Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1. Mất đi đứa con
“Trần Hạo Hiên, đó là con của anh. Tại sao anh lại có thể nhẫn tâm ra tay như vậy?”
Cố Diệp Hy bị anh ấn ngã xuống nền nhà, cả thân thể đau đớn đến mức không thể nào đứng dậy được. Khuôn mặt bị đôi bàn tay cứng rắn kia bóp chặt, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó nở một nụ cười, nụ cười ấy lại lạnh lùng đến mức như thể đã biến thành những cây kim nhọn đâm thẳng vào trái tim cô.
Người đàn ông mà cô vẫn luôn tin tưởng, luôn thay đổi để có được tình yêu. Nhưng cô lại không ngờ rằng, cái bóng của Lâm Bắc Bắc lại có thể khắc sâu trong tim của anh đến như vậy. Đã hai năm trôi qua rồi, không một ngày nào là cô không nghe anh nhắc đến tên cô ấy.
Lần này cũng vậy, chỉ vì năm đó Trần Hạo Hiên hiểu lầm cô là người đã hãm hại Lâm Bắc Bắc không thể sinh con, nên khi anh nghe tin cô đang mang thai thì lại thẳng thừng ép cô vào con đường chết.
Mấy hôm nay sức khỏe cô đã kém, khi cơ thể bị va chạm cũng không còn sức mà kháng cự. Anh đạp rất mạnh, cô yếu ớt cầu xin nhưng có lẽ anh đã không nghe thấy…
Anh cứ đạp, đạp mãi cho đến khi thân dưới của cô chảy xuống một dòng máu đỏ tươi. Máu chảy càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả sàn gỗ bóng loáng. Có lẽ lúc này cô đã hết sức lực rồi, bàn tay cũng không thể nào với tới người anh.
“Hạo Hiên, em… đau quá.”
Cô ngước đôi mắt đã phủ đầy nước mắt, từng giọt nước mắt long lanh trực trào như muốn rơi xuống, nhưng lại bị cô gắt gao kìm nén. Bàn tay trắng nõn giơ lên không trung, dường như cô rất muốn chạm lấy cánh tay to lớn của anh.
Nhưng Trần Hạo Hiên lại không quan tâm, anh nhìn bộ dạng thê thảm của cô, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt, không chút thương xót mà gạt bỏ cánh tay của cô xuống. Không phải đây chính là hậu quả mà cô đã gây ra năm xưa sao? Trần Hạo Hiên nhìn cô vẫn chưa thoả giận được trong lòng, anh bước tới cô một bước, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cô.
“Cố Diệp Hy, cô nhớ cho rõ. Danh vị thiếu phu nhân mà tôi cho cô đã là cao quý rồi, đừng vì muốn trèo cao mà thách thức tôi, hạng người bẩn thỉu như cô không đủ tư cách mang thai đứa con của tôi. Vợ tôi là Lâm Bắc Bắc, chỉ cô ấy mới được làm điều đó.”
Nói xong, Trần Hạo Hiên liền bỏ mặt cô bước ra ngoài, mạnh tay đóng sầm cánh cửa phòng lại, mục đích chỉ muốn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cố Diệp Hy ngẩn ngơ trong giây lát, trái tim vì câu nói của anh mà thắt lại, đau đến mức không thể nào thở nổi. Trong căn phòng tràn ngập bóng tối này, anh muốn nhốt cô sao?
Như chết lặng, Cố Diệp Hy nằm bất động dưới sàn, cô nhớ lại câu nói của anh. Anh nói cô không đủ tư cách mang trong mình giọt máu của anh, vậy thì cô ta thì đủ chắc? Năm đó, cô tình cờ nghe lén được cuộc trò chuyện của Lâm Bắc Bắc cùng với một người đàn ông lạ, họ muốn âm mưu chiếm đoạt tài sản của anh, nhưng vì cô nên mọi chuyện đã không diễn ra trót lọt, Lâm Bắc Bắc lại thủ đoạn tự hạ độc rồi cùng người đàn ông kia trốn đi nước ngoài, kể từ đó trong mắt của Trần Hạo Hiên đã xem cô là một kẻ có tâm địa vô cùng độc ác.
Lâm Bắc Bắc, cô rời Trần Hạo Hiên đã hai năm, thế nhưng Trần Hạo Hiên vẫn không thể quên cô, rốt cuộc cô đã cho anh ấy uống thuốc gì?
Trong tâm can, Cố Diệp Hy vẫn nghĩ mình sẽ là người có thể thay thế được mọi suy nghĩ của anh, nhưng có lẽ cô đã sai rồi. Ngay từ đầu cô nên từ chối lời đề nghị của anh trai, không nên kết hôn cùng với người không yêu mình, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, vì người đàn ông này vốn dĩ không có trái tim, sẽ không vì những việc làm của cô mà rung động.
Ngày kết hôn, trên lễ đường chú rể đã không đến. Trong phòng không hoa cũng không nến, cô chấp nhận trở thành một kẻ dư thừa, chỉ cần có thể ở bên người cô yêu, cô không tin anh sẽ không động lòng.
Nhưng đến bây giờ thì cô cũng đã hiểu ra rồi, người không yêu nhất định sẽ không thể nào trở thành người thay thế.
Anh lạnh lùng, anh nhẫn tâm, anh tuyệt tình, chỉ với một mình cô.
Máu vẫn chảy không ngừng… Giá như hôm nay cô không đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, không phát hiện mình đang mang thai thì có phải mọi chuyện đã chuyển đi một hướng khác rồi không? Đều là tại cô ngốc nghếch, cô đã tin tưởng anh nhưng anh đã phụ lòng cô rồi.
Bụng dưới ngày càng trở nên đau đớn, cô sắp không chịu nổi được rồi. Mi mắt từ từ khép lại, Cố Diệp Hy biết mình sẽ không giữ lại được đứa con nên cô cũng không còn muốn sống trên đời này làm gì. Nếu như có người nào đó hỏi cô, kẻ tàn độc nhất là ai, cô cũng không ngần ngại mà trả lời - Trần Hạo Hiên!
Con à, mẹ xin lỗi! Là mẹ vô dụng...
Cố Diệp Hy bị anh ấn ngã xuống nền nhà, cả thân thể đau đớn đến mức không thể nào đứng dậy được. Khuôn mặt bị đôi bàn tay cứng rắn kia bóp chặt, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó nở một nụ cười, nụ cười ấy lại lạnh lùng đến mức như thể đã biến thành những cây kim nhọn đâm thẳng vào trái tim cô.
Người đàn ông mà cô vẫn luôn tin tưởng, luôn thay đổi để có được tình yêu. Nhưng cô lại không ngờ rằng, cái bóng của Lâm Bắc Bắc lại có thể khắc sâu trong tim của anh đến như vậy. Đã hai năm trôi qua rồi, không một ngày nào là cô không nghe anh nhắc đến tên cô ấy.
Lần này cũng vậy, chỉ vì năm đó Trần Hạo Hiên hiểu lầm cô là người đã hãm hại Lâm Bắc Bắc không thể sinh con, nên khi anh nghe tin cô đang mang thai thì lại thẳng thừng ép cô vào con đường chết.
Mấy hôm nay sức khỏe cô đã kém, khi cơ thể bị va chạm cũng không còn sức mà kháng cự. Anh đạp rất mạnh, cô yếu ớt cầu xin nhưng có lẽ anh đã không nghe thấy…
Anh cứ đạp, đạp mãi cho đến khi thân dưới của cô chảy xuống một dòng máu đỏ tươi. Máu chảy càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả sàn gỗ bóng loáng. Có lẽ lúc này cô đã hết sức lực rồi, bàn tay cũng không thể nào với tới người anh.
“Hạo Hiên, em… đau quá.”
Cô ngước đôi mắt đã phủ đầy nước mắt, từng giọt nước mắt long lanh trực trào như muốn rơi xuống, nhưng lại bị cô gắt gao kìm nén. Bàn tay trắng nõn giơ lên không trung, dường như cô rất muốn chạm lấy cánh tay to lớn của anh.
Nhưng Trần Hạo Hiên lại không quan tâm, anh nhìn bộ dạng thê thảm của cô, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt, không chút thương xót mà gạt bỏ cánh tay của cô xuống. Không phải đây chính là hậu quả mà cô đã gây ra năm xưa sao? Trần Hạo Hiên nhìn cô vẫn chưa thoả giận được trong lòng, anh bước tới cô một bước, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cô.
“Cố Diệp Hy, cô nhớ cho rõ. Danh vị thiếu phu nhân mà tôi cho cô đã là cao quý rồi, đừng vì muốn trèo cao mà thách thức tôi, hạng người bẩn thỉu như cô không đủ tư cách mang thai đứa con của tôi. Vợ tôi là Lâm Bắc Bắc, chỉ cô ấy mới được làm điều đó.”
Nói xong, Trần Hạo Hiên liền bỏ mặt cô bước ra ngoài, mạnh tay đóng sầm cánh cửa phòng lại, mục đích chỉ muốn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cố Diệp Hy ngẩn ngơ trong giây lát, trái tim vì câu nói của anh mà thắt lại, đau đến mức không thể nào thở nổi. Trong căn phòng tràn ngập bóng tối này, anh muốn nhốt cô sao?
Như chết lặng, Cố Diệp Hy nằm bất động dưới sàn, cô nhớ lại câu nói của anh. Anh nói cô không đủ tư cách mang trong mình giọt máu của anh, vậy thì cô ta thì đủ chắc? Năm đó, cô tình cờ nghe lén được cuộc trò chuyện của Lâm Bắc Bắc cùng với một người đàn ông lạ, họ muốn âm mưu chiếm đoạt tài sản của anh, nhưng vì cô nên mọi chuyện đã không diễn ra trót lọt, Lâm Bắc Bắc lại thủ đoạn tự hạ độc rồi cùng người đàn ông kia trốn đi nước ngoài, kể từ đó trong mắt của Trần Hạo Hiên đã xem cô là một kẻ có tâm địa vô cùng độc ác.
Lâm Bắc Bắc, cô rời Trần Hạo Hiên đã hai năm, thế nhưng Trần Hạo Hiên vẫn không thể quên cô, rốt cuộc cô đã cho anh ấy uống thuốc gì?
Trong tâm can, Cố Diệp Hy vẫn nghĩ mình sẽ là người có thể thay thế được mọi suy nghĩ của anh, nhưng có lẽ cô đã sai rồi. Ngay từ đầu cô nên từ chối lời đề nghị của anh trai, không nên kết hôn cùng với người không yêu mình, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, vì người đàn ông này vốn dĩ không có trái tim, sẽ không vì những việc làm của cô mà rung động.
Ngày kết hôn, trên lễ đường chú rể đã không đến. Trong phòng không hoa cũng không nến, cô chấp nhận trở thành một kẻ dư thừa, chỉ cần có thể ở bên người cô yêu, cô không tin anh sẽ không động lòng.
Nhưng đến bây giờ thì cô cũng đã hiểu ra rồi, người không yêu nhất định sẽ không thể nào trở thành người thay thế.
Anh lạnh lùng, anh nhẫn tâm, anh tuyệt tình, chỉ với một mình cô.
Máu vẫn chảy không ngừng… Giá như hôm nay cô không đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, không phát hiện mình đang mang thai thì có phải mọi chuyện đã chuyển đi một hướng khác rồi không? Đều là tại cô ngốc nghếch, cô đã tin tưởng anh nhưng anh đã phụ lòng cô rồi.
Bụng dưới ngày càng trở nên đau đớn, cô sắp không chịu nổi được rồi. Mi mắt từ từ khép lại, Cố Diệp Hy biết mình sẽ không giữ lại được đứa con nên cô cũng không còn muốn sống trên đời này làm gì. Nếu như có người nào đó hỏi cô, kẻ tàn độc nhất là ai, cô cũng không ngần ngại mà trả lời - Trần Hạo Hiên!
Con à, mẹ xin lỗi! Là mẹ vô dụng...