-
Chương 46-50
Chương 46 : Thâm Độc
Thùy Chi không hiểu chuyện gì nhưng lại bị thái độ của Hàn Thẩm làm cho bối rối, buộc phải đứng dậy đi ra ngoài. Còn Thi Nhi, cô vẫn đang ngây người ra, vì điều mà cô lo sợ cuối cùng đã đến thật rồi. Hàn Thẩm vô cùng khó xử, anh bước đến chỗ của cô, xoa đầu cô rồi dịu dàng bảo.
"Đừng suy nghĩ gì hết! Anh ra ngoài một lát sẽ quay lại."
Vừa đóng cửa phòng bệnh lại, Hàn Thẩm liền nhìn Thùy Chi hỏi.
"Cô vừa nói gì? Cô nói cô có hôn ước với Phó gia?"
Cô ấy vẫn còn chưa kịp hoàng hôn, vì trông anh lúc này thật khiến người ta lạnh sống lưng và không dám tiếp xúc. Thùy Chi từ từ đứng dây, rụt rè gật đầu. Cô ấy không hề biết người đứng trước mặt mình chính là người mà cô ấy vừa nhắc đến, một vị hôn phu "hụt". Hàn Thẩm khẽ thở dài, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rắc rối. Anh đưa tay vuốt vuốt sóng mũi, nhìn Thùy Chi bảo.
"Từ bây giờ, cô đừng đến gặp Thi Nhi nữa!"
Cô ấy kinh ngạc, không hiểu mình đã làm sao chuyện gì mà lại bị anh xua đuổi như vậy. Chung Thất lúc này từ nhà mang thức ăn đến đã vô tình nhìn thấy, sắc mặt của cả hai đều vô cùng không tốt. Cậu ta bước vội đến, lo sợ Thùy Chi làm gì đó khiến Hàn Thẩm nổi giận, vừa định lên tiếng hỏi thì anh đã nói.
"Đưa cô ta đi đi!"
"Hả?"
Chung Thất ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bị ánh mắt của anh làm cho phát hoảng. Không còn cách nào khác, cậu ta chỉ đành kéo Thuỳ Chi rời khỏi bệnh viện. Trên đường về, cô ấy cứ liên tục không hiểu tại sao Hàn Thẩm lại có phản ứng mãnh liệt như vậy khi cô nhắc đến hôn ước của mình và Phó gia. Đầu óc mơ màng, cô chợt nhớ đến gia đình mà mình đã có hôn ước là họ Phó. Thùy Chi như loé lên một tia lửa trong đầu, chau mày bàng hoàng.
"Không lẽ..."
Ở bệnh viện, đẩy cửa bước vào thấy Thi Nhi ngồi thừ người ra ở đó, Hàn Thẩm như nặng trĩu trong lòng. Anh bước chậm rãi đến chỗ cô,ngồi xuống hỏi.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt buồn ấy như đã nói lên tất cả. Anh thở dài, nhích đến gần hơn rồi dang tay ôm lấy cô vào lòng. Anh biết cô đang nghĩ gì, lo những gì. Nhưng anh đã từng nói chỉ yêu một mình cô, bây giờ đã được chứng minh bằng việc cô mang thai con đầu lòng của họ. Và dù cho có bao nhiêu trắc trở đi nữa, tình yêu này cũng không thể nào thay đổi. Vuốt ve mái tóc của cô, Hàn Thẩm nhẹ nhàng bảo.
"Không được nghĩ lung tung! Anh chỉ yêu một mình em thôi, hiểu không?"
Thi Nhi ôm anh thật chặt, gật đầu an tâm nhưng trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc. Cô không nghĩ một cô gái lanh lợi, hoạt bát như Thùy Chi lại vì hôn ước mà cướp đi Hàn Thẩm.
Phó gia bây giờ lạnh lẽo cứ như không còn chút tình yêu thương nào. Lao Lệ Quyên bấy lâu nay không hề có động tĩnh gì bỗng nhiên hành động. Bà ta đã cho người điều tra ra được, Thi Nhi đang mang thai con của Hàn Thẩm. Tin tức này khó khăn lắm mới có được, vì muốn điều tra anh không phải dễ dàng. Chính nhờ lúc anh đưa cô vào bệnh viện đã không chút phòng bị mà bị người khác chú ý. Mặc dù Hàn Thẩm không nhận mình là huyết mạch của Phó gia, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh thì không thể nào phủ nhận được. Có thể Phó lão gia bây giờ muốn chia cắt anh và Thi Nhi, nhưng cốt nhục của Phó gia thì không thể không mang về. Bà ta lo sợ, một khi đứa nhỏ này ra đời, địa vị của Hàn Thẩm trong lòng Phó lão gia sẽ càng quan trọng hơn, bà ta và Phó Dĩ Văn sẽ không còn chỗ đứng.
Hẹn Dĩ Văn quay trở về nhà, Lao Lệ Quyên căn thẳng nói.
"Lục Thi Nhi có thai rồi!"
Anh ta nghe xong mà bàng hoàng, không phải vì sợ người đó cướp đi tất cả của mình,mà vì tình yêu của anh ta đã thật sự lụi tàn. Sau một hồi im lặng, Phó Dĩ Văn nhìn bà ta, trầm tư hỏi.
"Thì sao ạ?"
Bà ta thở dài, vì đứa con trai này không hiểu ý của bà ta gì cả, từ đầu đến cuối đều như vậy. Bà ta nhăn nhỏ thở dài, nói.
"Khờ quá! Con không hiểu ý của mẹ nói sao? Một khi đứa nhỏ đó được sinh ra thì sẽ đe doạ tới sự thừa kế tài sản của con. Hiểu không?"
Lại là chuyện tài sản. Lúc nào cũng là chuyện tài sản. Mỗi lần gặp thì bà ta cứ nhắc tới chuyện tài sản trước mặt Phó Dĩ Văn, đó cũng là lí do khiến anh ta không thích ở nhà. Nhưng có con thì sao, không có thì sao? Phó lão gia từ lâu cũng đâu xem trọng chuyện đó, ông ấy vẫn luôn trân trọng đứa con của mình và Lâm Mai Nhàn đã sinh ra là Hàn Thẩm. Anh ta mệt mỏi, gục đầu suy nghĩ một lúc, không biết mẹ mình lại định giở trò gì. Đột nhiên, anh ta bừng dậy nhìn vào Lao Lệ Quyên, ánh mắt bà ta trở nên giang xảo đến khó lường.
Phó Dĩ Văn hỏi.
"Mẹ định làm gì?"
Bà ta nhếch môi cười, cầm cây dũa móng tay lên đưa qua đưa lại trên móng tay của mình, bảo.
"Không ra đời, thì sẽ không gây phiền phức."
"Rắc". Bà ta dứt khoát bẻ gãy cây dũa ấy khiến Phó Dĩ Văn bàng hoàng.
Chương 47 : Sóng Ngầm
"Không được."
Phó Dĩ Văn vừa nghe Lao Lệ Quyên nói thế thì liền đứng bật dậy phản đối. Làm hại đứa nhỏ trong bụng Thi Nhi thì có khác gì là làm hại cô đâu? Mặc dù anh ta không muốn đội trời chung với Hàn Thẩm, nhưng làm hại Thi Nhi là điều anh ta không hề mong muốn. Bà ta thấy phản ứng này thì liền vô cùng khó chịu.
"Tại sao lại không được? Con nhỏ đó vừa vô dụng lại còn cản đường chúng ta, mẹ chính là muốn trừ khử luôn cả nó."
Bà ta đứng dậy khoanh tay, thong thả đi qua đi lại, từ ánh mắt đến lời nói đều đầy sự tính toán và thâm độc.
"Hơn nữa, nó lại là điểm yếu của Phó Hàn Thẩm. Chỉ cần nó chết, thì Phó Hàn Thẩm cũng sẽ suy sụp."
Đứng nhìn bà ta lên kế hoạch hãm hại Thi Nhi, anh ta không thể tin rằng mẹ mình lại là người như vậy. Từ khi còn nhỏ, anh ta đã từng thấy mẹ mình nhiều lần ức hiếp Hàn Thẩm vì nghĩ rằng anh là kẻ ngốc, kẻ vô dụng. Bà ta thường chửi mắng anh thậm tệ, thậm chí là đánh anh để lại nhiều thương tích. Dĩ Văn lúc đó lại rất thương Hàn Thẩm, thường lén mang đồ ăn và thuốc đến để bôi cho anh, còn bón cho anh ăn. Rồi đến bây giờ, dù biết anh không còn như xưa nữa nhưng bà ta vẫn không dừng lại âm mưu ấy. Hại Hàn Thẩm chưa đủ, bà ta còn muốn hại cả Thi Nhi, một cô gái vốn không có liên quan gì đến những rắc rối này.
Dù bây giờ, Thi Nhi đã mang thai con của Hàn Thẩm, nhưng đứa bé chưa sinh ra đời, lại còn là trẻ vô tội. Dĩ Văn làm sao có thể chấp nhận được khi nghe mẹ mình nói ra những âm mưu đó? Anh ta kịch liệt phản đối.
"Con không đồng ý. Nếu mẹ muốn đối phó anh ta thì có thể gây sức ép trên thương trường, đừng làm hại người vô tội."
Mình không thể tin được, mẹ mình chỉ vì muốn chiếm lấy tài sản của Phó gia mà lại có những suy nghĩ đó. Bà ấy lại còn muốn âm mưu gì nữa đây? Nhất định phải nhắm vào Thi Nhi mới được sao?
Lao Lệ Quyên nhận ra được, dường như Phó Dĩ Văn không chỉ đơn giản ra sức bảo vệ Thi Nhi chỉ vì cô là người vô tội. Bà ta nhìn anh ta, ánh mắt thăm dò.
"Con đã để ý cô ta?"
Dĩ Văn như bị nói trúng tim đen. Anh ta không thừa nhận, chỉ nhắc nhở mẹ mình một câu rồi rời đi.
"Tóm lại, mẹ không được làm tổn hại đến cô ấy và đứa nhỏ vô tội."
Thi Nhi đã được xuất viện về nhà, Hàn Thẩm gần đây bỏ bê công việc lại quyết định nghỉ phép thêm một ngày nữa để ở nhà chăm sóc cô. Nhưng cô thừa biết, anh đang lo lắng và sợ cô nghĩ lung tung nên mới như vậy. Cô còn biết, những cổ đông trong công ty có vào người vẫn chưa đồng tình với Hàn Thẩm, thấy anh như vậy họ càng có cớ để bàn tán hơn. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Vậy nên, anh vừa đặt cô nằm xuống giường, cô đã bảo.
"Ngày mai anh đi làm đi! Em ở nhà với Chung Thất được rồi!"
Hàn Thẩm ngồi xuống bên giường, đứa tay vuốt ve gò má của cô rồi nhẹ nhàng nói.
Hàn Thẩm ngồi xuống bên giường, đứa tay vuốt ve gò má của cô rồi nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu. Ở nhà với em hết ngày mai nữa thôi, ngày mốt anh sẽ đi làm mà!"
Thi Nhi không biết nói gì nên chỉ có thể im lặng nghe theo. Đến chiều, Hàn Thẩm mang cháo lên đặt ở bên cạnh, cô lúc này vẫn đang say giấc. Có lẽ ngủ ở bệnh viện không được thoải mái, nên khi về nhà cô mới ngủ ngon thế này. Ở dưới nhà, Thùy Chi gọi điện đến cho Chung Thất hỏi Thi Nhi đã xuất viện chưa, đã khoẻ chưa. Cậu ta vừa lén nhìn lên lầu vừa trả lời điện thoại. Được một lúc, cô ấy thở dài bảo.
"Tôi biết tại sao thiếu gia của anh lại như vậy với tôi rồi."
Chung Thất đảo mắt qua lại như đang ăn trộm, khẽ hỏi.
"Tại sao vậy?"
"Vì tôi chính là cô gái có hôn ước với anh ấy."
Chung Thất đứng hình, im bặt vì bị sốc. Không ngờ chính mình lại là người đưa Thùy Chi về gặp Hàn Thẩm và Thi Nhi, để bây giờ họ lại nhận ra sự thật này. Đúng lúc ấy, Hàn Thẩm vừa đi xuống lầu, cậu ta liền toát mồ hôi mà cúp máy ngang. Thi Nhi ngủ nhiều làm anh lại cảm thấy lo lắng, còn đích thân gọi bác sĩ tư về nhà khám. Nhưng bác sĩ đã nói, đây chỉ là triệu phú bình thường của người mang thai thôi, bảo anh đừng quá lo.
Anh nhìn Thi Nhi ngủ, tắt đèn chỉ để lại ánh đèn ngủ vàng vàng mờ ảo, từ từ vén chăng nằm xuống cạnh cô. Lúc này, cô đột nhiên thức giấc, tròn xoe mắt nhìn anh.
"Đã khuya rồi sao?"
Hàn Thẩm cười nhẹ nhàng hệt như ánh trăng treo ngoài cửa sổ. Anh vuốt ve lưng của cô, gật đầu một cái để cô biết. Cô cũng tự khâm phục bản thân mình thật, ngày trước không mang thai đã dễ ngủ rồi, bây giờ mang thai còn ngủ nhiều hơn nữa. Ôm anh thật chặt, mới phát hiện ai kia đang thoả thân ngủ, múi còn hở ra thế kia làm người ta ngại chết được. Anh thấy cô đột ngột dúi đầu vào ngực mình, bất giác hỏi.
"Em sao thế?"
"Ai... ai cho anh khoe múi với người ta vậy hả? Người ta... sẽ... sẽ thích lắm đấy!"
Chương 48 : Ngạc Nhiên Thật!
"Thật không?"
Hàn Thẩm cúi đầu xuống nhìn Thi Nhi, nơi đôi mắt ấy chợt như có vài ánh sáng len lỏi vào làm nó thêm long lanh huyền ảo, khiến anh đắm chìm. Cô cười ngọt ngào bảo.
"Thật!"
Đột nhiên, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, từ từ đưa vào lớp chăn bông rồi luồng sâu vào quần của mình. Bất ngờ đặt tay lên vật thể ấm nóng ấy, Thi Nhi mặt đỏ bừng bừng như vừa bước ra khỏi lò sưởi. Không thể tin được là anh lại làm như vậy, lại còn nhìn cô cười tà.
"Vậy thì sờ ở đây đi, vừa ấm mà còn thích hơn nữa!"
Tay anh vẫn đang giữ tay của cô, còn giúp cô đi chuyển mò mẫm. Cô lúc này đã đỏ mặt như trái cà chua chín rồi, vậy mà anh còn làm tới như vậy, nằm sát gần cô như sắp dính lấy nhau. Anh ghé môi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng như vừa chạm vào một quả nho căng mọng. Một cái không đủ, lại hôn thêm một cái, một cái nữa rồi hôn ghì lấy môi cô. Khoang miệng cô bị chiếc lưỡi tung hoành ngang dọc không ngừng, càng lúc cơ thể càng thấy nóng. Bàn tay cô vẫn giữ nguyên ở vật thể ấy, nó đang từ từ ***** **** cả lên. Thi Nhi tinh nghịch, đột nhiên đưa tay vuốt một cái làm Hàn Thẩm không nhịn được mà kêu lên. Anh nhìn cô tròn cả mắt, nói không nên lời.
"Em..."
Anh tức quá, nhưng không làm gì được cả, luồng tay vào áo cô xoa nắn, nhẹ giọng bảo.
Anh tức quá, nhưng không làm gì được cả, luồng tay vào áo cô xoa nắn, nhẹ giọng bảo.
"Anh sẽ ghi nhớ chuyện này, đợi em sinh xong rồi sẽ bắt em sinh một đứa nữa."
Thi Nhi nhìn anh ấm ức nói.
"Anh nói nghe dễ thật đấy! Có biết người ta vừa mệt lại vừa đau lưng lắm không?"
Cô nói xong liền tủi thân vùi đầu vào lòng của anh, lại đang muốn làm nũng rồi đây. Anh cười, vội vàng xoa xoa lưng cho cô rồi dỗ cô ngủ.
Hôm sau, Hàn Thẩm dây từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Bên ngoài bất chợt có tiếng chuông cửa, không đợi Chung Thất chạy ra thì anh đã đi ra ngoài xem thử. Nào ngờ, người đứng bên ngoài lại là Thùy Chi. Vừa nhìn thấy cô ấy, mặt anh đã tối sầm lại, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm.
"Đến đây làm gì?"
Thùy Chi vô cùng bối rối, trên tay còn cầm một túi quà hình như là định tặng cho Thi Nhi. Cô ấy biết anh vì nguyên nhân hai nhà có hôn ước mà không thích mình. Cũng phải thôi, anh đang có một gia đình hạnh phúc, một cô vợ yêu mình như vậy thì làm sao chấp nhận đột nhiên có một vị hôn thê xuất hiện? Nhưng Thùy Chi từ đầu đến cuối vô tội, cô ấy không nghĩ người mà mình sẽ gặp lại là Hàn Thẩm, và còn là một người đã có vợ và sắp có con.
Nhìn anh lúng túng, cô ấy vội vàng giải thích.
Nhìn anh lúng túng, cô ấy vội vàng giải thích.
"Anh... anh đừng hiểu lầm! Em không có ý làm hại chị Thi Nhi đâu! Em thật sự không biết gì về chuyện hôn ước hết, càng không biết người đó là anh."
Hàn Thẩm đứng ở trong nhà nhìn Thùy Chi, không biết có nên tin lời cô ấy nói hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thì rõ ràng là không hay biết chuyện gì cả. Hơn nữa, nếu cô ấy muốn tiếp cận anh thì đã không cần sáng tối cãi nhau với Chung Thất, cả hai cứ dính lấy nhau để cằn nhằn. Anh thở dài một hơi, chỉ đành mở cửa cho Thùy Chi vào, dù là vậy nhưng vẫn không có thiện cảm mấy và vẫn còn nghi ngờ.
Từ lúc Thùy Chi vào nhà gặp Chung Thất và Thi Nhi cho đến lúc ngồi trò chuyện, Hàn Thẩm cứ như để ý từng nhất cử nhất động của cô ấy. Anh nghi ngờ cô ấy đang nói dối mình, sợ cô ấy làm hại cô. Vì lần trước khi cô ấy đến đây trở về, đến tối thì Thi Nhi lại bị động thai. Bây giờ lại biết cô ấy là người có hôn ước với mình, anh càng đề phòng hơn nữa.
Thi Nhi nhìn thấy Thùy Chi, không biết nên vui hay buồn. Cô ấy biết cô đang mang thai hay suy nghĩ lung tung, nên đã liền nói rõ mọi chuyện. Từ khi ở Mĩ trở về đây, cô đã từng nghe cha mình nhắc chuyện hôn ước nhưng chưa từng gặp mặt người nào trong Phó gia cả. Đến chuyện anh đã có vợ cô ấy và cha mình cũng không hề hay biết. Ngồi lại gần nắm lấy tay Thi Nhi, cô ấy nhẹ giọng nói.
"Chị! Chị đừng nghĩ lung tung nhé! Em tuyệt đối không có ý gì với anh Hàn Thẩm đâu ạ!"
Cô nhìn sang anh rồi lại nhìn cô ấy, lòng đã nhẹ nhõm được một chút, cười nhẹ gật đầu. Anh đột nhiên đưa tay che miệng, quay mặt đi nơi khác khẽ ho một tiếng.
"Khụ! Không cần nắm tay thân thiết vậy đâu!"
Thùy Chi cười gượng rụt tay về. Chung Thất nhìn thấy mọi chuyện đã ổn, cô ấy cũng không còn bị nghi ngờ nữa lòng cũng đột nhiên vui vẻ. Cậu ta đứng ở gần đó, cười tươi như hoa bảo.
"Thiếu gia thấy không? Nhìn cô ta hơi hung dữ một chút thôi chứ tốt bụng dễ gần lắm!"
Thùy Chi nghe xong liền lườm một cái đanh thép. Còn Hàn Thẩm, anh bất ngờ nhìn cậu ta, ròi có chút phản ứng hỏi.
"Làm gì bênh vực ghê vậy?"
Trên đường đưa Thùy Chi về chỗ lấy xe, cô ấy và Chung Thất không thèm nói chuyện với nhau. Chỉ cần người này không nói gì thì người kia cũng không hỏi gì. Nghĩ tới bộ dạng cười toe toét của cậu ta khi nói mình hung dữ, cô thật chỉ muốn bóp chết Chung Thất luôn cho rồi. Nhưng đến cuối cùng, vẫn có một chuyện quá thắc mắc mà Thùy Chi nhất định phải hỏi.
"Này! Tôi thắc mắc! Tại sao anh Hàn Thẩm mỗi lần thấy tôi động chạm vào chị Thi Nhi thì cứ khó chịu ra mặt vậy?"
Chung Thất im lặng cau mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.
"Chắc là ghen đấy!"
Thùy Chi nghe xong liền mắt chữ o mồm chữ a, kinh ngạc nói.
"Ngạc nhiên thật! Anh ấy ghen với cả con gái à?"
Chương 49 : Cảnh Cáo
Thùy Chi về không lâu, Hàn Thẩm ở nhà liền ra vẻ khó chịu trước mặt Thi Nhi. Anh uống nước ừng ực, đặt ly xuống cũng cố tình tạo tiếng động lớn. Cô vô cùng khó hiểu, ngồi ở đối diện ảnh hỏi.
"Anh bị sao vậy?"
Anh thở mạnh một hơi rồi nhìn sang cô, đến giờ cô vẫn chưa hiểu anh đang làm vậy là có ý gì. Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm không nói năng gì, cô có chút khó chịu, nhăn mày hỏi.
"Anh đang làm gì thế hả?"
"Anh đang làm mình làm mẩy đấy!"
Hàn Thẩm vừa nói vừa khoanh tay lại cứ như đang giận dỗi làm Thi Nhi bất ngờ. Gì đây? Đang làm mình làm mẩy với cô nữa cơ? Không đợi cô hỏi tiếp, anh vừa nói vừa lườm lườm cô uất ức.
"Em đấy! Em và cái cô Dương Thùy Chi đó có thể nào đừng gần gũi như vậy được không?"
Anh vừa nói vừa thể hiện cảm xúc của mình cho cô biết, rằng đầu anh như sắp bốc hoả rồi mỗi khi thấy Thùy Chi cứ nắm tay rồi cười nói với cô. Sao lại vậy được? Anh đang ghen. Nhưng thà là anh ghen với Chung Thất hay ai đó thì cô còn không thấy lạ, đằng này lại đi ghen với một cô gái. Anh còn nói chỉ cần thấy cô ấy mà nắm tay cô nữa thì sẽ chặt tay cô ấy luôn. Thi Nhi ngồi đó ngẩn ra, sau khi anh nói xong thì liền bật cười. Nhìn anh lúc này rất đáng yêu, vừa nói vừa thở hồng hộc cứ như đang giận lắm vậy, cả hai tai đỏ ửng như trái cà chua.
Anh mím môi, im lặng một lúc anh lại nói tiếp.
"Không chỉ là cô ta. Con muỗi lại gần em anh cũng sẽ nghiền nó ra, con chó vẫy đuôi thì anh chặt đuôi của nó, con cá ở gần em nghịch nước thì anh sẽ bắt nó đi chiên xù."
Thi Nhi chớp chớp mắt, vậy anh đang định tàn sát nhân loại à? Anh nói nghe vô cùng nghiêm trọng nhưng lại làm cô cứ buồn cười làm sao. Cô đưa tay đặt lên khoảng trống ở chỗ cạnh mình, muốn anh qua đây ngồi. Ai kia vẫn còn đang làm mình làm mẩy nên ra vẻ miễn cưỡng đi đến ngồi gần. Thi Nhi từ hôm qua tới hôm nay cứ tỏ ra khác lạ, ngày trước còn rất rụt rè mỗi khi anh chạm vào cô nhưng từ khi mang thai cô khác hẳn. Hôm qua thì sờ múi của anh bảo thích lắm, còn hôm nay thì... Cô đột nhiên đặt tay lên "chỗ ấy" của anh, nhìn anh cười cười hỏi.
"Vậy còn chỗ này thì sao? Em đang động vào nó này, anh định làm gì nó hả?"
Hàn Thẩm nhìn cô ngây ngốc, vợ mình từ bao giờ lại bạo với mình như thế nhỉ? Nhưng sau khi ngây người, anh liền lộ ra nụ cười nham hiểm, đặt tay mình lên tay cô. Anh bảo.
"Riêng vật này, nếu em động vào thì nó sẽ cắn đấy!"
Hai người đang đùa nhau vui vẻ thịt bên ngoài lại có tiếng chuông cửa. Hàn Thẩm nhìn cô cười dịu dàng, bảo cô ngoan ngoãn ngồi yên còn anh sẽ đi ra xem sao. Bên ngoài không có ai cả, anh mở cửa ra nhìn qua nhìn lại thì không thấy có bóng người nào ở gần. Định quay lại vào nhà, anh lại để ý đến chiếc hộp gỗ đen ở dưới chân. Hàn Thẩm từ từ nhặt nó lên, anh vừa mở ra thì đôi mắt đã liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Buổi chiều.
Thi Nhi được anh dỗ ngủ, anh đến công ty một lúc rồi rời đi, còn mang theo cả chiếc hộp ban sáng ở bên cạnh. Dừng trước một cánh cổng đang hé mở, anh bước xuống xe rồi hiên ngang đẩy cửa đi vào. Ở bên một góc cổng, có một tấm bảng vàng khắc tên màu đen "Phó gia".
Lúc này, Phó lão gia, Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn đều đang có mặt đầy đủ, còn chuẩn bị ăn tối. Vừa thấy Hàn Thẩm bước vào, bọn họ liền bàng hoàng đến ngẩn ngơ. Phó lão gia thấy anh quay về, liền vui mừng nghĩ anh đã suy nghĩ thông suốt, đứng dậy tươi cười, định mở miệng nói thì bị anh làm giật mình. Anh lấy chiếc hộp gỗ đen mở nó ra rồi ném thẳng lên bàn ăn của bọn họ. Lao Lệ Quyên đột nhiên đảo mắt liên tục, cứ như có tật giật mình. Trong hộp là một cái bàn tay dính đầy máu, còn có cả một nhúm lông hệt như lông động vật. Anh tự hỏi, nếu như người nhìn thấy chiếc hộp này là Thi Nhi, không biết cô đã sợ hãi đến mức nào.
Phó lão gia bàng hoàng hỏi.
"Hàn Thẩm? Đây là gì?"
Anh trừng mắt nhìn từng người một trong nhà, hỏi.
"Là tôi hỏi các người mới phải. Là ai? Đã gửi cái thứ dơ bẩn này đến trước cổng nhà tôi?"
Lúc này, Phó Dĩ Văn bất giác liếc nhìn sang Lao Lệ Quyên, bà ta đang đảo mắt không dám nhìn vào chiếc hộp. Vậy là cũng đủ hiểu, chính bà ta là người đã làm ra trò này. Thấy tất cả vẫn đang bàng hoàng không ai chịu trả lời, Hàn Thẩm lên tiếng tiếp.
"Thi Nhi đang mang thai, vốn không thể chịu kích động mạnh. Tôi thừa biết cả người không ưa gì tôi, nhưng đừng nghĩ sẽ làm hại vợ con của tôi."
Phó lão gia nghe xong thì giật mình, tròn xoe mắt nhìn anh. Ông ta đi đến gần hơn một chút, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng hỏi.
"Con nói gì? Thi Nhi... có thai sao?"
Hàn Thẩm nhìn thăng vào mắt ông ta, lạnh lùng thờ ơ hỏi.
"Thì sao? Ông định làm gì? Ông muốn làm hại cô ấy? Hay là muốn con của tôi? Cả hai đều không bao giờ xảy ra. Chỉ cần các người động đến một sợi tóc của Thi Nhi và con của chúng tôi..."
Anh dừng lại một chút, liếc mắt sang Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn, ánh mắt ấy như toát ra sát khí lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Tôi sẽ không tha cho kẻ đó, khiến các người sống không bằng chết."
Anh quay người bước đi, đến bậc cửa thực bất ngờ khựng lại. Nghiêng người nhìn Lao Lệ Quyên đang hoang mang xanh mặt, anh chỉ tay vào thẳng mặt của bà ta, ánh mắt sắc lạnh.
"Nhất là bà."
Chương 50 : Nguy Hiểm Đến Gần
Hàn Thẩm vừa rời đi thì Phó gia liền lục đục nội bộ. Phó lão gia cầm chiếc hộp trên bàn lên nhìn, thì ra đây chỉ là một bàn tay giả. Nhưng hóa trang như thật thế này thì rõ ràng là muốn dọa chết người ta. Ông ấy không cần hỏi nhiều, trực tiếp hỏi Lao Lệ Quyên đang ngồi gần đó.
"Là bà làm có phải vậy không?"
Bà ta ra vẻ ngơ ngác không biết chuyện gì, đứng dậy đi đến gần ông hỏi.
"Ông nói gì vậy? Làm gì? Tôi làm gì biết chuyện Lục Thi Nhi mang thai chứ?"
Nhưng làm sao Phó lão gia có thể tin được, khi chính ông đã nhiều lần thấy bà ta qua lại với những tên lạ mặt, còn đưa tiền cho bọn chúng. Ông không hề biết chuyện Thi Nhi mang thai cho đến khi Hàn Thẩm tìm đến đây để cảnh cáo từng người. Trừng mắt giận dữ nhìn Lao Lệ Quyên, ông một lần nữa cảnh cáo.
"Tôi cảnh cáo bà không được làm hại tới con bé, không thì đừng trách tôi."
Phó lão gia bỏ đi ra ngoài mà không nói gì nữa. Bà ta đứng ở đó, vừa nãy còn giả ngây giả ngô bây giờ đã nổi cơn tam bành lên. Bà ta ném toang chiếc hộp gỗ xuống đất, làm bàn tay giả dính đầy máu và nhúm lông rơi ra ngoài. Phó Dĩ Văn im lặng từ nãy đến giờ cũng không hài lòng mà lên tiếng.
"Đã sợ Phó Hàn Thẩm như vậy, thì tại sao lại còn muốn làm hại cô ấy?"
Bà ta đứng trước mặt câu hỏi này của anh ta, quả thực trong lòng có phần thấp thỏm. Vốn nghĩ Hàn Thẩm ngày nào cũng bận rộn việc công ty, nên việc đe doạ Thi Nhi sẽ dễ dàng hơn. Nào ngờ, bà ta lại không xem ngày, chọn ngay lúc anh ở nhà để hành động. Thái độ vừa rồi của anh, chính là đang cố tình dằn mặt bà ta. Nói không chừng, từ lâu anh đã biết bà ta là người làm ra trò này, chỉ là không muốn nói thẳng mà dằn mặt cảnh cáo. Lao Lệ Quyên càng thêm không cam tâm, lại bắt đầu vẽ ra những âm mưu mới cho mình. Bà ta đứng im lặng ở đó, suy nghĩ hồi lâu rồi lộ ra nụ cười giang ác. Phó Dĩ Văn nhìn bà ta, siết chặt tay thành hình nắm đấm.
Dù cho mẹ có trăm phương nghìn kế gì muốn hãm hại Thi Nhi, con cũng sẽ phá hủy chúng,. Con nhất định không để mẹ làm cô ấy tổn thương, và cả đứa trẻ vô tội đó nữa.
Suy cho cùng, anh ta vẫn chưa đến nỗi mất nhân tính như mẹ mình mà làm ra những lời này. Anh ta vẫn còn nghĩ đến Thi Nhi,còn nghĩ đến một sinh linh vô tội sắp chào đời.
Đã là tháng thứ 7 của thai kì nên việc đi đứng đối với Thi Nhi càng khó khăn hơn. Cô phải mang dép lê mềm chân, đi qua đi lại trong nhà xem như vận động. Hàn Thẩm đã cho người làm một cái lan can ở ngay vườn hoa, để cô vừa đi vừa ngắm chúng. Chỉ cần nghĩ tới những việc mà anh đã làm vì mình, lòng cô lại tràn ngập niềm vui sướng.
Bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, Chung Thất nhanh nhẹn mở cổng ra xem thì có một người đàn ông mặc đồ của công ty điện nước, nói rằng mình muốn sửa chữa hệ thống rò rỉ theo lời của Hàn Thẩm. Chung Thất đề phòng rất kĩ càng, vừa bảo anh ta đứng đợi vừa gọi cho anh.
"Thiếu gia! Cậu gọi người đến sửa ống nước ạ?"
"Ừ! Hôm qua tôi thấy nó rò rỉ, sợ nước tràn làm nguy hiểm đến Thi Nhi nên đã bảo người tới sửa. Cậu cho người ta vào đi!"
Sau khi xác nhận xong xuôi, Chung Thất để người đàn ông đó vào nhà. Lúc này, Thi Nhi vẫn đang đi lại vận động ở gần vườn hoa, nghe cậu ta nói có người sửa ống nước nên đến phòng khách xem một chút. Người đàn ông kia cúi gầm mặt, chào cô một cái rồi đi vào bên trong phòng tắm. Chung Thất và cô ngồi ở phòng khách, cậu ta mang sữa nóng và bữa sáng chuẩn bị đến bảo cô ăn mau kẻo nguội. Được một lúc, người đàn ông kia lại đi ra rồi nói.
"Cậu có biết chỗ bán nguyên liệu ở đâu không? Tôi nghĩ là một chút hư tổn thôi, nào ngờ đường ống vỡ rồi nên cần nhiều nguyên liệu một chút."
Chung Thất chỉ dẫn rằng chỗ đó khá xa chỗ này, chắc khoảng mất gần nửa tiếng mới tới nơi. Mà người đàn ông đó lại nói mình lần đầu đến đây, không biết đường đi muốn nhờ Chung Thất dẫn đường. Cậu ta lo lắng nhìn sang Thi Nhi, sợ cô ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện Nhưng vì thấy người đàn ông kia xa xôi đến đây sửa chữa, nên đã liền bảo cậu ta đi cùng. Cô nói mình ở nhà không sao cả, ăn xong sẽ đi đến phòng nghỉ ngơi mà không cần phải lên lầu.
Chung Thất nhiều lần chần chừ, nhưng vì muốn làm cho xong nên đành phải rời đi cùng người đàn ông kia. Lúc này, cậu ta không biết bên ngoài vẫn còn một tên nữa đang đợi cậu ta mắc bẫy. Chỉ cần cậu ta vừa đi thì sẽ tiến vào nhà. Nào ngờ, Thùy Chi lại đến chơi đúng lúc này làm hắn ta phải thay đổi sang hướng khác
"Chị ơi! Chị khoẻ chứ ạ?"
Thi Nhi đang buồn chán, thấy cô ấy đến thì rất vui. Cô mời cô ấy ngồi xuống cạnh mình, hai chị em bắt đầu vui vẻ nắm tay nhau trò chuyện. Lúc này, cô bảo mình vừa học đan len, mới đan được một cái áo len nhỏ cho em bé, muốn Thùy Chi xem thử. Cô ấy rất sẵn lòng xem, cô bảo cô ấy đợi một chút, mình sẽ đi vào phòng lấy nó ra.
Cánh cổng nhà quên đóng dần mở ra, Thùy Chi vẫn đang ngồi ở phòng khách nhìn ngắm cách bày trí của căn nhà. Rồi bỗng nhiên, đầu cô ấy như bị va đập mạnh mà ngất ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Thi Nhi đang vui vẻ cầm chiếc áo len bước ra, thì thấy một gã đàn ông đang cầm cây.
"Thùy Chi! Đây là áo..."
Thùy Chi không hiểu chuyện gì nhưng lại bị thái độ của Hàn Thẩm làm cho bối rối, buộc phải đứng dậy đi ra ngoài. Còn Thi Nhi, cô vẫn đang ngây người ra, vì điều mà cô lo sợ cuối cùng đã đến thật rồi. Hàn Thẩm vô cùng khó xử, anh bước đến chỗ của cô, xoa đầu cô rồi dịu dàng bảo.
"Đừng suy nghĩ gì hết! Anh ra ngoài một lát sẽ quay lại."
Vừa đóng cửa phòng bệnh lại, Hàn Thẩm liền nhìn Thùy Chi hỏi.
"Cô vừa nói gì? Cô nói cô có hôn ước với Phó gia?"
Cô ấy vẫn còn chưa kịp hoàng hôn, vì trông anh lúc này thật khiến người ta lạnh sống lưng và không dám tiếp xúc. Thùy Chi từ từ đứng dây, rụt rè gật đầu. Cô ấy không hề biết người đứng trước mặt mình chính là người mà cô ấy vừa nhắc đến, một vị hôn phu "hụt". Hàn Thẩm khẽ thở dài, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rắc rối. Anh đưa tay vuốt vuốt sóng mũi, nhìn Thùy Chi bảo.
"Từ bây giờ, cô đừng đến gặp Thi Nhi nữa!"
Cô ấy kinh ngạc, không hiểu mình đã làm sao chuyện gì mà lại bị anh xua đuổi như vậy. Chung Thất lúc này từ nhà mang thức ăn đến đã vô tình nhìn thấy, sắc mặt của cả hai đều vô cùng không tốt. Cậu ta bước vội đến, lo sợ Thùy Chi làm gì đó khiến Hàn Thẩm nổi giận, vừa định lên tiếng hỏi thì anh đã nói.
"Đưa cô ta đi đi!"
"Hả?"
Chung Thất ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bị ánh mắt của anh làm cho phát hoảng. Không còn cách nào khác, cậu ta chỉ đành kéo Thuỳ Chi rời khỏi bệnh viện. Trên đường về, cô ấy cứ liên tục không hiểu tại sao Hàn Thẩm lại có phản ứng mãnh liệt như vậy khi cô nhắc đến hôn ước của mình và Phó gia. Đầu óc mơ màng, cô chợt nhớ đến gia đình mà mình đã có hôn ước là họ Phó. Thùy Chi như loé lên một tia lửa trong đầu, chau mày bàng hoàng.
"Không lẽ..."
Ở bệnh viện, đẩy cửa bước vào thấy Thi Nhi ngồi thừ người ra ở đó, Hàn Thẩm như nặng trĩu trong lòng. Anh bước chậm rãi đến chỗ cô,ngồi xuống hỏi.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt buồn ấy như đã nói lên tất cả. Anh thở dài, nhích đến gần hơn rồi dang tay ôm lấy cô vào lòng. Anh biết cô đang nghĩ gì, lo những gì. Nhưng anh đã từng nói chỉ yêu một mình cô, bây giờ đã được chứng minh bằng việc cô mang thai con đầu lòng của họ. Và dù cho có bao nhiêu trắc trở đi nữa, tình yêu này cũng không thể nào thay đổi. Vuốt ve mái tóc của cô, Hàn Thẩm nhẹ nhàng bảo.
"Không được nghĩ lung tung! Anh chỉ yêu một mình em thôi, hiểu không?"
Thi Nhi ôm anh thật chặt, gật đầu an tâm nhưng trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc. Cô không nghĩ một cô gái lanh lợi, hoạt bát như Thùy Chi lại vì hôn ước mà cướp đi Hàn Thẩm.
Phó gia bây giờ lạnh lẽo cứ như không còn chút tình yêu thương nào. Lao Lệ Quyên bấy lâu nay không hề có động tĩnh gì bỗng nhiên hành động. Bà ta đã cho người điều tra ra được, Thi Nhi đang mang thai con của Hàn Thẩm. Tin tức này khó khăn lắm mới có được, vì muốn điều tra anh không phải dễ dàng. Chính nhờ lúc anh đưa cô vào bệnh viện đã không chút phòng bị mà bị người khác chú ý. Mặc dù Hàn Thẩm không nhận mình là huyết mạch của Phó gia, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh thì không thể nào phủ nhận được. Có thể Phó lão gia bây giờ muốn chia cắt anh và Thi Nhi, nhưng cốt nhục của Phó gia thì không thể không mang về. Bà ta lo sợ, một khi đứa nhỏ này ra đời, địa vị của Hàn Thẩm trong lòng Phó lão gia sẽ càng quan trọng hơn, bà ta và Phó Dĩ Văn sẽ không còn chỗ đứng.
Hẹn Dĩ Văn quay trở về nhà, Lao Lệ Quyên căn thẳng nói.
"Lục Thi Nhi có thai rồi!"
Anh ta nghe xong mà bàng hoàng, không phải vì sợ người đó cướp đi tất cả của mình,mà vì tình yêu của anh ta đã thật sự lụi tàn. Sau một hồi im lặng, Phó Dĩ Văn nhìn bà ta, trầm tư hỏi.
"Thì sao ạ?"
Bà ta thở dài, vì đứa con trai này không hiểu ý của bà ta gì cả, từ đầu đến cuối đều như vậy. Bà ta nhăn nhỏ thở dài, nói.
"Khờ quá! Con không hiểu ý của mẹ nói sao? Một khi đứa nhỏ đó được sinh ra thì sẽ đe doạ tới sự thừa kế tài sản của con. Hiểu không?"
Lại là chuyện tài sản. Lúc nào cũng là chuyện tài sản. Mỗi lần gặp thì bà ta cứ nhắc tới chuyện tài sản trước mặt Phó Dĩ Văn, đó cũng là lí do khiến anh ta không thích ở nhà. Nhưng có con thì sao, không có thì sao? Phó lão gia từ lâu cũng đâu xem trọng chuyện đó, ông ấy vẫn luôn trân trọng đứa con của mình và Lâm Mai Nhàn đã sinh ra là Hàn Thẩm. Anh ta mệt mỏi, gục đầu suy nghĩ một lúc, không biết mẹ mình lại định giở trò gì. Đột nhiên, anh ta bừng dậy nhìn vào Lao Lệ Quyên, ánh mắt bà ta trở nên giang xảo đến khó lường.
Phó Dĩ Văn hỏi.
"Mẹ định làm gì?"
Bà ta nhếch môi cười, cầm cây dũa móng tay lên đưa qua đưa lại trên móng tay của mình, bảo.
"Không ra đời, thì sẽ không gây phiền phức."
"Rắc". Bà ta dứt khoát bẻ gãy cây dũa ấy khiến Phó Dĩ Văn bàng hoàng.
Chương 47 : Sóng Ngầm
"Không được."
Phó Dĩ Văn vừa nghe Lao Lệ Quyên nói thế thì liền đứng bật dậy phản đối. Làm hại đứa nhỏ trong bụng Thi Nhi thì có khác gì là làm hại cô đâu? Mặc dù anh ta không muốn đội trời chung với Hàn Thẩm, nhưng làm hại Thi Nhi là điều anh ta không hề mong muốn. Bà ta thấy phản ứng này thì liền vô cùng khó chịu.
"Tại sao lại không được? Con nhỏ đó vừa vô dụng lại còn cản đường chúng ta, mẹ chính là muốn trừ khử luôn cả nó."
Bà ta đứng dậy khoanh tay, thong thả đi qua đi lại, từ ánh mắt đến lời nói đều đầy sự tính toán và thâm độc.
"Hơn nữa, nó lại là điểm yếu của Phó Hàn Thẩm. Chỉ cần nó chết, thì Phó Hàn Thẩm cũng sẽ suy sụp."
Đứng nhìn bà ta lên kế hoạch hãm hại Thi Nhi, anh ta không thể tin rằng mẹ mình lại là người như vậy. Từ khi còn nhỏ, anh ta đã từng thấy mẹ mình nhiều lần ức hiếp Hàn Thẩm vì nghĩ rằng anh là kẻ ngốc, kẻ vô dụng. Bà ta thường chửi mắng anh thậm tệ, thậm chí là đánh anh để lại nhiều thương tích. Dĩ Văn lúc đó lại rất thương Hàn Thẩm, thường lén mang đồ ăn và thuốc đến để bôi cho anh, còn bón cho anh ăn. Rồi đến bây giờ, dù biết anh không còn như xưa nữa nhưng bà ta vẫn không dừng lại âm mưu ấy. Hại Hàn Thẩm chưa đủ, bà ta còn muốn hại cả Thi Nhi, một cô gái vốn không có liên quan gì đến những rắc rối này.
Dù bây giờ, Thi Nhi đã mang thai con của Hàn Thẩm, nhưng đứa bé chưa sinh ra đời, lại còn là trẻ vô tội. Dĩ Văn làm sao có thể chấp nhận được khi nghe mẹ mình nói ra những âm mưu đó? Anh ta kịch liệt phản đối.
"Con không đồng ý. Nếu mẹ muốn đối phó anh ta thì có thể gây sức ép trên thương trường, đừng làm hại người vô tội."
Mình không thể tin được, mẹ mình chỉ vì muốn chiếm lấy tài sản của Phó gia mà lại có những suy nghĩ đó. Bà ấy lại còn muốn âm mưu gì nữa đây? Nhất định phải nhắm vào Thi Nhi mới được sao?
Lao Lệ Quyên nhận ra được, dường như Phó Dĩ Văn không chỉ đơn giản ra sức bảo vệ Thi Nhi chỉ vì cô là người vô tội. Bà ta nhìn anh ta, ánh mắt thăm dò.
"Con đã để ý cô ta?"
Dĩ Văn như bị nói trúng tim đen. Anh ta không thừa nhận, chỉ nhắc nhở mẹ mình một câu rồi rời đi.
"Tóm lại, mẹ không được làm tổn hại đến cô ấy và đứa nhỏ vô tội."
Thi Nhi đã được xuất viện về nhà, Hàn Thẩm gần đây bỏ bê công việc lại quyết định nghỉ phép thêm một ngày nữa để ở nhà chăm sóc cô. Nhưng cô thừa biết, anh đang lo lắng và sợ cô nghĩ lung tung nên mới như vậy. Cô còn biết, những cổ đông trong công ty có vào người vẫn chưa đồng tình với Hàn Thẩm, thấy anh như vậy họ càng có cớ để bàn tán hơn. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Vậy nên, anh vừa đặt cô nằm xuống giường, cô đã bảo.
"Ngày mai anh đi làm đi! Em ở nhà với Chung Thất được rồi!"
Hàn Thẩm ngồi xuống bên giường, đứa tay vuốt ve gò má của cô rồi nhẹ nhàng nói.
Hàn Thẩm ngồi xuống bên giường, đứa tay vuốt ve gò má của cô rồi nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu. Ở nhà với em hết ngày mai nữa thôi, ngày mốt anh sẽ đi làm mà!"
Thi Nhi không biết nói gì nên chỉ có thể im lặng nghe theo. Đến chiều, Hàn Thẩm mang cháo lên đặt ở bên cạnh, cô lúc này vẫn đang say giấc. Có lẽ ngủ ở bệnh viện không được thoải mái, nên khi về nhà cô mới ngủ ngon thế này. Ở dưới nhà, Thùy Chi gọi điện đến cho Chung Thất hỏi Thi Nhi đã xuất viện chưa, đã khoẻ chưa. Cậu ta vừa lén nhìn lên lầu vừa trả lời điện thoại. Được một lúc, cô ấy thở dài bảo.
"Tôi biết tại sao thiếu gia của anh lại như vậy với tôi rồi."
Chung Thất đảo mắt qua lại như đang ăn trộm, khẽ hỏi.
"Tại sao vậy?"
"Vì tôi chính là cô gái có hôn ước với anh ấy."
Chung Thất đứng hình, im bặt vì bị sốc. Không ngờ chính mình lại là người đưa Thùy Chi về gặp Hàn Thẩm và Thi Nhi, để bây giờ họ lại nhận ra sự thật này. Đúng lúc ấy, Hàn Thẩm vừa đi xuống lầu, cậu ta liền toát mồ hôi mà cúp máy ngang. Thi Nhi ngủ nhiều làm anh lại cảm thấy lo lắng, còn đích thân gọi bác sĩ tư về nhà khám. Nhưng bác sĩ đã nói, đây chỉ là triệu phú bình thường của người mang thai thôi, bảo anh đừng quá lo.
Anh nhìn Thi Nhi ngủ, tắt đèn chỉ để lại ánh đèn ngủ vàng vàng mờ ảo, từ từ vén chăng nằm xuống cạnh cô. Lúc này, cô đột nhiên thức giấc, tròn xoe mắt nhìn anh.
"Đã khuya rồi sao?"
Hàn Thẩm cười nhẹ nhàng hệt như ánh trăng treo ngoài cửa sổ. Anh vuốt ve lưng của cô, gật đầu một cái để cô biết. Cô cũng tự khâm phục bản thân mình thật, ngày trước không mang thai đã dễ ngủ rồi, bây giờ mang thai còn ngủ nhiều hơn nữa. Ôm anh thật chặt, mới phát hiện ai kia đang thoả thân ngủ, múi còn hở ra thế kia làm người ta ngại chết được. Anh thấy cô đột ngột dúi đầu vào ngực mình, bất giác hỏi.
"Em sao thế?"
"Ai... ai cho anh khoe múi với người ta vậy hả? Người ta... sẽ... sẽ thích lắm đấy!"
Chương 48 : Ngạc Nhiên Thật!
"Thật không?"
Hàn Thẩm cúi đầu xuống nhìn Thi Nhi, nơi đôi mắt ấy chợt như có vài ánh sáng len lỏi vào làm nó thêm long lanh huyền ảo, khiến anh đắm chìm. Cô cười ngọt ngào bảo.
"Thật!"
Đột nhiên, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, từ từ đưa vào lớp chăn bông rồi luồng sâu vào quần của mình. Bất ngờ đặt tay lên vật thể ấm nóng ấy, Thi Nhi mặt đỏ bừng bừng như vừa bước ra khỏi lò sưởi. Không thể tin được là anh lại làm như vậy, lại còn nhìn cô cười tà.
"Vậy thì sờ ở đây đi, vừa ấm mà còn thích hơn nữa!"
Tay anh vẫn đang giữ tay của cô, còn giúp cô đi chuyển mò mẫm. Cô lúc này đã đỏ mặt như trái cà chua chín rồi, vậy mà anh còn làm tới như vậy, nằm sát gần cô như sắp dính lấy nhau. Anh ghé môi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng như vừa chạm vào một quả nho căng mọng. Một cái không đủ, lại hôn thêm một cái, một cái nữa rồi hôn ghì lấy môi cô. Khoang miệng cô bị chiếc lưỡi tung hoành ngang dọc không ngừng, càng lúc cơ thể càng thấy nóng. Bàn tay cô vẫn giữ nguyên ở vật thể ấy, nó đang từ từ ***** **** cả lên. Thi Nhi tinh nghịch, đột nhiên đưa tay vuốt một cái làm Hàn Thẩm không nhịn được mà kêu lên. Anh nhìn cô tròn cả mắt, nói không nên lời.
"Em..."
Anh tức quá, nhưng không làm gì được cả, luồng tay vào áo cô xoa nắn, nhẹ giọng bảo.
Anh tức quá, nhưng không làm gì được cả, luồng tay vào áo cô xoa nắn, nhẹ giọng bảo.
"Anh sẽ ghi nhớ chuyện này, đợi em sinh xong rồi sẽ bắt em sinh một đứa nữa."
Thi Nhi nhìn anh ấm ức nói.
"Anh nói nghe dễ thật đấy! Có biết người ta vừa mệt lại vừa đau lưng lắm không?"
Cô nói xong liền tủi thân vùi đầu vào lòng của anh, lại đang muốn làm nũng rồi đây. Anh cười, vội vàng xoa xoa lưng cho cô rồi dỗ cô ngủ.
Hôm sau, Hàn Thẩm dây từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Bên ngoài bất chợt có tiếng chuông cửa, không đợi Chung Thất chạy ra thì anh đã đi ra ngoài xem thử. Nào ngờ, người đứng bên ngoài lại là Thùy Chi. Vừa nhìn thấy cô ấy, mặt anh đã tối sầm lại, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm.
"Đến đây làm gì?"
Thùy Chi vô cùng bối rối, trên tay còn cầm một túi quà hình như là định tặng cho Thi Nhi. Cô ấy biết anh vì nguyên nhân hai nhà có hôn ước mà không thích mình. Cũng phải thôi, anh đang có một gia đình hạnh phúc, một cô vợ yêu mình như vậy thì làm sao chấp nhận đột nhiên có một vị hôn thê xuất hiện? Nhưng Thùy Chi từ đầu đến cuối vô tội, cô ấy không nghĩ người mà mình sẽ gặp lại là Hàn Thẩm, và còn là một người đã có vợ và sắp có con.
Nhìn anh lúng túng, cô ấy vội vàng giải thích.
Nhìn anh lúng túng, cô ấy vội vàng giải thích.
"Anh... anh đừng hiểu lầm! Em không có ý làm hại chị Thi Nhi đâu! Em thật sự không biết gì về chuyện hôn ước hết, càng không biết người đó là anh."
Hàn Thẩm đứng ở trong nhà nhìn Thùy Chi, không biết có nên tin lời cô ấy nói hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thì rõ ràng là không hay biết chuyện gì cả. Hơn nữa, nếu cô ấy muốn tiếp cận anh thì đã không cần sáng tối cãi nhau với Chung Thất, cả hai cứ dính lấy nhau để cằn nhằn. Anh thở dài một hơi, chỉ đành mở cửa cho Thùy Chi vào, dù là vậy nhưng vẫn không có thiện cảm mấy và vẫn còn nghi ngờ.
Từ lúc Thùy Chi vào nhà gặp Chung Thất và Thi Nhi cho đến lúc ngồi trò chuyện, Hàn Thẩm cứ như để ý từng nhất cử nhất động của cô ấy. Anh nghi ngờ cô ấy đang nói dối mình, sợ cô ấy làm hại cô. Vì lần trước khi cô ấy đến đây trở về, đến tối thì Thi Nhi lại bị động thai. Bây giờ lại biết cô ấy là người có hôn ước với mình, anh càng đề phòng hơn nữa.
Thi Nhi nhìn thấy Thùy Chi, không biết nên vui hay buồn. Cô ấy biết cô đang mang thai hay suy nghĩ lung tung, nên đã liền nói rõ mọi chuyện. Từ khi ở Mĩ trở về đây, cô đã từng nghe cha mình nhắc chuyện hôn ước nhưng chưa từng gặp mặt người nào trong Phó gia cả. Đến chuyện anh đã có vợ cô ấy và cha mình cũng không hề hay biết. Ngồi lại gần nắm lấy tay Thi Nhi, cô ấy nhẹ giọng nói.
"Chị! Chị đừng nghĩ lung tung nhé! Em tuyệt đối không có ý gì với anh Hàn Thẩm đâu ạ!"
Cô nhìn sang anh rồi lại nhìn cô ấy, lòng đã nhẹ nhõm được một chút, cười nhẹ gật đầu. Anh đột nhiên đưa tay che miệng, quay mặt đi nơi khác khẽ ho một tiếng.
"Khụ! Không cần nắm tay thân thiết vậy đâu!"
Thùy Chi cười gượng rụt tay về. Chung Thất nhìn thấy mọi chuyện đã ổn, cô ấy cũng không còn bị nghi ngờ nữa lòng cũng đột nhiên vui vẻ. Cậu ta đứng ở gần đó, cười tươi như hoa bảo.
"Thiếu gia thấy không? Nhìn cô ta hơi hung dữ một chút thôi chứ tốt bụng dễ gần lắm!"
Thùy Chi nghe xong liền lườm một cái đanh thép. Còn Hàn Thẩm, anh bất ngờ nhìn cậu ta, ròi có chút phản ứng hỏi.
"Làm gì bênh vực ghê vậy?"
Trên đường đưa Thùy Chi về chỗ lấy xe, cô ấy và Chung Thất không thèm nói chuyện với nhau. Chỉ cần người này không nói gì thì người kia cũng không hỏi gì. Nghĩ tới bộ dạng cười toe toét của cậu ta khi nói mình hung dữ, cô thật chỉ muốn bóp chết Chung Thất luôn cho rồi. Nhưng đến cuối cùng, vẫn có một chuyện quá thắc mắc mà Thùy Chi nhất định phải hỏi.
"Này! Tôi thắc mắc! Tại sao anh Hàn Thẩm mỗi lần thấy tôi động chạm vào chị Thi Nhi thì cứ khó chịu ra mặt vậy?"
Chung Thất im lặng cau mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.
"Chắc là ghen đấy!"
Thùy Chi nghe xong liền mắt chữ o mồm chữ a, kinh ngạc nói.
"Ngạc nhiên thật! Anh ấy ghen với cả con gái à?"
Chương 49 : Cảnh Cáo
Thùy Chi về không lâu, Hàn Thẩm ở nhà liền ra vẻ khó chịu trước mặt Thi Nhi. Anh uống nước ừng ực, đặt ly xuống cũng cố tình tạo tiếng động lớn. Cô vô cùng khó hiểu, ngồi ở đối diện ảnh hỏi.
"Anh bị sao vậy?"
Anh thở mạnh một hơi rồi nhìn sang cô, đến giờ cô vẫn chưa hiểu anh đang làm vậy là có ý gì. Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm không nói năng gì, cô có chút khó chịu, nhăn mày hỏi.
"Anh đang làm gì thế hả?"
"Anh đang làm mình làm mẩy đấy!"
Hàn Thẩm vừa nói vừa khoanh tay lại cứ như đang giận dỗi làm Thi Nhi bất ngờ. Gì đây? Đang làm mình làm mẩy với cô nữa cơ? Không đợi cô hỏi tiếp, anh vừa nói vừa lườm lườm cô uất ức.
"Em đấy! Em và cái cô Dương Thùy Chi đó có thể nào đừng gần gũi như vậy được không?"
Anh vừa nói vừa thể hiện cảm xúc của mình cho cô biết, rằng đầu anh như sắp bốc hoả rồi mỗi khi thấy Thùy Chi cứ nắm tay rồi cười nói với cô. Sao lại vậy được? Anh đang ghen. Nhưng thà là anh ghen với Chung Thất hay ai đó thì cô còn không thấy lạ, đằng này lại đi ghen với một cô gái. Anh còn nói chỉ cần thấy cô ấy mà nắm tay cô nữa thì sẽ chặt tay cô ấy luôn. Thi Nhi ngồi đó ngẩn ra, sau khi anh nói xong thì liền bật cười. Nhìn anh lúc này rất đáng yêu, vừa nói vừa thở hồng hộc cứ như đang giận lắm vậy, cả hai tai đỏ ửng như trái cà chua.
Anh mím môi, im lặng một lúc anh lại nói tiếp.
"Không chỉ là cô ta. Con muỗi lại gần em anh cũng sẽ nghiền nó ra, con chó vẫy đuôi thì anh chặt đuôi của nó, con cá ở gần em nghịch nước thì anh sẽ bắt nó đi chiên xù."
Thi Nhi chớp chớp mắt, vậy anh đang định tàn sát nhân loại à? Anh nói nghe vô cùng nghiêm trọng nhưng lại làm cô cứ buồn cười làm sao. Cô đưa tay đặt lên khoảng trống ở chỗ cạnh mình, muốn anh qua đây ngồi. Ai kia vẫn còn đang làm mình làm mẩy nên ra vẻ miễn cưỡng đi đến ngồi gần. Thi Nhi từ hôm qua tới hôm nay cứ tỏ ra khác lạ, ngày trước còn rất rụt rè mỗi khi anh chạm vào cô nhưng từ khi mang thai cô khác hẳn. Hôm qua thì sờ múi của anh bảo thích lắm, còn hôm nay thì... Cô đột nhiên đặt tay lên "chỗ ấy" của anh, nhìn anh cười cười hỏi.
"Vậy còn chỗ này thì sao? Em đang động vào nó này, anh định làm gì nó hả?"
Hàn Thẩm nhìn cô ngây ngốc, vợ mình từ bao giờ lại bạo với mình như thế nhỉ? Nhưng sau khi ngây người, anh liền lộ ra nụ cười nham hiểm, đặt tay mình lên tay cô. Anh bảo.
"Riêng vật này, nếu em động vào thì nó sẽ cắn đấy!"
Hai người đang đùa nhau vui vẻ thịt bên ngoài lại có tiếng chuông cửa. Hàn Thẩm nhìn cô cười dịu dàng, bảo cô ngoan ngoãn ngồi yên còn anh sẽ đi ra xem sao. Bên ngoài không có ai cả, anh mở cửa ra nhìn qua nhìn lại thì không thấy có bóng người nào ở gần. Định quay lại vào nhà, anh lại để ý đến chiếc hộp gỗ đen ở dưới chân. Hàn Thẩm từ từ nhặt nó lên, anh vừa mở ra thì đôi mắt đã liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Buổi chiều.
Thi Nhi được anh dỗ ngủ, anh đến công ty một lúc rồi rời đi, còn mang theo cả chiếc hộp ban sáng ở bên cạnh. Dừng trước một cánh cổng đang hé mở, anh bước xuống xe rồi hiên ngang đẩy cửa đi vào. Ở bên một góc cổng, có một tấm bảng vàng khắc tên màu đen "Phó gia".
Lúc này, Phó lão gia, Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn đều đang có mặt đầy đủ, còn chuẩn bị ăn tối. Vừa thấy Hàn Thẩm bước vào, bọn họ liền bàng hoàng đến ngẩn ngơ. Phó lão gia thấy anh quay về, liền vui mừng nghĩ anh đã suy nghĩ thông suốt, đứng dậy tươi cười, định mở miệng nói thì bị anh làm giật mình. Anh lấy chiếc hộp gỗ đen mở nó ra rồi ném thẳng lên bàn ăn của bọn họ. Lao Lệ Quyên đột nhiên đảo mắt liên tục, cứ như có tật giật mình. Trong hộp là một cái bàn tay dính đầy máu, còn có cả một nhúm lông hệt như lông động vật. Anh tự hỏi, nếu như người nhìn thấy chiếc hộp này là Thi Nhi, không biết cô đã sợ hãi đến mức nào.
Phó lão gia bàng hoàng hỏi.
"Hàn Thẩm? Đây là gì?"
Anh trừng mắt nhìn từng người một trong nhà, hỏi.
"Là tôi hỏi các người mới phải. Là ai? Đã gửi cái thứ dơ bẩn này đến trước cổng nhà tôi?"
Lúc này, Phó Dĩ Văn bất giác liếc nhìn sang Lao Lệ Quyên, bà ta đang đảo mắt không dám nhìn vào chiếc hộp. Vậy là cũng đủ hiểu, chính bà ta là người đã làm ra trò này. Thấy tất cả vẫn đang bàng hoàng không ai chịu trả lời, Hàn Thẩm lên tiếng tiếp.
"Thi Nhi đang mang thai, vốn không thể chịu kích động mạnh. Tôi thừa biết cả người không ưa gì tôi, nhưng đừng nghĩ sẽ làm hại vợ con của tôi."
Phó lão gia nghe xong thì giật mình, tròn xoe mắt nhìn anh. Ông ta đi đến gần hơn một chút, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng hỏi.
"Con nói gì? Thi Nhi... có thai sao?"
Hàn Thẩm nhìn thăng vào mắt ông ta, lạnh lùng thờ ơ hỏi.
"Thì sao? Ông định làm gì? Ông muốn làm hại cô ấy? Hay là muốn con của tôi? Cả hai đều không bao giờ xảy ra. Chỉ cần các người động đến một sợi tóc của Thi Nhi và con của chúng tôi..."
Anh dừng lại một chút, liếc mắt sang Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn, ánh mắt ấy như toát ra sát khí lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Tôi sẽ không tha cho kẻ đó, khiến các người sống không bằng chết."
Anh quay người bước đi, đến bậc cửa thực bất ngờ khựng lại. Nghiêng người nhìn Lao Lệ Quyên đang hoang mang xanh mặt, anh chỉ tay vào thẳng mặt của bà ta, ánh mắt sắc lạnh.
"Nhất là bà."
Chương 50 : Nguy Hiểm Đến Gần
Hàn Thẩm vừa rời đi thì Phó gia liền lục đục nội bộ. Phó lão gia cầm chiếc hộp trên bàn lên nhìn, thì ra đây chỉ là một bàn tay giả. Nhưng hóa trang như thật thế này thì rõ ràng là muốn dọa chết người ta. Ông ấy không cần hỏi nhiều, trực tiếp hỏi Lao Lệ Quyên đang ngồi gần đó.
"Là bà làm có phải vậy không?"
Bà ta ra vẻ ngơ ngác không biết chuyện gì, đứng dậy đi đến gần ông hỏi.
"Ông nói gì vậy? Làm gì? Tôi làm gì biết chuyện Lục Thi Nhi mang thai chứ?"
Nhưng làm sao Phó lão gia có thể tin được, khi chính ông đã nhiều lần thấy bà ta qua lại với những tên lạ mặt, còn đưa tiền cho bọn chúng. Ông không hề biết chuyện Thi Nhi mang thai cho đến khi Hàn Thẩm tìm đến đây để cảnh cáo từng người. Trừng mắt giận dữ nhìn Lao Lệ Quyên, ông một lần nữa cảnh cáo.
"Tôi cảnh cáo bà không được làm hại tới con bé, không thì đừng trách tôi."
Phó lão gia bỏ đi ra ngoài mà không nói gì nữa. Bà ta đứng ở đó, vừa nãy còn giả ngây giả ngô bây giờ đã nổi cơn tam bành lên. Bà ta ném toang chiếc hộp gỗ xuống đất, làm bàn tay giả dính đầy máu và nhúm lông rơi ra ngoài. Phó Dĩ Văn im lặng từ nãy đến giờ cũng không hài lòng mà lên tiếng.
"Đã sợ Phó Hàn Thẩm như vậy, thì tại sao lại còn muốn làm hại cô ấy?"
Bà ta đứng trước mặt câu hỏi này của anh ta, quả thực trong lòng có phần thấp thỏm. Vốn nghĩ Hàn Thẩm ngày nào cũng bận rộn việc công ty, nên việc đe doạ Thi Nhi sẽ dễ dàng hơn. Nào ngờ, bà ta lại không xem ngày, chọn ngay lúc anh ở nhà để hành động. Thái độ vừa rồi của anh, chính là đang cố tình dằn mặt bà ta. Nói không chừng, từ lâu anh đã biết bà ta là người làm ra trò này, chỉ là không muốn nói thẳng mà dằn mặt cảnh cáo. Lao Lệ Quyên càng thêm không cam tâm, lại bắt đầu vẽ ra những âm mưu mới cho mình. Bà ta đứng im lặng ở đó, suy nghĩ hồi lâu rồi lộ ra nụ cười giang ác. Phó Dĩ Văn nhìn bà ta, siết chặt tay thành hình nắm đấm.
Dù cho mẹ có trăm phương nghìn kế gì muốn hãm hại Thi Nhi, con cũng sẽ phá hủy chúng,. Con nhất định không để mẹ làm cô ấy tổn thương, và cả đứa trẻ vô tội đó nữa.
Suy cho cùng, anh ta vẫn chưa đến nỗi mất nhân tính như mẹ mình mà làm ra những lời này. Anh ta vẫn còn nghĩ đến Thi Nhi,còn nghĩ đến một sinh linh vô tội sắp chào đời.
Đã là tháng thứ 7 của thai kì nên việc đi đứng đối với Thi Nhi càng khó khăn hơn. Cô phải mang dép lê mềm chân, đi qua đi lại trong nhà xem như vận động. Hàn Thẩm đã cho người làm một cái lan can ở ngay vườn hoa, để cô vừa đi vừa ngắm chúng. Chỉ cần nghĩ tới những việc mà anh đã làm vì mình, lòng cô lại tràn ngập niềm vui sướng.
Bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, Chung Thất nhanh nhẹn mở cổng ra xem thì có một người đàn ông mặc đồ của công ty điện nước, nói rằng mình muốn sửa chữa hệ thống rò rỉ theo lời của Hàn Thẩm. Chung Thất đề phòng rất kĩ càng, vừa bảo anh ta đứng đợi vừa gọi cho anh.
"Thiếu gia! Cậu gọi người đến sửa ống nước ạ?"
"Ừ! Hôm qua tôi thấy nó rò rỉ, sợ nước tràn làm nguy hiểm đến Thi Nhi nên đã bảo người tới sửa. Cậu cho người ta vào đi!"
Sau khi xác nhận xong xuôi, Chung Thất để người đàn ông đó vào nhà. Lúc này, Thi Nhi vẫn đang đi lại vận động ở gần vườn hoa, nghe cậu ta nói có người sửa ống nước nên đến phòng khách xem một chút. Người đàn ông kia cúi gầm mặt, chào cô một cái rồi đi vào bên trong phòng tắm. Chung Thất và cô ngồi ở phòng khách, cậu ta mang sữa nóng và bữa sáng chuẩn bị đến bảo cô ăn mau kẻo nguội. Được một lúc, người đàn ông kia lại đi ra rồi nói.
"Cậu có biết chỗ bán nguyên liệu ở đâu không? Tôi nghĩ là một chút hư tổn thôi, nào ngờ đường ống vỡ rồi nên cần nhiều nguyên liệu một chút."
Chung Thất chỉ dẫn rằng chỗ đó khá xa chỗ này, chắc khoảng mất gần nửa tiếng mới tới nơi. Mà người đàn ông đó lại nói mình lần đầu đến đây, không biết đường đi muốn nhờ Chung Thất dẫn đường. Cậu ta lo lắng nhìn sang Thi Nhi, sợ cô ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện Nhưng vì thấy người đàn ông kia xa xôi đến đây sửa chữa, nên đã liền bảo cậu ta đi cùng. Cô nói mình ở nhà không sao cả, ăn xong sẽ đi đến phòng nghỉ ngơi mà không cần phải lên lầu.
Chung Thất nhiều lần chần chừ, nhưng vì muốn làm cho xong nên đành phải rời đi cùng người đàn ông kia. Lúc này, cậu ta không biết bên ngoài vẫn còn một tên nữa đang đợi cậu ta mắc bẫy. Chỉ cần cậu ta vừa đi thì sẽ tiến vào nhà. Nào ngờ, Thùy Chi lại đến chơi đúng lúc này làm hắn ta phải thay đổi sang hướng khác
"Chị ơi! Chị khoẻ chứ ạ?"
Thi Nhi đang buồn chán, thấy cô ấy đến thì rất vui. Cô mời cô ấy ngồi xuống cạnh mình, hai chị em bắt đầu vui vẻ nắm tay nhau trò chuyện. Lúc này, cô bảo mình vừa học đan len, mới đan được một cái áo len nhỏ cho em bé, muốn Thùy Chi xem thử. Cô ấy rất sẵn lòng xem, cô bảo cô ấy đợi một chút, mình sẽ đi vào phòng lấy nó ra.
Cánh cổng nhà quên đóng dần mở ra, Thùy Chi vẫn đang ngồi ở phòng khách nhìn ngắm cách bày trí của căn nhà. Rồi bỗng nhiên, đầu cô ấy như bị va đập mạnh mà ngất ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Thi Nhi đang vui vẻ cầm chiếc áo len bước ra, thì thấy một gã đàn ông đang cầm cây.
"Thùy Chi! Đây là áo..."