-
Chương 56-60
Chương 56 : Trả Giá
Hàn Thẩm đột nhiên đưa tay, giật lấy tóc của Lao Lệ Quyên ra phía sau làm bà ta đau điếng người. Anh đây chính là muốn trả thù cho Thi Nhi của mình. Bà ta đau đớn vừa ôm lấy tóc vừa nói.
"Thả tao ra! A! Mày làm trò gì vậy hả thằng khốn?"
Anh trừng mắt nhìn bà ta, nghiến răng nghiến lợi.
"Đây là cách mà tên đàn ông khốn nạn đó đã làm với Thi Nhi đấy! Bà cũng phải nếm thử."
Bàn tay anh siết thật chặt như muốn giật hết tóc của bà ta xuống, khiến bà ta đau đớn vô cùng. Chung Thất đứng ở sau lưng, vô cùng hả dạ và hài lòng. Còn Phó Dĩ Văn, anh ta không những không ngăn cản giúp bà ta mà còn giương mắt ra nhìn. Đây chính là cái giá phải trả cho việc động đến người mà anh yêu. Trước khi chuyện này xảy ra, anh đã cảnh cáo bà ta rất nhiều lần. Là do bà ta không biết lượng sức mình, biết không có kết cục tốt đẹp nhưng vẫn lao đầu vào.
Lao Lệ Quyên cảm thấy thật thất vọng, khi con trai của mình cứ đứng đơ ra đó mà không đẩy Hàn Thẩm ra. Bà ta liên tục mắng chửi, nhưng mắng chưa được bao lâu thì bị anh tát một cái vào mặt. Bà ta ôm gò má, trừng mắt nhìn anh.
"Thằng khốn! Mày dám đánh tao?"
Anh hung hăng bước đến gần, trừng mắt giận dữ quát bà ta.
"Tại sao không dám? Tôi đã từng nói thế nào? Bà không được động đến Thi Nhi, nhưng bà đã làm gì? Cho dù hôm nay bà có chết, thì đó cũng là hậu quả của bà."
"Tại sao không dám? Tôi đã từng nói thế nào? Bà không được động đến Thi Nhi, nhưng bà đã làm gì? Cho dù hôm nay bà có chết, thì đó cũng là hậu quả của bà."
Đây là lần đầu anh ra tay đánh phụ nữ, vì bà ta xứng đáng bị như vậy. Những tưởng bà ta chỉ đơn thuần ghét anh, không muốn anh thừa kế tài sản của Phó gia. Nhưng anh lại không ngờ, lòng dạ bà ta còn thâm sâu hơn cả rắn độc. Thật đáng thương cho Phó Dĩ Văn, bao nhiêu năm qua đã không nhìn rõ mẹ mình độc ác như thế nào. Có người mẹ như vậy, thà không có còn hơn.
Phó Dĩ Văn nhìn thấy Hàn Thẩm lên cơn thịnh nộ, biết rằng Lao Lệ Quyên nhất định sẽ không còn đường thoát thân. Anh ta vội bước đến, giữ lấy tay đang cầm súng của anh.
"Đừng! Xin anh đừng làm vậy mà."
Anh quay phắt sang nhìn anh ta, khó chịu hỏi.
"Đến bây giờ mà cậu còn muốn bênh vực bà ta? Cậu không thấy những gì mà Thi Nhi phải chịu hay sao?"
Tình cảm rốt cuộc là thứ gì? Là khi người thân của mình lúng sâu vào tội ác, đứng trước lưỡi hái của tử thần, mình vẫn sẵn sàng quỳ xuống van xin cho họ sao? Người như Lao Lệ Quyên, chết 100 lần cũng đáng, nhưng bà ta lại có một đứa con trai yêu thương mình hết mực. Lẽ ra bà ta nên biết an phận mới phải, tại sao đã biết sai rồi còn phạm sai? Phó Dĩ Văn đau khổ nhìn mẹ của mình, rồi nhớ lại những chuyện mà Thi Nhi đã trải qua. Một người là mẹ của mình, một người mà mình yêu thầm suốt bao nhiêu năm. Anh ta như rơi vào hố sâu, hoang mang không biết nên làm thế nào.
Phó Dĩ Văn lên tiếng.
"Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, nếu có sai, thì cũng nên để pháp luật trừng trị."
Thằng con trời đánh này, nó đang nói nhảm gì vậy chứ? Nó không đến cứu mình, để mình bị nắm tóc còn ăn tát, vậy mà còn muốn Phó Hàn Thẩm tha cho. Pháp luật trừng trị? Lao Lệ Quyên này đã leo lên lưng cọp rồi thì không thể nào xuống được nữa. Nếu như sớm muộn gì cũng chết, thì chi bằng trước khi chết làm chuyện gì đó có ích một chút.
Bà ta nhắm vào cổ tay đang bị thương của Hàn Thẩm, lại còn là tay đang cầm súng. Nhân lúc anh đang lơ là mà cắn một cái làm anh đau điếng người. Cây súng bất ngờ rơi xuống đất, còn anh thì vẫn đang rất đau vì cổ tay lại rỉ máu. Lúc này, Lao Lệ Quyên bất ngờ nhặt lấy cây súng lên rồi bóp còi.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên làm tất cả bàng hoàng. Có một người đã gục xuống đất, máu ứa ra từ ngực, đó là Hàn Thẩm. Trong không gian yên tĩnh ấy, chỉ nghe thấy tiếng của Chung Thất gọi anh không ngừng.
"Thiếu gia? Thiếu gia?"
Phó Dĩ Văn giữ lấy tay của Lao Lệ Quyên, bên ngoài cảnh sát bất ngờ ập vào trong khiến bà ta kinh ngạc. Thì ra, tất cả đều đã nằm sẵn trong kế hoạch của Hàn Thẩm. Anh dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, để khiến bà ta phải trả giá, cũng xem như là trả thù cho Thi Nhi. Bà ta bị cảnh sát còng tay, nhưng vẫn còn vùng vẫy không chấp nhận sự thật.
"Thả tôi ra! Thả ra! Tôi làm gì mà bắt tôi?"
Người đang trong tình trạng nguy hiểm lúc này đang là Hàn Thẩm, vết thương lại càng thêm nghiêm trọng rồi. Một vị cảnh sát vừa định gọi xe cứu thương, đưa anh đến bệnh viện thành phố thì anh liền yếu ớt ngăn lại.
"Đừng... Đừng đưa tôi đến bệnh viện..."
Chung Thất nghe xong mà lú lẫn, cậu ta hoảng loạng vô cùng, đỡ anh nằm trên đùi mình mà tay toát mồ hôi lạnh. Nhìn vết thương do đạn bắn còn đang ứa máu, cậu ta phát khóc hỏi.
"Cậu nói gì vậy thiếu gia? Bị như vậy mà không đến bệnh viện thì sẽ chết đó!"
Hàn Thẩm nhăn nhó, cố chịu đau mà nói.
"Không được. Nếu tôi đến đó... Thi Nhi sẽ thấy, cô ấy... sẽ rất lo lắng."
Phó Dĩ Văn đứng ở đó mà ngây người. Bây giờ thì anh ta đã hiểu ra, tại sao Thi Nhi lại yêu Hàn Thẩm nhiều đến như vậy. Vì người đàn ông này, dù đang ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn nghĩ đến người mà mình yêu đầu tiên.
Chương 57 : Vì Em
Chung Thất đã khóc luôn rồi, cậu ta cứ liên tục trách anh.
"Đã giờ phút nào rồi cậu còn lo cho thiếu phu nhân nữa hả? Cậu nghĩ cho mình một chút được không vậy?"
Phó Dĩ Văn cảm thấy tình hình không ổn rồi, vết thương này mà còn để lâu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta lập tức gọi cho bác sĩ tư đến đây để giúp Hàn Thẩm. Hai người họ dìu anh nằm trên giường, cởi áo sơ mi trắng ra, miệng vết thương đang hở, còn chảy ra rất nhiều máu. Chung Thất nhìn thấy mà căng thẳng, tim đập thình thịch như sắp rơi ra ngoài. Cậu ta cứ đi qua đi lại cầu mong cho bác sĩ mau đến, cầu cho anh tai qua nạn khỏi. Hàn Thẩm nằm mê man ở trên giường, mồ hôi nhễ nhại, sắc môi nhợt nhạt. Anh mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhi ở bên cạnh, vẫn xinh đẹp và dịu dàng như thế, vuốt ve gò má của anh.
"Thi Nhi... Thi Nhi..."
Hàn Thẩm bắt đầu mê sảng làm Chung Thất và Dĩ Văn càng sốt ruột hơn. Anh ta bước đến ngồi cạnh anh, lo lắng bảo.
"Phó Hàn Thẩm! Anh nghe đây! Anh không được có chuyện gì hết, nếu không thì mẹ con Thi Nhi phải làm sao đây? Anh nghe không hả?"
Bác sĩ đã đến rồi, ông ta vừa nhìn vết thương thì đã căng thẳng hỏi.
"Nghiêm trọng như vậy tại sao lại không đưa đến bệnh viện?"
Lúc này, Hàn Thẩm như lấy lại được chút ý thức. Anh nghe Chung Thất dự định, trong lúc anh hôn mê sẽ đưa anh đến bệnh viện, vì chuyện này ảnh hưởng đến tính mạng nên không kéo dài được. Lúc này, anh bất chợt nắm lấy cổ tay cậu ta làm cậu ta giật mình. Anh cố mở mắt ra nhìn, giọng thều thào nói.
"Cậu mà cãi lời, tôi sẽ... đuổi việc cậu."
Sau khi bác sĩ nghe xong nguyên nhân anh không chịu đến bệnh viện thì chỉ biết thở dài. Ông ấy nói vẫn còn một cách để lấy viên đạn ra và cầm máu vết thương, nhưng cách này rất đau. Đó là dùng vật dùng y tế trực tiếp đưa vào vết thương rồi gấp viên đạn ra, trước khi đưa vào còn phải hơ với lửa. Chung Thất nhăn mày, nghe thôi đã cảm thấy đau rồi, còn Dĩ Văn thì không nói nên lời. Thế nhưng, ai đó vì không muốn người mình yêu biết chuyện mà lo lắng, vẫn quyết tâm thực hiện cách này cho bằng được.
Chung Thất và Dĩ Văn ngồi ở hai bên giữ tay anh lại, còn bác sĩ thì đang nung nóng vật dụng y tế, chuẩn bị gấp viên đạn ra. Hàn Thẩm vẫn đang toát mồ hôi lạnh, nửa tỉnh nửa mê. Anh biết bản thân mình sẽ vượt qua được, sẽ chịu đựng được. Chỉ cần Thi Nhi không biết, không lo lắng, anh đều sẽ chịu được hết. Bác sĩ đi đến gần, chậm rãi nói.
"Tôi tiến hành đây!"
Chung Thất quay mặt đi nơi khác không dám nhìn, còn nghĩ cậu ta mới là người nằm trên chiếc giường kia. Còn Hàn Thẩm thì vẫn vô cùng vô cùng kiên cường, anh dần dần thả lỏng cơ thể để thấy thoải mái hơn. Cây gấp đã nung từ từ đi vào bên trong miệng vết thương, toàn thân anh như có một luồng điện làm nó co giật, đau đớn vô cùng. Hàn Thẩm vừa kêu lên vừa vùng vẫy, nhưng anh vẫn cố nghiến chặt răng lại, cố gặng mạnh mẽ vượt qua nó. Chung Thất quay đi chỗ khác, run rẩy giữ tay anh mà mím chặt môi. Lúc này, Thi Nhi vẫn đang cùng Thùy Chi vui vẻ trò chuyện, đang chơi đùa với Hàn Huyên. Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, tim cứ nảy lên từng nhịp cứ như cảm giác bất an đang bủa vây.
"Chị thấy có gì đó lạ lắm, cứ như Hàn Thẩm đang xảy ra chuyện gì đó vậy."
Thùy Chi nhớ đến lời mà Chung Thất từng nói, Hàn Thẩm và Thi Nhi hệt như có tâm linh tương thông, có thể cảm nhận được nguy hiểm của đối phương. Cô ấy bắt đầu lo lắng, sắc mặt dần có chút không tốt. Sợ Thi Nhi lại suy nghĩ lung tung thì không tốt, Thùy Chi mới cười trấn an.
"Chị đừng nghĩ lung tung, để em gọi cho Chung Thất nhé!"
Cô ấy nói xong liền đi ra ngoài lấy điện thoại gọi ngay cho Chung Thất. Lúc này, cậu ta vẫn đang giữ tay của Hàn Thẩm, viên đạn đã sắp được lấy ra rồi. Thấy người gọi là Thùy Chi, cậu ta không dám nghe máy vì sợ không biết phải nói như thế nào. Nhưng nhìn thấy Hàn Thẩm đau đớn như vậy, còn ngất lên ngất xuống, cậu ta không nhịn được nữa mà nghe máy.
"Alo! Sao tôi gọi mãi anh mới nghe máy vậy?"
Bên trong là giọng nói hốt hoảng đến thất thần của cậu ta.
"Thiếu gia bị trúng đạn rồi, bị thương rất nặng."
"Cái gì?"
"Chị làm sao vậy? Không khoẻ sao?"
Thùy Chi nghe vậy mà giật mình, sợ mình nói to quá làm Thi Nhi chú ý nên cố đi ra xa một chút. Cô ấy bối rối vô cùng, quả nhiên những gì cô linh cảm đều đã đúng.
"Vậy... vậy bây giờ hai người đang ở đâu?"
"Chuyện dài dòng lắm! Tóm lại cô đừng nói cho thiếu phu nhân biết, nhờ bác sĩ âm thầm sắp xếp một giường bệnh cho cậu ấy. Được không?"
Thùy Chi gật đầu lia lịa, chỉ biết im lặng mà nghe theo. Đột nhiên lại xảy ra chuyện thế này, cô ấy cũng không biết nên làm sao. Lúc này mới hiểu, tình yêu của Thi Nhi và Hàn Thẩm cũng gặp muôn trùng trắc trở chứ không dễ dàng gì. Nhìn thấy Thi Nhi vẫn chưa biết chuyện, còn đang chơi đùa với Hàn Huyên, cô ấy xót xa vô cùng.
Tại Phó gia. Viên đạn được lấy ra xong thì Hàn Thẩm cũng rơi vào hôn mê, bác sĩ đã trực tiếp khâu vết thương lại rồi băng bó cho anh cẩn thận. Trên khuôn mặt ấy, đôi mày vẫn cau lại không rõ là đang đau đớn hay đang lo lắng cho người mà mình yêu. Vì cô, anh đã thật sự hi sinh tất cả. Ngay cả khi cận kề của sự sống và cái chết, anh cũng nghĩ đến cô đầu tiên, không muốn cô vì mình mà lo lắng, vì mình mà đau lòng.
...
Chương 58 : Em Biết Cả Rồi!
"Thế nào rồi? Hàn Thẩm và Chung Thất đang ở đâu vậy em?"
Đối diện với câu hỏi của Thi Nhi, Thùy Chi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cô ấy cười bảo.
"Họ... vừa đến công ty ạ!"
Cô vẫn tin những gì mà cô ấy nói, không chút nghi ngờ mà gật đầu. Lúc này, Thùy Chi chỉ thầm cầu mong Hàn Thẩm sẽ không sau. Đợi sau khi Thi Nhi nghỉ ngơi, cô ấy liền ra ngoài nhờ bác sĩ sắp xếp giúp mình một phòng ở khoa hồi sức. Hàn Thẩm đã nhanh chóng được đưa vào bệnh viện chăm sóc, Chung Thất với Dĩ Văn xem như thở phào nhẹ nhõm. Anh ta giao anh lại cho cậu ta, còn mình thì quay về giải quyết tiếp chuyện của Lao Lệ Quyên.
Thùy Chi nhận tin nhanh chóng đến chỗ mà Hàn Thẩm đang nằm. Vừa thấy cô, Chung Thất đã khóc bù lu bù loa cả lên.
"Anh sao vậy?"
"Tôi sợ! Tôi cứ nghĩ thiếu gia sẽ không qua khỏi. Sao... sao cậu ấy lại cứng đầu như vậy chứ?"
Lần đầu tiên Thùy Chi thấy cậu ta khóc, còn khóc trông rất thảm. Đi theo bên cạnh Hàn Thẩm đã bao nhiêu lâu rồi, tuy anh rất nghiêm khắc nhưng rất tốt với gia đình cậu ta. Thi thoảng, anh thường gửi quà để cậu ta mang về cho mẹ mình, còn biếu rất nhiều quà bánh, có cả tiền. Gia đình Chung Thất rất biết ơn Hàn Thẩm, cậu ta cũng xem anh như một ngôi anh trong nhà. Nhìn thấy anh thương tích đầy mình như vậy, đương nhiên sẽ rất sợ.
Thùy Chi vô cùng thông cảm, vỗ vai an ủi Chung Thất bảo cậu ta yên tâm. Cũng may vết thương không gần tim, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm, khó mà cứu được. Hàn Thẩm vừa tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm đó là hỏi Chung Thất.
"Sao tôi lại ở bệnh viện?"
Cậu ta giải thích khéo léo, nói rằng mình đã âm thầm sắp xếp cho anh ở đây mà Thi Nhi không hề biết, bảo anh cứ yên tâm. Hàn Thẩm bán tín bán nghi, bảo cậu ta đưa điện thoại để anh gọi ngay cho Thi Nhi.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
"Thiếu gia! Cậu vừa tỉnh lại còn yếu lắm,ngủ thêm một chút nữa đi ạ!"
Đã là trưa rồi, nếu nói dối mình ở công ty thì cũng cho giống thật một chút. Giờ này anh thường hay gọi về cho cô, bây giờ không gọi khác gì để cô nghi ngờ. Thế là, cậu ta cũng phải nghe theo mà đưa điện thoại. Hai người đều đang nằm trong cùng một bệnh viện gọi cho nhau, nhưng Thi lại không hay biết chuyện gì. Cô còn nghĩ anh ở công ty thật, nên dỗ Hàn Huyên xong liền không ngủ mà đợi điện thoại của anh.
Thấy anh gọi đến, Thi Nhi mừng rỡ nhấc máy.
"Hàn Thẩm! Là em đây! Anh vẫn ổn chứ?"
Nghe cô hỏi nhiều như vậy, lại có vẻ như đang phấn khích, anh thật cảm thấy mình đã không uổng công khi che giấu chuyện này. Vì sức khỏe còn yếu, nên giọng anh vẫn còn hơi mờ nhạt.
Nghe cô hỏi nhiều như vậy, lại có vẻ như đang phấn khích, anh thật cảm thấy mình đã không uổng công khi che giấu chuyện này. Vì sức khỏe còn yếu, nên giọng anh vẫn còn hơi mờ nhạt.
"Anh khoẻ! Con ngủ rồi phải không em?"
Thi Nhi đánh mắt nhìn sang Hàn Huyên, con bé lúc ngủ trông rất đáng yêu, cứ như đang cười vậy, vô lo vô nghĩ.
"Dạ!"
Anh cười mãn nguyện, cứ như mọi đau đớn đều được tan biến trong khoảnh khắc này. Chỉ cần nghe giọng nói dịu dàng của cô, anh liền cảm thấy tinh thần vô cùng dễ chịu. Một cơn đau kéo đến, làm anh nhíu mày, hơi sức cũng yếu đi không ít. Dù là như vậy, anh vẫn cố dịu dàng mà nói với Thi Nhi.
"Anh yêu mẹ con em nhiều lắm!"
"Mẹ con em cũng yêu anh."
Sau tất cả, điều mà anh mong muốn, chính là sự bình an hạnh phúc của hai mẹ con, câu mà anh muốn nghe nhất chính là câu nói này. Lúc này, Thi Nhi vừa bước xuống giường ra ngoài lấy nước uống, để Hàn Huyên lại cho bác sĩ trông chừng giúp. Cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai cô y tá, vẫn còn đang giữ máy với Hàn Thẩm. Bọn họ nói anh chàng lần trước bế vợ và con từ trong rừng về đây hình như đang bị trúng đạn nằm tại bệnh viện này. Nhưng anh vì không muốn vợ lo lắng nên đã nhờ mọi người giữ bí mật. Thi Nhi bàng hoàng, vì chàng trai mà họ nói chính là Hàn Thẩm. Ly nước trên tay rơi xuống đất, làm hai cô y tá kia giật mình nhận ra, định rời đi.
Cô để điện thoại ra xa mình, còn lấy tay che chỗ phát ra âm thanh lại, đi đến chỗ họ mà hỏi.
"Cho tôi hỏi... phòng của Phó Hàn Thẩm, người mà hai cô vừa nói rằng đã bị bắn bị thương, đang ở đâu vậy?"
"Dạ... ở cuối hành lang rẽ trái ạ."
Hàn Thẩm đợi mãi mà không thấy Thi Nhi nói gì, anh sốt sắn cứ cố gọi tên của cô mãi.
"Thi Nhi? Em đâu rồi? Thi Nhi?"
Nghe thấy anh gọi, cô vẫn giả vờ mình chưa biết chuyện gì cả, vừa đi vừa nói chuyện với anh. Nhưng sắc mặt của cô lúc này, đã không còn vui vẻ như trước, cũng không còn cười nỗi nữa.
"Em đây!"
Anh thở phào một hơi, còn tưởng cô đã đi đâu mất rồi. Thi Nhi vừa giữ máy vừa đi đến chỗ phòng của anh, cuối cùng cũng đã đến nơi. Đứng trước cửa sổ có tấm rèm che bằng những thanh ngang nối tiếp, cô nhìn thấy anh đang nằm trên giường bệnh, không dám tin vào mắt mình. Anh thật sự bị trúng đạn sao? Nhìn anh ngồi tựa lưng vào thành giường, mặc áo không cài cúc, gần ngực còn có một mảng băng bó lớn còn rỉ máu. Tim cô nảy lên một nhịp, đau nhói. Cô khó khăn hít thở, nhưng vài giọt nước mắt không nghe lời vẫn rơi lã chã trên gò má. Nghe tiếng cô thút thít, Hàn Thẩm thấy có gì đó không ổn, anh nhẹ giọng hỏi.
"Em sao vậy? Em mệt sao?"
"Em sao vậy? Em mệt sao?"
Thi Nhi nấc lên một tiếng nghẹn ngào, cô không kìm lòng được nữa. Bước đến bên cửa, cô chậm rãi bước vào, trên mặt toàn là nước mắt.
"Em... em biết cả rồi!"
Chương 59 : Giải Quyết Một Lần (1)
Hàn Thẩm bàng hoàng khi nhìn thấy Thi Nhi đang đứng ở cửa, cô đang khóc rất nhiều. Nhìn thấy anh như vậy, cô đau lòng vô cùng. Vậy mà cô khi nãy còn vô tư cười với anh, trong khi anh vẫn đang cố chịu đau để làm cô vui lòng. Bước về phía anh, cô không nói gì được mà chỉ khóc, ánh mắt xót xa nhìn lên vết thương vẫn chưa lành.
"Sao... sao lại như vậy?"
Thi Nhi nghẹn ngào hỏi. Hàn Thẩm thở dài, anh biết mình không thể giấu được nữa, nên chỉ đành nói cho cô biết toàn bộ sự việc. Từ việc Phó lão gia đến muốn bắt Hàn Huyên đi, anh dùng tính mạng của mình ra đánh cược. Rồi khi đến Phó gia gặp mặt Lao Lệ Quyên, anh lại một lần nữa đem tính mạng của mình ra. Hai lần cược đó anh đều thắng, nhưng lần nào cũng để lại thương tích đầy mình. Cô nghe anh nói như vậy, cũng đủ tưởng tượng ra anh vì mình mà hi sinh nhiều đến cỡ nào. Anh nói với cô tất cả, trừ việc mình đã chịu đau đớn như thế nào khi lấy viên đạn ra, anh đã im lặng.
Thi Nhi rưng rưng lệ nắm chặt lấy tay của anh.
"Đau lắm... phải không?"
Hàn Thẩm nhìn cô dịu dàng, giọng anh nhẹ nhàng bảo.
"Không đau chút nào hết! Chỉ cần thấy em bình an, thì anh không thấy đau nữa."
Thi Nhi thút thít. Lúc này, cô y tá bế Hàn Huyên sang tận phòng này để tìm hai vợ chồng cô. Cô ấy bảo con bé không quen ở với mình nên cứ khóc mãi. Thế mà, vừa đưa vào tay Thi Nhi thì liền nín ngay. Cô dỗ dành con, mà con bé này cũng thật biết nịn. Nó cứ như biết cha nó đang bị thương, cứ bường lên đòi cha nó bế nhưng cô không cho. Cô vừa giữ nó lại vừa nhẹ nhàng bảo.
"Hàn Huyên ngoan! Cha bị thương rồi, không bế con được."
Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của Hàn Thẩm lúc này, chính là hai mẹ con họ. Họ cũng chính là liều thuốc, chữa lành mọi vết thương từ thể xác đến tâm hồn này. Anh đã từng nghĩ mình không qua khỏi khi trúng đạn, từng nghĩ mình không thể chịu nổi đau đớn khi gấp "sống" viên đạn ra mà không dùng biện pháp gây mê. Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc ấy, anh nghĩ đến Thi Nhi, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng của mình. Anh cảm thấy mình có thể chịu được tất cả. Sức mạnh của tình yêu chính là như vậy, là khi người mà mình yêu thương dù không ở cạnh mình vẫn cho mình một ý chí mãnh liệt.
Một tuần sau.
Cả gia đình Hàn Thẩm xuất viện về nhà. Về nhà vẫn là thoải mái nhất, bình yên nhất. Chung Thất và Thùy Chi lúc này đều có mặt đầy đủ để giúp đỡ họ. Hàn Thẩm được dìu đến ngồi bên bàn, anh đã nói mình tự đi được nhưng cậu quản gia nhà này cứ nhất quyết dẫn anh đi. Cậu ta thấy anh khoẻ lại, thương tích đã đỡ hơn thì mừng đến phát khóc. Thùy Chi nhìn thấy thì cười cho.
"Này! Anh có thể đừng khóc được không vậy? Khóc gì mà xấu quá đi!"
Không biết là vô tình hay cố ý, cô ấy vừa nói xong thì Hàn Huyên đột nhiên cười toe toét, cứ như hất cho cậu ta một chậu nước lạnh vào mặt. Cậu ta cứng họng, giờ có muốn khóc cũng khóc không thành tiếng. Cả nhà đều phá lên cười, vì con bé này đúng là một "cây hài mới nổi". Đến trưa, sau khi Thùy Chi về nhà, mọi thứ đều đã trở lại trạng thái ban đầu của nó. Hàn Thẩm bây giờ không đi lại nhiều được, nên chỉ có thể mang việc ở công ty về nhà làm.
Vừa bế con xuống lầu đã thấy anh làm việc, cô cau mày hỏi.
"Sao lại làm việc nữa rồi? Anh vẫn chưa khoẻ hẳn đấy!"
Anh nhìn cô một cái rồi lại dán mắt vào máy tính.
"Anh chỉ làm chút thôi! Không sao đâu!"
Thi Nhi bế Hàn Huyên ngồi cạnh anh, nhìn số hồ sơ chất núi kia cũng đủ hiểu không thể hoàn thành nó trong tích tắc được. Cô vuốt ve mặt con bé, nói chuyện với nó nhưng rõ ràng là đang trách anh.
"Con xem cha của con hư kìa, đã bị thương mà còn ôm một đống công việc nữa!"
Anh biết cô đang lo cho mình, nên liền dừng tay mà quay sang ôm hai mẹ con. Lúc này, ôm cũng chỉ có thể ôm hờ thôi, không được chạm mạnh vào vết thương vì nó sẽ dễ rách. Gia đình họ bây giờ vui hơn rồi, có thêm một con bé kháu khỉnh đáng yêu, mà nó còn rất hay cười. Mỗi lần nó cười, bầu không khí cả nhà trở nên tươi sáng hẳn. Thi Nhi biết, chuyện của mình cần làm bây giờ không chỉ chăm sóc hai mẹ con, mà còn phải giải quyết những chuyện cần làm. Đến trưa, thấy hai cha con đã ngủ, Thi Nhi dặn dò Chung Thất ở nhà với họ, còn cô thì ra ngoài một chuyến. Mặc chiếc váy cổ vest đen sang trọng, nhìn cô khác hẳn một Thi Nhi đơn thuần ngày nào.
Lao Lệ Quyên hiện tại đang ở trong trại tạm giam, bà ta đang đợi kết quả điều tra từ phía cảnh sát. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cầm súng bắn người thôi cũng đã đủ để bà ta ngồi ăn cơm tù rồi.
"Lao Lệ Quyên! Có người đến thăm!"
Vừa nghe nói có người đến thăm, bà ta liền vui vẻ đi cùng viên cảnh sát ra chỗ thăm nuôi. Nào ngờ, người đứng trước mặt bà ta lại chính là Thi Nhi. Chắc khó tin lắm, khi cô gái mà ngày trước bà ta sai người bắt đi vẫn còn bụng mang dạ chửa, những tưởng đã bỏ mạng trong bìa rừng bây giờ lại đứng sờ sờ ở đây. Bà ta vốn đã định quay vào trong, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô, hoàn toàn như một người khác khiến bà ta tức điên lên.
"Tại sao mày đến đây? Mày đến để xem tao thảm hại thế này à?"
Chương 60 : Giải Quyết Một Lần (2)
Thi Nhi ngồi trước mặt người đàn bà độc ác này, ánh mắt chỉ có sự thù hận. Cô không căm hận cho bản thân mình, mà hận cho Hàn Thẩm. Anh vì cô mà đem tính mạng ra đặt cược, tống bà ta vào ngục tù nhưng cũng không thể làm cô nguôi giận. Nghĩ đến vết thương ấy, cô đau bao nhiêu thì lại hận bấy nhiêu.
"Người như bà, nên để chính tay tôi giết chết."
Bà ta nghe được câu nói này mà kinh ngạc. Vì trước đây hay bất kể hoàn cảnh gì, cũng chưa từng thấy Thi Nhi vùng lên phản ứng như thế. Ánh mắt cô sắc lạnh, chiếc váy đen cứ như tăng thêm sát khí trên người. Cô gằn giọng, nghiến răng.
"Bà khiến tôi thân sơ thất sở, còn làm Hàn Thẩm bị thương. Tôi thật không hiểu tại sao bà vẫn có thể sống mà không thẹn với lòng như vậy."
Lao Lệ Quyên cười khẩy, quả nhiên là một cô gái kiên cường. Đêm hôm đó cho người đưa cô vào bìa rừng, bà ta còn nghĩ đám sói hoang đã đến tấn công cô và đứa nhỏ trong bụng. Thế mà cô vẫn bình an vô sự sinh Hàn Huyên ra. Đó chính là ý nghĩa của câu, người tốt thì luôn được trời phật phù hộ. Nhưng dù là như vậy, cô vẫn là cái gai trong mắt của bà ta, vẫn là người mà bà ta căm ghét. Bà ta xem Hàn Thẩm như kẻ thù của mình, từ khi anh còn nhỏ đã muốn giết chết anh để diệt trừ hậu họa. Bây giờ nghĩ lại, bà ta thở mạnh một hơi.
"Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, tao đã bóp chết Phó Hàn Thẩm rồi."
Thi Nhi nghe xong mà bàng hoàng.
"Bà hận anh ấy tới vậy sao?"
Hận? Nói hận thì cũng không phải là hận. Một đứa trẻ như anh lúc bấy giờ thì có gì đáng để hận? Chẳng qua, vì anh là con của Lâm Mai Nhàn, người phụ nữ mà chồng bà ta mãi mãi không thể quên được. Chỉ cần nhìn thấy anh, bà ta lại nhớ đến khuôn mặt của người mẹ đã mất, nhớ đến cảnh chồng mình đầu ấp tay gối với mình nhưng vẫn không quên được người xưa. Nhưng rồi lúc đó, bà ta vẫn không đủ can đảm để ra tay với anh. Xem ra Lao Lệ Quyên của ngày ấy so với bây giờ vẫn có lương tâm hơn nhiều.
Lao Lệ Quyên hung hăng nhìn Thi Nhi, đập tay xuống bàn.
"Phải. Tao hận nó! Tao hận mẹ của nó! Tại sao bà ta đã chết lâu như vậy rồi mà Phó Việt Vũ vẫn không thể quên bà ta?"
"Đó là tình yêu."
Trong không gian yên tĩnh ấy, câu nói của Thi Nhi cứ như thức tỉnh một phần nào trong thâm tâm kia. Tình yêu? Phó Việt Vũ đối với Lâm Mai Nhàn chính là vì tình yêu. Ông của hai mươi mấy năm trước khi nhìn thấy vợ mình bị chính em trai ruột sát hại, đã không vì tình thân mà tống ông ta vào tù. Tình yêu mà ông dành cho vợ mình chính là sự tin tưởng, còn tình yêu của Hàn Thẩm dành cho cô là sự cao cả và nặng tình. Hai cha con họ đều si tình như nhau, nhưng chỉ khác ở chỗ, cách ông ấy làm vẫn còn quá nhiều thiếu sót. Ngày Mai Nhàn mất, cứ nghĩ rước Lao Lệ Quyên về sẽ khiến Hàn Thẩm thấy vui hơn khi có mẹ mới. Nhưng ông lại không biết rằng, đó mới là nguyên nhân khiến anh trở nên như bây giờ, cố chấp lại cứng đầu.
Hàn Thẩm yêu cô, là chấp nhận hi sinh tất cả, chấp nhận chịu nhiều đau đớn về mình. Anh không muốn cô bị tổn thương, nên luôn cố gắng làm cô vui vẻ dù bản thân có nhiều vết sẹo. Thi Nhi im lặng một lúc, chợt cảm thấy mình quá may mắn khi được làm vợ của anh. Lao Lệ Quyên bật cười, một nụ cười chua chát.
"Yêu? Trên đời này làm gì còn tình yêu đích thực? Người ta chỉ yêu nhau vì tiền, nhan sắc, địa vị, danh vọng. Tình yêu vĩnh cửu vốn không hề tồn tại."
Một lần nữa, Thi Nhi lại phản đối suy nghĩ của bà ta, cô chậm rãi nói.
"Tình yêu của Hàn Thẩm dành cho tôi, chính là tình yêu đích thực."
Một người không màng đến quá khứ của tôi, chấp nhận che chở tôi. Một người luôn quan tâm đến từng cử chỉ nhỏ nhặt của tôi, chỉ cần tôi nhíu mày thì người đó liền cảm thấy lo lắng. Một người sẵn sàng đặt cược tính mạng của mình ra để bảo vệ tôi, hết lần này đến lần khác chỉ vì muốn tôi an toàn. Tìm ở đâu ra một người như vậy chứ? Tại sao lúc trước tôi lại nghĩ đến tiền nhiều hơn tình yêu? Có lẽ lúc đó tôi vẫn chưa tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Bây giờ, tôi đã tìm được rồi, dù có sống trong giàu sang hay nghèo khó, tôi cũng thấy nó không quan trọng. Vì tôi nhận ra, quan trọng hơn nhất, vẫn là được nhìn thấy người đó mỗi ngày.
"Lao Lệ Quyên! Bà thua rồi! Có lẽ ngay từ đầu bà đã sai, khi đặt tiên bạc lên hàng đầu."
"Nếu như bà yên phận chấp nhân cuộc sống mình đang có... biết đâu, người mà bà yêu cũng sẽ chấp nhận bà."
Thi Nhi đứng dậy, ung dung quay người bước đi. Những gì cần nói cô cũng đã nói hết rồi, quan trọng là ở bà ta. Cô không hi vọng bà ta sẽ được khoan hồng, vì tội lỗi mà bà ta gây ra đáng phải chịu quả báo. Nhưng cô mong, bà ta sẽ suy nghĩ thông suốt hơn về mọi chuyện, không còn vướng mắc trong lòng.
Ra đến xe, điện thoại Thi Nhi lúc này réo liên hồi. Mở lên xem mới thấy, Hàn Thẩm đã gọi cô 67 cuộc rồi mà cô không nghe máy.1
"Alo! Em nghe!"
Trong điện thoại là giọng nói gấp gáp của anh.
"Lục Thi Nhi! Em mau về nhà cho anh!"
Hàn Thẩm đột nhiên đưa tay, giật lấy tóc của Lao Lệ Quyên ra phía sau làm bà ta đau điếng người. Anh đây chính là muốn trả thù cho Thi Nhi của mình. Bà ta đau đớn vừa ôm lấy tóc vừa nói.
"Thả tao ra! A! Mày làm trò gì vậy hả thằng khốn?"
Anh trừng mắt nhìn bà ta, nghiến răng nghiến lợi.
"Đây là cách mà tên đàn ông khốn nạn đó đã làm với Thi Nhi đấy! Bà cũng phải nếm thử."
Bàn tay anh siết thật chặt như muốn giật hết tóc của bà ta xuống, khiến bà ta đau đớn vô cùng. Chung Thất đứng ở sau lưng, vô cùng hả dạ và hài lòng. Còn Phó Dĩ Văn, anh ta không những không ngăn cản giúp bà ta mà còn giương mắt ra nhìn. Đây chính là cái giá phải trả cho việc động đến người mà anh yêu. Trước khi chuyện này xảy ra, anh đã cảnh cáo bà ta rất nhiều lần. Là do bà ta không biết lượng sức mình, biết không có kết cục tốt đẹp nhưng vẫn lao đầu vào.
Lao Lệ Quyên cảm thấy thật thất vọng, khi con trai của mình cứ đứng đơ ra đó mà không đẩy Hàn Thẩm ra. Bà ta liên tục mắng chửi, nhưng mắng chưa được bao lâu thì bị anh tát một cái vào mặt. Bà ta ôm gò má, trừng mắt nhìn anh.
"Thằng khốn! Mày dám đánh tao?"
Anh hung hăng bước đến gần, trừng mắt giận dữ quát bà ta.
"Tại sao không dám? Tôi đã từng nói thế nào? Bà không được động đến Thi Nhi, nhưng bà đã làm gì? Cho dù hôm nay bà có chết, thì đó cũng là hậu quả của bà."
"Tại sao không dám? Tôi đã từng nói thế nào? Bà không được động đến Thi Nhi, nhưng bà đã làm gì? Cho dù hôm nay bà có chết, thì đó cũng là hậu quả của bà."
Đây là lần đầu anh ra tay đánh phụ nữ, vì bà ta xứng đáng bị như vậy. Những tưởng bà ta chỉ đơn thuần ghét anh, không muốn anh thừa kế tài sản của Phó gia. Nhưng anh lại không ngờ, lòng dạ bà ta còn thâm sâu hơn cả rắn độc. Thật đáng thương cho Phó Dĩ Văn, bao nhiêu năm qua đã không nhìn rõ mẹ mình độc ác như thế nào. Có người mẹ như vậy, thà không có còn hơn.
Phó Dĩ Văn nhìn thấy Hàn Thẩm lên cơn thịnh nộ, biết rằng Lao Lệ Quyên nhất định sẽ không còn đường thoát thân. Anh ta vội bước đến, giữ lấy tay đang cầm súng của anh.
"Đừng! Xin anh đừng làm vậy mà."
Anh quay phắt sang nhìn anh ta, khó chịu hỏi.
"Đến bây giờ mà cậu còn muốn bênh vực bà ta? Cậu không thấy những gì mà Thi Nhi phải chịu hay sao?"
Tình cảm rốt cuộc là thứ gì? Là khi người thân của mình lúng sâu vào tội ác, đứng trước lưỡi hái của tử thần, mình vẫn sẵn sàng quỳ xuống van xin cho họ sao? Người như Lao Lệ Quyên, chết 100 lần cũng đáng, nhưng bà ta lại có một đứa con trai yêu thương mình hết mực. Lẽ ra bà ta nên biết an phận mới phải, tại sao đã biết sai rồi còn phạm sai? Phó Dĩ Văn đau khổ nhìn mẹ của mình, rồi nhớ lại những chuyện mà Thi Nhi đã trải qua. Một người là mẹ của mình, một người mà mình yêu thầm suốt bao nhiêu năm. Anh ta như rơi vào hố sâu, hoang mang không biết nên làm thế nào.
Phó Dĩ Văn lên tiếng.
"Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, nếu có sai, thì cũng nên để pháp luật trừng trị."
Thằng con trời đánh này, nó đang nói nhảm gì vậy chứ? Nó không đến cứu mình, để mình bị nắm tóc còn ăn tát, vậy mà còn muốn Phó Hàn Thẩm tha cho. Pháp luật trừng trị? Lao Lệ Quyên này đã leo lên lưng cọp rồi thì không thể nào xuống được nữa. Nếu như sớm muộn gì cũng chết, thì chi bằng trước khi chết làm chuyện gì đó có ích một chút.
Bà ta nhắm vào cổ tay đang bị thương của Hàn Thẩm, lại còn là tay đang cầm súng. Nhân lúc anh đang lơ là mà cắn một cái làm anh đau điếng người. Cây súng bất ngờ rơi xuống đất, còn anh thì vẫn đang rất đau vì cổ tay lại rỉ máu. Lúc này, Lao Lệ Quyên bất ngờ nhặt lấy cây súng lên rồi bóp còi.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên làm tất cả bàng hoàng. Có một người đã gục xuống đất, máu ứa ra từ ngực, đó là Hàn Thẩm. Trong không gian yên tĩnh ấy, chỉ nghe thấy tiếng của Chung Thất gọi anh không ngừng.
"Thiếu gia? Thiếu gia?"
Phó Dĩ Văn giữ lấy tay của Lao Lệ Quyên, bên ngoài cảnh sát bất ngờ ập vào trong khiến bà ta kinh ngạc. Thì ra, tất cả đều đã nằm sẵn trong kế hoạch của Hàn Thẩm. Anh dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, để khiến bà ta phải trả giá, cũng xem như là trả thù cho Thi Nhi. Bà ta bị cảnh sát còng tay, nhưng vẫn còn vùng vẫy không chấp nhận sự thật.
"Thả tôi ra! Thả ra! Tôi làm gì mà bắt tôi?"
Người đang trong tình trạng nguy hiểm lúc này đang là Hàn Thẩm, vết thương lại càng thêm nghiêm trọng rồi. Một vị cảnh sát vừa định gọi xe cứu thương, đưa anh đến bệnh viện thành phố thì anh liền yếu ớt ngăn lại.
"Đừng... Đừng đưa tôi đến bệnh viện..."
Chung Thất nghe xong mà lú lẫn, cậu ta hoảng loạng vô cùng, đỡ anh nằm trên đùi mình mà tay toát mồ hôi lạnh. Nhìn vết thương do đạn bắn còn đang ứa máu, cậu ta phát khóc hỏi.
"Cậu nói gì vậy thiếu gia? Bị như vậy mà không đến bệnh viện thì sẽ chết đó!"
Hàn Thẩm nhăn nhó, cố chịu đau mà nói.
"Không được. Nếu tôi đến đó... Thi Nhi sẽ thấy, cô ấy... sẽ rất lo lắng."
Phó Dĩ Văn đứng ở đó mà ngây người. Bây giờ thì anh ta đã hiểu ra, tại sao Thi Nhi lại yêu Hàn Thẩm nhiều đến như vậy. Vì người đàn ông này, dù đang ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn nghĩ đến người mà mình yêu đầu tiên.
Chương 57 : Vì Em
Chung Thất đã khóc luôn rồi, cậu ta cứ liên tục trách anh.
"Đã giờ phút nào rồi cậu còn lo cho thiếu phu nhân nữa hả? Cậu nghĩ cho mình một chút được không vậy?"
Phó Dĩ Văn cảm thấy tình hình không ổn rồi, vết thương này mà còn để lâu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta lập tức gọi cho bác sĩ tư đến đây để giúp Hàn Thẩm. Hai người họ dìu anh nằm trên giường, cởi áo sơ mi trắng ra, miệng vết thương đang hở, còn chảy ra rất nhiều máu. Chung Thất nhìn thấy mà căng thẳng, tim đập thình thịch như sắp rơi ra ngoài. Cậu ta cứ đi qua đi lại cầu mong cho bác sĩ mau đến, cầu cho anh tai qua nạn khỏi. Hàn Thẩm nằm mê man ở trên giường, mồ hôi nhễ nhại, sắc môi nhợt nhạt. Anh mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhi ở bên cạnh, vẫn xinh đẹp và dịu dàng như thế, vuốt ve gò má của anh.
"Thi Nhi... Thi Nhi..."
Hàn Thẩm bắt đầu mê sảng làm Chung Thất và Dĩ Văn càng sốt ruột hơn. Anh ta bước đến ngồi cạnh anh, lo lắng bảo.
"Phó Hàn Thẩm! Anh nghe đây! Anh không được có chuyện gì hết, nếu không thì mẹ con Thi Nhi phải làm sao đây? Anh nghe không hả?"
Bác sĩ đã đến rồi, ông ta vừa nhìn vết thương thì đã căng thẳng hỏi.
"Nghiêm trọng như vậy tại sao lại không đưa đến bệnh viện?"
Lúc này, Hàn Thẩm như lấy lại được chút ý thức. Anh nghe Chung Thất dự định, trong lúc anh hôn mê sẽ đưa anh đến bệnh viện, vì chuyện này ảnh hưởng đến tính mạng nên không kéo dài được. Lúc này, anh bất chợt nắm lấy cổ tay cậu ta làm cậu ta giật mình. Anh cố mở mắt ra nhìn, giọng thều thào nói.
"Cậu mà cãi lời, tôi sẽ... đuổi việc cậu."
Sau khi bác sĩ nghe xong nguyên nhân anh không chịu đến bệnh viện thì chỉ biết thở dài. Ông ấy nói vẫn còn một cách để lấy viên đạn ra và cầm máu vết thương, nhưng cách này rất đau. Đó là dùng vật dùng y tế trực tiếp đưa vào vết thương rồi gấp viên đạn ra, trước khi đưa vào còn phải hơ với lửa. Chung Thất nhăn mày, nghe thôi đã cảm thấy đau rồi, còn Dĩ Văn thì không nói nên lời. Thế nhưng, ai đó vì không muốn người mình yêu biết chuyện mà lo lắng, vẫn quyết tâm thực hiện cách này cho bằng được.
Chung Thất và Dĩ Văn ngồi ở hai bên giữ tay anh lại, còn bác sĩ thì đang nung nóng vật dụng y tế, chuẩn bị gấp viên đạn ra. Hàn Thẩm vẫn đang toát mồ hôi lạnh, nửa tỉnh nửa mê. Anh biết bản thân mình sẽ vượt qua được, sẽ chịu đựng được. Chỉ cần Thi Nhi không biết, không lo lắng, anh đều sẽ chịu được hết. Bác sĩ đi đến gần, chậm rãi nói.
"Tôi tiến hành đây!"
Chung Thất quay mặt đi nơi khác không dám nhìn, còn nghĩ cậu ta mới là người nằm trên chiếc giường kia. Còn Hàn Thẩm thì vẫn vô cùng vô cùng kiên cường, anh dần dần thả lỏng cơ thể để thấy thoải mái hơn. Cây gấp đã nung từ từ đi vào bên trong miệng vết thương, toàn thân anh như có một luồng điện làm nó co giật, đau đớn vô cùng. Hàn Thẩm vừa kêu lên vừa vùng vẫy, nhưng anh vẫn cố nghiến chặt răng lại, cố gặng mạnh mẽ vượt qua nó. Chung Thất quay đi chỗ khác, run rẩy giữ tay anh mà mím chặt môi. Lúc này, Thi Nhi vẫn đang cùng Thùy Chi vui vẻ trò chuyện, đang chơi đùa với Hàn Huyên. Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, tim cứ nảy lên từng nhịp cứ như cảm giác bất an đang bủa vây.
"Chị thấy có gì đó lạ lắm, cứ như Hàn Thẩm đang xảy ra chuyện gì đó vậy."
Thùy Chi nhớ đến lời mà Chung Thất từng nói, Hàn Thẩm và Thi Nhi hệt như có tâm linh tương thông, có thể cảm nhận được nguy hiểm của đối phương. Cô ấy bắt đầu lo lắng, sắc mặt dần có chút không tốt. Sợ Thi Nhi lại suy nghĩ lung tung thì không tốt, Thùy Chi mới cười trấn an.
"Chị đừng nghĩ lung tung, để em gọi cho Chung Thất nhé!"
Cô ấy nói xong liền đi ra ngoài lấy điện thoại gọi ngay cho Chung Thất. Lúc này, cậu ta vẫn đang giữ tay của Hàn Thẩm, viên đạn đã sắp được lấy ra rồi. Thấy người gọi là Thùy Chi, cậu ta không dám nghe máy vì sợ không biết phải nói như thế nào. Nhưng nhìn thấy Hàn Thẩm đau đớn như vậy, còn ngất lên ngất xuống, cậu ta không nhịn được nữa mà nghe máy.
"Alo! Sao tôi gọi mãi anh mới nghe máy vậy?"
Bên trong là giọng nói hốt hoảng đến thất thần của cậu ta.
"Thiếu gia bị trúng đạn rồi, bị thương rất nặng."
"Cái gì?"
"Chị làm sao vậy? Không khoẻ sao?"
Thùy Chi nghe vậy mà giật mình, sợ mình nói to quá làm Thi Nhi chú ý nên cố đi ra xa một chút. Cô ấy bối rối vô cùng, quả nhiên những gì cô linh cảm đều đã đúng.
"Vậy... vậy bây giờ hai người đang ở đâu?"
"Chuyện dài dòng lắm! Tóm lại cô đừng nói cho thiếu phu nhân biết, nhờ bác sĩ âm thầm sắp xếp một giường bệnh cho cậu ấy. Được không?"
Thùy Chi gật đầu lia lịa, chỉ biết im lặng mà nghe theo. Đột nhiên lại xảy ra chuyện thế này, cô ấy cũng không biết nên làm sao. Lúc này mới hiểu, tình yêu của Thi Nhi và Hàn Thẩm cũng gặp muôn trùng trắc trở chứ không dễ dàng gì. Nhìn thấy Thi Nhi vẫn chưa biết chuyện, còn đang chơi đùa với Hàn Huyên, cô ấy xót xa vô cùng.
Tại Phó gia. Viên đạn được lấy ra xong thì Hàn Thẩm cũng rơi vào hôn mê, bác sĩ đã trực tiếp khâu vết thương lại rồi băng bó cho anh cẩn thận. Trên khuôn mặt ấy, đôi mày vẫn cau lại không rõ là đang đau đớn hay đang lo lắng cho người mà mình yêu. Vì cô, anh đã thật sự hi sinh tất cả. Ngay cả khi cận kề của sự sống và cái chết, anh cũng nghĩ đến cô đầu tiên, không muốn cô vì mình mà lo lắng, vì mình mà đau lòng.
...
Chương 58 : Em Biết Cả Rồi!
"Thế nào rồi? Hàn Thẩm và Chung Thất đang ở đâu vậy em?"
Đối diện với câu hỏi của Thi Nhi, Thùy Chi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cô ấy cười bảo.
"Họ... vừa đến công ty ạ!"
Cô vẫn tin những gì mà cô ấy nói, không chút nghi ngờ mà gật đầu. Lúc này, Thùy Chi chỉ thầm cầu mong Hàn Thẩm sẽ không sau. Đợi sau khi Thi Nhi nghỉ ngơi, cô ấy liền ra ngoài nhờ bác sĩ sắp xếp giúp mình một phòng ở khoa hồi sức. Hàn Thẩm đã nhanh chóng được đưa vào bệnh viện chăm sóc, Chung Thất với Dĩ Văn xem như thở phào nhẹ nhõm. Anh ta giao anh lại cho cậu ta, còn mình thì quay về giải quyết tiếp chuyện của Lao Lệ Quyên.
Thùy Chi nhận tin nhanh chóng đến chỗ mà Hàn Thẩm đang nằm. Vừa thấy cô, Chung Thất đã khóc bù lu bù loa cả lên.
"Anh sao vậy?"
"Tôi sợ! Tôi cứ nghĩ thiếu gia sẽ không qua khỏi. Sao... sao cậu ấy lại cứng đầu như vậy chứ?"
Lần đầu tiên Thùy Chi thấy cậu ta khóc, còn khóc trông rất thảm. Đi theo bên cạnh Hàn Thẩm đã bao nhiêu lâu rồi, tuy anh rất nghiêm khắc nhưng rất tốt với gia đình cậu ta. Thi thoảng, anh thường gửi quà để cậu ta mang về cho mẹ mình, còn biếu rất nhiều quà bánh, có cả tiền. Gia đình Chung Thất rất biết ơn Hàn Thẩm, cậu ta cũng xem anh như một ngôi anh trong nhà. Nhìn thấy anh thương tích đầy mình như vậy, đương nhiên sẽ rất sợ.
Thùy Chi vô cùng thông cảm, vỗ vai an ủi Chung Thất bảo cậu ta yên tâm. Cũng may vết thương không gần tim, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm, khó mà cứu được. Hàn Thẩm vừa tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm đó là hỏi Chung Thất.
"Sao tôi lại ở bệnh viện?"
Cậu ta giải thích khéo léo, nói rằng mình đã âm thầm sắp xếp cho anh ở đây mà Thi Nhi không hề biết, bảo anh cứ yên tâm. Hàn Thẩm bán tín bán nghi, bảo cậu ta đưa điện thoại để anh gọi ngay cho Thi Nhi.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
"Thiếu gia! Cậu vừa tỉnh lại còn yếu lắm,ngủ thêm một chút nữa đi ạ!"
Đã là trưa rồi, nếu nói dối mình ở công ty thì cũng cho giống thật một chút. Giờ này anh thường hay gọi về cho cô, bây giờ không gọi khác gì để cô nghi ngờ. Thế là, cậu ta cũng phải nghe theo mà đưa điện thoại. Hai người đều đang nằm trong cùng một bệnh viện gọi cho nhau, nhưng Thi lại không hay biết chuyện gì. Cô còn nghĩ anh ở công ty thật, nên dỗ Hàn Huyên xong liền không ngủ mà đợi điện thoại của anh.
Thấy anh gọi đến, Thi Nhi mừng rỡ nhấc máy.
"Hàn Thẩm! Là em đây! Anh vẫn ổn chứ?"
Nghe cô hỏi nhiều như vậy, lại có vẻ như đang phấn khích, anh thật cảm thấy mình đã không uổng công khi che giấu chuyện này. Vì sức khỏe còn yếu, nên giọng anh vẫn còn hơi mờ nhạt.
Nghe cô hỏi nhiều như vậy, lại có vẻ như đang phấn khích, anh thật cảm thấy mình đã không uổng công khi che giấu chuyện này. Vì sức khỏe còn yếu, nên giọng anh vẫn còn hơi mờ nhạt.
"Anh khoẻ! Con ngủ rồi phải không em?"
Thi Nhi đánh mắt nhìn sang Hàn Huyên, con bé lúc ngủ trông rất đáng yêu, cứ như đang cười vậy, vô lo vô nghĩ.
"Dạ!"
Anh cười mãn nguyện, cứ như mọi đau đớn đều được tan biến trong khoảnh khắc này. Chỉ cần nghe giọng nói dịu dàng của cô, anh liền cảm thấy tinh thần vô cùng dễ chịu. Một cơn đau kéo đến, làm anh nhíu mày, hơi sức cũng yếu đi không ít. Dù là như vậy, anh vẫn cố dịu dàng mà nói với Thi Nhi.
"Anh yêu mẹ con em nhiều lắm!"
"Mẹ con em cũng yêu anh."
Sau tất cả, điều mà anh mong muốn, chính là sự bình an hạnh phúc của hai mẹ con, câu mà anh muốn nghe nhất chính là câu nói này. Lúc này, Thi Nhi vừa bước xuống giường ra ngoài lấy nước uống, để Hàn Huyên lại cho bác sĩ trông chừng giúp. Cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai cô y tá, vẫn còn đang giữ máy với Hàn Thẩm. Bọn họ nói anh chàng lần trước bế vợ và con từ trong rừng về đây hình như đang bị trúng đạn nằm tại bệnh viện này. Nhưng anh vì không muốn vợ lo lắng nên đã nhờ mọi người giữ bí mật. Thi Nhi bàng hoàng, vì chàng trai mà họ nói chính là Hàn Thẩm. Ly nước trên tay rơi xuống đất, làm hai cô y tá kia giật mình nhận ra, định rời đi.
Cô để điện thoại ra xa mình, còn lấy tay che chỗ phát ra âm thanh lại, đi đến chỗ họ mà hỏi.
"Cho tôi hỏi... phòng của Phó Hàn Thẩm, người mà hai cô vừa nói rằng đã bị bắn bị thương, đang ở đâu vậy?"
"Dạ... ở cuối hành lang rẽ trái ạ."
Hàn Thẩm đợi mãi mà không thấy Thi Nhi nói gì, anh sốt sắn cứ cố gọi tên của cô mãi.
"Thi Nhi? Em đâu rồi? Thi Nhi?"
Nghe thấy anh gọi, cô vẫn giả vờ mình chưa biết chuyện gì cả, vừa đi vừa nói chuyện với anh. Nhưng sắc mặt của cô lúc này, đã không còn vui vẻ như trước, cũng không còn cười nỗi nữa.
"Em đây!"
Anh thở phào một hơi, còn tưởng cô đã đi đâu mất rồi. Thi Nhi vừa giữ máy vừa đi đến chỗ phòng của anh, cuối cùng cũng đã đến nơi. Đứng trước cửa sổ có tấm rèm che bằng những thanh ngang nối tiếp, cô nhìn thấy anh đang nằm trên giường bệnh, không dám tin vào mắt mình. Anh thật sự bị trúng đạn sao? Nhìn anh ngồi tựa lưng vào thành giường, mặc áo không cài cúc, gần ngực còn có một mảng băng bó lớn còn rỉ máu. Tim cô nảy lên một nhịp, đau nhói. Cô khó khăn hít thở, nhưng vài giọt nước mắt không nghe lời vẫn rơi lã chã trên gò má. Nghe tiếng cô thút thít, Hàn Thẩm thấy có gì đó không ổn, anh nhẹ giọng hỏi.
"Em sao vậy? Em mệt sao?"
"Em sao vậy? Em mệt sao?"
Thi Nhi nấc lên một tiếng nghẹn ngào, cô không kìm lòng được nữa. Bước đến bên cửa, cô chậm rãi bước vào, trên mặt toàn là nước mắt.
"Em... em biết cả rồi!"
Chương 59 : Giải Quyết Một Lần (1)
Hàn Thẩm bàng hoàng khi nhìn thấy Thi Nhi đang đứng ở cửa, cô đang khóc rất nhiều. Nhìn thấy anh như vậy, cô đau lòng vô cùng. Vậy mà cô khi nãy còn vô tư cười với anh, trong khi anh vẫn đang cố chịu đau để làm cô vui lòng. Bước về phía anh, cô không nói gì được mà chỉ khóc, ánh mắt xót xa nhìn lên vết thương vẫn chưa lành.
"Sao... sao lại như vậy?"
Thi Nhi nghẹn ngào hỏi. Hàn Thẩm thở dài, anh biết mình không thể giấu được nữa, nên chỉ đành nói cho cô biết toàn bộ sự việc. Từ việc Phó lão gia đến muốn bắt Hàn Huyên đi, anh dùng tính mạng của mình ra đánh cược. Rồi khi đến Phó gia gặp mặt Lao Lệ Quyên, anh lại một lần nữa đem tính mạng của mình ra. Hai lần cược đó anh đều thắng, nhưng lần nào cũng để lại thương tích đầy mình. Cô nghe anh nói như vậy, cũng đủ tưởng tượng ra anh vì mình mà hi sinh nhiều đến cỡ nào. Anh nói với cô tất cả, trừ việc mình đã chịu đau đớn như thế nào khi lấy viên đạn ra, anh đã im lặng.
Thi Nhi rưng rưng lệ nắm chặt lấy tay của anh.
"Đau lắm... phải không?"
Hàn Thẩm nhìn cô dịu dàng, giọng anh nhẹ nhàng bảo.
"Không đau chút nào hết! Chỉ cần thấy em bình an, thì anh không thấy đau nữa."
Thi Nhi thút thít. Lúc này, cô y tá bế Hàn Huyên sang tận phòng này để tìm hai vợ chồng cô. Cô ấy bảo con bé không quen ở với mình nên cứ khóc mãi. Thế mà, vừa đưa vào tay Thi Nhi thì liền nín ngay. Cô dỗ dành con, mà con bé này cũng thật biết nịn. Nó cứ như biết cha nó đang bị thương, cứ bường lên đòi cha nó bế nhưng cô không cho. Cô vừa giữ nó lại vừa nhẹ nhàng bảo.
"Hàn Huyên ngoan! Cha bị thương rồi, không bế con được."
Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của Hàn Thẩm lúc này, chính là hai mẹ con họ. Họ cũng chính là liều thuốc, chữa lành mọi vết thương từ thể xác đến tâm hồn này. Anh đã từng nghĩ mình không qua khỏi khi trúng đạn, từng nghĩ mình không thể chịu nổi đau đớn khi gấp "sống" viên đạn ra mà không dùng biện pháp gây mê. Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc ấy, anh nghĩ đến Thi Nhi, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng của mình. Anh cảm thấy mình có thể chịu được tất cả. Sức mạnh của tình yêu chính là như vậy, là khi người mà mình yêu thương dù không ở cạnh mình vẫn cho mình một ý chí mãnh liệt.
Một tuần sau.
Cả gia đình Hàn Thẩm xuất viện về nhà. Về nhà vẫn là thoải mái nhất, bình yên nhất. Chung Thất và Thùy Chi lúc này đều có mặt đầy đủ để giúp đỡ họ. Hàn Thẩm được dìu đến ngồi bên bàn, anh đã nói mình tự đi được nhưng cậu quản gia nhà này cứ nhất quyết dẫn anh đi. Cậu ta thấy anh khoẻ lại, thương tích đã đỡ hơn thì mừng đến phát khóc. Thùy Chi nhìn thấy thì cười cho.
"Này! Anh có thể đừng khóc được không vậy? Khóc gì mà xấu quá đi!"
Không biết là vô tình hay cố ý, cô ấy vừa nói xong thì Hàn Huyên đột nhiên cười toe toét, cứ như hất cho cậu ta một chậu nước lạnh vào mặt. Cậu ta cứng họng, giờ có muốn khóc cũng khóc không thành tiếng. Cả nhà đều phá lên cười, vì con bé này đúng là một "cây hài mới nổi". Đến trưa, sau khi Thùy Chi về nhà, mọi thứ đều đã trở lại trạng thái ban đầu của nó. Hàn Thẩm bây giờ không đi lại nhiều được, nên chỉ có thể mang việc ở công ty về nhà làm.
Vừa bế con xuống lầu đã thấy anh làm việc, cô cau mày hỏi.
"Sao lại làm việc nữa rồi? Anh vẫn chưa khoẻ hẳn đấy!"
Anh nhìn cô một cái rồi lại dán mắt vào máy tính.
"Anh chỉ làm chút thôi! Không sao đâu!"
Thi Nhi bế Hàn Huyên ngồi cạnh anh, nhìn số hồ sơ chất núi kia cũng đủ hiểu không thể hoàn thành nó trong tích tắc được. Cô vuốt ve mặt con bé, nói chuyện với nó nhưng rõ ràng là đang trách anh.
"Con xem cha của con hư kìa, đã bị thương mà còn ôm một đống công việc nữa!"
Anh biết cô đang lo cho mình, nên liền dừng tay mà quay sang ôm hai mẹ con. Lúc này, ôm cũng chỉ có thể ôm hờ thôi, không được chạm mạnh vào vết thương vì nó sẽ dễ rách. Gia đình họ bây giờ vui hơn rồi, có thêm một con bé kháu khỉnh đáng yêu, mà nó còn rất hay cười. Mỗi lần nó cười, bầu không khí cả nhà trở nên tươi sáng hẳn. Thi Nhi biết, chuyện của mình cần làm bây giờ không chỉ chăm sóc hai mẹ con, mà còn phải giải quyết những chuyện cần làm. Đến trưa, thấy hai cha con đã ngủ, Thi Nhi dặn dò Chung Thất ở nhà với họ, còn cô thì ra ngoài một chuyến. Mặc chiếc váy cổ vest đen sang trọng, nhìn cô khác hẳn một Thi Nhi đơn thuần ngày nào.
Lao Lệ Quyên hiện tại đang ở trong trại tạm giam, bà ta đang đợi kết quả điều tra từ phía cảnh sát. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cầm súng bắn người thôi cũng đã đủ để bà ta ngồi ăn cơm tù rồi.
"Lao Lệ Quyên! Có người đến thăm!"
Vừa nghe nói có người đến thăm, bà ta liền vui vẻ đi cùng viên cảnh sát ra chỗ thăm nuôi. Nào ngờ, người đứng trước mặt bà ta lại chính là Thi Nhi. Chắc khó tin lắm, khi cô gái mà ngày trước bà ta sai người bắt đi vẫn còn bụng mang dạ chửa, những tưởng đã bỏ mạng trong bìa rừng bây giờ lại đứng sờ sờ ở đây. Bà ta vốn đã định quay vào trong, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô, hoàn toàn như một người khác khiến bà ta tức điên lên.
"Tại sao mày đến đây? Mày đến để xem tao thảm hại thế này à?"
Chương 60 : Giải Quyết Một Lần (2)
Thi Nhi ngồi trước mặt người đàn bà độc ác này, ánh mắt chỉ có sự thù hận. Cô không căm hận cho bản thân mình, mà hận cho Hàn Thẩm. Anh vì cô mà đem tính mạng ra đặt cược, tống bà ta vào ngục tù nhưng cũng không thể làm cô nguôi giận. Nghĩ đến vết thương ấy, cô đau bao nhiêu thì lại hận bấy nhiêu.
"Người như bà, nên để chính tay tôi giết chết."
Bà ta nghe được câu nói này mà kinh ngạc. Vì trước đây hay bất kể hoàn cảnh gì, cũng chưa từng thấy Thi Nhi vùng lên phản ứng như thế. Ánh mắt cô sắc lạnh, chiếc váy đen cứ như tăng thêm sát khí trên người. Cô gằn giọng, nghiến răng.
"Bà khiến tôi thân sơ thất sở, còn làm Hàn Thẩm bị thương. Tôi thật không hiểu tại sao bà vẫn có thể sống mà không thẹn với lòng như vậy."
Lao Lệ Quyên cười khẩy, quả nhiên là một cô gái kiên cường. Đêm hôm đó cho người đưa cô vào bìa rừng, bà ta còn nghĩ đám sói hoang đã đến tấn công cô và đứa nhỏ trong bụng. Thế mà cô vẫn bình an vô sự sinh Hàn Huyên ra. Đó chính là ý nghĩa của câu, người tốt thì luôn được trời phật phù hộ. Nhưng dù là như vậy, cô vẫn là cái gai trong mắt của bà ta, vẫn là người mà bà ta căm ghét. Bà ta xem Hàn Thẩm như kẻ thù của mình, từ khi anh còn nhỏ đã muốn giết chết anh để diệt trừ hậu họa. Bây giờ nghĩ lại, bà ta thở mạnh một hơi.
"Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, tao đã bóp chết Phó Hàn Thẩm rồi."
Thi Nhi nghe xong mà bàng hoàng.
"Bà hận anh ấy tới vậy sao?"
Hận? Nói hận thì cũng không phải là hận. Một đứa trẻ như anh lúc bấy giờ thì có gì đáng để hận? Chẳng qua, vì anh là con của Lâm Mai Nhàn, người phụ nữ mà chồng bà ta mãi mãi không thể quên được. Chỉ cần nhìn thấy anh, bà ta lại nhớ đến khuôn mặt của người mẹ đã mất, nhớ đến cảnh chồng mình đầu ấp tay gối với mình nhưng vẫn không quên được người xưa. Nhưng rồi lúc đó, bà ta vẫn không đủ can đảm để ra tay với anh. Xem ra Lao Lệ Quyên của ngày ấy so với bây giờ vẫn có lương tâm hơn nhiều.
Lao Lệ Quyên hung hăng nhìn Thi Nhi, đập tay xuống bàn.
"Phải. Tao hận nó! Tao hận mẹ của nó! Tại sao bà ta đã chết lâu như vậy rồi mà Phó Việt Vũ vẫn không thể quên bà ta?"
"Đó là tình yêu."
Trong không gian yên tĩnh ấy, câu nói của Thi Nhi cứ như thức tỉnh một phần nào trong thâm tâm kia. Tình yêu? Phó Việt Vũ đối với Lâm Mai Nhàn chính là vì tình yêu. Ông của hai mươi mấy năm trước khi nhìn thấy vợ mình bị chính em trai ruột sát hại, đã không vì tình thân mà tống ông ta vào tù. Tình yêu mà ông dành cho vợ mình chính là sự tin tưởng, còn tình yêu của Hàn Thẩm dành cho cô là sự cao cả và nặng tình. Hai cha con họ đều si tình như nhau, nhưng chỉ khác ở chỗ, cách ông ấy làm vẫn còn quá nhiều thiếu sót. Ngày Mai Nhàn mất, cứ nghĩ rước Lao Lệ Quyên về sẽ khiến Hàn Thẩm thấy vui hơn khi có mẹ mới. Nhưng ông lại không biết rằng, đó mới là nguyên nhân khiến anh trở nên như bây giờ, cố chấp lại cứng đầu.
Hàn Thẩm yêu cô, là chấp nhận hi sinh tất cả, chấp nhận chịu nhiều đau đớn về mình. Anh không muốn cô bị tổn thương, nên luôn cố gắng làm cô vui vẻ dù bản thân có nhiều vết sẹo. Thi Nhi im lặng một lúc, chợt cảm thấy mình quá may mắn khi được làm vợ của anh. Lao Lệ Quyên bật cười, một nụ cười chua chát.
"Yêu? Trên đời này làm gì còn tình yêu đích thực? Người ta chỉ yêu nhau vì tiền, nhan sắc, địa vị, danh vọng. Tình yêu vĩnh cửu vốn không hề tồn tại."
Một lần nữa, Thi Nhi lại phản đối suy nghĩ của bà ta, cô chậm rãi nói.
"Tình yêu của Hàn Thẩm dành cho tôi, chính là tình yêu đích thực."
Một người không màng đến quá khứ của tôi, chấp nhận che chở tôi. Một người luôn quan tâm đến từng cử chỉ nhỏ nhặt của tôi, chỉ cần tôi nhíu mày thì người đó liền cảm thấy lo lắng. Một người sẵn sàng đặt cược tính mạng của mình ra để bảo vệ tôi, hết lần này đến lần khác chỉ vì muốn tôi an toàn. Tìm ở đâu ra một người như vậy chứ? Tại sao lúc trước tôi lại nghĩ đến tiền nhiều hơn tình yêu? Có lẽ lúc đó tôi vẫn chưa tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Bây giờ, tôi đã tìm được rồi, dù có sống trong giàu sang hay nghèo khó, tôi cũng thấy nó không quan trọng. Vì tôi nhận ra, quan trọng hơn nhất, vẫn là được nhìn thấy người đó mỗi ngày.
"Lao Lệ Quyên! Bà thua rồi! Có lẽ ngay từ đầu bà đã sai, khi đặt tiên bạc lên hàng đầu."
"Nếu như bà yên phận chấp nhân cuộc sống mình đang có... biết đâu, người mà bà yêu cũng sẽ chấp nhận bà."
Thi Nhi đứng dậy, ung dung quay người bước đi. Những gì cần nói cô cũng đã nói hết rồi, quan trọng là ở bà ta. Cô không hi vọng bà ta sẽ được khoan hồng, vì tội lỗi mà bà ta gây ra đáng phải chịu quả báo. Nhưng cô mong, bà ta sẽ suy nghĩ thông suốt hơn về mọi chuyện, không còn vướng mắc trong lòng.
Ra đến xe, điện thoại Thi Nhi lúc này réo liên hồi. Mở lên xem mới thấy, Hàn Thẩm đã gọi cô 67 cuộc rồi mà cô không nghe máy.1
"Alo! Em nghe!"
Trong điện thoại là giọng nói gấp gáp của anh.
"Lục Thi Nhi! Em mau về nhà cho anh!"