hội vẫy vùng. Sau một hồi ngơ ngác, anh mới chợt hiểu ra là cô đang thử mình.
Muốn hôn?
Hàn Thẩm đưa hai tay lên ôm lấy eo của Thi Nhi, kéo cô thật lại gần. Lần này thì hai người đều đang dùng lưỡi để tấn công nhau. Cô thoáng chốc hiểu ra, suy nghĩ của mình đã đúng.
Đẩy anh ra khỏi người mình, cô thở hỗn hển. Sau một hồi định thần lại, cô mới hỏi.
Đẩy anh ra khỏi người mình, cô thở hỗn hển. Sau một hồi định thần lại, cô mới hỏi.
"Anh... là đang giả ngốc?"
Anh nhìn cô, vẻ hời hợt ngốc nghếch ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó, là một Phó Hàn Thẩm thật sự, đằng sau lớp vỏ bọc được che đậy hoàn hảo bao nhiêu lâu nay. Ngay lúc này, anh chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu và một giọng nói nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, vì đã không cho em biết sự thật."
Thi Nhi đơ người, cô như bị sốc toàn tập. Không kể khoảng thời gian mà cô chưa đến Phó gia, vậy thì cô đã sống cùng một người hoàn toàn tỉnh táo và bình thường. Cô cười khẩy, một nụ cười của sự hoang mang và bàng hoàng.
"Anh... thật sự không bị ngốc?"
Hàn Thẩm khẽ thở dài rồi gật đầu. Biết làm sao được? Khi âm mưu của Lao Lệ Quyên bị vạch trần, liệu bà ta có thật sự chịu yên phận hay lại tiếp tục làm càn. Đến nước này, anh chỉ có thể cho cô biết sự thật mà thôi. Khi đó, anh mới có thể thật sự bảo vệ cho cô. Lại một lần nữa, vẫn là giọng điệu ôn nhu ấy, anh nói.
"Xin lỗi em, vì đã để em bị cuốn vào những chuyện này!"
Ngày trước còn nghĩ, nếu như anh không ngốc thì tốt biết mấy. Nhưng còn bây giờ, cô lại không quen chút nào với cái giọng điệu và dáng vẻ này. Một năm rồi nhìn anh cứ ngốc nghếch như thế, đùng một phát lại biến thành con người điềm đạm ôn nhu. Anh mà không nói cô còn nghĩ anh đang bị trúng tà.
Đến bây giờ, Thi Nhi vẫn còn đứng hình với những việc xảy ra trước mắt mình. Gần đây cô đã cảm thấy không ổn rồi, thi thoảng còn nghĩ mình bị lừa. Ai mà ngờ, đến cuối cùng thì mình vẫn là người bị lừa thật.
Đến bây giờ, Thi Nhi vẫn còn đứng hình với những việc xảy ra trước mắt mình. Gần đây cô đã cảm thấy không ổn rồi, thi thoảng còn nghĩ mình bị lừa. Ai mà ngờ, đến cuối cùng thì mình vẫn là người bị lừa thật.
"Vậy ra anh giả ngốc để lừa tôi à? Rồi anh biến tôi thành con ngốc sao?"
Cô bàng hoàng hỏi. Chỉ thấy Hàn Thẩm chậm rãi bước đến gần chỗ mình. Ánh mắt dịu dàng này, càng khiến cô cảm thấy không thân thuộc, cứ xa lạ kiểu gì.
"Anh bị ngốc là giả, nhưng yêu em là thật."
Tạm thời không thể chấp nhận được chuyện này, Thi Nhi bàng hoàng quay lưng định bỏ đi thì bị anh giữ tay lại.
"Em đi đâu?"
Cô ngơ ngơ như thể bây giờ mình mới là người ngốc, giọng như không còn thở ra hơi.
"Tôi... tôi đi làm việc nhà."
Thi Nhi làm sao vậy? Mình biết khi nói sự thật rằng mình không hề bị ngốc thì cô ấy sẽ rất sốc. Nhưng mình lại không nghĩ rằng, cô ấy sốc đến mức độ này.
Hàn Thẩm nghẹn họng, anh im lặng một lúc rồi lại muốn giữ lấy cô.
Hàn Thẩm nghẹn họng, anh im lặng một lúc rồi lại muốn giữ lấy cô.
"Em không muốn nghe anh giải thích gì cả sao?"
Cô không nhìn mặt anh, sắc mặt vẫn còn sốc và bàng hoàng lắm.
"Không cần. Anh không phải chồng của tôi. Ý của tôi là... anh không phải tên ngốc mà bình thường tôi biết. Hình như anh, bị ma nhập rồi."
Hàn Thẩm nghe xong, không nhịn được mà bật cười. Nãy giờ đứng đây giải thích cho cô hiểu, đến cuối cùng cô lại nghĩ anh bị ma nhập rồi trúng tà. Xem ra thì sau khi là chính mình, anh mới phát hiện ra cô mới là người ngốc, ngốc nhất trên đời này. Nghe tiếng anh cười, Thi Nhi nổi cáu quay người lại.
"Anh cười cái gì? Vui lắm sao? Tôi còn chưa đánh anh vì tội lừa gạt đấy? Không. Tôi phải kéo anh lên đồn cảnh sát mới phải."
Hàn Thẩm nghiêng đầu nhìn, khoé môi khẽ cong hỏi.
"Vì tội lừa em sao?"
Cô liền gật đầu, vênh váo mà phản ứng.
"Chứ gì nữa? Tội này đáng bị trừng phạt quá mà."
"Nhưng khi em đến đây thì tôi đã giả ngốc rồi, đâu thể nói là lừa em?"
Thi Nhi đứng hình mất 5 giây, sau đó xoa xoa cằm suy nghĩ lại. Nghe lời anh nói thì đúng thật. Anh đã giả ngốc như thế lâu lắm rồi. Cô nhớ là khi về Phó gia, lão gia đã bảo đại thiếu gia nhà này bị ngốc từ năm 11 tuổi, tức là sau khi mẹ anh mất, không phải mới đây. Nếu vậy thì, cô cũng chỉ là vô tình bị anh lừa mà thôi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô hời hợt nói.
"Ừ nhỉ? Cũng đúng đấy!"
"Thì đúng mà? Hay là em muốn đưa tôi lên đồn, vì tôi đã lừa lấy mất trái tim em?"